Người đàn ông giơ tay treo cây đèn pin lên sau đó ngồi xổm người xuống. Phó Lưu Âm đang quỳ rạp bất động trên mặt đất. Hắn vòng tay ra sau lưng cô, kéo cô ngồi thẳng dậy, trói hai tay cô lại bằng một sợi dây plastic.
Hắn đối với nơi này dường như rất quen thuộc. Phó Lưu Âm không còn chút tri giác. Hắn để cô ngồi trên mặt đất lạnh như băng, phía sau lưng lại cứng như đá. Chỉnh tư thế ngồi cho cô xong, hắn đứng dậy tháo cây đèn pin xuống, rọi đèn vào mặt Phó Lưu Âm.
Dưới ánh đèn, sắc mặt cô có vẻ càng trở nên trắng bệch hơn. Hắn căn bản không hề lo lắng sẽ có người đến gần, bởi vì các giảng viên và sinh viên không ai cần thiết phải đi ngang chỗ này.
Ngày thường chỗ này luôn đóng cửa. Ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi khu Lâm Viên này, chờ qua đêm nay, sau khi họ rời đi, nơi này sẽ lại bị đóng cửa.
Người đàn ông ngồi xổm người xuống, thò tay vào túi của Phó Lưu Âm lục tìm điện thoại di động của cô.
Hắn thử mở khóa nhưng cần mã vân tay. Hắn đưa điện thoại di động tới bên tay Phó Lưu Âm, ấn ngón tay cô lên màn hình mở khóa, sau đó lại thêm dấu vân tay của mình vào.
Làm xong hết thảy, hắn lấy trong túi quần ra một ống tiêm, bên trong đã bơm đầy chất lỏng.
Hắn xác định Phó Lưu Âm đã hoàn toàn bất động mới dùng một con dao nhỏ cắt sơi dây plastic đang khóa tay cô. Sau đó hắn tiêm thuốc vào người cô.
Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy đèn pin rồi đi ra ngoài.
Khoảng chín giờ rưỡi tối, người ở bên khu vui chơi kia mới được sắp xếp rời đi.
Triệu Hiểu và mấy nữ sinh khác đang ở cùng một chỗ. Diệp Thiệu Dương đuổi lên trước vài bước: “Triệu Hiểu!”
“Thầy Diệp.”
Diệp Thiệu Dương liếc nhìn bốn phía xung quanh: “Tôi vẫn không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm đâu. Em ấy đâu rồi?”
Triệu Hiểu ấp úng, cũng không thể nói Phó Lưu Âm vẫn còn đang ở chỗ kia. Từ cách nói chuyện của Mục Kính Sâm, cô cũng hiểu nhất định Mục Kính Sâm chính là mượn cớ giữ Phó Lưu Âm lại nhà hàng, sẽ không chịu thả người.
“Còn đang ở nhà hàng sao?”
“Không có.”
Diệp Thiệu Dương lo lắng hỏi: “Vậy em ấy đâu?”
Triệu Hiểu thấy chung quanh toàn là bạn học, cô đi tới trước mặt Diệp Thiệu Dương, đè thấp giọng nói: “Thầy Diệp, Âm Âm bị bạn trai đưa đi. Em đoán ngày mai mới trở lại ạ.”
“Cái gì?”
Triệu Hiểu rụt cổ một cái. Sắc mặt người đàn ông trở nên có chút khó coi: “Thực sự là hồ đồ mà.”
“Thầy Diệp yên tâm, ngày mai nhất định Âm Âm sẽ trở lại.”
Diệp Thiệu Dương cũng không còn cách nào khác: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các em mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
Triệu Hiểu trở lại cùng đám bạn học.
—
Mục Kính Sâm ở sân huấn luyện một lúc. Trở về nhà, lấy điện thoại ra xem, người phụ nữ này đi dã ngoại vui đến mức quên cả chồng của mình luôn rồi.
Đến cả một tin nhắn cũng không có chứ đừng nói là một cuộc gọi.
Mục Kính Sâm nằm dài trên giường, buổi tối không nhìn thấy cô quanh quẩn trong phòng, lòng anh cảm thấy vô cùng trống trải.
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên màn hình vài cái, nghĩ đến việc mình tự dưng chủ động gọi đi, Mục Kính Sâm nhíu mày lại. Việc làm này không hề phù hợp với tác phong của anh nha.
