Cô khẽ cười ranh mãnh: “Vĩnh viễn là ở trên giường.”
Tưởng Viễn Chu nghe thấy thế, hô hấp chợt căng lên, anh đưa tay ôm cổ của Hứa Tình Thâm, kéo nửa người trên của cô xuống.
“Lời này mà truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, nếu bị người ta cố tình lợi dụng, còn không biết nghiên cứu về vấn đề đó như thế nào nữa.”
Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy, nhưng vai đã bị người đàn ông đè xuống. Cô nằm sấp ở mép giường.
“Vậy anh nói cách đi, em ngoan ngoãn làm theo là được.”
“Thực sao?”
“Thực sự.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve vai Hứa Tình Thâm.
“Gần nhất anh thích chụp ảnh.”
“Sau đó thì sao?”
Tưởng Viễn Chu ghé làn môi mỏng áp sát tới bên vành tai Hứa Tình Thâm .
“Hôm nào đi chon một số trang phục, anh sẽ tự chụp ảnh cho em.”
Vậy thì có gì khó?
Hứa Tình Thâm không chút nghĩ ngợi, đồng ý luôn: “Được.”
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông phía trên.
“Nếu anh học được cách chụp ảnh, sau này ảnh của Lâm Lâm và Duệ Duệ không cần phải ra hiệu chụp nữa.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên ẩn chứa một nụ cười như có như không.
“Đây chính là chính miệng em đáp ứng.”
“Dạ dạ dạ, em đáp ứng.”
“Việc này không nên chậm trễ, khi nào tan việc phải đi ngay.”
Lúc này Hứa Tình Thâm mới nghĩ thấy có chút quái dị.
“Muốn mua trang phục gì chứ? Trong nhà có treo đầy quần áo của em còn chưa mặc tới.”
“Hiện tại anh là nhiếp ảnh gia, em phải nghe lời anh.” Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay ra, đứng dậy.
Hứa Tình Thâm không nghĩ nhiều nữa, cô cầm tờ giấy kia đứng lên, khi hai người đi ra khỏi phòng nghỉ, Lão Bạch vẫn còn ở bên trong phòng làm việc, nhìn thấy bọn họ đi ra, Lão Bạch thả đồ vật đang cầm trong tay xuống.
“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân.”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy tờ giấy kia từ trong tay Hứa Tình Thâm, anh đưa về phía Lão Bạch: “Sắp xếp lại, tất cả lịch trình hôm đó đều hủy.”
Lão Bạch liếc nhìn, có chút giật mình: “Tưởng tiên sinh, ngài muốn tham gia?”
“Phải, thịnh tình không thể chối từ.”
Lão Bạch cũng không ngờ, Hứa Tình Thâm đi vào đó, thuyết phục được Tưởng Viễn Chu, xin hỏi nguyên tắc của Tưởng tiên sinh ở đâu?
Oh, thiếu chút nữa thì anh quên rồi, trước mặt Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu không hề có nguyên tắc.
Hứa Tình Thâm cười cười, đưa tay khoác lên trên vai Tưởng Viễn Chu.
“Lão Bạch, mệt cho anh ở bên cạnh Tưởng tiên sinh lâu như vậy, anh nói anh ấy không thích loại hoạt động này, cho rằng rất chán nản nhàm chán, hiện tại xem đi, anh vẫn chưa hiểu hết về anh ấy rồi.”
Lão Bạch “ngoài cười nhưng bên trong không cười nổi” khẽ nhếch miệng lên, từ trước khi Tưởng Viễn Chu còn chưa quen Hứa Tình Thâm, Lão Bạch cũng đã theo anh n năm, anh gật đầu, ngoài miệng cũng nói rằng: “Chuyện này là đương nhiên, Tưởng phu nhân là người thấu hiểu Tưởng tiên sinh nhất.”
Hứ Hứa Tình Thâm thu tay về, tóc có chút rối, cô tiện tay buộc lại.
“Tưởng phu nhân, hiện tại tôi cảm thấy may mắn là bên cạnh Tưởng tiên sinh vẫn không có nữ trợ lý.”
