Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, thật sự vô vị, ngẩng đầu xem TV thì lại thấy mệt, chỉ có thể cầm di động lên xem.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, y tá ở bên cạnh đứng lên: Ai vậy?
Hứa Ngôn vội vàng nhét di động xuống dưới gối: Có phải Tưởng tiên sinh không?
Không thể đâu Y tá nhìn ra cửa: Tưởng tiên sinh hẳn đã về nhà, sao lại đến phòng bệnh?
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Ngôn thấy cô ta đứng ngây ra, trong lòng không vui ngồi dậy: Đến xem một chút.
Vâng. Y ta đi đến cửa, cửa vừa được mở ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài: Thật sự là Tưởng tiên sinh!
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa đi vào vội.
Có được không?
Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời Tưởng tiên sinh.
Tưởng Viễn Chu đi vào, Hứa Ngôn cẩn thận chống nửa người trên: Tưởng tiên sinh, sao ngài lại đến?
Tôi mang đến cho cô một phần cơm tẩm bổ.
Thức ăn của Tinh Cảng rất tốt, Tưởng tiên sinh không cần phí công.
Tưởng Viễn Chu đưa đồ cho y tá: Ăn rồi ư?
Y tá vừa định mở miệng, Hứa Ngôn liền cướp lời: Vốn là ăn gì cũng không có khẩu vị. . .
Vậy thì thật là hay, dậy ăn một chút.
Y tá đứng bên cạnh có phần không biết nên làm gì, Hứa Ngôn muốn nhổm dậy, nhưng động tác khó khăn, Tưởng Viễn Chu bước lên đỡ lấy cánh tay cô ta, y tá vội vàng đến trước giường bệnh, đẩy bàn ăn ra. Sau khi Hứa Ngôn ngồi hẳn dậy, y tá đệm một cái gối tựa phía sau cô ta: Cô Hứa, chậm một chút.
Lưng Hứa Ngôn dựa sát vào gối, mi nhíu chặt, người đàn ông lấy mở gói trong hộp ra.
Đây là canh tẩm bổ, cô nếm thử xem.
Hứa Ngôn liếc nhìn, khó tránh được nở nụ cười: Đồ ăn ở bệnh viện ngon như vậy, Tưởng tiên sinh còn đi mua sao?
Tất nhiên, tôi mang cho cô là món bổ dưỡng, đặc biệt cho vết thương của cô.
Hứa Ngôn giơ tay cầm cái muỗng bên cạnh, trong mắt đầy sự xúc động, cô ta nhấp một hớp canh, không ngừng gật đầu: Ngon lắm.
Nếu đã ngon, vậy thì mau uống hết đi.
Hứa Ngôn nhìn về đồ ăn trong tay, Tưởng Viễn Chu dứt khoát kéo một cái ghê qua ngồi xuống: Những thứ này cũng ăn đi.
Em. . . em khẩu vị không được tốt.
Ăn gì đó vào, cơ thể mới có thể có miễn dịch. Những thứ này cô đều ăn hết đi, ngày mai tôi lại cho người mang đến.
Thật ra Hứa Ngôn không đói chút nào, trước khi Tưởng Viễn Chu đến, cô ta vừa mới ăn xong, hơn nữa lại ăn không ít. Cô ta nắm chặt cái muỗng trong tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Tưởng Viễn Chu: Thật không?
Đương nhiên, hoặc là cô thích ăn cái gì, nói cho tôi biết, ngày mai tôi cho người mang đến.
Vâng.
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ thức ăn bên cạnh cô ta: Cái đó ăn hết, một chút cũng không được bỏ lại.
Hứa Ngôn cảm thấy dạ dày cô ta bắt đầu co bóp, cái miệng nhỏ đáp lại: Tưởng tiên sinh, ngài ăn chưa?
Chưa. Lát nữa trở về tôi ăn.
Tưởng phu nhân đâu?
Dường như sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi: Cô ấy đang bận phẫu thuật.