Người đàn ông đã mở danh bạ rồi, suy nghĩ một chút, vẫn nên nhắn tin thì hơn. Anh viết: “Ngủ?”
Lập tức có tin nhắn trả lời: “Đang đánh bài với bạn.”
Mục Kính Sâm cũng không biết bản thân bực bội vì cái gì. Anh nghĩ ngợi hồi lâu, có phải anh đang quan tâm quá mức tới cô rồi hay không?
Mới vừa rồi rõ ràng là anh vẫn còn ở cùng với cô, cũng chỉ mới có hơn một tiếng đồng hồ mà thôi. Mrong lòng Mục Kính Sâm mặc dù tự bảo với mình như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được các ngón tay thuần thục đánh một hàng chữ rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi: “Ngày mai lúc nào trở lại?”
Khoảng 2 phút sau, điện thoại di động của anh mới rung lên.
“Buổi chiều. Không nói nữa, tôi phải đánh bài.”
Mục Kính Sâm trừng mắt đọc đi đọc lại tin nhắn này đến vài lần. Anh vứt điện thoại snag một bên. Quên đi, không nghĩ nữa.
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong đi ra thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cửa sổ, hai đứa nhỏ đều đã ngủ rồi.
Người đàn ông nghe tiếng bước chân, tiện tay kéo rèm cửa sổ lại. Hứa Tình Thâm xốc chăn lên, nằm dài trên giường.
“Ngủ đi, không còn sớm nữa.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà.”
“Ngày mai em còn phải dậy sớm.” Hứa Tình Thâm vừa nói xong, mi mắt cũng bắt đầu khép lại.
Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, anh ngồi xuống mép giường, khom lưng chống hai tay bên người Hứa Tình Thâm: “Hôm nay mệt lắm sao?”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm trả lời. “Mệt lắm.”
“Kết quả thế nào?”
Hứa Tình Thâm cũng không mở mắt lên: “Để mai rồi nói, bây giờ em mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Nói cách khác, ngày hôm nay rụng trứng?”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra: “Cũng không nhất định là vậy, trong hai mươi bốn giờ…”
“Vậy bây giờ là thời cơ tốt nhất.”
Hứa Tình Thâm không khỏi kêu rên: “Không nhất định, thật không nhất định.”
“Cái gì không nhất định?” Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, tựa trán mình lên trán cô. “Anh thật nghi ngờ hình như chỉ làm buổi tối thì không đủ. Nếu được, chúng ta bổ sung thêm thời gian ở phòng làm việc trong bệnh viện…”
Hứa Tình Thâm đấm vào ngực anh mấy cái.
“Anh điên rồi có đúng không? Em thật không hiểu nổi, Có Lâm Lâm và Duệ Duệ rồi, chuyện sinh thêm đứa nữa cứ để thuận theo tự nhiên có được không?”
“Không được.” Ngón tay Tưởng Viễn Chu chọc chọc mấy cái lên mặt Hứa Tình Thâm. “Anh muốn được nhìn thấy bụng của em to lên mỗi ngày, anh muốn được nghe tiếng gọi đầu tiên của con.”
“Vậy cũng không thể gấp được.”
Tưởng Viễn Chu vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô khó chịu lên tiếng: “Đây là chỗ ngủ của em.”
Người đàn ông xoay người nằm sang bên kia: “Gần đây Lão Bạch đang khổ tâm dàn dựng một màn cầu hôn. Cậu ta đã thử dò ý Tô Đề Lạp, cô ấy nói muốn một màn cầu hôn phải thật đặc biệt.”
“Ừ, nhất định sẽ rất lãng mạn.”
“Lão Bạch tự mình lo việc hôn lễ, bận đến sứt đầu mẻ trán.”
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cao.
“Đó cũng là chuyện tốt.”
“Bất quá anh đã chỉ cho cậu ta một chiêu.”
“Là chiêu gì?”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang, chống tay bên đầu, không chớp mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
“Anh nói, chỉ cần Tô Đề Lạp mang thai, chuyện tốt gì cũng sẽ thành. Cầu hôn ấy hả, tùy tiện mua một bó hoa là được rồi. Bày đặt làm gì, còn không bằng một chiêu liền trúng đích.”
