Phó Lưu Âm ngồi xuống giường chỗ Triệu Hiểu, cả tiếng kinh ngạc cũng không thốt ra được, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
“Âm Âm, tớ nên làm gì bây giờ đây?”
Tiếng Triệu Hiểu khóc nức nở truyền vào tai Phó Lưu Âm, bả vai cô sụp xuống, tầm mắt có chút mông lung, không nghĩ ra được bây giờ nên làm gì. Triệu Hiểu lắc lắc cánh tay Phó Lưu Âm, “Âm Âm, nếu bị trường biết, chắc chắn tớ sẽ bị đuổi học.”
“Không đâu, trường không có quyền làm vậy.” Phó Lưu Âm cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.
Triệu Hiểu khóc càng dữ, “Dù không bị đuổi học nhưng sau này tớ làm sao ở trường đây? Ba mẹ mà biết cũng sẽ đánh chết tớ.”
Phó Lưu Âm cầm tay Triệu Hiểu, “Triệu Hiểu, các cậu đã sớm trưởng thành rồi, thật sự, cậu không nghĩ tới chuyện sinh nó sao?”
“Sinh?”
“Đúng vậy.”
Môi Triệu Hiểu run run, không lên tiếng.
“Cậu không hề nghĩ tới sao? Đứa bé này cũng là một sinh mệnh đó!”
“Hàn Cạnh sẽ không đồng ý.”
Phó Lưu Âm nhăn đôi mày đẹp lại, “Cái gì mà cậu ta không đồng ý? Các cậu yêu đương chẳng lẽ không phải hướng về tương lai sao? Đứa bé này cũng là một phần của tương lai đó.”
Triệu Hiểu khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, đã nhiều ngày cô ấy đều sống trong lo sợ, cô ấy lại không dám nói với ai, “Âm Âm, vô ích, vô ích.”
“Hàn Cạnh đâu? Tớ tìm cậu ta vậy!”
“Đừng!” Triệu Hiểu vội kéo cánh tay Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm tức giận xô cô ấy ra, “Triệu Hiểu, cậu nói cậu hồ đồ không? Cậu với Hàn Cạnh bao lâu sao không nói cho tớ biết?”
“Tớ… Tớ không biết phải đối diện với cậu thế nào.”
“Cậu ta lại không phải bạn trai tớ, có cái gì không tiện để cậu đối mặt diện tớ?” Phó Lưu Âm sắp nổi khùng. “Nếu cậu sớm nói cho tớ biết một tiếng, tớ nhất định sẽ không đồng ý cậu và Hàn Cạnh ở bên nhau. Chuyện ở sân thể dục hôm đó cậu cũng đã thấy rõ rồi, người như vậy thích hợp làm bạn trai sao? Cậu cảm thấy cậu ta có trách nhiệm đàn ông nên có sao?”
Triệu Hiểu lệ rơi đầy mặt; Phó Lưu Âm thấy thế, cuối cùng chỉ có thể nuốt một hơi xuống.
Cô đi vào toilet, lấy khăn của Triệu Hiểu ra, lau mặt cho cô ấy, “Đừng khóc nữa, lát bọn họ sắp về rồi.”
Triệu Hiểu dùng khăn phủ lên mặt mình, “Âm Âm, cậu hãy giúp tớ đi, tớ cầu xin cậu.”
Phó Lưu Âm lấy tay chụp lên bả vai Triệu Hiểu, “Tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhưng tớ muốn gặp Hàn Cạnh trước đã.”
Cô khó khăn lắm mới trấn an được Triệu Hiểu, cơm trưa không ăn không được, Phó Lưu Âm gọi hai phần cơm hộp tới.
Không bao lâu, mấy cô bạn cùng phòng đều đã trở lại, chuyện này chỉ có thể tạm thời đè ở vào lòng.
Hia tiết buổi chiều, Phó Lưu Âm cũng không có tâm trạng, giảng viên ở trên nói nội dung gì cô một chữ cũng không nghe vào.
