“Nghĩ ra, thì nghĩ ra thôi.” Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ ngón tay lên tay lái. “Nếu đám sinh viên này đều đã vào được đại học, chứng tỏ chỉ số thông minh của cả đám cũng không thấp. Tin anh đi, cái ví dụ hôm nay, bọn họ đều hiểu được.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy chai nước bên cạnh, vặn nắp rồi đưa cho Tưởng Viễn Chu, “Đương nhiên có thể hiểu, hơn nữa ngay sau đó anh còn gọi Âm Âm.”
“Có điều hôm nay lúc nhìn thấy cô ấy, anh trái lại hơi ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên cái gì?”
Tưởng Viễn Chu uống một ngụm nước xong thì thong thả ung dung nói: “Cảm xúc của cô ấy không tồi, cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.”
“Phải, đây cũng là đáng quý nhất của con bé.”
Hứa Tình Thâm cột chặt dây an toàn, thấy không ít sinh viên đang từ phía xa đi ngang qua, cô không khỏi giục: “Đi thôi!”
Tưởng Viễn Chu vừa định khởi động xe, lại nhìn thấy mấy bóng dáng đi chung tới. Phó Lưu Âm đi đến bên cạnh ghế lái, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh trong xe.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ xe, Phó Lưu Âm nhìn thấy anh, đồng thời cũng thấy được Hứa Tình Thâm đang ngồi ở ghế lái phụ.
Trên mặt cô hiện vẻ vui sướng, vừa định mở miệng, Hứa Tình Thâm sợ cô gọi sai, vội nói trước một bước: “Âm Âm!”
Bọn Triệu Hiểu cũng đi tới cạnh Phó Lưu Âm. Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Phó Lưu Âm, “Tôi với chị em định về, em thì sao? Muốn cùng chúng tôi đi ăn bữa cơm chiều không?”
“Không, không cần đâu ạ, lát nữa em về nhà là được rồi.”
“Âm Âm, không cần khách khí với anh rể em.” Tầm mắt Hứa Tình Thâm đảo qua mấy bạn học bên cạnh của cô, “Nếu anh rể em đã đề nghị thì cùng đi đi, ngày thường các bạn của em đã rất quan tâm em, chị muốn mời các em ấy ăn một bữa cơm.”
Phó Lưu Âm dĩ nhiên là ngại ngùng, cô sợ nhất là có chuyện gì làm phiền toái đến Hứa Tình Thâm.
Cô định mở miệng cự tuyệt, nhưng Triệu Hiểu và hai cô bạn khác trong mắt đầy mong đợi, Triệu Hiểu kéo kéo ống tay áo của Phó Lưu Âm.
Hứa Tình Thâm thấy thế, xuống xe, cô đi đến bên cạnh Phó Lưu Âm, sau đó mở cửa xe ra, “Nhưng mà nếu bốn người các em ngồi ghế sau, các em phải chen chúc một chút.”
“Không sao ạ!” Triệu Hiểu cười đến độ hai mắt híp thành một đường thẳng. “Bọn em chen được mà.”
Hứa Tình Thâm ra hiệu bảo Phó Lưu Âm lên xe, đợi mấy cô sinh viên ngồi hết vào rồi, cô đóng cửa xe.
“Cậu xem mặt mà còn nhìn chằm chằm dáng người người ta nữa?” Phó Lưu Âm biết Tưởng Viễn Chu ngồi ở đàng trước, cho nên đè giọng xuống rất thấp.
“Không phải tớ muốn nhìn, vừa rồi ngồi vào, vừa ngẩng đầu lên... Tớ, tớ liền nhìn phải ngực chị ấy, tớ thực hâm mộ đó!”
Triệu Hiểu nói xong, cúi đầu “sân bay” của mình. Lúc mua áo ngực, cô ấy đã cố ý chọn kiểu độn, nhưng mà không chống dậy nổi vùng trước ngực trời ơi.