Hứa Ngôn giật mình: Tưởng phu nhân buổi chiều cũng phải làm phẫu thuật à?
Người đàn ông không nói lời nào, Hứa Ngôn cụp mi mắt xuống: Ngài đừng giận, chị ấy là bác sĩ cứ người là trách nhiệm của chị ấy?
Tinh Cảng nhiều bác sĩ như vậy, ai cũng có thể cứu mạng người khác, nhưng mà Lâm Lâm chỉ có một người mẹ, người Lâm Lâm cần nhất là cô ấy.
Đạo lý chắc chắn là như vậy, Tưởng Viễn Chu không thoải mái, cũng là lẽ thường. Hứa Ngôn muốn an ủi anh, người đàn ông nghiêng mắt xuống: Cô mau ăn đi.
Cô ta gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, dường như tâm tình Tưởng Viễn Chu không được tốt, nhưng mà khi nói đến con gái, trên khuôn mặt anh vẫn hiện hữu sự vui vẻ: Lâm Lâm rất thích nghe cô kể chuyện, sau khi rời khỏi phòng bệnh, con bé khá hơn nhiều, cũng không quấy khóc nữa.
Vậy thì tốt rồi. Hứa Ngôn cười nói: Nếu thật sự bà Tưởng không có thời gian ở bên cạnh con bé, nếu như ngài không ngại phiền phức, có thể mang Lâm Lâm đến đây, em có thể vui đùa cùng con bé.
Như vậy thật ngại quá, cô là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Không quan trọng, Lâm Lâm đáng yêu như vậy, ai thấy cũng đều thích.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống đôi đũa trên tay Hứa Ngôn: Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị ư?
Không phải. . .
Nếu đã không phải, ăn nhiều một chút.
Hứa Ngôn ăn từng đũa một, cổ họng cảm nhận đã bỏ vào không ít thức ăn, nhưng vẫn phải cố nén mà nuốt xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, cầm chén canh đưa đến cạnh tay cô ta: Uống hết đi.
Y tá đứng bên cạnh nhìn, thật sự là bội phục sức chứa của dạ dày Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nắm chặt đôi đũa, uống xong nửa chén canh: Tưởng tiên sinh, ngài mau về đi, ngài vẫn chưa ăn cơm.
Tôi trở về thì có cơm nóng ăn ngay, cô thì không vậy, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ không ngon miệng của em.
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nhìn, Hứa Ngôn ăn không ít đồ ăn, anh thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, không thể tiếp tục lãng phí ở đây, anh ngẩng đầu dặn dò y tá: Chăm sóc cô Hứa thật tốt, có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết.
Vâng.
Tôi đi trước.
Vâng.
Hứa Ngôn nhìn Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa phòng, cô ta liếc nhìn y tá vung tay lên: Đi đóng cửa lại.
Vâng.
Y tá bước nhanh qua, đóng kín cửa lại, quay người liền nghe thấy một trận nôn khan: Ọe. . .
Cô ta giật mình: Cô Hứa, cô không sao chứ?
Hứa Ngôn quăng đôi đũa trong tay, khó chịu ôm lấy bụng mình, y ta vội dìu cô ta xuống giường: Nhanh chân một chút, cô đây là ăn cố, chẳng phải cơm tối vừa mới ăn sao? Tại sao không nói với Tưởng tiên sinh?
Hứa Ngôn thấy những món ăn kia đã muốn nôn, cô ta lập tức nhìn ra chỗ khác: Đây là tấm lòng của Tưởng tiên sinh, tôi không muốn để anh ấy mất công đi một chuyến.
Vậy nhưng cô cũng không nên như thế, ăn cố sẽ hại đến cơ thể.
Không sao. Hứa Ngôn cẩn thận động đậy chân: Đi lại một chút là được thôi.
Khi Tưởng Viễn Chu ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, bước chân khoan thai, tay đút túi, thời gian này thời tiết ấm áp dễ chịu, Lão Bạch lo nơm nớp đứng bên ngoài xe, vừa nhìn thấy bộ dạng ung dung của Tưởng Viễn Chu, sao lại cảm thấy giống như anh vừa trút nợ vậy nhỉ?