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: “Hóa ra tâm tư của anh xấu xa như vậy.”
“Đây không phải là xấu xa.” Tưởng Viễn Chu phản bác lại. “Đây là sự rung động nguyên thủy nhất giữa người với người. Làm theo tiếng gọi con tim!”
“Lão Bạch sẽ không nghe lời anh đâu.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, lộ rõ bộ mặt cáo già: “Cậu ta đã nghe lọt nha! Cậu ta làm theo hết.”
Hứa Tình Thâm khó có thể tin được: “Các người… Đàn ông các người ai cũng xấu xa vậy sao? Chuyện này cũng mang ra thảo luận…” Cô nghĩ mà nổi hết cả da gà.
“Giữa anh và Lão Bạch còn có chuyện gì không thể nói với nhau không?”
“Chuyện có thể nói hay không thể nói, cơ bản cũng đều đã nói hết rồi. Cậu ta chịu làm theo lời anh, cũng là chuyện tốt mà.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu sáng quắc, nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm. Ý cười trong ánh mắt đó chuyển dần sang thâm thúy.
Hứa Tình Thâm rụt vai một cái: “Anh làm gì vậy?”
“Anh sẽ không để cho Lão Bạch đến đích trước đâu, bởi vậy chúng ta phải nhanh lên mới được.”
Hứa Tình Thâm dở khóc dở cười với anh: “Không phải chúng ta đã có Lâm Lâm và Duệ Duệ rồi sao? Cho dù thế nào thì con của Lão Bạch cũng phải gọi hai đứa là anh, là chị mà.”
“Làm sao giống? Anh phải chứng minh, khả năng của anh cao hơn, anh nhanh hơn.”
Hứa Tình Thâm bật cười: “Cái chữ “nhanh” này không hẳn lúc nào cũng là một lời khen ngợi nhỉ?”
Tưởng Viễn Chu hiểu được ý cô, liền trở người nằm đè lên người cô.
“Em đang nói đến phương diện nào?”
“Xin tha mạng, em nói sai rồi. Tưởng Viễn Chu, anh cũng biết anh nặng cỡ nào rồi, anh đè em như vậy…”
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu cong khóe miệng lên: “Đang cầu xin tha thứ sao?”
“Ừ, cầu xin tha thứ.”
“Em nên tiết kiệm một chút sức lực thì hơn.”
Cô dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng thân hình to lớn kia nặng nề như một pho tượng và không dễ gì bị xê dịch đi. Về phương diện này, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Toàn bộ thời gian đều là Hứa Tình Thâm bị anh dẫn dụ. Đặc biệt là lúc vừa mới bắt đầu, cô tỏ ra lãnh đạm, thế nhưng Tưởng Viễn Chu ngược lại rất thích như vậy. Anh còn không lột được cái vỏ bọc lãnh đạm đó sao?
Cô không còn sức phản kháng, hai tay chống trước ngực Tưởng Viễn Chu.
“Anh nói thật cho em biết đi.”
Người đàn ông vẫn vùi mặt bên cổ cô: “Nói thật cái gì?”
“Em thấy anh không giống như sốt ruột muốn sinh thêm đứa nữa. Chẳng qua anh chỉ đang mượn cớ, mỗi tối đều muốn ép chết em.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, hóa ra bây giờ cô mới nhìn ra sao? Nhưng ngoài miệng anh vẫn không thừa nhận: “Anh đang cố gắng phối hợp với em thôi, em không thấy anh lao tâm lao lực sao?”
Hứa Tình Thâm không cam lòng mỗi lần đều bị ăn đến sạch sẽ, mỗi lần quyền chủ động đều nằm trong tay Tưởng Viễn Chu. Cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ Tưởng Viễn Chu.
“Anh gấp như vậy làm gì?”
“Em phải biết rằng, mỗi lần gặp em, anh như mất hết lí trí.”
Cô cố nhổm người dậy, kề môi bên tai Tưởng Viễn Chu: “Lần này em chủ động, được không?”
Tưởng Viễn Chu thoáng ngẩn người, dường như không thể tin được: “Thật à?”
“Thật.”
Cả người anh liền mềm nhũn ra. Sau đó một giây, Tưởng Viễn Chu kích động ôm chặt Hứa Tình Thâm: “Tốt lắm.”
Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve trên lưng Tưởng Viễn Chu. Anh vội vàng muốn lột sạch quần áo trên người cô. Hứa Tình Thâm níu chặt cổ áo lại.
“Để em tự làm.”
“Cởi quần áo cũng muốn tự làm?”
Hứa Tình Thâm nằm lại xuống giường, những ngón tay trắng nõn buông lơi bên cần cổ. Ngón trỏ nhẹ nhàng kéo rộng cổ áo ra một chút. Tưởng Viễn Chu hoàn toàn bị động tác hờ hững này hấp dẫn. Hơi thở anh trở nên ngày càng gấp gáp, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy trước ngực Hứa Tình Thâm.
Hồi lâu, hồi lâu sau.
Hai người quấn lấy nhau trên giường. Chân Tưởng Viễn Chu đặt trên người Hứa Tình Thâm, hai tay ghì chặt lấy cô trong lòng mình.
Trên trán Hứa Tình Thâm ướt đẫm mồ hôi, bàn tay cô đặt trước ngực Tưởng Viễn Chu: “Nóng quá, em phải đi tắm đây.”
Tưởng Viễn Chu vẫn nằm im không động đậy. Hứa Tình Thâm ngẩng mặt lên, thấy hai mắt người đàn ông nhắm nghiền.
“Ngủ rồi à?”
“Ưm —” Tưởng Viễn Chu vẫn đang nhắm mắt.
“Tình Thâm, anh cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, trong nhất thời khó mà lấy lại tinh thần được.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng, cô muốn uống nước nhưng Tưởng Viễn Chu cứ một mực ôm chặt lấy cô không chịu buông ra. Cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Một lát sau, lúc này người đàn ông mới chẫm rãi mở mắt ra. Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Tưởng Viễn Chu, mỗi lần ở trên giường là anh lại không khống chế được. Thiệt là không giống với một Tưởng tiên sinh uy phong lẫm liệt nha.”
Tưởng Viễn Chu vén mấy sợi tóc trên trán cô sang một bên, sau đó cuốn một lọn tóc vào ngón tay mình.
“Ở nhà, anh không cần uy phong. Ngược lại đêm nay em… rất uy phong.”
Hứa Tình Thâm lại cười khúc khích, khóe mắt toát lên vẻ xinh đẹp mị hoặc khó cưỡng.
“Hóa ra cảm giác khi ở phía trên… lại tốt như vậy.”
Đáy mắt người đàn ông rõ ràng nổi lên một cơn sóng mãnh liệt. Cũng không biết có phải là do những lời này của cô gây kích thích hay không. Anh nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là khi em làm chủ tiết tấu, anh lại càng dễ mất khống chế hơn bình thường.”
“Ừ… Cho nên tối nay suýt chút nữa em vắt kiệt sức anh rồi phải không?”
Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn nụ cười tinh quái của Hứa Tình Thâm, trong mắt anh cũng dâng lên ý cười: “Anh thật sự yếu đuối vậy sao?”
“Tưởng Viễn Chu, em cảm thấy “của anh” run lên.”
Người đàn ông cúi thấp đầu xuống che lại đôi môi của cô, không cho cô cơ hội nói thêm nữa. Tiếng cười của Hứa Tình Thâm bị anh nuốt trọn vào người. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mới buông cô ra.
“Tại sao lúc sắp đi vào em cứ muốn đẩy anh ra?”
“Em nghĩ anh còn có thể kiên nhẫn chờ, nên muốn kiểm chứng.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt lên hông cô.
“Đáng lẽ anh còn có thể làm lâu hơn một chút, nhưng em cứ cố tình gây sự. Anh đây là bị em ép.”
“Đúng, đúng, đúng.” Hai tay Hứa Tình Thâm vỗ vỗ lên mặt Tưởng Viễn Chu. “Là em ép anh. Nói cách khác, khả năng của anh là có thể kéo dài đến tận sáng sớm mai, có đúng hay không?”
“Em cũng thật là dẻo miệng —— “
Tưởng Viễn Chu luôn phải đầu hàng trước cô, đặc biệt là những lúc như thế này.
—
Sâu trong rừng, từng cơn gió mạnh bạo tạt qua gây ra tiếng lá cây xào xạc không ngừng. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng gió chẳng khác gì tiếng thú dữ gầm rú.