Phó Lưu Âm thật sự bị cô ấy đánh bại. Hứa Tình Thâm ngồi lại vào xe, mấy cô gái trẻ ở phía sau lập tức im tiếng. Nhưng bất luận các cô nhỏ giọng cỡ nào thì những lời vừa rồi vẫn lọt vào tai Tưởng Viễn Chu không thiếu một chữ, khóe miệng anh hơi cong lên; Hứa Tình Thâm cột chặt dây an toàn, nhìn anh.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.”
Người đàn ông khởi động xe, lái xe đi.
Chiều nay chỉ học một tiết, cho nên xong tiết học chung tất cả đều tan học, Phó Lưu Âm xem giờ.
“Bây giờ còn sớm... Cơm chiều thôi bỏ đi ạ.”
Hứa Tình Thâm giơ tay xem đồng hồ, còn rất sớm, “Không sao, chị đưa bọn em đi dạo trước một vòng, đợi lát nữa đi ăn buffet đi.”
Triệu Hiểu trong lòng nhảy nhót vạn phần, muốn nhảy cẫng lên. Vừa rồi cô ấy còn đang lo, Tưởng tiên sinh mời tới những nơi nghiêm túc lịch sự, chung quy mấy cô cũng sợ gò bó, nhưng nếu là buffet thì không cần lo lắng nữa rồi.
Đi vào trung tâm thương mại, Tưởng Viễn Chu cho xe dừng hẳn lại, “Em dẫn các cô ấy đi chơi, anh tới chỗ gần đây có chút việc, đợi lát nữa quay lại cùng em đi ăn cơm chiều.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm dẫn mấy người xuống xe. Sợ Mục Kính Sâm lát nữa sẽ tới học đón mình, Phó Lưu Âm vội gửi tin nhắn cho anh, nói anh biết bây giờ mình đang đi với Hứa Tình Thâm.
Đi vào trung tâm thương mại, Triệu Hiểu vịn cánh tay Phó Lưu Âm, “Chỗ này là Mỹ La đó!”
“Ừm.”
“Cậu xem mấy nhãn hiệu treo ở ngoài đi, ai cũng nói, vào Mỹ La sẽ bị lột một lớp da.”
Với mấy cô gái mà nói, một khi thấy đồ trang điểm chắc chắn đều không thể rời một bước.
Hàng hóa rực rỡ muôn màu được trưng bày trong quầy, Triệu Hiểu và hai cô bạn khác nhìn đến không chớp mắt. Ngày thường bọn cô đều không trang điểm, cùng lắm là bôi chút phấn nền. Hứa Tình Thâm dừng lại, chỉ vào một loạt son môi, nói: “Cho tôi thử màu này đi.”
“Vâng ạ, xin chị chờ lát.” Nhân viên phục vụ bên cạnh lấy cây son thử đưa cho Hứa Tình Thâm, nói: “Đây là Givenchy thịnh hành của năm nay, màu này hợp cho hằng ngày, hàng hot nhất cửa hàng đấy ạ.”
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, thấy mấy cô gái trẻ đang đứng nghiêm trang nghiêm túc, cô vẫy vẫy tay với Triệu Hiểu, “Em lại đây.”
Triệu Hiểu ngây ngốc tiến lên, cũng không hiểu có chuyện gì. Hứa Tình Thâm kéo cô ấy tới trước mặt mình, “Thử xem.”
“A? Không, không cần đâu ạ, em không mua son.”
Hứa Tình Thâm giơ tay lên, đánh son lên miệng Triệu Hiểu, cô ấy sợ tới mức không dám cựa quật. Động tác của Hứa Tình Thâm tỉ mỉ, ôn nhu, mặt Triệu Hiểu bất tri bất giác đỏ lên.
Đánh xong, Hứa Tình xoay người Triệu Hiểu về phía mấy người, “Tất cả xem thử xem, đẹp không?”
“Wow, Triệu Hiểu, mỹ nhân ngốc!”
“Quả nhiên nha, tô son xong là cả người không còn giống xưa nữa. Cuối cùng tớ đã biết vì sao Tiếu Hàm Bình ngày nào cũng phải trang điểm rồi.”
Triệu Hiểu càng thêm ngượng ngùng, liếc nhìn mình một cái qua tấm gương, quả nhiên là không giống à nha!
“Màu này rất hợp với em.” Hứa Tình Thâm cười khẽ.