Lão Bạch len lén liếc nhìn vào trong xe, trông thấy Hứa Tình Thâm cũng không nhìn qua bên này, anh nhanh chóng tiến lên đón: Tưởng tiên sinh.
Sao lại không chờ trong xe?
Tôi sợ ngài lát nữa về đến nhà, ngài phải quỳ trên tấm chà quần áo mất.
Tưởng Viễn Chu dừng bước: Tại sao?
Tưởng phu nhân rất không vui.
Không vui?
Vâng. Lão Bạch nhích lại gần anh, vẻ mặt nghiêm túc: Một câu của chúng ta cô ấy cũng không phản ứng, thời gian chờ ngài, thì tự xem điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy.
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước: Tại sao?
Ngài còn hỏi tại sao?
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu mờ tịt: Tôi thực sự không biết tại sao.
Cũng không phải ngài không biết thái độ của Tưởng phu nhân đối với Hứa Ngôn thế nào, ngài còn tự mình đi đưa cơm, loại chuyện như thế giao cho tôi là được.
Chỉ vì chuyện này?
Người đàn ông này hết chỗ nói, Lão Bạch đã đổ mồ hôi lạnh thay Tưởng Viễn Chu: Chuyện này, cũng đủ để Tưởng phu nhân xốc cả nóc nhà lên rồi.
Tưởng Viễn Chu bật cười, ý cười ngày càng sâu, anh sải bước nhanh đến cạnh xe, sau đó mở cửa ngồi vào.
Hứa Tình Thâm buông điện thoại xuống: Trở lại rồi.
Ừm.
Lão Bạch ngồi vào trong xe, ra hiệu cho tài xế khởi động.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi phía sau, Hứa Tình Thâm hỏi một câu: Hứa Ngôn có khỏe không?
Hẳn là khá rồi, có thể ăn được nói tốt.
Lão Bạch dỏng tai lên nghe, dọc đường đi, hai người không trao đổi gì thêm. Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu mỗi người ôm một đứa nhỏ, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy Lão Bạch xuống xe: Cậu cũng về đi thôi.
Vâng.
Vào nhà, hai người một trước một sau lên lầu, Hứa Tình Thâm vào phòng tắm bật nước tắm.
Tưởng Viễn Chu cởi sạch Duệ Duệ, sau đó ôm vào, bên trong đặt hai cái chậu, một cái hồng nhạt, một cái xanh nhạt.
Hứa Tình Thâm nhận lấy Duệ Duệ, để thằng bé ngồi vào trong chậu.
Anh trông ở đây, em đi ẵm Lâm Lâm đến. Hứa Tình Thâm đứng dậy nói.
Không cần, để anh đi. Tưởng Viễn Chu nói xong chớp mắt rời khỏi.
Hứa Tình Thâm ngồi khom xuống: Nhưng mà Lâm Lâm là con gái, biết xấu hổ.
Khi Tưởng Viễn Chu bước vào, quần áo trên người Lâm Lâm cũng đã cởi được kha khá, chỉ còn lại quần chip nhỏ, nửa người trên được Tưởng Viễn Chu bọc trong khăn bông, vừa vặn che trước ngực, phía sau còn buộc một cái nơ bướm.
Hứa Tình Thâm cười không ngừng: Tạo hình gì thế kia?
Con gái của anh đương nhiên phải được bảo vệ cẩn thận từ nhỏ, không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy.
Lâm Lâm đã khá hơn nhiều, ngồi bên trong bắt đầu chơi đùa, sau khi tắm táp qua, chị Nguyệt đi vào, giúp mặc quần áo cho hai đứa nhỏ.
Tưởng Viễn Chu cùng với hai bé chơi rất lâu, khi quay lại phòng ngủ, bên trong không hề bật đèn.
