Hứa Tình Thâm biết rõ con đường phía trước có một vũng nước đục, nhất định cô không thể bước tới.
“Tinh Cảng có trung tâm kiểm tra sức khoẻ riêng biệt, chắc chắn anh sẽ mua chuộc được người ở đó.”
“Tôi phải đi làm kiểm tra sức khoẻ, nhưng không giống như kiểm tra cho các cô gái trước khi đi lấy chồng*. Thể nào Tưởng Viễn Chu cũng sẽ sắp xếp những người có địa vị từ chủ nhiệm trở lên phụ trách toàn bộ quá trình, Tình Thâm…”
Ngọn lửa giận trong lòng Hứa Tình Thâm bùng cháy, cô ra sức ngắt lời Phương Thành.
“Tại sao tôi phải giúp anh? Làm giả kết quả kiểm tra sức khoẻ, nếu như nhà họ Vạn biết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi, Tưởng Viễn Chu cũng không để tôi yên!”
Người đàn ông đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh ta mở một cánh cửa sổ, sau đó lấy bao thuốc lá từ trong túi ra.
Ngón trỏ thon dài móc ra một điếu, lúc Phương Thành châm lửa, ánh lửa le lói cháy lên một màu sắc xanh lam, cách khuôn mặt anh gần như vậy, lại không thể thu lại được một chút hơi lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Anh ra sức hít một hơi.
“Tình Thâm, tôi đi từng bước một cho tới bây giờ, nếu như cửa ải này không qua được, đó chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Tôi không quan tâm tới chuyện giữa anh và Vạn Dục Ninh, tôi chỉ là một bác sĩ quèn, tôi không trông chờ vào người khác được, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mới giữ được việc làm của mình.”
Phương Thành quay đầu lại, anh tiến lên hai bước, bàn tay khẽ đặt lên vai Hứa Tình Thâm.
“Chờ khi thời cơ chín muồi, Tình Thâm, em cũng không phải chịu khổ nữa.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đưa tay hất tay của Phương Thành ra.
“Anh có thể nói cho tôi biết, mục đích thực sự của anh khi tiếp cận Vạn Dục Ninh sao?”
Người đàn ông vòng qua bàn ăn, cánh tay duỗi thẳng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Tình Thâm, tôi không ham muốn những thứ thuộc về nhà họ Vạn, cũng không yêu Vạn Dục Ninh. Chuyện hẹn em tới quán cà phê hôm đó là do tôi làm, tôi đã không từ thủ đoạn bẩn thỉu. Thế nhưng, Tình Thâm à… Nếu như một người đã từng yêu em, không còn cách nào khác mới lôi em vào một việc, thì chuyện này…”
“Không được nói nữa…” Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. “Phương Thành, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn nghe.”
Cô cầm lấy chiếc túi bên cạnh lên, sau đó đẩy ghế ra.
“Hứa Tình Thâm của hiện tại không có mẹ, không có nhà, không có Phương Thành, chỉ có công việc của mình, cô ấy không muốn một ngày nào đó bị đuổi việc, phải chết đói. Phương Thành, việc của anh tôi không giúp nổi.”
Phương Thành không níu kéo cô lại, Hứa Tình Thâm bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
—
Trở lại Cửu Long Thương, Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đều ở nhà.
Hứa Tình Thâm đi tới, nghe thấy tiếng Lão Bạch nói chuyện.
“Đây là danh sách những thứ này cần chọn mua, anh xem đi. Ngoài ra quà tặng bên kia, để Tưởng tiên sinh đích thân chuẩn bị.”
Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước, hỏi: “Đang nói chuyện gì đấy?”
Tưởng Viễn Chu tùy ý lật xem danh sách trong tay.
“Sắp tới là lễ mừng năm mới rồi, phải chuẩn bị vài thứ.”
Cô không nói tiếp, dường như đề tài này quá nhạy cảm.
Động tác đi lên lầu của Hứa Tình Thâm có chút nặng nề, đúng vậy, cô đã ở Cửu Long Thương hơn một tháng rồi.
Sắp tới là lễ mừng năm mới rồi, nhất định là Tưởng Viễn Chu có kế hoạch của anh, anh không nói nhưng cũng không có nghĩa là cô vẫn có thể ở đây.
Khi Tưởng Viễn Chu lên lầu, không nghe thấy động tĩnh bên trong phòng ngủ. Bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Hứa Tình Thâm đứng đưa lưng về phía cửa, tay phải cầm điện thoại di động, hình như bên kia chưa nghe máy.
Tưởng Viễn Chu bước vào, sau đó nghe thấy Hứa Tình Thâm mở miệng trước: “Ba.”
Đầu điện thoại bên kia, Hứa Vượng rất vui vẻ: “Tình Thâm à, ăm cơm tối chưa?”
Giọng nói của Hứa Tình Thâm trầm xuống, ngón tay trái vẽ loạn trên tấm kính của cửa sổ.
“Ba, con muốn về nhà.”
Tưởng Viễn Chu dừng bước, Hứa Vượng cũng thấy sửng sốt rõ ràng.
“Tình Thâm, nhất định là ở bên ngoài không quen sao?”