Tan học, Phó Lưu Âm với Triệu Hiểu đi tìm Hàn Cạnh. Lớp Hàn Cạnh ở một khu khác, lúc sắp đến cửa lớp, Triệu Hiểu dừng chân không chịu đi tới.
Phó Lưu Âm kéo, cô ấy không nhúc nhích, đành một mình đi tới lớp Hàn Cạnh.
Sau cửa phòng học đứng đầy người, bởi vì lát nữa còn một tiết nữa cho nên đám sinh viên đều ở đó. Phó Lưu Âm nhìn thấy Hàn Cạnh đứng chung với mấy cậu bạn, hình như đang thảo luận trận bóng gì đó, mặt đầy vẻ mặt ung dung, một chút dáng vẻ lo lắng cũgn không có.
“Hàn Cạnh!”
Hàn Cạnh ngẩng lên, khi thấy Phó Lưu Âm thì có chút giật mình.
Bạn bè bên cạnh bắt đầu ồn ào, “Hàn Cạnh, bạn gái cậu không phải Triệu Hiểu sao? Lại đổi rồi?”
“Nói bậy gì đó!” Hàn Cạnh trừng mắt với đối phương một cái.
“Hàn Cạnh, cậu ra đây.” Giọng điệu Phó Lưu Âm không tốt, mở miệng nói.
“U, khẩu khí thật không nhỏ nha!”
Sắc mặt Hàn Cạnh hơi khó coi, lập tức đẩy bạn bè qua một bên, “Được rồi, đừng ồn ào.”
Cậu ta đi đến trước mặt Phó Lưu Âm, “Cậu tìm tôi có việc sao?”
“Đương nhiên là vì chuyện của Triệu Hiểu.”
Hàn Cạnh đoán được mục đích Phó Lưu Âm tới, cậu ta đứng sau cửa, không bước ra, “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”
“Vậy tốt, tôi mặc kệ, dù sao một mình cô ấy cũng không dám tới bệnh viện.” Phó Lưu Âm nói ra câu này rất nhẹ, Hàn Cạnh nghe thế, sắc mặt càng trở nên khó coi, cậu ta nhấc chân đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm quay lại bên cạnh Triệu Hiểu, kéo tay cô ấy xuống lầu.
Hai người đi vào sân thể dục, Hàn Cạnh liền theo sau. Phó Lưu Âm thấy bốn phía không có người, lúc này mới dừng chân lại, cô xoay người nhìn Hàn Cạnh chằm chằm “Chuyện này, cậu tính làm sao đây?”
Hàn Cạnh nhìn Triệu Hiểu chăm chú, không lên tiếng.
“Bây giờ đại học có thể kết hôn sinh con, Hàn Cạnh, cậu cho lời nói thật đi, bây giờ cậu định làm sao?”
“Kết hôn?” Hàn Cạnh vừa nói giọng như vậy, trong lòng Triệu Hiểu đã lạnh đi một khoảng lớn.
“Nếu không nghĩ tới kết hôn, vậy cậu nói chuyện yêu đương là hướng về cái gì chứ?”
Hàn Cạnh nhấc chân lên, đá nhẹ một cái vào không khí, “Con, tôi chắc chắn là không thể nào muốn.”
“Rồi sau đó…”
“Tiền đi bệnh viện, tôi có thể trả.”
Phó Lưu Âm không nhịn được, “Mẹ nó, cậu đi chết được rồi đó.”
Hàn Cạnh nhíu chặt mày nhìn về phía cô, Phó Lưu Âm lập tức kéo Triệu Hiểu tới, “Nhìn rõ con người này chưa?”
Nước mắt Triệu Hiểu chảy ra trong hốc mắt, theo gương mặt tái nhợt lăn xuống, “Âm Âm, đứa bé này không cách nào được.”
“Tớ biết.”
Phó Lưu Âm mạnh mẽ nhịn cơn chua xót trong lòng, “Quên đi, Triệu Hiểu, cả đời người, ai có thể cam đoan mình không gặp phải mấy thằng tra nam chứ?”