Triệu Hiểu quay lại trước quầy, trộm nhìn giá. Mẹ ơi, hơi bị mắc đó, đau tim rồi, tháng này không thể không thắt chặt ví tiền để mua son môi rồi. Hứa Tình Thâm lại lựa vài cây khác. Triệu Hiểu đứng bên cạnh, nhìn Hứa Tình Thâm giúp mấy cô bạn khác thử màu son. Trước khi theo tới đây, cô ấy vẫn rất thấp thỏm, bởi cô ấy luôn cảm thấy người có thân phận như Tưởng phu nhân nhất định là cao cao tại thượng, ít ra, chị ấy sẽ không tự mình giúp các cô đánh son. Triệu Hiểu sờ sờ môi mình, nhịn không được mà cảm thấy ấm áp, càng thêm muốn cười.
Lúc Hứa Tình Thâm kéo Phó Lưu Âm lại, Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu, “Chị... Không, chị, em không cần, nhà em có rồi.”
“Không lý nào người khác đều có mà em không có, phải không?”
Mấy cô bạn vừa nghe lời này liền đoán được Hứa Tình Thâm sẽ tặng đồ cho mình, Triệu Hiểu dẫn đầu đi lên trước, “Không, thế này không được đâu ạ, bọn em...”
Hứa Tình Thâm chăm chú vẽ môi cho Phó Lưu Âm, “Đây là quà gặp mặt, chị cũng không tặng các em gì khác, không cần bị gánh nặng tâm lý.”
Cô làm việc rất có chừng mực, một cây son, nói quý không quý, nói tiện lợi cũng không tiện lợi, nhưng quả thật là cô có thể nhận, mấy thứ này sinh viên có thể nhận được, đây không phải hàng xa xỉ mấy ngàn mấy vạn. Hứa Tình Thâm nhìn Phó Lưu Âm, “Ừm, đẹp.”
Cô chỉ vào mấy màu vừa thử lúc nãy, nói: “Lấy mấy cái này đi.”
“Vâng.”
“Đợi đã...” Hứa Tình Thâm lại chọn một thỏi khác, “Cái này nữa.”
“Được ạ.”
Mỗi lần mua đồ Hứa Tình Thâm đều có thói quen tính cho Hạ Manh một phần. Hạ Manh thích nhất mấy cái này, mỗi lần cầm trong tay đều có thể vui cả nửa ngày.
Nhân viên phục vụ tính hóa đơn, Triệu Hiểu và mấy cô bạn đi tới cạnh Hứa Tình Thâm, “Tưởng phu nhân, bọn em không thể nhận đồ của chị được ạ.”
“Chị nói rồi, chỉ là quà gặp mặt thôi.” Hứa Tình Thâm cầm hóa đơn, cười nói. “Sau này quan tâm chiếu cố em chị hơn nữa nhe, cái này coi như chị hối lộ các em.”
Cô xoay người thanh toán. Phó Lưu Âm cũng chưa từng gặp chuyện như vầy, chỉ có thể mở to hai mắt.
“Âm Âm...”
“Vậy cứ cầm đi, tớ cũng sẽ không từ chối.”
Hứa Tình Thâm thanh toán xong, cầm đồ đưa từng món từng món cho các cô. Mấy cô gái hết cám ơn lại ngượng ngùng, tốt xấu cũng coi như là nhận lấy.
Phó Lưu Âm muốn mua vở, mấy người lại tới cửa hàng quần áo dạo vòng vòng. Lúc đi ra, Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ thấy cũng gần tới giờ liền dẫn mấy người tới nhà hàng buffet.
Đám Triệu Hiểu cũng không biết giá cả của chỗ này, có điều sau khi vào mới phát hiện nơi này hoàn toàn không giống với chỗ các cô ăn thịt nướng Hàn Quốc, chưa kể đẳng cấp cao gấp n lần, rất nhiều món không những chưa từng được ăn, cả thấy cũng chưa từng.
Hứa Tình Thâm bảo các cô thích ăn gì cứ đi lấy, cô đứng bên cạnh gọi điện cho Tưởng Viễn Chu.