Người đàn ông mò mẫm đi vào, vừa xốc chăn mỏng nằm lên giường, một cơ thể đã nhào đến.
Hứa Tình Thâm ôm lấy thắt lưng anh, người đàn ông ngồi trên giường, một tay tìm đỉnh đầu của cô: Xảy ra chuyện gì vậy.
Hơi sợ một chút.
Sợ còn tắt đèn?
Tưởng Viễn Chu nằm thẳng người xuống, ôm Hứa Tình Thâm vào trong lòng: Hai cục cưng đều ngủ rồi, ngủ rất ngon, đừng sợ.
Hứa Tình Thâm tựa đầu vào ngực người đàn ông, ngón tay anh chạy loạn xạ trên lưng cô, Hứa Tình Thâm liếc mắt qua: Đừng động, nhột.
Toàn bộ bàn tay người đàn ông dán chặt lên lưng cô, anh chống khuỷu tay, cơ thể rướn lên, khuôn mặt tiến lại gần Hứa Tình Thâm: Có muốn sinh thêm một đứa nữa không?
Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Anh muốn cùng em sinh thật nhiều thật nhiều con, nhưng mà anh biết rõ cơ thể em chịu không nổi, cho nên. . . chúng ta sau này sinh thêm một đứa là được rồi.
Hứa Tình Thâm đẩy khuôn mặt của anh ra: Con trai con gái đều thích sao?
Đương nhiên. Tưởng Viễn Chu tiện thể ngăn cô lại, khuỷu tay anh chống hai bên hông cô: Anh muốn thời gian em mang thai, có thể ở bên cạnh em, nhìn bụng em từng chút một lớn lên, ở cùng em mỗi lần đi khám thai, anh còn muốn nhìn thấy em mỗi ngày một béo lên. . .
Đúng đấy. Hứa Tình Thâm khẽ nói: Mang thai sau đó da thịt chảy xệ, không muốn, em không muốn béo.
Yên tâm, cho dù em có béo như quả banh, anh cũng yêu.
Hứa Tình Thâm không chịu lép vế: Đàn ông đều thích nói như vậy, thật sự phải đợi đến khi phụ nữ béo như một quả banh, vừa vặn bị các người một sút đá bay mất.
Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô hôn lên: Sẽ không đâu, mỗi ngày anh đều ôm quả banh này trong lòng.
Em mới không thèm béo. . .
Béo hay không sau này mới biết, trước tiên có thai rồi hãy nói.
Tưởng Viễn Chu nói xong, kéo cao chăn lên, hai người ở bên trong quấn quít, triền miên. . .
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm vội vàng đến bệnh viện, vẫn chưa đến giờ xem bệnh, cô thay áo blouse đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến trước phòng bệnh của Hứa Ngôn, Hứa Tình Thâm gõ cửa khẽ, bên trong có tiếng nói chuyện vọng ra.
Hứa Tình Thâm không đợi đối phương mời vào, liền trực tiếp vặn núm cửa đi vào trong, Hứa Ngôn cúi đầu, y ta nhìn thấy Hứa Tình Thâm, vội chào: Tưởng phu nhân.
Hứa Tình Thâm mặt không đổi sắc đến trước giường bệnh, nhìn thấy trên tủ đầu giường bày một bó hoa tươi, mùi không gay, chỉ thoang thoảng nhè nhẹ: Hoa rất đẹp.
Vâng, Tưởng tiên sinh có lòng, sáng sớm đã cho người mang đến.
Rõ ràng đầu mày Hứa Tình Thâm nhíu lại, hai tay cô đút túi, nói về phía y tá: Cô ra ngoài trước đi.
Chuyện này. . .
Đi ra ngoài đi, không có chuyện gì đâu.
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân xa dần, tận đến khi tiếng đóng cửa lọt vào lỗ tai. Ánh mắt cô đảo một vòng quanh phòng bệnh, nhìn thấy trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo.
Thứ kia cũng là anh ấy đưa nhỉ?