“Vì sao?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Lão Bạch không nhịn được bật cười, còn có thể vì sao, nếu đổi thành một trợ lý đặc biệt là mỹ nhân chân dài da trắng, không phải là mỗi ngày bị cô cho ăn cục tức tới chết nghẹn sao.
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua.
“Sau khi tan việc, anh chờ em.”
“Ừm.” Hứa Tình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ. “Không nói với hai người nữa, em còn phải đi làm.”
“Đi đi.”
Hứa Tình Thâm nhấc chân lên đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại. , Lão Bạch không kiềm chế được tò mò, hỏi: “Tưởng tiên sinh, sau khi tan việc hai người muốn đi đâu sao?”
“Lắm miệng.”
Lão Bạch bị trút giận cũng không cảm thấy gì.
“Vậy có cần tôi đi cùng không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy một cái.
“Cậu còn dám nói nữa?”
“Không không không, ngày hôm nay tôi không rảnh, sau khi tan việc tôi còn phải đưa Đề Lạp đi ăn cơm!”
Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, sau khi ngồi xuống lại có chút mất tập trung, Lão Bạch lén nhìn, anh có thể xác định được một khả năng duy nhất, sau khi tan việc Tưởng Viễn Chu muốn dẫn Hứa Tình Thâm đi đâu đó, nhất định là không phải một nơi tốt đẹp!
Nói không chừng vì muốn người khác không nhận ra, cho nên mới không muốn cho anh đi theo.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng làm việc, đã đem chuyện này ném lại phía sau, chớp mắt một cái đã tới giờ tan làm, cô thay quần áo đi ra ngoài, vừa đi vào thang máy, Tưởng Viễn Chu đã gọi điện thoại tới.
Hứa Tình Thâm không nhận máy, thang máy di chuyển xuống thẳng nhà để xe dưới hầm, cô vừa bước một chân ra, chợt nghe thấy tiếng còi dồn dập truyền tới bên tai.
Xe chạy thẳng một đường về phía trước, Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: “Phía trước, cách đó không xa có một trung tâm thương mại, đi vào trong đó không?”
“Không đi.”
Cô cũng không biết rốt cuộc là anh muốn đi đâu, chỉ là nhìn từ trên xe chạy ở đường cao tốc, nhìn phía sau cảnh tượng xa dần, xe vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, cho đến khi Hứa Tình Thâm thấy xuất hiện một tòa nhà mang kiến trúc lập phương trong tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu đi theo hướng dẫn, lái xe vào gara, Hứa Tình Thâm ngắm nhìn bốn phía, tổng cộng cũng không thấy có đến mấy chiếc xe.
Cô vừa muốn đẩy cửa xe ra bước xuống phía dưới, Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay của cô.
“Chờ một chút.”
“Không phải là đã tới rồi sao?”
“Ngồi trong đây đã, một lát nữa sẽ có người tới đây dẫn vào.”
Hứa Tình Thâm tròn mắt nhìn anh.
“Thần bí như vậy, rốt cuộc ở đây là đâu?”
“Lát nữa đi vào sẽ biết.”
Cũng không lâu lắm, Tưởng Viễn Chu nghe thấy có người khẽ gõ xuống ngoài cửa sổ xe, anh hạ cửa sổ xe xuống một ít, người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ lắm cảnh tượng bên trong, chỉ là đưa vật gì đó nhét vào bên trong xe.
Sau khi nhận lấy, Tưởng Viễn Chu cầm trong tay, đưa chiếc mặt nạ cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm trợn to hai mắt: “Tại sao phải mang cái này?”
“Bởi vì không muốn bị người khác nhận ra.”
Lại còn như thế cơ đây, nhưng Hứa Tình Thâm không hiểu, bọn họ có làm chuyện gì sợ người khác nhận ra đâu cơ chứ.
Tưởng Viễn Chu đeo mặt nạ lên trên mặt, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống, Hứa Tình Thâm thấy thế, cũng sợ bị người khác nhìn thấy mình, vội vàng đeo mặt nạlên.
