Tưởng Viễn Chu nhìn ngón tay mình. Hôm nay ra ngoài, Hứa Tình Thâm đã tiện tay đeo hai cái nhẫn, giờ tốt rồi, một cái đã được tròng trực tiếp lên ngón áp út của anh.
Lão Bạch bước nhanh tới, hỏi: “Tưởng tiên sinh, không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
“Không sao, nếu thực sự có chuyện thì cũng là chuyện tốt.”
Người vây quanh xem ồn ào không ít, cũng không ít người cảm thấy kì cục. Có người nói bên tai Tưởng Đông Đình: “Ông Tưởng, vợ con trai ông giỡn như vậy gọi là gì chứ?”
“Ông Tưởng, phụ nữ cầu hôn đàn ông, ông gặp bao giờ chưa?”
Đương nhiên có không ít người không hiểu được.
“Ông Tưởng, người phụ nữ kia nói muốn cưới Tưởng tiên sinh, tôi nghe xong mà thấy ngượng tới nỗi phát hoảng. Tôi thấy cô ta ra vẻ thật sự, cái này là cố ý nhỉ? Không nể mặt ông chút nào.”
Lời này dĩ nhiên không truyền được tới tai Hứa Tình Thâm, có điều nếu thật sự truyền tới tai, cô nhất định sẽ không chút lưu tình mà nói: “Liên quan gì tới các người?”
Lâm Lâm và Duệ Duệ theo tới. Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, hai đứa nhỏ tự giác mỗi đứa rẽ qua một bên, hiện tại cả Lâm Lâm cũng thích quấn lấy anh. Tưởng Viễn Chu bế hai đứa nhỏ lên hôn. Hứa Tình Thâm thấy cô dâu chú rể đi rồi, người bu xem cũng bắt đầu tản đi.
Hứa Ngôn đứng bên cạnh hỏi: “Chị Tưởng, không phải hai người đã kết hôn sao?”
“Chẳng phải người ngoài thích bịt tai trộm chuông, không thừa nhận quan hệ của tôi với anh ấy sao?”
Hứa Ngôn không biết những lời này là Hứa Tình Thâm nói cho ai nghe.
Hứa Tình Thâm nhìn cô ta. “Cám ơn nhé!”
“Không, đừng khách sáo! Tôi cũng không giúp được gì chị.”
Cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu thả hai đứa nhỏ xuống. Hứa Ngôn gật đầu với Hứa Tình Thâm: “Chị Tưởng, tôi phải đi trước!”
“Khoan đã!” Hứa Tình Thâm gọi với cô ta. “Hứa Ngôn, vì sao cô lại tới đây bưng rượu?”
“Tôi tạm thời tới đây bưng rượu.”
Hứa Tình Thâm nhìn quần áo cô ta.
“Cô nghỉ ngơi ổn chưa?”
“Ừm, gần rồi.”
“Được rồi, nếu cô tự cảm thấy chịu được, người khác có khuyên cô cũng vô dụng.”
Hứa Ngôn gật đầu, bước nhanh đi.
Hứa Tình Thâm đi tới phía cách đó không xa. Không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu, cô tìm một vòng khắp nơi. Lão Bạch đi tới nói: “Tưởng tiên sinh đi xử lý chút chuyện ạ.”
“Sao vậy?”
“Ngài ấy không nói ạ.”
Hứa Tình Thâm xem giờ.
“Lát còn phải ăn cơm chiều, thật sự ở đây không nổi nữa.”
“Những người đó thực sự quá phận.”
“Tôi mới kệ mặc bọn họ! Có điều nãy giờ cũng lâu rồi, cũng không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế bên cạnh chờ Tưởng Viễn Chu về. Cô nghĩ nhanh đi về mới được.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Trong phòng nghỉ.
Chú rể ôm cô dâu đi vào. Cô dâu ngồi xuống trước gương trang điểm, chuyên viên trang điểm giúp cô tháo từng món trang sức xuống. Người đàn ông đóng cửa lại, đồng thời khóa trái cửa. Anh ta đi đến phía sau cô dâu, nói: “Vợ à, lát nữa em mặc bộ nào?”
“Sườn xám đó!”
Tháo trang sức xuống xong, cô dâu đứng dậy thay quần áo. Áo cưới được thiết kế riêng rơi xuống trên mặt đất, thân hình lả lướt hấp dẫn của người phụ nữ lộ ra, bên trong chỉ mặc quần lót cùng miếng dán ngực. Cô ta lấy bộ sườn xám kia định thay, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
“Ai đó?!” Chú rể theo bản năng che chắn trước mặt vợ.