Hàn Cạnh nghe xong, trong lòng cũng rất không thoải mái. Cậu ta chỉ là muốn nói chuyện yêu đương mà thôi, không ngờ Triệu Hiểu sẽ có thai, cậu ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
“Nếu phải đi bệnh viện, cậu cũng nên đi cùng.” Khẩu khí Phó Lưu Âm cứng nhắc nói với Hàn Cạnh: “Cậu đi xem, đứa con đầu lòng của cậu đã không còn như thế nào.”
Hàn Cạnh nghe xong, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Hiểu nước mắt càng chảy dữ. Phó Lưu Âm trong lòng cũng khó chịu, biết nói những lời này nhất định sẽ làm Triệu Hiểu tổn thương, nhưng trái tim cô đã vỡ thành mảnh nhỏ, không kém cô ấy một chút nào. Ít ra sau nỗi đau, cô hy vọng Triệu Hiểu sau này đừng ở bên cạnh Hàn Cạnh lần thứ hai.
“Tôi sẽ dẫn Triệu Hiểu tới bệnh viện Tinh Cảng, đến lúc đó nếu cậu định làm rùa đen rụt đầu, tôi sẽ dẫn Triệu Hiểu tới nhà cậu.” Phó Lưu Âm vứt lại những lời này xong liền kéo cánh tay Triệu Hiểu, cô xoay người về phía Hàn Cạnh, nói thêm: “Chuyện tiền giải phẫu không cần cậu lo, ở bên cậu, cô ấy chẳng mưu cầu một phân tiền của cậu, đừng để tới cuối cùng rồi còn khiến cho đoạn tình cảm này thêm một phân sỉ nhục.”
Cô dẫn Triệu Hiểu cứ như vậy đi xa khỏi mắt Hàn Cạnh.
Phó Lưu Âm đưa Triệu Hiểu về ký túc xá, “Việc đã đến nước này thì đừng nghĩ ngợi. Ngày mai vừa lúc cuối tuần, tớ tới đón cậu, hôm nay tớ về trước gọi qua bên chỗ Tinh Cảng…”
“Được.”
Lúc Phó Lưu Âm đi về mới nghĩ tới xe nhà họ Mục hẳn còn đang đợi mình rồi, cô lấy di động ra xem, lại phát hiện Mục Kính Sâm đã gọi không ít cuộc tới.
Phó Lưu Âm chạy chậm ra cổng trường, nơi anh thường xuyên đỗ xe đã sớm trống vắng.
Hẳn mãi mà cô không nhận điện thoại, cho nên anhđã đi rồi.
Phó Lưu Âm nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng đồng hồ từ lúc cô tan học, e là anh không kịp đợi rồi.
Cô nhét di động vào túi xách lại, tính đi tàu điện ngầm về nhà.
Phó Lưu Âm cúi đầu, tâm sự nặng nề. Thình lình có người đứng trước mặt cô, cô vội dừng chân lại, vừa ngẩng đầu lại thấy mấy cô sinh viên.
Nữ sinh cầm đầu biết cô, chính là cái cô Tiếu Hàm Bình lúc trước theo đuổi Hàn Cạnh không buông.
“Có chuyện?” Phó Lưu Âm khẽ hỏi.
“Tôi thật lấy làm không hiểu, không phải phía sau cô có người rồi sao? Người đàn ông kia tôi cũng đã gặp qua… Nhưng sao cô còn cứ quấn lấy Hàn Cạnh?”
“Vừa rồi tôi thấy cả rồi, ở sân thể dục chẳng lẽ không phải cô?”
Đối với người khác mà nói, có lẽ đều sẽ không nghĩ Triệu Hiểu và Hàn Cạnh đi chung với nhau, ngược lại Phó Lưu Âm cô và Hàn Cạnh có khả năng hơn; chung quy lúc trước Hàn Cạnh cũng coi như đã từng thích và theo đuổi cô, hận không thể cho cả trường biết.