Bên ngoài xe có một cô gái trẻ đang đứng đó.
“Chào ngài, mời đi bên này.”
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, hai người đi theo cô gái trẻ này, đi vào thang máy.
“Đã làm theo tiên sinh dặn, được chọn cả Phong Yêu Quán, hai người có thể chọn từ từ, hôm nay quán sẽ không đón thêm những khách khác.”
Hứa Tình Thâm dỏng tai nghe, Phong Yêu Quán? Đây là cái quỷ gì chứ, cô có cảm giác mình bị Tưởng Viễn Chu kéo vào một cái hố to.
Đi tới chỗ tầng trệt, cô gái trẻ bước trên đôi giày cao gót đi ra ngoài trước, Hứa Tình Thâm kéo tay của Tưởng Viễn Chu, hạ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”
Người đàn ông nắm chặt bàn tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn. Trong lòng Hứa Tình Thâm nảy sinh một dự cảm kỳ quái, vừa nãy nghe tên cửa hàng này thì không phải là là tên chính, còn không biết bên trong cất giấu vật gì.
Khi cánh cửa kính trước mặt tự động mở, cô gái trẻ dẫn bọn họ đi vào, Hứa Tình Thâm ngửi được một mùi hương, cô nhìn thấy một bộ sô pha xuất hiện trong tầm mắt, cách đó không xa là chiếc bục hình bán nguyệt. Xung quanh chiếc bục đó là chiếc rèm trắng tinh tế, chỗ này chắc là để thử quần áo.
Tưởng Viễn Chu dừng lại, cô gái trẻ đi tới trước bàn trà, cầm một chiếc điều khiển từ xa trên đó lên.
Hứa Tình Thâm ngắm nhìn bốn phía, ở đây được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy lấy một bộ trang phục nào.
Cô gái trẻ cầm chiếc điều khiển từ xa đưa về phía tường, ngón tay khẽ nhấn nhẹ, Hứa Tình Thâm thấy bức tường dán giấy phía tây bỗng nhiên tách làm đôi, hai bên tường từ từ mở ra, cùng lúc đó, ánh đèn bên trong toát ra theo khe hở.
Sau khi bức tường được mở ra hoàn toàn, bên trong xuất hiện một không gian độc lập, những ngọn đèn được lắp có quy luật ở trên ba mặt tường, lúc này Hứa Tình Thâm mới nhìn rõ trong tủ quần áo này chứa đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Cô ra sức nuốt nuốt nước miếng, cô gái trẻ đưa chiếc điều khiển từ xa về phía Tưởng Viễn Chu.
“Tiên sinh, ngài có thể chọn lựa rồi, nhấn số một trên chiếc điều khiển từ xa này có thể gọi cơm, đến lúc đó sẽ có ngữ âm nhắc nhở, số hai có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu nhận lấy, ôm Hứa Tình Thâm đi vào.
Bước chân cô cứng ngắc, cũng không biết là hai chân mình đứng vững thế nào, Hứa Tình Thâm đứng ở trước tủ quần áo, thấy bên trong treo một chiếc quần dài. Cảm thấy màu đen lóng lánh, nếu như mặc chiếc quần này trên người, nhất định là có mặc cũng như không.
Bộ ngực và nơi nhạy cảm phía dưới dùng lông chim để “giải quyết”, Hứa Tình Thâm đưa tay sờ, mềm mại thoải mái, không hề thấy gai tay.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu cũng dừng lại trên chiếc váy dây, anh đưa tay lấy xuống.
“Cái này không cần thử, nhất định là đẹp.”
“Tưởng Viễn Chu, anh điên rồi sao, trang phục như thế ai dám mặc?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ rướn lên: “Em dám mặc.”
“Nói bậy.”
“Dù sao cũng hơn là không mặc?” Tưởng Viễn Chu cầm trong tay xem kỹ. “Như ẩn như hiện, thật sự là rất cuốn hút.”
Hứa Tình Thâm từ chối lựa chọn, cô đi sang bên cạnh.