Phó Lưu Âm vẫn còn ngủ mê man, kỳ thực không còn chút ý thức. Đến tận nửa đêm, cô cảm thấy lạnh đến phát run. Sương đêm buông xuống khiến không khí trở nên lạnh và ẩm ướt.
Phó Lưu Âm cảm giác như mình vừa bị ai đó trói chặt rồi ném mạnh xuống biển sâu. Cái lạnh khiến cho ý thức của cô dần trở lại, thế nhưng cô vẫn không mở mắt ra nổi. Chỉ biết là toàn thân đã lạnh cóng, không phải cô đã ngã bệnh rồi đấy chứ? Đầu óc cô trở nên hỗn loạn, cô ra sức muốn há miệng kêu lên nhưng đôi môi cũng chỉ mấp máy rất khẽ và không thốt ra được lời nào.
Thế rồi Phó Lưu Âm lại từ từ chìm vào hôn mê thêm lần nữa.
—
Sáng hôm sau, Triệu Hiểu nghe thấy tiếng chuông báo liền ngồi dậy. Cô liếc nhìn sang giường bên cạnh, Phó Lưu Âm vẫn chưa trở lại. Triệu Hiểu nghĩ chốc nữa thầy Diệp nhất định sẽ lại hỏi Phó Lưu Âm đâu, cô liền vội vàng gửi một tin nhắn: “Âm Âm, khi nào cậu mới về?”
Cô đứng dậy thay quần áo, đi vào toilet, lúc trở ra thì đã thấy tin nhắn trả lời của Phó Lưu Âm: “Hôm nay mình không trở lại đâu, lát nữa sẽ trực tiếp về nhà.”
“Có lầm hay không vậy?” Triệu Hiểu thầm than. “Người có tiền đều tùy hứng vậy sao? Suốt ngày phải quấn quýt với bạn trai à? Ai dà —— “
Ăn xong điểm tâm, mọi người tập hợi lại.
Diệp Thiệu Dương bắt đầu điểm danh, gọi đến tên của Phó Lưu Âm, Triệu Hiểu liền giơ cánh tay lên: “Thầy Diệp, Phó Lưu Âm nhắn tin cho em, bảo là đã tự mình về nhà trước rồi. Chắc là ở nhà có chuyện gì gấp.”
Cô cũng chỉ có thể bịa ra cái lý do này.
Diệp Thiệu Dương nhíu mày: “Em ấy đã đi từ hôm qua đến giờ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Triệu Hiểu lúng túng một lúc, sợ mình sẽ nói sai điều gì: “Lúc đi cũng là do bạn ấy gấp quá, không kịp xin phép thầy.”
“Được rồi.” Diệp Thiệu Dương không hỏi thêm nữa. “Mọi người chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ đến tham quan chỗ khác.”
Nữ sinh đứng bên cạnh Triệu Hiểu không khỏi lôi ké ống tay áo của cô: “Âm Âm đột nhiên biến mất, có phải là bị bạn trai đón đi không?”
“Không, chớ đoán mò.”
Nữ sinh kia nhún vai, nói: “Cậu xem sắc mặt của thầy Diệp kìa, trước khi đi thầy ấy đã nói không được phép vắng mặt.”
“Nếu vậy trong nhà có chuyện thì phải làm sao?” Triệu Hiểu chỉ có thể nhắm mắt nói cứ như là thật, tuy rằng cô cũng không thể nào lý giải nổi.
Lẽ nào Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm cảm thấy còn thân mật chưa đủ hay sao?
—
Sáng sớm Mục Kính Sâm đã ở trong khu huấn luyện. Anh bận rộn suốt cả buổi sáng, cũng quên mất chuyện Phó Lưu Âm.
Nói đúng ra thì hôm nay cô cũng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Khó khăn lắm Lâm Viên mới mở cửa hai ngày cho sinh viên vào nghiên cứu học tập, sợ rằng lúc này Phó Lưu Âm đang bận cùng các bạn đi thăm thú khắp nơi rồi.
Ăn xong cơm trưa, Mục Kính Sâm đứng dựa vào lan can. Một tay anh châm điều thuốc, tay kia lấy điện thoại di động ra xem.
Anh gọi cho Phó Lưu Âm, thế nhưng đầu bên kia không có ai nghe máy.