Tưởng Viễn Chu đấm vào ván cửa. “Đi ra cho tôi!”
“Không được rồi, là anh họ!”
Cô dâu sốt ruột, cuống quít dùng sườn xám che trước người mình.
“Anh ta sẽ không xông vào đó chứ?”
“Anh, anh tìm em có việc sao?”
“Đừng nhảm nhí, cậu cuốn ra đây cho tôi.”
“Chờ lát! Chờ một lát!!!”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ hai cái vào cửa.
“Tôi lấy được chìa khóa rồi. Tôi đếm tới ba, nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ vào luôn.”
“Anh, đừng!”
“Một, hai...”
Cô dâu quýnh không chịu được, dù bây giờ cô ta có mặc quần áo vào cũng không còn kịp rồi, cô ta đấm vào lưng người đàn ông.
“Đều tại anh!”
“Ba!”
“Đợi đã!” Người đàn ông bước nhanh tới. Tới cửa, anh ta ra dấu cho cô dâu mau trốn sau giá treo quần áo. Anh ta mở cửa thật sự cẩn thận, sau đó lách mình ra ngoài.
“Anh, anh có việc gì sao?”
Tưởng Viễn Chu cao hơn người em họ mình một chút. Anh giờ nghiêng người dựa vào vách tường, nhìn về cánh cửa khép chặt, nói: “Sao lại đóng cửa?”
“Tiểu Hòe đang ở trong thay quần áo mà!”
“Ờ___” Tưởng Viễn Chu kéo dài ngữ điệu. “Cậu cũng biết mất mặt, đúng không?”
“Anh, chuyện vừa rồi em thật sự để mặt mũi cho anh, bọn em cũng chưa nói gì mà!”
Tưởng Viễn Chu hơi gật đầu. Anh đứng dậy, giơ tay chỉnh cà vạt của anh ta lại cho đẹp.
“Hôm nay là ngày tốt của cậu, yên tâm, tôi sẽ không làm cậu chật vật.”
Người đàn ông cười cười: “Em biết, chúng ta từ nhỏ tình cảm đã sâu sắc như vậy...”
“Bên bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cần thiết bị, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, gần ổn rồi.” Người em họ hào hứng nói rào rào: “Anh, lần này ít nhiều nhờ anh. Một công ty của em bị lỗ, dạo này ở trước mặt ba toàn bị người ta đè ép, em cuối cùng có thể mở mày mở mặt rồi.”
“Cậu phải biết rằng, nếu không phải nể mặt chú, tôi không đời nào đơn hàng này cho cậu.”
“Biết, biết!” Người đàn ông không khỏi gật đầu. “Anh chính là khách hàng lớn nhất của em, áo cơm cha mẹ mà!”
Tưởng Viễn Chu bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt thật sự lạnh thấu xương; nhưng mỗi một câu của anh, âm điệu đều được áp chế rất vừa, không có thịnh nộ cuồng loạn, cũng không có một hồi kích động muốn đánh người. Nhưng càng là người như vậy, mới càng đáng sợ. Anh khéo về quản lý tính khí mình, cũng giỏi trong khoản vào thời điểm lơi lỏng nhất của một người, sẽ cho hắn một đòn thật mạnh.
“Anh, sau này chúng ta xây dựng mối hợp tác lâu dài. Bệnh viện anh mở càng lúc càng nhiều, còn em, đi theo anh lại có thịt ăn.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Quả thật không tệ. Tôi đã mở mấy cái bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, một cái đơn đặt hàng này cậu đã kiếm được không ít rồi nhỉ?”
“Nhờ anh, thật sự là nhờ anh!”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn hắn chăm chú đột nhiên lạnh lùng, cái loại sắc bén này nhìn chằm chằm khiến người đàn ông kiềm không được mà run lập cập. Độ cong của khóe miệng Tưởng Viễn Chu từ từ thu lại.
“Cậu nên gọi Hứa Tình Thâm là gì?”
“Chị... chị dâu “
“Nhưng cậu chưa từng coi cô ấy là chị dâu cậu.” Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt, mắt phượng hơi nheo lại. “Thật ra tôi đặc biệt lấy làm không hiểu, cậu không tốt với cô ấy thì có chỗ nào tốt cho cậu chứ?”
“Anh, em... em sau này sẽ hết sức chấp nhận chị ấy.”