“Em không nghĩ tới, ham mê của anh thực sự là càng ngày càng kỳ quái.”
“Từ trước đến nay anh đều thích mấy thứ này.”
Hứa Tình Thâm rít một hơi lạnh: “Bắt đầu thích từ khi nào?”
“Từ lần đầu tiên gặp gỡ em.”
Hứa Tình Thâm xoay người đi tới trước một tủ quần áo khác.
“Miệng lưỡi của anh, thực sự là em càng ngày càng không thể tin tưởng anh được.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, anh đi tới phía sau Hứa Tình Thâm.
“Anh nói thật đó.” Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông của cô. “Còn nhớ rõ lần đầu tiên em thực sự quyến rũ được anh không?”
Cô rụt cổ một cái, mặt đỏ đến mang tai.
“Em từng quyến rũ anh lúc nào chứ?”
“Ở bể bơi, còn nhớ bộ áo tắm em mặc sao?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ rõ.”
“So với em, anh lại nhớ rất rõ ràng.” Bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt dọc theo cái bụng phẳng của cô.
“Đó là bộ áo tắm màu đen, có thiết kế dây buộc bên hông, lúc đó anh nhìn thấy, kỳ thực thiếu chút nữa không thể kìm nén được, Hứa Tình Thâm, người đưa anh vào con đường này lại chính là em.”
Đương nhiên Hứa Tình Thâm không chịu thừa nhận rồi.
“Vậy thì có liên quan gì tới em?”
“Cũng chính bởi vì em khiến cho anh được nếm trải cảm giác tốt đẹp như vậy rồi, cho nên mới khiến anh muốn ngừng mà không được, càng ngày càng dấn sâu vào.”
Hứa Tình Thâm kéo tay anh ra, cô xoay người nhìn về phía người đàn ông.
“Đó chẳng qua chỉ là bộ áo tắm.”
“Phải, nhưng là một áo tắm dị thường.” Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, xoay cô lại đối diện với mình. “Nếu anh đã lún sâu rồi, em phải phối hợp với anh.”
“Không phải anh nói, chụp ảnh sao?”
“Yên tâm, chụp ảnh ở nhà, em chọn trang phục trước đi đã.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng.
“Em không muốn chọn.”
“Anh chọn thay em.”
Tưởng Viễn Chu vẫn rất tin tưởng ánh mắt của mình, anh buông người phụ nữ trong ngực mình ra, đi tới trước tủ quần áo phía tây.
Cũng không lâu sau, người đàn ông cầm một bộ quần áo tới, Hứa Tình Thâm không nhìn anh, cho tới khi anh đưa bộ quần áo tới trước người cô ướm thử.
“Ừ, bộ này cũng được, lấy.”
Hứa Tình Thâm vừa cúi xuống nhìn, thiếu chút nữa phun ra lửa, cô lùi lại về phía sau một bước dài, khoanh hai tay trước ngực.
“Xúc phạm, làm gì?”
“Phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Vừa rồi thực sự là Hứa Tình Thâm bị dọa sợ, bộ quần áo căn bản cũng không có bao nhiêu vải vóc, thực sự cô không hình dung được, hay. . .
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, nhìn chằm chằm thứ trong tay, nói một cách thẳng thừng là bộ trang phục này được nhà thiết kế thuyết minh rất đúng chỗ, khi mặc trên người, chẳng khác nào là bị ai đó lấy tay che ngực, thân dưới cũng giống như vậy. Hiệu quả cũng rất chân thật, thực sự giống như một bàn tay.
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ: “Nhất định không mặc.”
Người đàn ông treo nó lên chỗ bên cạnh, treo cũng chiếc mới xem khi nãy.
Trang phục đều do Tưởng Viễn Chu chọn, Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế salon, Tưởng Viễn Chu cầm một bộ tới trước mặt cô, nói: “Ngay cả tạo hình cho em, anh cũng đã nghĩ xong.”
Hứa Tình Thâm không khỏi túm chặt cổ áo.
“Anh không có việc gì, đi học chụp ảnh?”