Lúc Triệu Hiểu đi lấy đồ, cố ý mang theo điện thoại, gần như thấy gì chụp đó, sau đó gởi cho nhóm bạn: “Hôm nay theo đại gia đi ăn chơi, mình quyết định rồi, mình muốn vượt tường đi ra ngoài!”
Một tấm ảnh trong đó chụp bóng dáng Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm.
Bản thân mấy chốn như trong nhóm bạn đó cũng đã không được coi là nơi có bao nhiêu riêng tư, tấm ảnh mau chóng được copy truyền ra.
Trong một nhóm của lớp khác, có cô sinh viên bắt đầu tám: “Hôm nay lúc thuyết giảng, Tưởng tiên sinh nói Phó Lưu Âm là em gái Tưởng phu nhân, các cậu tin không?”
“Chính miệng anh ta đã nói thì là thật rồi?”
Cũng có người trong lòng dâng lên vị chua không nói được, “Vậy bối cảnh của Phó Lưu Âm đó thật sự quá mạnh, đáng sợ rồi.”
“Cô ta vốn dĩ chính là trâu bò nha, các cậu lần sau ra cổng mà xem chiếc xe tới đón cô ta...”
“Còn nữa, còn nữa, thư viện của trường cũng là nhà cô ta quyên.”
Lúc này, có người đăng tấm ảnh Triệu Hiểu gửi cho nhóm bạn, “Có bằng chứng, bạn chung lớp của Phó Lưu Âm chính miệng nói, ảnh chụp thổ hào chính là chị của Phó Lưu Âm!”
“Xem ra là đúng đó...”
Tấm ảnh này một truyền mười mười truyền trăm, liền như vậy mà truyền khắp trong giới sinh viên.
Triệu Hiểu hôm nay quá kích động, hưng phấn không thôi, lấy xong đồ ăn ngon liền quay lại bàn, lại bày quà Hứa Tình Thâm tặng ra, có thể cô không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn.
Sau khi Tưởng Viễn Chu tới, mấy người cùng dùng cơm. Ăn xong cơm chiều, Tưởng Viễn Chu thu xếp tài xế tới, bảo anh ta đưa đám Triệu Hiểu về trường.
“Âm Âm, em đi xe của anh chị, anh chị đưa em về.”
“Không cần phiền đâu ạ, em bắt xe là được.” Phó Lưu Âm đứng trước cửa trung tâm thương mại, nói từ chối.
“Bắt xe?” Hứa Tình Thâm đương nhiên không yên tâm. “Sao chị có thể để em bắt xe chứ? Gặp người xấu thì sao bây giờ.”
Đang khi nói chuyện, một giọng nam truyền tới tai mấy người, “Âm Âm?”
Phó Lưu Âm ngẩng lên, tự nhiên thấy Mục Thành Quân, mặt cô hơi hơi lộ ra vẻ giật mình, “Anh cả?”
“Anh Tưởng, chị Tưởng.”
Tưởng Viễn Chu tiếp xúc ánh mắt đối phương, cũng lên tiếng chào hỏi hắn: “Hóa ra là anh Mục.”
“Âm Âm, em đang định về nhà sao?”
Phó Lưu Âm ôm chặt ba lô trong lòng, “Phải.”
Mục Thành Quân thuận miệng nói: “Vừa lúc anh cũng đang định về nhà, em ngồi xe anh đi?”
Cô gái hơi bị, ngày thường cô đối với hắn nếu có thể trốn được đều trốn, cô lại không muốn ngồi xe hắn, nhưng Mục Thành Quân và cô ở chung một nhà, đây vốn dĩ chỉ là tiện đường, nếu cô từ chối như vậy, Hứa Tình Thâm hẳn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điều không thích hợp rồi?
Cả xe của người cũng không dám ngồi, Hứa Tình Thâm còn có thể yên tâm về cô sao?
Phó Lưu Âm mở miệng: “Được ạ.”
Mục Thành Quân lại thật sự có chút giật mình, không ngờ cô sẽ đồng ý. Phó Lưu Âm gượng cười với hai người trước mặt, nói: “Em ngồi xe anh cả về thì ổn rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn Mục Thành Quân, “Vậy...”