Mục Kính Sâm hung hăng rít một hơi thuốc.
Làm phản rồi!
Anh vừa định gọi lại lần nữa thì đã có một tin nhắn được gửi tới: “Đang bận.”
“Khi nào trở lại?”
“Không biết, chút nữa liên hệ sau.”
Mục Kính Sâm bỏ điện thoại vào trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Không hiểu sao trong lòng anh mơ hồ dâng lên cảm giác gì đó không thích hợp.
Đây là thế nào? Phó Lưu Âm chỉ ra ngoài một chuyến mà thôi, anh có gì mà không yên lòng chứ?
Bây giờ cô đã đi học, sẽ còn có rất nhiều chuyện cô phải đích thân làm. Anh không thể nào mỗi ngày đều giữ cô bên cạnh mình. Mục Kính Sâm lại rít thêm một hơi thuốc nữa, lồng ngực bỗng đau nhói vì ước định một năm giữa anh và Phó Lưu Âm.
Anh lắc đầu, nghĩ nhiều thế làm gì?
Anh hoàn toàn có thể phủi sạch hết mọi thứ, nào có hợp đồng hay giấy tờ ràng buộc gì đâu? Ai nói nhất định phải thực hiện theo một lời nói suông chứ?
Sau 12 giờ, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt hơn, thế nhưng ở bên trong khu hòn non bộ vẫn chìm ngập trong bóng tối.
Phó Lưu Âm mơ mơ màng màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy gì đó nhưng hai mắt cô đột nhiên đau rát quá. Cô không biết đó chính là những tia sáng ở bên ngoài nhưng không lọt nổi vào trong này.
Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô rát như bị ai dùng dao cứa từng nhát một. Cô vẫn chưa khôi phục lại ý thức, chỉ là tác dụng của thuốc đang từ từ tan đi. Phó Lưu Âm mệt mỏi vô cùng, hai mắt lại tiếp tục nhắm nghiền lại.
—
Bên trong khách sạn.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiệu Dương bảo mọi người trở về thu dọn hành lý của mình.
Buổi chiều còn phải đến một số địa điểm nữa. Tuy nhiên những nơi đó cũng ở rất gần trường, đợi sau khi lên xe trực tiếp đi là được.
Triệu Hiểu thu dọn đồ đạc của mình xong, hành lý của Phó Lưu Âm cô căn bản không động tới. Cô cùng hai người khác kéo vali ra khỏi phòng.
Sau khi làm thủ tục trả phòng xong, Triệu Hiểu và mấy người khác cùng đứng đợi trong đại sảnh.
Hành lý của Diệp Thiệu Dương đã được để lên xe, anh đi tới trước mặt mọi người: “Phó Lưu Âm đâu?”
“Thầy Diệp, sáng nay em đã xin phép cho bạn ấy rồi ạ.”
Diệp Thiệu Dương gật đầu: “Ừ, suýt nữa thì tôi quên mất. Các em hãy mang hành lý lên xe đi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi lên xe, Triệu Hiểu thấy Diệp Thiệu Dương đứng ở cửa hàng rượu, sắc mặt ngưng trọng. Mọi người lần lượt lên xe hết, một người thúc giục: “Thầy Diệp, không còn sớm nữa, lên đường thôi?”
Diệp Thiệu Dương đi lên trước, sau đó bảo tài xế lái xe.
“Triệu Hiểu, ngày hôm qua lúc Phó Lưu Âm rời đi, có phát hiện điều gì không thích hợp không?”
Triệu Hiểu tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có ạ.”
“Em ấy có biết chúng ta tập hợp ở đâu không?”
“Tối hôm qua khoảng 8 giờ, em còn nhắc bạn ấy tập hợp ở cổng Lâm Viên, bạn ấy còn nhắn tin hỏi em cổng ở đâu.” Triệu Hiểu lấy điện thoại di động ra, mở mục tin nhắn.
“Bạn ấy hỏi có phải cứ đi thẳng là được hay không.”
“Làm sao vậy?” Người bên cạnh không nhịn được liền hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Xem ra lúc đó em ấy có ý định đến, nhưng lại gặp cản trở.”
Triệu Hiểu cũng có nghĩ tới, thế nhưng cái này cũng không khó giải thích. Tám phần là do Mục Kính Sâm không chịu thả người.