Viền khóe môi Tưởng Viễn Chu chứa nụ cười hơi lạnh: “Tôi không cần cậu chấp nhận, tôi chỉ đứng ở góc độ của cậu mà suy xét cho cậu thôi. Cậu nơi nơi nhằm vào cô ấy, có chỗ nào lợi sao?”
“Anh cũng biết, bác cả vẫn luôn không hài lòng về chị ấy, ba em lại cứ nói bên tai em...”
“Cho nên?”
“Loại chuyện này sau này em không bao giờ quản nữa. Thật đấy, đây là lần cuối cùng.”
Tưởng Viễn Chu cũng không có kiên nhẫn, tay anh phủi chỗ bả vai anh ta một chút.
“Trên đời này lại không có cái lý này: cậu nói cậu cắn người khác một miếng, quay đầu lại lại nói sau này không bao giờ cắn nữa; vậy vết sẹo trên người người ta làm sao bây giờ?”
Người em họ lập tức chịu thua.
“Anh...”
Tưởng Viễn Chu cười lạnh; người đàn ông nhìn thấy vậy, cảm thấy có loại dự cảm không tốt đang dâng lên.
“Anh, ngày mai chúng ta ký hợp đồng trước đi!”
“Hợp đồng?” Tưởng Viễn Chu để một tay trong túi. “Cuối cùng cậu cũng nhớ ra cậu với tôi còn chưa ký hợp đồng.”
“Mấy ngày nữa là có thể mang thiết bị tới bệnh viện rồi, chúng ta...”
“Tất cả cứ theo hợp đồng đi, nếu không có hợp đồng thì đều vô nghĩa cả.”
Tưởng Uyên Minh nghe thế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Anh, anh cũng không thể hại em như vậy! Em đã bỏ một khoản tiền lớn vào đó, em còn trông cậy vào nó để đổi đời đấy!”
“Muốn dựa vào cây đại thụ là tôi, trước giờ chẳng thiếu cậu cái gì, cậu nhờ vào tôi, còn muốn chém vào thân cây, vậy cậu cứ thử đi?”
Tưởng Viễn Chu nói xong câu đó, xoay người bỏ đi.
Người đàn ông muốn điên lên.
“Anh, nếu anh thật sự như vậy, em và anh trở mặt! Anh sẽ hại chết em!”
“Chết thì chết đi, chỉ cần tôi không chết là được.” Người đàn ông cũng không quay đầu lại, bước nhanh về phía bên hành lang khác.
Tưởng Uyên Minh vừa muốn đuổi theo thì cửa đàng sau mở ra.
“Sao lại thế chứ??”
“Không có gì, không có gì.”
Cô dâu kéo anh ta vào.
“Cả đời chỉ kết hôn có một lần, anh ngoan ngoãn mà đợi ở đây cho em!”
—
Tưởng Viễn Chu đi thẳng về phía trước, có loại cảm giác không thoải mái ở bàn tay. Anh rút tay từ trong túi ra, vừa giơ lên liền thấy chiếc nhẫn Hứa Tình Thâm đeo vào cho anh.
Anh chưa từng đeo nên vẫn chưa quen.
Khóe miệng bất giác cong lên. Tưởng Viễn Chu nghĩ, anh hẳn nên cho người thiết kế một đôi nhẫn, anh có rất nhiều rất nhiều ý tưởng có thể nói cho nhà thiết kế, anh muốn độc nhất vô nhị.
—
Trước một gian phòng nghỉ khác.
Hứa Ngôn bưng khay đi tới cửa, cô gõ nhẹ hai cái vào cửa.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Hứa Ngôn vặn nắm cửa đi vào trong. Bên trong có ngồi người đàn ông trẻ tuổi đang đánh bài, Hứa Ngôn đi tới.
“Chào các anh, rượu của các anh ạ!”
Một người bên phía chú rể cắn điếu thuốc, liếc nhìn cô ta một cái.
“Hôm nay người cướp được hoa ở hôn lễ là cô?”
Hứa Ngôn thấy chột dạ trong lòng.
“Tôi không cướp ạ, chỉ vừa lúc bắt được.”
“Hóa ra cô em muốn kết hôn như vậy?”
Hứa Ngôn vội để rượu xuống, định đi, lại thấy hai tên đàn ông đứng dậy, cản đường mình.
“Nếu cô em muốn kết hôn như vậy, chúng ta động phòng ồn ào với cô em trước, thế nào?”
“Các anh định làm gì?”
“Không phải cô em thích làm hỏng chuyện tốt của người khác sao?”