Hứa Ngôn men theo ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhìn sang,, cô ta cười khẽ: Nửa tiếng trước, có người gõ cửa vào, nói là Tưởng tiên sinh dặn dò, bữa sáng rất thịnh soạn, cũng rất có lòng, cảm ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm khó coi đến cực điểm.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười nhạt: Hứa Ngôn, xem ra lời lần trước tôi nói với cô, đều vô ích.
Hứa Ngôn nghe vậy, trong mắt lộ ra sự oan ức, cô ta muốn nhổm dậy, tiếc rằng lưng bị thương, không dậy nổi, cô ta đành nằm xuống lại giường bệnh: Tưởng phu nhân, tôi cứu Lâm Lâm, chưa từng có mục đích nào khác.
Cô cứu con gái tôi, tôi cám ơn cô, nhưng tôi có cách báo đáp của tôi, tôi có thể cho cô một khoản tiền.
Hứa Ngôn có đôi chút khó tin chăm chú nhìn về phía cô, bộ dạng này của cô, quả thật không phải giả vờ: Tưởng phu nhân, tâm tư này của chị đều viết cả lên mặt, tôi thật sự hoài nghi, ban đầu chị tiếp cận Tưởng tiên sinh, là vì tiền phải không?
Lời này mà cô cũng có thể nói ra được?
Hứa Ngôn hiên ngang: Về chuyện tôi cứu Lâm Lâm, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chưa từng muốn một câu cám ơn của chị, nhưng chị cũng không cần phải đến sỉ nhục em như vậy.
Hưa Tình Thâm tỉ mỉ quan sát xung quanh, đi một vòng quanh giường bệnh của Hứa Ngôn: Phòng bệnh VIP nhất Tinh Cảng, người khác nếu không có quan hệ, hẹn trước một hai tháng cũng đừng mong có được, Hứa Ngôn, cô có thể có được đãi ngộ như vậy, ít nhiều là do ai?
Đó là Tưởng tiên sinh cảm ơn em, em cũng đã từng từ chối.
Từ chối? Trong lòng cô thật sự muốn từ chối sao?
Hứa Ngôn gần như bị dồn đến chân tường, bộ dạng này của Hứa Tình Thâm, ngay cả bản lĩnh bên ngoài cũng giảm sút, cô nhìn người phụ nữ trên giường bệnh: Cô cứu Lâm Lâm, tôi biết ơn cô, nhưng tôi nghi ngờ, trên đời này có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy ư? Hơn nữa vết thương trên người cô, cũng không đến nỗi đụng đến gân cốt đúng không? Tôi hi vọng cô nhanh chóng xuất viện, không nên ở lại nơi này, ở đây đều là để dưỡng bệnh, thức ăn của bệnh viện không phải là món ngon hợp khẩu vị đâu.
Tưởng phu nhân, chị thật giống như không nói lý lẽ chút nào, tôi có thể xuất viện hay không, chỉ do bác sĩ quyết định thôi.
Tôi chính là bác sĩ. Hứa Tình Thâm bước lên một bước: Vết thương trên lưng cô, tôi có thể xem giúp cô.
Hứa Tình Thâm nói xong, xốc mền cô ta lên, bộ đồ bệnh nhân từng lớp rớt lên vai Hứa Ngôn, hai nút áo gần cổ bị cởi ra, cô ta thò tay giữ lại, bả vai Hứa Ngôn lộ ra, một vết thương màu đỏ hiện ra trước mắt Hứa Tình Thâm. Vết thương sưng tấy, giống như một con rết bị phóng đại lên.
Chị làm gì đấy? Tưởng phu nhân, đừng như vậy, đừng như vậy.
Khi Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đi vào, liền nhìn thấy cảnh này, Hứa Ngôn đang giãy dụa trên giường, người đàn ông nhíu mày bước lên: Buông ra.
Hứa Tình Thâm nghe thấy một loạt âm thanh, ngẩng đầu nhìn lại, tay buông lỏng một cái, khuôn mặt của Hứa Ngôn quay sang phía cửa, mí mắt đỏ bừng, lời trong miệng vẫn chưa kịp bật ra, nước mắt liền rơi xuống.