“Yên tâm đi, xe tôi ở bãi đỗ.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu. Chuyện về Mục Thành Quân, Phó Lưu Âm chưa bao giờ nói với cô, cô vỗ nhẹ lên cánh tay Phó Lưu Âm, “Về nhà thì gọi cho chị.”
“Vâng ạ.”
“Chúng ta đây chào trước.” Mục Thành Quân khiêm tốn lịch sự, gật đầu với hai người.
Hắn dẫn đầu đi trước, phía sau còn có bảo vệ đi theo. Phó Lưu Âm chào Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm rồi chạy nhanh theo.
Đi vào bãi đỗ xe, tài xế mở cửa sau ra, một vệ sĩ ngồi vào một bên, sau đó Mục Thành Quân ngồi vào, Phó Lưu Âm định ngồi đàng trước.
“Ngồi ở sau.” Mục Thành Quân đã mở miệng.
“Đàng trước trống mà.”Mục Thành Quân ngẩng tầm mắt, “Vị trí đó là không an toàn nhất, nghe lời tôi.”
“Mợ hai, mời vào.” Tài xế ở cạnh thúc giục.
Phó Lưu Âm dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngồi vào. Bên cạnh truyền đến tiếng “rầm” đóng cửa, trong không gian chật hẹp, chân Phó Lưu Âm dường như đụng phải Mục Thành Quân, cô rụt rụt người qua bên cạnh.
Mục Thành Quân thấy hết mấy động tác nhỏ của cô. Xe từ từ khởi động rồi chạy đi. Phó Lưu Âm cảm thấy không khí rất quái dị, có điều Mục Thành Quân không nói gì thì cô cũng không nói lời nào, như vậy là tốt nhất, nếu về đến nhà mau thì cô được giải thoát rồi.
Mục Thành Quân lướt xem di động, trong xe không bật đèn, ánh sáng từ màn hình di động chiếu vào mắt Phó Lưu Âm.
Sau một lúc lâu, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng: “Ăn cơm chiều rồi?”
“Ăn rồi.”
“Ăn với mấy người Tưởng tiên sinh?”
Phó Lưu Âm gật đầu, “Phải.”
Người đàn ông dựa nửa người trên ra sau, “Ở trường có ai làm khó em không?”
Phó Lưu Âm tự hỏi sao hắn khác thường như vậy, cô lắc lắc đầu nói: “Không có.”
“Gạt ai vậy?”
Phó Lưu Âm muốn dời đề tài đi, cô nhìn bên trong xe, “Anh cả, chỉ cần ra ngoài là anh đều mang theo vệ sĩ?”
“Ừm.”
“Lần nào cũng vậy sao?”
“Phải.”
“Không cảm thấy bất tiện sao?”
Giọng Mục Thành Quân lạnh lùng, “Thói quen rồi.”
Phó Lưu Âm cắn cắn cánh môi, thiếu chút nữa đã quên sự cẩn thận khi đi ra ngoài của Mục Thành Quân bây giờ không tránh khỏi có quan hệ với anh mình. Phó Lưu Âm không dám nói lung tung, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đuôi mắt người đàn ông có thể nhìn ra dáng vẻ bất an của Phó Lưu Âm, cô và hắn ngồi sát như vậy, cho nên cô rất bất an. Hắn muốn cô thả lỏng hơn chút, nhưng có chút lời nói ra cũng vô ích, Mục Thành Quân chỉ có thể tùy ý cô.
Dọc đường đi, Mục Thành Quân nhận vài cuộc điện thoại, hắn tuy đã ra công ty về nhà nhưng mọi việc lớn lớn bé bé đều phải xin chỉ thị của hắn.
Mục Thành Quân trên thương trường hẳn là một người sát phạt quyết đoán người?
Lúc cần đưa ra quyết sách, Phó Lưu Âm nghe thấy lời nói của người đàn ông này kiên quyết, không chút do dự và nhượng bộ, aicó thể chấp nhận thì tiếp tục hợp tác, nếu không chấp nhận được thì hắn cũng không ép.