“Em cũng có nhắn tin hỏi thăm, nhưng bạn ấy chỉ nói đã về nhà rồi.”
“Ôi dào, còn nhắn tin trả lời được tức là không có gì nguy hiểm rồi.” Người ở phía trên nói, sau đó bảo tài xế lái xe đi. “Hơn nữa đi cùng bạn trai mà, có gì đáng ngại chứ ?”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Diệp Thiệu Dương ngồi suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta đứng lên, hô to: “Dừng xe.”
Tài xế nghe vậy đành đỗ xe lại bên đường. Diệp Thiệu Dương quay sang nói với đồng nghiệp của mình: “Tôi phải xác minh kĩ chuyện này.”
“Vậy cũng được.”
Diệp Thiệu Dương có số điện thoại của Phó Lưu Âm, anh ta nhanh nhẹn bấm một dãy số, thế nhưng vẫn không có người nghe máy.
Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho hiệu trường, hỏi xin số điện thoại của Mục Kính Sâm.
Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Mục Kính Sâm còn tưởng là Phó Lưu Âm gọi, nào ngờ là một dãy số lạ. Người đàn ông đưa điện thoại di động lên tai nghe: “A lô?”
“Xin chào, tôi là thầy chủ nhiệm của Phó Lưu Âm, Diệp Thiệu Dương.”
“Xin hỏi Phó Lưu Âm đang ở cùng với ngài phải không? Hay là… Em ấy đã về đến nhà chưa?”
Mục Kính Sâm nâng mắt lên nhìn đồng hồ, sau đó tay nắm chặt lại thành quyền: “Có ý gì? Không phải cô ấy đang đi cùng các người sao?”
Sắc mặt của Diệp Thiệu Dương liền trở nên trắng bệch: “Ngài nói em ấy đang đi cùng chúng tôi?”
“Đêm qua đích thân tôi đưa cô ấy đến Lâm Viên còn gì.”
“Thế nhưng tối qua đến giờ chúng tôi vẫn chưa thấy mặt mũi Phó Lưu Âm đâu.” Nghe giọng điệu Diệp Thiệu Dương như vậy, tất cả mọi người trên xe liền biết đã có chuyện.
Triệu Hiểu đứng dậy, thấy sắc mặt Diệp Thiệu Dương chuyển sang lạnh đến cực điểm.
Mục Kính Sâm gần như quát lên: “Nói cách khác, cô ấy đã mất tích từ tối hôm qua đến giờ?”
“Mục tiên sinh, kể từ tối qua, chúng tôi không ai nhìn thấy em ấy trở lại. Triệu Hiểu có nhắn tin với Phó Lưu Âm, em ấy nói đã tự mình về nhà trước rồi.”
“Về nhà cái gì?”
Mục Kính Sâm giận run người, anh tắt máy và chạy nhanh đến xe của mình. Mục Kính Sâm ngồi vào xe, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì. Anh hung hăng đạp mạnh chân ga. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là Phó Lưu Âm đã bỏ trốn. Thời điểm này có thể cô ấy không nên hành sự lỗ mãng, thế nhưng nếu như là một kế hoạch đã được chuẩn bị kĩ càng từ trước thì sao? Thật vất vả mới xuất hiện một cơ hội tốt như vậy, đối với cô mà nói hẳn là thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi?
Huống hồ, gần đây cô thường xuyên gặp mặt Hứa Tình Thâm, hẳn là đã cùng nhau bàn tính kế hoạch bỏ trốn? Mục Kính Sâm lái xe rất nhanh, chiếc xe cứ thế lao như tên rời khỏi cung.
Diệp Thiệu Dương nghe thấy tiếng tút tút, biết là bên kia đã cúp máy, sắc mặt anh càng trở nên khó coi hơn. Triệu Hiểu đứng ở phía sau lưng anh, sợ đến khóc òa cả lên.
“Mục Kính Sâm nói tối hôm qua anh ta tự mình đưa Âm Âm tới cổng Lâm Viên, còn tận mắt nhìn thấy em ấy đi vào đó.”
Triệu Hiểu thiếu chút nữa ngã phịch xuống đất. Cả người lảo đảo về sau vài bước.
“Vậy người nhắn tin với em từ tối qua đến giờ là ai? Rõ ràng là số của Âm Âm mà?”