“Tôi không có hứng thú với Hàn Cạnh, có lẽ cũng chỉ có nhân tài như cô mới coi cậu ta thành bảo bối nhỉ?”
“Lời của cô có ý gì?” Tiếu Hàm Bình nghe thế, dồn tới một bước. Phó Lưu Âm cũng không lùi ra sau, “Lần trước bị tôi quăng ngã chưa đủ?”
Cách đó không xa, một chiếc xe chạy tới, tốc độ xe rất nhanh. Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn thấy là xe của Mục Kính Sâm, người đàn ông đạp phanh lại, xe nhanh chóng dừng hẳn, đầu xe lại thiếu chút nữa muốn đụng vào mấy cô nữ sinh.
Tiếu Hàm Bình nghe được tiếng thắng xe ở ngay sau người liền sợ tới mức đầu cũng không quay lại, né thẳng sang bên cạnh.
Mục Kính Sâm đẩy cửa xe đi xuống, sau đó đóng sầm cửa xe lại.
Tiếu Hàm Bình vừa thấy là anh liền vội đeo túi bước nhanh bỏ đi, mấy cô bạn bên cạnh thấy thế cũng nhanh chạy đi nhanh như chớp.
Phó Lưu Âm nhìn người đàn ông đi tới, “Anh gọi điện thoại, tôi không thấy được.”
“Không phải tan học lâu rồi sao?”
“Ừm, có chút việc.”
Mục Kính Sâm một tay đút trong túi, “Việc gì, cũng không thể nói với tôi?”
“Liên quan đến người khác, khó nói.”
Mục Kính Sâm đi thẳng tới xe mình, Phó Lưu Âm đi theo sau, “Không phải anh đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Chẳng qua đi được một đoạn đường lại quay lại, anh không yên tâm vứt cô lại đây một mình.
Ngồi vào trong xe, Phó Lưu Âm nhìn anh, “Chúng ta không phải còn đang chiến tranh lạnh sao? Sao hôm nay lại thành anh tới đón tôi?”
Người đàn ông thong thả ung dung cột chặt dây an toàn, “Chiến tranh lạnh?”
“Hôm qua anh hung dữ như thế, vậy không tính là chiến tranh lạnh sao?”
“Nếu em không chọc tôi, tôi sẽ không hung dữ với em.”
Phó Lưu Âm không có lời gì để nói, dựa vào ghế lái phụ ngồi bất động.
Người đàn ông chuẩn bị khởi động xe, “Thắt dây an toàn lại.”
Động tác của cô bắt đầu cọ tới cọ lui, chậm rì rì, Mục Kính Sâm nhìn không nổi nữa, nghiêng người qua thắt dây an toàn dùm cô.
Hai người dựa vào nhau rất gần, người đàn ông một tay chống sau thắt lưng cô, nhổm người lên nhưng vẫn chưa rời đi ngay, anh nhìn chằm chằm vào mắt Phó Lưu Âm, “Tôi thực sự chán ghét ai không nhận điện thoại của tôi.”
“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi có việc.”
“Em có thể có việc gì lớn?” Mục Kính Sâm để sát vào cô, mặt đã kề mặt. Phó Lưu Âm trợn to đôi mắt, “Anh tránh ra trước đã.”
“Tôi không đấy thì sao?”
Ngoài cửa sổ, một cái bóng tỏa tới, đây rõ ràng là có người đang đi ngang qua. Hai tay Phó Lưu Âm đột nhiên đẩy ngực Mục Kính Sâm ra, cô quay đầu đi chỗ khác, lại thấy Diệp Thiệu Dương đang đi ngang qua.
Mặt Phó Lưu Âm hơi đỏ, định chào hỏi, nhưng ngẫm lại thấy không phải, vừa rồi bộ dạng của cô và Mục Kính Sâm, Diệp Thiệu Dương có thể đã thấy, chào hỏi kiểu này vẫn không tiện lắm đúng không?
Phó Lưu Âm rụt rụt người xuống, “Mau về nhà đi.”