Gọi xong một điện thoại, Mục Thành Quân nhấc chân trái lên, đụng phải Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh; cô sợ tới mức rụt lại sang bên cạnh.
Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, dau khi ngắt cuộc trò chuyện thì nhìn cô, “Em nói cho tôi xem, em sợ tôi như vậy làm gì?”
“Đâu có đâu, tôi không sợ anh.” Phó Lưu Âm mạnh miệng nói.
“Đây là sự thật, em cho rằng mắt tôi không nhìn ra sao?”
Phó Lưu Âm đón lấy tầm mắt Mục Thành Quân, “Anh cả, anh rất thiện lương, sao tôi lại sợ anh chứ?”
Cũng ngồi trên xe giặc rồi, cô có thể không nói theo hắn sao?
“Thiện lương?” Mục Thành Quân cười ra tiếng. “Âm Âm, nói dối cũng đừng nói rõ quá, coi chừng cái mũi dài ra thêm một đoạn đấy.”
“Tôi, tôi nói chính là nói thật mà.”
“Vậy thật là nhờ phúc của em, tôi đời này còn có thể làm người thiện lương.”
Phó Lưu Âm cười gượng hai tiếng không nói gì. Xe chạy thẳng về Mục gia. Sau khi xe vào hẳng trong sân, Phó Lưu Âm không đợi tài xế xuống mở cửa, cô lập tức đẩy cửa xe ra, cả câu cám ơn cũng chưa nói đã đi ngay như trốn.
Đi vào nhà, bà Mục và Lăng Thời Ngâm đang ở phòng khách xem TV, Phó Lưu Âm tiến lên chào: “Mẹ, chị dâu.”
“Âm Âm, Lão Nhị hôm nay ở nhà mà sao con về rồi?”
“Con...” Phó Lưu Âm mới vừa mở miệng nói một chữ, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân của Mục Thành Quân, cô đành phải căng da đầu mà nói: “Con ăn xong cơm chiều vừa lúc gặp anh cả, con ngồi xe anh cả về ạ.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, thần sắc trên khuôn mặt rõ ràng cứng lại, tầm mắt cô ta nhìn về phía hai người, bàn tay để bên người cũng nắm lại.
Bà Mục ngược lại không thấy có gì không ổn, “Không còn sớm nữa, lên lầu nghỉ ngơi sớm cả đi.”
“Dạ.”
Lăng Thời Ngâm căn bản không tin hai người họ tình cờ gặp nhau. Chút tâm tư của Mục Thành Quân đối với Phó Lưu Âm, cô ta đã sớm nhìn được hết. Phó Lưu Âm trước kia đối với hắn vẫn luôn né tránh, nhưng lúc này thì sao? Cô ta thế mà lại lên xe của Mục Thành Quân?
Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết. Lăng Thời Ngâm tức đến khóe miệng run run, thấy Phó Lưu Âm muốn đi, cô ta mở miệng nói: “Thành Quân, em cũng lâu rồi không ra ngoài, khi nào... Anh tìm thời gian, cùng em ra ngoài ăn bữa cơm được không?”
Mục Thành Quân đi tới sô pha trước mặt, “Bộ dáng này của em, đi ra ngoài được sao?”
“Thành Quân...” Hắn nói thẳng như vậy, bà Mục nghe không lọt được. “Bộ dáng này thì sao chứ? Dẫn Thời Ngâm ra ngoài nhiều hơn đi, cũng có lợi cho cơ thể của con bé.”
Phó Lưu Âm không muốn ở lại đây xem náo nhiệt, cô đi đến đầu cầu thang, lỗ tai lọt vào giõng của Mục Thành Quân: “Mẹ, chuyện cô ấy có thể hồi phục hay không, lòng mẹ con biết rõ. Đôi khi, đừng cho cô ấy hy vọng quá lớn, như vậy ngược lại chẳng tốt cho cô ấy.”
Bàn tay Lăng Thời Ngâm càng nắm càng chặt. Mục Thành Quân đi đến cạnh cô ta, “Mẹ, con đưa cô ấy lên lầu, mẹ cũng nghĩ sớm chút đi.”
“Cũng được.”