Diệp Thiệu Dương lắc đầu: “Nếu như em ấy tự ý về nhà, lẽ nào người nhà còn không biết sao?”
“Làm sao bây giờ? Thầy Diệp, có cần phải báo cảnh sát không?”
Diệp Thiệu Dương đi tới chỗ tài xế, vỗ vai một cái: “Đến Lâm Viên, nếu như Phó Lưu Âm có đến Lâm Viên, chúng ta đến đó tìm trước.”
“Được.”
Khách sạn cách Lâm Viên rất gần. Trên xe, Diệp Thiệu Dương tranh thủ liên lạc với nhân viên ở đó.
Gọi mãi không có người nghe máy, anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi cho người còn lại. Trong điện thoại, Diệp Thiệu Dương nói ngắn gọn tình huống hiện tại. Đến nơi, anh bước xuống trước tiên, thấy nhân viên đứng gác hôm qua đang ở trước cổng.
Không ít sinh viên cũng theo xuống xe. Diệp Thiệu Dương đi tới trước mặt người đàn ông kia.
“Hôm qua anh cùng chúng tôi vào bên trong, người còn lại đâu? Đoàn chúng tôi đã có một người bị mất tích, người nhà của em ấy nói tối qua đã đưa tới tận cổng và tận mắt trông thấy một nhân viên dẫn em ấy vào.”
“Vậy sao?” Sắc mặt người kia có chút thay đổi. “Anh đừng sốt ruột, để tôi gọi cho cậu ta ngay.”
“Được.”
Người đàn ông đi ra chỗ khác gọi điện thoại. Tầm mắt Diệp Thiệu Dương quét nhìn bốn phía một chút.
“Cậu ta không nghe máy.” Người đàn ông thầm mắng một tiếng.
Triệu Hiểu ở bên cạnh gấp đến độ hai mắt đỏ bừng lên. Người đàn ông kia chỉ có thể lắc đầu: “Không liên lạc được, không ai nghe máy.”
Diệp Thiệu Dương chỉ tay vào phía trước: “Nếu không chúng ta đi tới xem camera.”
“Ở đó đâu có ai qua lại? Vườn đã đóng cửa, bây giờ mấy thứ này cũng trở thành vật trang trí thôi, chẳng ai lại bỏ tiền ra duy trì mấy thiết bị đó cả.”
“Thầy Diệp, Âm Âm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sắc mặt Diệp Thiệu Dương càng lúc càng khó coi. Anh nhìn về cánh cửa đóng chặt trước mặt.
“Vậy trước tiên có thể dẫn chúng tôi vào trong đó tìm thử xem sao được không?”
“Các người chắc chắn rằng tối qua nữ sinh đó đi theo người nhân viên kia sao?”
Diệp Thiệu Dương kiên định gật đầu một cái: “Khoảng tám giờ tối, là người nhà em ấy tự mình đưa em ấy tới. Nơi này trừ anh và một người ở ngoài ra, chỉ còn người không liên lạc được kia thôi phải không?”
Đối phương gật đầu: “Tối hôm qua là tôi phụ trách đưa mọi người vào tham quan, đến khuya cũng không nghe cậu kia nói gì về chuyện đưa một sinh viên khác vào…”
Diệp Thiệu Dương nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Đối phương vừa nói, vừa móc ra một chiếc chìa khóa, mở cửa ra.
Phía sau, một nam sinh cũng theo vào: “Thầy Diệp, chúng ta đi chung.”
Diệp Thiệu Dương nhàn nhạt liếc nhìn nam sinh kia: “Được.”
Người nhân viên dẫn đầu đi vào: “Có chuyện này tôi nghĩ cần phải nhắc nhở anh một chút.”
“Chuyện gì?”
“Người còn lại…” Đối phương giơ ngón tay lên, chỉ chỉ vào đầu của mình. “Có chút vấn đề. Cậu ta được sắp xếp vào đây làm, nghe nói là do có quen biết.”
Người này có vấn đề?
Đôi môi Diệp Thiệu Dương hơi run lên: “Không… Không lẽ là mắc bệnh tâm thần?”
“Phải, là bệnh tâm thần. Nhưng mà anh yên tâm, cậu ta vẫn uống thuốc đều đặn, cũng không hẳn là tối qua phát bệnh.”