Trống ngực Lão Bạch đập loạn, họ đến gần, Hứa Ngôn muốn đưa tay kéo chăn, nhưng vết thương bị động đến cánh tay không nhúc nhích được, hai bờ vai như ẩn như hiện lộ ra, Tưởng Viễn Chu giúp cô ta kéo cao chăn lại.
Hứa Tình Thâm và anh cách một cái giường bệnh, cứ đứng như vậy.
Lão Bạch ở bên cạnh, trong lòng vô cùng lo lắng, giọng nói của Tưởng Viễn Chu lạnh như băng: Sao lại có chuyện này.
Không có chuyện gì, em xem vết thương của cô Hứa một chút.
Em cũng không phải bác sĩ điều trị chính của cô ấy, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Hứa Tình Thâm nghe được lời chất vấn như vậy của người đàn ông, nét mặt lạnh đi thấy rõ: Cô Hứa cứu Lâm Lâm, đương nhiên em phải tới thăm cô ấy.
Em là tới thăm bình thường hay sao?
Hứa Ngôn nằm ở đó, định ngồi dậy, giọng nói hơi nghẹn lại: Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, Tưởng phu nhân cũng không phải cố ý, chị ấy cũng có lòng thật mà.
Hứa Tình Thâm, trước đây có một số chuyện hoang đường, em cũng làm như vậy, nhưng lần này xin em để lại chút thể diện, cô Hứa vừa mới cứu Lâm Lâm, em đừng làm loạn như vậy.
Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì? Vẻ mặt Hứa Tình Thâm khó tin, dường như không hề nghĩ đến Tưởng Viễn Chu sẽ nói với bản thân cô như vậy: Em làm loạn? Em làm loạn chuyện gì? Cô ấy cứu Lâm Lâm, em cảm ơn cô ấy, em cũng nói, em có thể cho cô ấy một khoản tiền.
Lão Bạch đứng nghe bên cạnh, giọng nói này của Tưởng Viễn Chu, khiến trong lòng hoảng sợ.
Em có hỏi qua người ta chưa, cô ấy cần tiền của chúng ta sao?
Sao lại không cần? Hứa Tình Thâm liếc nhìn qua người phụ nữ trên giường: Một người ngay cả tiền thuốc men thiếu chút nữa cũng không trả nổi, lại không thiếu tiền ư?
Hứa Tình Thâm, đủ rồi, có mấy lời em thật sự không nên nói. Tưởng Viễn Chu không nhìn cô nữa, nét mặt lạnh lùng.
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ về phía Hứa Ngôn: Bây giờ anh vô cùng đau lòng, lẽ nào vì cô ta ư?
Anh chỉ biết, lúc trước khi Lâm Lâm ôm anh khóc, em không có mặt, không phải em tự xưng cao thượng hay sao? Yêu nghề hay sao? Bây giờ còn đến đây làm gì?
Khi đó em có cuộc phẫu thuật. . .
Tưởng Viễn Chu nghe nói như vậy, sắc mặt càng lúc càng xám ngoét: Phẫu thuật? Nhưng có phải em đã quên, con gái em ngay trước cuộc phẫu thuật, thiếu chút nữa con bé bị người ta bắt đi không!
Rõ ràng hai người đang nổi lên tranh cãi, Lão Bạch muốn khuyên ngăn, nhưng một câu cũng không chen vào được.
Hứa Tình Thâm thốt không nên lời, chỉ không ngừng gật đầu, cô bước nhanh ra ngoài, Lão Bạch đuổi theo trước: Tưởng phu nhân. . .
Đứng lại! Tưởng Viễn Chu cáu kỉnh gắt lên: Để cô ấy đi!
Lão Bạch trơ ra tại chỗ, Tưởng Viễn Chu giấu đi lửa giận, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Hứa Ngôn nhìn thấy anh khẽ khép mắt lại: Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy.