Mục Thành Quân khom lưng bế cô ta lên, thân hình người đàn ông cao lớn, bế cô ta cũng là việc nhẹ nhàng. Lăng Thời Ngâm tuy lòng đang tràn đầy hoài nghi Mục Thành Quân và Phó Lưu Âm có chuyện gì, nhưng cô ta không dám chất vấn thẳng mặt Mục Thành Quân, càng không muốn nếm thử hậu quả việc chọc giận hắn.
—
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm sau giờ trưa đều tới căn phòng của Tưởng Viễn Chu. Lúc cô đẩy cửa vào, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đều ở đó.
“Tưởng phu nhân!”
Hứa Tình Thâm tiến tới mấy bước, Tưởng Viễn Chu vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đây.
Lão Bạch vừa thấy động tác này liền hiểu, lúc này anh ấy nên đi ra mới phải, cho bọn họ một không gian thanh tịnh, cho bọn họ muốn làm sao thì làm.
Hứa Tình Thâm đi tới cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay kéo, bước chân cô không đứng vững, ngồi xuống trên đùi anh. Hứa Tình Thâm sốt ruột định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại hai tay ôm chặt cô lại, “Đừng lộn xộn.”
Lão Bạch không ưa lắm, nhưng còn cách nào đâu, chỉ có thể coi như không thấy. Anh ấy thu dọn đồ qua một bên, định xoay người đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc, Lão Bạch nghiêm trang hỏi: “Tưởng tiên sinh, mấy hôm trước ngài lấy xe của tôi, là đi đâu thế ạ?”
Nhịp tim Hứa Tình Thâm đột nhiên rớt một nhịp, không phải đã bị Lão Bạch biết cái bí mật không muốn ai biết kia đó chứ?
Bàn tay Tưởng Viễn Chu dán lên eo Hứa Tình Thâm. Đường Thanh Giản chính là nơi anh đưa Hứa Tình Thâm tới, anh làm bộ suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu, “Không có.”
“Nhưng hôm đó ở đường Thanh Giản, xe đã vượt đèn đỏ.”
“Vậy ư?” Tưởng Viễn Chu hỏi. “Vậy chẳng phải là muốn trừ sáu phần rồi, đáng tiếc thật.”
Lão Bạch thật sự nghĩ không ra, “Chỗ đường Thanh Giản đó thực sự hẻo lánh, sao Tưởng tiên sinh lại đi tới chỗ như vậy?”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm về phía trước, cô đã nói mà, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.
“Tôi có tới sao?”
Hứa Tình Thâm vỗ mắt, xe phạm luật cũng đã bị chụp hình rồi, Tưởng Viễn Chu thế mà còn có thể chơi xỏ lá.
“Có ạ.” Lão Bạch cũng ngay thẳng.
Tưởng Viễn Chu lại nghĩ nghĩ, “À, có thể là đi nhầm đường rồi chăng.”
Cái lý do này có vẻ cũng quá là gượng ép, Hoàng Đỉnh Long Đình và đường Thanh Giản hoàn toàn là hai hướng ngược nhau; nhưng Lão Bạch chắc chắn sẽ không nghĩ ra phương diện khác, cho nên anh ấy vắt hết óc cũng nghĩ không ra Tưởng Viễn Chu chạy tới đó làm gì.
“Lão Bạch, chỗ tôi với Tưởng phu nhân đi còn có thể là chỗ nào? Không gì ngoài ăn với ăn, mua quần mua áo.”
Hứa Tình Thâm nghe mà có cảm giác muốn nổi da gà.
Lão Bạch nghiêm túc gật gật đầu, “Lần sau nếu Tưởng tiên sinh muốn ra ngoài cứ bảo tài xế chở thẳng luôn, nói vậy, đỡ phải làm ngài nhầm đường.”
“...”
Lão Bạch căn bản không có suy nghĩ gì khác, toàn tâm toàn ý toàn tin vào lời nói Tưởng Viễn Chu, cho rằng anh đã chạy nhầm đường.
Ánh mắt Lão Bạch nhìn tới nhìn lui khuôn măt hai người, suy nghĩ nửa ngày mà không nghĩ ra Tưởng Viễn Chu đã chỉ mình cái gì, “Cách gì cơ ạ?”