“Ba, cũng là nhà của con mà, lễ mừng năm mới sắp tới rồi, vì sao con không thể về nhà?”
Tưởng Viễn Chu dựa sát vào tường, lẳng lặng nghe giọng nói u buồn của Hứa Tình Thâm, như đang tràn ngập trong suy nghĩ của anh.
Hứa Vượng nghe xong, cũng thấy khó chịu. “Được, Tình Thâm, về nhà, con về đi.”
“Con mà về, con sẽ ở đâu?”
Hứa Vượng suy nghĩ, ông muốn nói, sẽ để Tình Thâm và Triệu Phương Hoa ngủ chung, nhưng chuyện như vậy, có đánh chết Triệu Phương Hoa cũng sẽ không đồng ý.
Bên đầu điện thoại kia không có âm thanh vọng lại, bàn tay nhỏ bé của Hứa Tình Thâm nắm chặt lại, nhẹ nhàng đấm vào cánh cửa thủy tinh.
“Ba, bạn con cũng phải về nhà đoàn tụ với gia đình, sao có thể đưa con theo? Hơn một tháng nay lúc nào con cũng nơm nớp lo sợ, ăn nhờ ở đậu sợ nhất là nghe thấy câu bắt phải dọn đi.”
Trước kia Hứa Tình Thâm sẽ không nói những lời như vậy.
Chỉ có điều cô vẫn đằng đẵng chờ đợi mà ba cũng không có ý nói để cô về.
Chẳng qua là cô rất cô đơn.
Hứa Vượng nghe thấy thế, trong lòng chua xót khó chịu, ông khẽ thở dài.
“Tình Thâm, nhất định ba sẽ cho con về nhà ăn tết, ba sẽ thuyết phục mẹ con.”
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng đó, Hứa Tình Thâm không nói câu nào, vẫn duy trì tư thế ban nãy.
Người đàn ông đứng thẳng người dậy, bước tới, đến bên cạnh cô, anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại cô vẫn áp bên tai.
Cuộc trò chuyện đã sớm kết thúc, Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hứa Tình Thâm lấy lại điện thoại di động của mình.
“Một soái ca cực kỳ đẹp trai.”
Tưởng Viễn Chu thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười, cùng với thái độ vừa rồi tưởng như là hai người.
Anh cũng không vạch trần cô, Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa sổ, thuận lợi nắm lấy hông của Hứa Tình Thâm.
Ngón tay anh kéo cổ áo của cô xuống, Hứa Tình Thâm thấy cổ hơi lạnh.
“Làm sao vậy?”
“Tôi muốn nhìn sợi dây chuyền, xem em có ngoan ngoãn đeo hay không.”
“Mang mà.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trên sợi dây chuyền, đầu lưỡi va chạm làm cho toàn thân Hứa Tình Thâm không ngừng run rẩy.
Anh ôm cô, đẩy xuống chiếc giường lớn sau lưng.
—
Phương Thành kiểm tra sức khoẻ, quả nhiên là được sắp xếp tại bệnh viện Tinh Cảng.
Vạn Hâm Tăng không thích anh ta, nếu như là ở Nhân Hải, ông chỉ cần tùy ý cũng có thể nói Phương Thành không được.
Mà bệnh viện của Tưởng Viễn Chu lại không giống vậy, Tưởng Viễn Chu bất hòa với Phương Thành, chuyện làm báo cáo giả chắc chắn sẽ không bao giờ làm. Kết quả khám của Tinh Cảng, tuyệt đối sẽ chân thật tin cậy nhất.
Đây là lý do tốt nhất mà Phương Thành có thể thuyết phục Vạn Dục Ninh.
Chuyện của Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu không hề xen vào, cho nên trực tiếp bố trí cho chủ nhiệm Chu.
Ngày hôm đó, Hứa Tình Thâm gõ nhẹ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Chu.
“Chủ nhiệm Chu, ngài tìm tôi?”
Một lúc nữa là tới giờ khám bệnh nên ngoài cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Chu đã có mấy bệnh nhân xếp hàng từ sáng sớm.
Chủ nhiệm Chu ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Lát nữa sẽ có người tới đây kiểm tra sức khoẻ, ở khoa ngoại sẽ do cô phụ trách.”
“Kiểm tra sức khoẻ? Không phải là có trung tâm kiểm tra sức khoẻ sao?”
“Trường hợp đặc biệt, còn có, báo cáo phải viết đầy đủ, cô cũng biết, bọn họ chỉ nhìn kết quả.”
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Chủ nhiệm Chu, ngài sắp xếp người khác đi, tôi… Tôi không làm được.”
Cô biết, người nọ nhất định là Phương Thành.
“Sao lại không được? Mấy ngày nay tôi cũng thay đổi cách nhìn với cô, làm rất tốt, mấy ngày nữa có cuộc phẫu thuật lớn, cô theo tôi vào phòng phẫu thuật.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Chu, nhưng chuyện này…”
“Đi đi, tôi muốn khám bệnh.”
Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chuyện cô không muốn làm nhất, hôm nay lại vẫn cứ rơi vào trong tay cô.
Con đường phía trước của Phương Thành đã không còn đường lui, bây giờ chỉ trông chờ vào tờ báo cáo này, cô thật sự có thể làm được sao?