“Vừa nãy em không nói như vậy. . . .” Có vẻ như Tưởng Viễn Chu rất cảm thấy hứng thú với chuyện này. “Vẻ đẹp của em, đương nhiên chỉ có anh mới có thể khai thác.”
Đối với những chuyện nhạy cảm này Hứa Tình Thâm thấy cũng không hào hứng mấy, mặc dù cô có vẻ đẹp hơn người, nhưng chung quy lại là cô không muốn dùng sắc đẹp để làm những chuyện khác.
Sau khi chọn xong, Tưởng Viễn Chu nhấn điều khiển từ xa, cô gái lúc trước đi vào rất nhanh.
Trang phục được gói lại cẩn thận, lúc trả tiền, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu, cô thấy không dám nhìn thẳng, cho nên từ đầu tới cuối đều cụp mắt.
Lúc rời đi, có người đưa đồ Tưởng Viễn Chu lên xe, Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe, nhất định là Tưởng Viễn Chu cũng hiểu được anh không thể lộ mặt cho nhiều người biết, cho nên toàn bộ quá trình đều mang mặt nạ.
Tưởng Viễn Chu phát động động cơ, cho đến khi xe chạy ra khỏi nơi đó, Hứa Tình Thâm mới bỏ mặt nạ xuống.
“Cho dù anh giữ bí mật cũng vô ích, nếu người khác thật sự muốn biết anh là ai, chẳng phải là điều tra biển số xe sẽ biết sao?”
“Em có phát hiện ra, ngày hôm nay chiếc xe này có cái gì khác thường hay không?”
Hứa Tình Thâm không hiểu về xe, chỉ thấy đều là màu đen, còn có thể có gì khác nhau hay sao?
Hứa Tình Thâm sờ sờ đệm da của ghế ngồi.
“Không phát hiện.”
“Xe này là của Lão Bạch.”
“Lão Bạch?”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, bỏ mặt nạ xuống.
“Đúng vậy, chiều tối nay anh cố ý đổi xe với cậu ta, cho nên nếu có muốn điều tra, cũng chỉ có thể tra ra là Lão Bạch.”
Hứa Tình Thâm cũng thấy bái phục.
“Lão Bạch không biết chuyện này?”
“Đương nhiên, làm sao anh có thể để cậu ta cảm kích chứ?”
“. . .”
Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Tưởng Viễn Chu mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào, Hứa Tình Thâm không có ý giúp một tay, cô đi theo ở phía sau. Đi vào trong nhà, vừa thay dép thì hai đứa nhóc đang chơi ở phòng khách chạy tới.
Lâm Lâm cho rằng Tưởng Viễn Chu mua đồ chơi gì đó, hai tay kéo một chiếc túi trong đó, Duệ Duệ thấy thế, cũng ra tranh.
Tưởng Viễn Chu có chút dở khóc dở cười: “Ngoan, những thứ này đều không phải đồ chơi.”
Lâm Lâm hận không thể thò hẳn cái đầu nhỏ vào trong túi để xem, Duệ Duệ đoạt lấy hộ con bé, kéo chiếc túi trong số đó.
Hứa Tình Thâm bước lên phía trước hỗ trợ, cô khom lưng ôm lấy Lâm Lâm.
“Bảo bối ngoan, hôm nào mẹ dẫn con đi siêu thị mua búp bê Barbie, có được hay không? Trong tay ba ba không phải đồ chơi, buông ra nha.”
Lâm Lâm bị cô bế đi, Duệ Duệ cũng buông lỏng tay ra, người giúp việc đứng bên cạnh tiến lên, cười: “Tưởng tiên sinh, để tôi cầm lên lầu cho.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu cầm đồ đi lên trước.
Hứa Tình Thâm chơi cùng hai đứa một lúc, dỗ cho bọn chúng ngủ, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Tưởng Viễn Chu đang nghiên cứu chiếc máy chụp ảnh trong tay, nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng đầu.
“Mau đi thay quần áo.”
Hứa Tình Thâm tức không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
“Ngày mai rồi hãy nói, ngày hôm nay đi đi lại lại mệt mỏi.”