Mục Kính Sâm khởi động xe, xe mau chóng chạy đi. Diệp Thiệu Dương nghe tiếng xe phát động, anh ta quay đầu lại nhìn nhìn.
Chuyện ở Lâm Viên không chỉ chẳng có chút ảnh hưởng tới Phó Lưu Âm, mà với Mục Kính Sâm mà nói, cũng như vậy.
Anh ta thường xuyên thấy xe của Mục Kính Sâm ở cổng trường, chuyện kia đã qua lâu như vậy, liền cứ thế lặng lại. Hiện giờ trong sân trường, còn ai đi bàn luận nó chứ?
Lúc trước quăng xuống một hòn đá bây giờ đã sớm chìm tới đáy hồ rồi.
—
Ngày hôm sau.
Phó Lưu Âm không có tiết nhưng lại dậy thật sớm. Mục Kính Sâm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đã thay xont quần áo, có vẻ định ra ngoài, “Hôm nay định đi ra ngoài?”
Anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Phó Lưu Âm lại đột nhiên hồi hộp, “Phải.”
Mục Kính Sâm không hỏi nhiều nữa. Anh tắm xong rồi, Phó Lưu Âm nhìn thấy anh nhanh chóng đi đến trước tủ đầu giường, lấy di động và chìa khóa trên tủ, “Bên sân huấn luyện có việc, tôi phải qua đó xem.”
“Được.”
Phó Lưu Âm thấy anh đi ra ngoài, cô nhanh chóng cầm túi xách xuống lầu.
Trong phòng ăn, bà Mục và mấy người kia đang dùng bữa sáng, Mục Kính Sâm đã đi thẳng tới sân huấn luyện. Bà mục thấy Phó Lưu Âm đi xuống liền phân phó người làm chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Phó Lưu Âm thất thần ngồi xuống. Lúc Mục Thành Quân xuống lầu vừa lúc thấy cô đứng dậy, “Mẹ, hôm nay con có việc phải đi ra ngoài.”
“Sớm vậy, đi đâu? Hôm nay không phải không đi học sao?”
“Dạ, có việc hẹn với bạn học ạ.”
Mục Thành Quân thấy cô bước nhanh ra ngoài, hắn nói với bà Mục mình không ăn sáng ở nhà xong liền theo ra ngoài.
Phó Lưu Âm không dùng xe nhà được, hai tay cô cắm trong túi, bước nhanh đi ra, có điều đi ra ngoài được một đoạn, phía sau truyền đến tiếng kèn bíp bíp.
Cô dừng chân lại, nhìn thấy xe Mục Thành Quân đi tới trước mặt, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, “Âm Âm, đi đâu vậy?”
“Tôi… Tôi đi tìm bạn học.”
“Nếu theo bạn đi chơi, dao không để tài xế đưa?”
Phó Lưu Âm sợ nhất phải ứng phó như vậy, cô gượng cong nụ cười, nói: “À, không muốn phiền tới tài xế.”
“Vậy được, lên xe đi, tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Phó Lưu Âm nói, lùi ra sau một bước.
Mục Thành Quân thấy vẻ mặt cô né tránh, hắn đoán được cô nhất định có chuyện, “Nếu vậy, tôi đi trước.”
“Được.”
Xe Mục Thành Quân mau chóng chạy đi. Sau khi đi thật xa, Phó Lưu Âm đứng ở giao lộ, chuẩn bị đón xe.
Rất nhanh, một chiếc xe taxi băng qua, Phó Lưu Âm bắt xe rồi ngồi lên.
Xe Mục Thành Quân ngừng ở chỗ khúc cua, tài xế nhìn chiếc xe taxi kia, “Cậu Mục, bây giờ đi đâu ạ?”
“Đi theo.”
“Dạ.”
Phó Lưu Âm ngồi sau xe, cô có lưu số điện thoại của Hàn Cạnh. Sau khi đầu bên kia bắt máy, Phó Lưu Âm nói luôn: “Cậu tới trường chưa?”
“Rồi.”