Cô ấy không làm gì cô chứ?
Không có. Hứa Ngôn không ngừng lắc đầu. Tưởng phu nhân chỉ là muốn xem vết thương của em, chị ấy cũng là quan tâm đến em.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đỡ trán, ánh nắng ngoài cửa sổ lướt trên gò má tinh tế của người đàn ông, Hứa Ngôn có chút xuất thần, đột nhiên Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt chạm phải Hứa Ngôn.
Mặt cô ta ửng đỏ, Tưởng Viễn Chu không còn giận dữ như khi nãy: Cô ấy có nói cái gì khác với cô nữa không?
Không có.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu dường như thoải mái đi đôi chút, Hứa Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông: Tưởng tiên sinh, có thể do cảm giác an toàn của Tưởng phu nhân vẫn chưa đủ.
Ý gì?
Em cảm thấy chịrất đề phòng em, có thể không chỉ là đề phòng em, chắc là ở bên cạnh ngài, vô tình hay cố ý xuất hiện một người phụ nữ, chị ấy đều đề phòng.
Tưởng Viễn Chu vắt chéo chân, đôi chân thon dài vây quanh bởi một lớp vải xám tro rất tôn dáng: Cho nên, cô ấy còn nói gì đó với cô nữa?
Bàn tay Hứa Ngôn kéo chăn qua, cơ thể trốn hoàn toàn bên trong: Tưởng tiên sinh, ngài hỏi giúp em một chút, khi nào em mới được xuất viện?
Tại sao vậy?
Em muốn được xuất viện sớm.
Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng cảu Hứa Ngôn, hỏi khó hiểu: Cô bị thương như vậy, không nên nghĩ đến việc xuất viện sớm.
Nhưng mà. . .
Tưởng Viễn Chu lập tức đoán ra được chuyện gì: Hứa Tình Thâm bắt cô đi?
Em không muốn nhìn thấy hai người vì em mà tranh cãi, em chưa từng muốn chuyện trở thành thế này, thật ra em thật sự không sao, vết thương trên lưng chỉ sưng lên mà thôi, tự nó sẽ tan đi.
Tưởng Viễn Chu thở dài: Tôi cũng không biết, tại sao cô ấy lại thành ra như vậy.
Nói cách khác, Tưởng phu nhân cũng vì yêu ngài, nếu không, chị ấy sẽ không như vậy.
Tưởng Viễn Chu lại thở dài: Nhưng cô ấy không biết rằng, cô ấy như vậy sẽ làm tôi cảm thấy ngày càng mệt mỏi.
Hứa Ngôn không nói thêm một lời nào nữa, quả thật, bộ dạng này của Hứa Tình Thâm, người đàn ông nào có thể chịu được cơ chứ? Huống hồ Tưởng Viễn Chu là người như vậy, cao cao tại thượng, đối với phụ nữ, chắc chắn sẽ không có yêu cầu gì quá cao. Sau một hồi lâu, Tưởng Viễn Chu đứng dậy: Cô nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi đến nữa.
Vâng.
Có cần thứ gì không? Cứ nói cho tôi biết.
Em. . . em muốn mấy quyển sách, em ở đây thật sự rất buồn chán.
Tưởng Viễn Chu gật đầu: Có thể.
Có giấy bút không? Em ghi tên sách cho.
Không cần phiền phức như vậy. Tưởng Viễn Chu rút di động ra: Đọc số của cô cho tôi, tôi gọi một cuộc, cô lưu lại số của tôi, trực tiếp nhắn tin cho tôi là được rồi.
Khóe mắt Hứa Ngôn cong lên: Vâng.
Cô ta không chút do dự cho số điện thoại của mình, sau khi hai người trao đổi xong, Tưởng Viễn Chu bỏ di động vào túi: Mau nghỉ ngơi đi.
Làm phiền ngài rồi, Tưởng tiên sinh.