Tên đàn ông xô tới, Hứa Ngôn lảo đảo ra sau, thiếu chút nữa té ngã.
Cô ta thấy mấy người đó đều đứng dậy. Cô ta bất ngờ lao tới người đàn ông trước mặt, sau đó chạy nhanh tới cửa.
Một tên khác nhanh chóng phản ứng kịp, đi nhanh tới đuổi kịp, tay cô ta vừa chạm vào nắm cửa thì người đã bị ôm lấy.Tên đàn ông giữ chặt eo cô ta, hai chân Hứa Ngôn lơ lửng trên không.
“Cứu với! Thả tôi ra! Buông ra!!!”
Cô ta bị ném lên ghế sô pha bên cạnh, vết thương bị tác động lại đau đến nỗi cô ta không thẳng người dậy nổi. Cô ta một tay ấn chỗ bị thương.
“Các anh đừng như vậy, tôi không nghĩ muốn làm hỏng chuyện gì của các anh cả!”
Một tên đàn ông tiến lên cầm mắt cá chân cô ta.
“Mới vừa nãy không để ý, cô em này trông không tệ nha!”
“Phải đấy...”
Hứa Ngôn xé giọng kêu lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
“Bịt miệng nó lại!”
“Mau!”
Cô ta vùng vẫy kịch liệt, bất chấp đau đớn trên người, vất vả lắm đẩy được một tên ra để vùng dậy, rồi lại bị kẻ phía sau túm trở về.
“Cứu!!!”
Lúc Tưởng Viễn Chu đi ngang qua, trận tiếng kêu cứu mạng đặc biệt vang dội. Anh nghe bên trong truyền ra những âm thanh lung tung rối loạn, tầm mắt rơi xuống trên nắm cửa, tay anh vặn xuống một cái, cửa liền mở.
Anh đứng bên ngoài, nhìn mấy người đang ấn một người nữ, khóe môi Tưởng Viễn Chu dâng lên vẻ trào phúng. Quả nhiên đều là đám bạn chó chết, ngón trò cũng không khác nhau.
Tầm mắt Hứa Ngôn nhìn về phía cửa, giữa tuyệt vọng dường như bắt đầu sinh ra sự mong đợi, cô ta thấy bóng dáng kia hình như là Tưởng Viễn Chu, nhưng cô ta liếc mắt chỉ thấy được xa xa, không thể xác định.
Cô ta chỉ có thể liều mạng mà gọi: “Cứu mạng! Tưởng tiên sinh cứu mạng!”
Dù người kia không phải thì cô ta cũng hy vọng nghe được ba chữTưởng tiên sinh, bọn kia có thể buông tha cho cô ta. Có tên nghe tiếng xưng hô “Tưởng tiên sinh” cũng chẳng quay đầu lại, miệng trào phúng nói: “Hóa ra người trong lòng cô em nghĩ là Tưởng tiên sinh.”
“Chẳng trách, hoa của Tưởng phu nhân cô em cũng dám đoạt...”
Tưởng Viễn Chu đi vào trong hai bước.
“Làm gì thế hả? Ồn ào vậy?”
Hứa Ngôn thật sự nghe rõ là giọng anh.
Hai tên đàn ông chắn trước mặt cô ta nghiêng người nhìn lại, cô ta cũng thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu bước vào.
Cho nên mới nói loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này người xưa chưa bao giờ nói quá lên. Cũng chỉ có vào thời khác gặp nạn này, Hứa Ngôn mới hiểu rõ được, lúc này người có thể vươn tay ra cho cô ta, bất luận anh ta có được địa vị, tướng mạo ra sao, chỉ cần anh ta có thể cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng thì anh ta chính là anh hùng.
Hứa Ngôn khóe môi run rẩy, nước mắt rào rạt rớt xuống.
“Anh Tưởng, cứu cứu!”
Tên đàn ông đè bả vai cô ta đứng lên, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Anh Tưởng!”
“Muốn chơi thì ra ngoài chơi, dịp như hôm nay e là không hợp. Vả lại chỉ là một cô phục vụ nho nhỏ thôi mà các cậu đã mất khống chế đến nỗi vậy?”
“Anh Tưởng, người phụ nữ này không biết chừng mực...”
“Vì chuyện bắt hoa cưới?”
Đám người nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
Tưởng Viễn Chu đi vào giữa đám người. Trên người Hứa Ngôn đã không còn bị lực trói buộc, cô ta vùng vẫy ngồi dậy, trên mặt còn nước mắt, tay cô ta ấn vết thương trên miệng mình. Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta.