Người đàn ông xoay người, đưa máy ảnh nhắm vào cô.
“Nhìn anh.”
Anh thử chụp một cái, lúc xem thử, gương mặt tràn đầy thoả mãn.
“Ngay cả gương mặt đẹp cũng là ưu thế, chụp như thế nào cũng thấy đẹp.”
Chụp ảnh theo một số phong cách tạo hình, quả thực là cần không ít thời gian, mặc dù Tưởng Viễn Chu rất nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng vẫn hẹn Hứa Tình Thâm tới một ngày nghỉ, để cô phải dành trọn một ngày cho anh.
—
Khi còn chưa tan trường, Diệp Thiệu Dương gọi Phó Lưu Âm ra khỏi phòng học. Hai người đứng ở trước mặt lan can, cũng không biết đang nói gì.
Bên trong phòng học còn có giảng viên đang giảng bài, Phó Lưu Âm nhìn về phía Diệp Thiệu Dương khó hiểu.
“Thưa thầy, thầy gọi em ra đây có chuyện gì không?”
“Còn có nửa tiết nữa là tan học, Phó Lưu Âm, em có muốn về sớm hay không?”
Vùng xung quanh hàng lông mày Phó Lưu Âm nhíu lại.
“Tại sao muốn về sớm?”
“Lát nữa sẽ có nhiều người. . .”
Phó Lưu Âm hiểu được.
“Cảm ơn thầy Diệp, không cần, em không sao.”
Triệu Hiểu áp tai vào cửa sổ, muốn nghe trộm hai người đang nói cái gì, nam sinh trước mặt và người còn lại nói: “Gọi riêng Phó Lưu Âm ra ngoài, còn không phải là vì chuyện buổi tối đó sao?”
Triệu Hiểu không nghe rõ người ở bên ngoài đang nói gì, sinh viên trong lớp thi nhau nhìn ra phía bên ngoài, đâu còn tâm tư nghe giảng bài nữa.
“Có phải là tìm được người bị bệnh thần kinh rồi hay không?”
“Thầy Diệp đang an ủi Phó Lưu Âm sao?”
Những tiếng bàn luận trong lớp càng lúc càng lớn. Mới đầu, tất cả mọi người cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện này, dù sao cũng là bạn học cùng lớp, chí ít thì cũng giả vờ trước mặt Phó Lưu Âm, cũng không ai dám tùy ý bàn luận, nhưng bây giờ đã quá nửa thời gian của tiết cuối, thầy chủ nhiệm lớp lại gọi Phó Lưu Âm ra, trong này nhất định là có chuyện.
Phó Lưu Âm khéo léo từ chối ý tốt của Diệp Thiệu Dương, người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Thực sự không sao?”
“Vâng, hơn nữa, em không thể mỗi ngày đều đến muộn về sớm.”
“Tốt lắm, nếu như ở trong trường mà gặp chuyện gì phiền toái, lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Phó Lưu Âm khẽ nhếch khóe miệng: “Được.”
Cô xoay người trở lại bên trong phòng học, thầy giáo đang giảng bài dùng phấn gõ nhẹ hai cái ở trên bảng đen.
“Giờ lên lớp nghe giảng nghiêm túc cho tôi, có muốn thi lại hết hay không?”
Tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Hiểu là người đầu tiên đứng lên, cô thấy Phó Lưu Âm vẫn còn đang chậm chạp, liền thu dọn đồ trên bàn cho cô.
“Triệu Hiểu, cậu gấp gáp như vậy để làm gì?”
“Vội thay cho cậu mà, không chừng bạn trai cậu đã chờ ở cổng rồi, cậu nhìn cậu đi, chậm chạp lề mề.”
Triệu Hiểu nhét hộp bút vào trong túi cho cô, sau đó đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, lôi cô đứng dậy, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Dọc đường đi, không tránh được chuyện bị người khác chỉ trỏ, Phó Lưu Âm đi cùng Triệu Hiểu, ngẩng lên nhìn, thấy xe của Mục Kính Sâm đỗ ở bên ngoài sân trường.