Đừng khách sáo. Tưởng Viễn Chu mỉm cười với cô ta, nụ cười ấm áp vô tình hút mắt người nào đó, lần này, triệt để hút cạn hồn Hứa Ngôn.
Lão Bạch thấp thỏm đi sau Tưởng Viễn Chu, ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu.
Tưởng tiên sinh.
Sao vậy?
Lão Bạch dè dặt nhắc nhở một câu: Lời vừa rồi của ngài thật sự quá nặng, tôi sợ Tưởng phu nhân chịu không nổi.
Tưởng Viễn Chu dừng bước, anh liếc mắt một cái: Phải vậy không?
Trong lòng Tưởng phu nhân không thoải mái cũng là bình thường, nhưng mà ngài. . .
Tưởng Viễn Chu khẽ phất tay: Để tùy đi.
Lão Bạch có chút khó tin, trước đây, chỉ cần liên quan đến chuyện của Hứa Tình Thâm, trước đến giờ Tưởng Viễn Chu đều không bao giờ nói ra những chữ này.
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm đến phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đứng bên ngoài, khi nhìn thấy cô thì lo lắng: Tưởng phu nhân.
Anh ấy có bên trong không?
Có.
Hứa Tình Thâm định đi vào, Lão Bạch nhanh hơn cô một bước, chắn trước người cô: Tưởng phu nhân, vẫn là cô đừng nên đi vào.
Xảy ra chuyện gì? Bên trong có người ư?
Không phải. Vẻ mặt Lão Bạch lo âu: Hai người nên bình tĩnh một chút, tốt nhất hôm nay đừng gặp mặt.
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trên nắm cửa: Không sao, chúng tôi không cần bình tĩnh.
Cô mở cửa ra sau đó bước vào, Tưởng Viễn Chu ngồi trên sô pha, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi vào, mặt anh không đổi sắc lên tiếng: Sao lại đến?
Nghỉ giữa ca.
Lão Bạch đi phía sau, Hứa Tình Thâm đến trước khay trà: Hôm nay có gì món gì ngon không?
Đều là món em thích.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nghiêng mắt: Lão Bạch, cậu cũng đến đây đi.
Lão Bạch ngoan ngoãn tiến lên, khom lưng lấy toàn bộ thức ăn ra, chất đầy một bàn trà. Hứa Tình Thâm đang bưng chén, Lão Bạch tỉ mỉ quan sát hai người.
Hôm nay có một bệnh nhân, rất hài.
Sao vậy? Tưởng Viễn Chu khẽ cười hỏi.
Tặng em hai quả trứng gà luộc, em nói không cần, nhưng mà bà cụ kia vô cùng nhiệt tình. . .
Lão Bạch đã nhìn ra, Hứa Tình Thâm rõ ràng cũng biết, thái độ khi ở trong phòng bệnh rất không tốt, cho nên bây giờ đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ cùng Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông nhìn cô: Em nhận rồi sao?
Nhận chứ, vẫn còn nóng hôi hổi đây này. Hứa Tình Thâm cho tay vào túi áo, móc ra hai quả trứng, cô đưa một quả về phía Lão Bạch.
Lão Bạch, nếm thử một chút.
Lão Bạch vội vàng xua tay: Tôi không cần, cô đưa cho Tưởng tiên sinh đi.
Tranh thủ nịnh nọt Tưởng Viễn Chu mới là chuyện đúng đắn.
Hứa Tình Thâm nhét một quả trứng gà vào tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đặt nó lên bàn: Lát nữa ăn.
Ừm.
Tưởng Viễn Chu gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén của Hứa Tình Thâm: Ăn nhiều một chút.
Vâng.
Người đàn ông lại bỏ thêm một miếng sườn chua ngọt vào trong chén của Hứa Tình Thâm, Lão Bạch nhìn thấy cả, hình như anh vừa học thêm được một chiêu.
Xem xem khả năng của Hứa Tình Thâm kìa, một quả trứng liền hạ gục được cả một Tưởng Viễn Chu cơ đấy.