Giọng Phó Lưu Âm rất lạnh, “Lát nữa nếu không thấy cậu ở trường, cậu chết chắc.”
Đầu kia mãi không nói gì, Phó Lưu Âm tính ngắt điện thoại.
Hàn Cạnh vào lúc này lại mở miệng: “Phó Lưu Âm.”
“Gì?”
“Tôi lúc trước… Cậu hẳn biết tôi theo đuổi cậu đúng không? Cậu không chịu chấp nhận tôi, là bởi vì cậu có bạn trai, hay bởi vì tôi không đạt tới tiêu chuẩn cậu cảm nhận.”
Phó Lưu Âm hừ lạnh một tiếng rất rõ, không có ý muốn cho Hàn Cạnh chút mặt mũi, “Thật ra cậu là muốn hỏi, tôi không chấp nhận cậu có phải vì cậu không có tiền phải không?”
Hàn Cạnh không nói, cũng chẳng khác nào đồng ý cách nói của Phó Lưu Âm.
“Chuyện ở Lâm Viên, chắc hẳn là cậu hiểu rõ. Cậu chỉ là nghe nói mà cũng đã không chịu được, thậm chí lấy việc từng thích tôi ra làm hổ thẹn. Nếu cậu tận mắt nhìn thấy bộ dáng kia của tôi, vậy không phải cậu sẽ điên rồi sao? Nhưng tôi…” Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ, vẫn là dùng xưng hô “bạn trai”, “Bạn trai tôi từ đầu đến cuối luôn tin tưởng tôi, cho nên, cậu biết khác biệt ở đâu chưa?”
Hàn Cạnh khó khăn thở ra. Cậu ta không muốn thừa nhận dạng khác biệt này, nhưng lại không thể không tiếp thu sự thật như vậy.
“Sự thật chứng minh, tôi không có nhìn lầm.” Phó Lưu Âm giờ không phải bỏ đá xuống giếng, chỉ là trong lòng bi phẫn khó tiêu tan. “Tôi đặc biệt hối hận mình thế mà lại không biết Triệu Hiểu ở bên cậu. Bằng không, tôi dù có bắt cá hai tay, tôi cũng sẽ không để cậu tiếp cận cậu ấy!”
Tút tút tút…
Đầu kia điện thoại đã ngắt.
Phó Lưu Âm nói trong cơn tức giận, nhưng câu tình nguyện bắt cá hai tay cũng đã đủ nhục nhã Hàn Cạnh.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm chiếc taxi phía trước. Tài xế nhìn đường, “Cậu Mục, đây hình như là đường tới trường của mợ hai.”
Mục Thành Quân bộ mặt nghiêm túc lạnh lẽo, hắn vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Xe đi thẳng vào trường, chạy đến cổng ký túc xá nữ.
Phó Lưu Âm đưa tiền xong xuống xe. Xe của Mục Thành Quân cũng ngừng ở cách đó không xa.
Phó Lưu Âm nhìn xung quanh bốn phía, không có ai liền lập tức vào ký túc xá. Mục Thành Quân cũng không thấy cô sinh viên nào đi ra.
Xe taxi nhanh chóng chạy đi. Phó Lưu Âm lấy di động ra có vẻ muốn gọi điện thoại. Có điều điện thoại còn chưa gọi đi, Hàn Cạnh đã từ bên cạnh đi ra.
Phó Lưu Âm cất di động lại, cô đi lên một bước, cô nói nói gì đó, Mục Thành Quân cũng không nghe được.
“Nếu mợ hai đi gặp bạn học, chẳng lẽ là bạn nam?” Tài xế không khỏi thắc mắc.
Khuôn mặt Mục Thành Quân lạnh lùng, nhìn Phó Lưu Âm đứng chung với Hàn Cạnh, Phó Lưu Âm không ngừng nhìn bốn phía, dáng vẻ rất cẩn thận.
“Đi thôi!” Mục Thành Quân dựa người ra sau, nhắm mi mắt lại, cũng không muốn nhìn một màn trước mặt.