“Cậu nói đúng thật, bạn trai tớ đã đến.”
“Vậy cậu mau đi đi.”
Đi ra khỏi trường học, Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu mới chia tay, Mục Kính Sâm cũng thấy cô đang đi tới, anh xuống xe, dựa vào bên cạnh xe.
Phó Lưu Âm chạy tới, sau khi đến trước mặt Mục Kính Sâm, rõ ràng là trên trán cô đang chảy mồ hôi.
“Anh đã đến rồi.”
“Lên xe thôi.”
Cô ngồi ở ghế phụ, Mục Kính Sâm đóng cửa xe, vẫn chưa khởi động xe ngay, anh nhìn cô, hỏi: “Ngày hôm nay thế nào?”
“Tốt vô cùng nha.”
“Tôi không cần suy nghĩ cũng có thể biết, ngày hôm nay của em tuyệt đối không tốt.”
Mục Kính Sâm vừa nói xong lời này, liền thấy phía trước có mấy nữ sinh đi qua, bọn họ có thể thấy rõ ràng là Phó Lưu Âm ngồi ở bên trong.
Một người trong đó chỉ: “Này, kia là Phó Lưu Âm sao?”
“Làm sao?”
“Bên trong xe đó!”
Nếu như đổi lại là trước đây, nhất định là Phó Lưu Âm đã sớm né tránh, nhưng ngày hôm nay cô lại ngồi ở ghế phụ, vẫn không nhúc nhích.
“Thực sự là cô ta, người bên cạnh cô ta là ai?”
Phó Lưu Âm kéo cái gương trước mặt xuống, lấy thỏi son trong túi ra, soi gương tô son thật đậm.
Mục Kính Sâm cười cười, khởi động xe, chiếc xe việt dã lao về phía mấy cô gái kia, bọn họ vội vàng chạy sang một bên để tránh.
“Có một tin tức tốt muốn nói với anh.” Phó Lưu Âm bỗng nhiên mở miệng.
Mục Kính Sâm cũng không biết lúc này còn có thể có tin tức tốt gì.
“Em nói đi.”
“Trước kia ở trường, còn có nam sinh cứ tới làm phiền tôi, nhưng bây giờ lại yên tĩnh cực kỳ, hôm nay tôi gặp cậu ta, bây giờ đối với tôi, cậu ta tránh còn không kịp, ngay cả nói một câu với tôi cũng không dám.”
Hai tay Mục Kính Sâm cầm tay lái.
“Thực sự là nông cạn.”
“Vốn là nông cạn mà. . . .” Phó Lưu Âm cười nói. “Về điểm ấy, điều cuốn hút mấy thanh niên trẻ không phải là vẻ bề ngoài hay sao? Tôi và cậu ta nói với nhau tổng cộng không quá mấy câu, cậu ta muốn đuổi theo tôi, đơn giản là bởi vì dáng vẻ thôi, bình thường tôi không đáp lại cậu ta, cậu ta càng thấy có hứng thú. Hôm nay nghe được mấy lời đồn này, còn không sợ chết hay sao, chỉ mong rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại tôi nữa ấy chứ.”
Mục Kính Sâm nhìn dáng vẻ giống như bà cụ non của cô.
” Về điểm cuốn hút mấy thanh niên trẻ? Giống như bao gồm cả em?”
“Đương nhiên tôi không được tính là vậy.”
Mục Kính Sâm tiếp tục lái xe, Phó Lưu Âm ngả người về phía sau, ánh nhìn của cô dừng lại trên gò má người đàn ông.
“Mục Kính Sâm, tôi vừa nói như vậy, có phải anh thấy yên tâm hơn hay không?”
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô, Phó Lưu Âm mỉm cười: “Bây giờ tôi thấy vui vẻ yên tĩnh, ở trong trường học một ngày, cũng không ai có thể đối xử với tôi như thế nào, anh có thấy tôi khóc lóc ầm ĩ trước mặt anh không?”