“Chọc lỗ lên bao, cách tốt như vậy, dựa vào cậu có thể nghĩ ra sao?”
Lão Bạch nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, cả tầm mắt cũng không dời. Anh ấy hoàn toàn không ngờ Tưởng Viễn Chu sẽ nói ra trước mặt Hứa Tình Thâm, đó không phải bí mật riêng của bọn họ sao?
Này quả thực là... Quá mất mặt rồi!
Lỡ Hứa Tình Thâm nói cho Tống Giai Giai, Tống Giai Giai lại nói với Tô Đề Lạp, thế thì sao bây giờ?
Sắc mặt Lão Bạch biến rồi lại đổi, “Tưởng tiên sinh, ngài... Tôi không làm theo cách của ngài.”
“Chà chà, việc cậu làm còn không nhận? Rõ ràng nói với tôi cách này dùng tốt.”
Lão Bạch xem như đã nhìn rõ, sau này có bí mật riêng tư gì thì ngàn đừng vạn đừng nói cho Tưởng Viễn Chu. Anh ấy còn có thể trông cậy Tưởng Viễn Chu giữ bí mật cho mình sao? Tưởng Viễn Chu con người này... Trước mặt Hứa Tình Thâm ngài ấy còn có chút bí mật nào được sao? Nhưng mà ngài ấy cũng đâu thể bán đứng mình như vậy chứ!
Lão Bạch ngồi dậy, vội vàng thả đồ trong tay ra, “Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, tôi ra ngoài trước ạ.”
Anh ấy ra cửa nhanh như chớp, cũng đóng cửa văn phòng lại.
Một bên khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, “Chút công phu tu luyện đó của Lão Bạch, anh chỉ cần một giây cũng có thể làm cậu ta chạy trối chết.”
Hứa Tình Thâm khinh thường mà nhìn anh, “Cái gọi là công phu tu luyện của anh, chỉ là da mặt thôi?”
“Có thể nói là vậy.”
—
Xong tiết cuối cùng, Phó Lưu Âm thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị về nhà.
Triệu Hiểu hôm nay trang điểm nhẹ, son môi cũng lấy ra dùng, cô ấy xoay người nói: “Khát chết tớ rồi, tớ phải mau về ký túc xá uống nước.”
“Trên bàn của cậu không phải có nước đó sao?”
“Không dám uống đâu, tớ sợ ăn hết son.”
Phó Lưu Âm đứng dậy, “Tớ cũng phục cậu luôn.”
Hai người đi chung ra ngoài. Xe của Mục Kính Sâm đậu ngay ở ngoài, bước chân Phó Lưu Âm thật sự nhanh. Triệu Hiểu rất hết sức cố đi theo cạnh, “Âm Âm, thật sự cậu đi chậm một chút được không, dù sắp gặp chồng ngay tức khắc mà cậu cũng sốt ruột như vậy sao.”
“Ai sốt ruột?”
“Còn nói không có?” Triệu Hiểu thở hồng hộc, nói. “Ngày thường cậu cũng không đi như vậy, chậm rì rì như con kiến, nhưng vừa đến lúc tan học, cậu liền vui mừng như nai con ấy.”
“Vậy ư?” Phó Lưu Âm mỉm cười, cô đúng là không phát hiện ra.
Hai người vội vàng tạm biệt nhau ở cổng trường. Phó Lưu Âm bước nhanh về phía trước, Mục Kính Sâm vừa hút xong một điếu thuốc, anh mở cửa sổ rồi xuống xe.
Lúc Diệp Thiệu Dương đi ra, thấy Phó Lưu Âm cười tủm tỉm đứng bên cạnh Mục Kính Sâm.
Chuyện đêm đó cứ như thể hoàn toàn đi qua như thế, dù có khơi dậy chút nước bọt, nhưng Phó Lưu Âm bây giờ đã nghiễm nhiên thành như người không có việc gì.
Thế mà lúc trước Diệp Thiệu Dương đã cho rằng, Phó Lưu Âm sẽ xấu hổ và giận dữ mà muốn tìm đến cái chết