Quả thực là không khóc lóc cũng không náo loạn, nhưng mà càng như vậy, Mục Kính Sâm càng có thể cảm nhận được nỗi tủi thân của cô.
Ngay trước mặt anh còn bình luận chỉ trỏ, huống chi là vào trường với bốn phía tường vây quanh?
Nhưng giờ phút này Mục Kính Sâm không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính nội tâm của cô mạnh mẽ lên.
—
Mục Thành Quân từ công ty về, tài xế tập trung lái xe, trong tay người đàn ông vẫn còn cầm tập tài liệu chưa xem xong. Hắn không ngẩng đầu lên, nói với tài xế: “Khi nào đi qua trung tâm thương mại thì dừng xe, tôi có việc.”
Xe chạy ra khỏi đó không bao lâu, liền dừng ở ven đường.
“Mục tiên sinh, đến trung tâm thương mại rồi.”
Mục Thành Quân ngẩng lên nhìn, vệ sĩ xuống xe mở cửa xe cho hắn, từ khi gặp phải chuyện không may, lúc nào Mục Thành Quân ra ngoài cũng có vệ sĩ đi cùng.
Hắn đi thẳng vào trong trung tâm thương mại, vệ sĩ không biết hắn muốn mua gì, cho nên theo sát không xa cũng không gần, đi tới vào tới khu mua sắm, Mục Thành Quân đi vào.
Hai vệ sĩ thấy hắn đứng ở trước một cửa hàng, chỗ này bán toàn đồ chơi, hai người đưa mắt nhìn nhau, lẽ Mục Thành Quân muốn mua tặng ai đó?
Nhưng từ trước tới giờ, những chuyện này đều được thư ký riêng của hắn thực hiện.
Mục Thành Quân nhìn một lượt những đồ vật trên kệ, cuối dừng lại ở một con búp bê.
Hắn cẩn thận liếc nhìn, búp bê phiên bản giới hạn, giá trị xa xỉ, chiếc váy lụa hồng nhạt mỏng manh, búp bê có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng lông mi dày đậm cong lên, ngón tay của Mục Thành Quân mơn trớn mặt của búp bê.
Rất đáng yêu, hắn nghĩ, con gái đều thích loại này phải không? Cho dù là bé gái, hay nữ sinh, phụ nữ, hẳn là không kháng cự được sự cuốn hút của vật này?
Dù sao hắn cũng chẳng bao giờ tự mua đồ cho ai, hắn cũng không hiểu, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Ánh mắt âm u của Mục Thành Quân bỗng sáng lên, ánh đèn trong cửa hàng chiếu vào hai mắt của hắn, khóe miệng hắn không khỏi cong lên.
Hắn đi tới trước quầy hàng.
“Tôi muốn cái này, bỏ vào túi cho tôi.”
“Vâng.”
Mua xong đồ, Mục Thành Quân bước nhanh đi ra ngoài, trở lại trên xe, vệ sĩ nói: “Mục tiên sinh, có cần đặt nó vào cốp sau không?”
“Không cần, tôi cầm là được rồi, về nhà thôi.”
Xe đi thẳng trở về nhà họ Mục, Mục Thành Quân không còn tâm trí nào để xem những tập văn kiện này nữa, ngón tay hắn khẽ gõ nhẹ lên chiếc hộp.
Xe đi vào trong sân nhà họ Mục, Mục Thành Quân không khỏi ngẩng lên nhìn, hắn thấy xe của Mục Kính Sâm đã ở đó, rõ ràng là bọn họ cũng mới về. Cửa ghế phụ bị đẩy ra, Phó Lưu Âm cầm ba lô đi xuống.
Mục Kính Sâm đi tới bên cạnh cô, Phó Lưu Âm khoác vào cánh tay anh, hai người cùng vào nhà.
Ánh mắt Mục Thành Quân di chuyển sang chiếc hộp được đóng gói nằm trong túi xách kia, ngón tay hắn khẽ vuốt phía trên đó, trong ánh mắt không giấu được sự hụt hẫng.
Sau đó hắn xuống xe, để con búp bê đã mua lại trên xe, cũng không cầm xuống.