“Đi được không?”
Hứa Ngôn vội gật đầu.
“Vậy tốt, chúng ta đi!”
“Khoan đã!” Lúc này, một gã đàn ông ngồi cạnh đó mở miệng: “Anh Tưởng, anh muốn mang người đi như vậy?”
Tưởng Viễn Chu hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Gã đàn ông đứng dậy.
“Cô ta chỉ là kẻ phục vụ thôi, với lại vừa rồi cô ta đã ném ly rượu, bọn em phạt cô ta cũng là chuyện phải.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn tới, thấy trên mặt đất có mấy ly rượu bể.
“Tôi quen người này, cho nên, tôi sẽ đem cô ấy đi.”
“Anh mang đi cũng được, trừ phi anh nói một câu, rằng quan hệ của cô ta và anh không bình thường.” Gã đàn ông mang theo nụ cười vô lại, nhìn Hứa Ngôn. “Nói cách khác, có phải anh đã thừa hơi xen vào chuyện liên quan tới mình rồi không?”
Tên đàn ông nháy mắt với người bạn bên cạnh, đối phương đưa tay vào trong túi. Hắn bước lui lại, bật chức năng ghi âm của di động, Tưởng Viễn Chu không dấu vết mà quét mắt.
Anh tiến lên một bước, nắm chặt cánh tay Hứa Ngôn, xách cô ta lên. Có tên định tới ngăn lại, Tưởng Viễn Chu thấy khá buồn cười.
“Cản tôi?”
“Anh Tưởng, nếu anh đem cô ta đi như vậy, anh để mặt mũi chúng em ở đâu đây?”
“Mặt của cậu, cậu cũng có thể lựa chọn không cần.”
Tưởng Viễn Chu mang Hứa Ngôn ra ngoài, dù có kẻ không cam lòng, nhưng cũng không ai dám ngăn lại. Anh nói cái gì thì là cái đó, Tưởng Viễn Chu sớm đã bá đạo như vậy thành quen. Muốn anh thừa nhận anh với Hứa Ngôn quan hệ không bình thường mới được thả người, dựa vào cái gì?
Ra tới bên ngoài, Tưởng Viễn Chu khẽ buông tay ra, Hứa Ngôn không còn sức lực mà dựa vào vách tường, thở phì phò từng hơi từng hơi.
“Cô thế nào rồi?”
“Vết thương của tôi đau quá, vừa rồi lúc vùng vẫy chắc bị đụng phải rồi.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô khum eo, bộ dáng đau đớn muốn chết.
“Vẫn nên đi bệnh viện coi thì hơn.”
Ngón tay Hứa ấn nhẹ lên vết thương, cô ta gật gật đầu, nói: “Tôi chỉ sợ vết thương lại rách.”
“Tôi bảo tài xế đưa cô đi.”
Hứa Ngôn miệng tràn ra tiếng rên rỉ, trán toát mồ hôi, người tựa như muốn ngã xuống. Tưởng Viễn Chu thấy cô ta như vậy, vẻ nghiêm túc tụ lại trong ánh mắt.
“Tôi gọi điện thoại.”
“Anh Tưởng, không cần phiền... Ở ngoài tôi vẫn còn không ít việc, bỏ đi như vậy cũng không được.”
Tưởng Viễn Chu không nghe lời cô, anh đi qua một bên gọi điện thoại. Hứa Ngôn không nghe rõ anh nói gì, càng không nghe ra anh điện thoại cho ai.
Không bao lâu, Tưởng Viễn Chu trở lại trước mặt cô ta.
“Cô vào phòng ngồi trước, đừng lộn xộn!”
Hứa Ngôn do dự nhìn về phía trong phòng. Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra đi vào, đuổi cả đám bạn chú rể ra ngoài.
Hứa Ngôn cảm giác cứ mỗi một bước trên người lại như bị dao cắt phải, cô ta ngồi xuống sô pha.
“Ngại quá, lại làm phiền anh.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên người cô ta.
“Không sao, dù không phải là cô, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Điện thoại Tưởng Viễn Chu gọi lúc nãy hẳn là gọi cho tài xế. Hứa Ngôn dựa người ra sau, đau đến nỗi cuộn người lại.
“Có phải đau kinh khủng lắm không?”
Hứa Ngôn khẽ cắn cánh môi, nước mắt cũng nhịn không được. Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên.
Cửa được mở ra, tầm mắt Hứa Ngôn trông tới, phát hiện đi vào lại là Hứa Tình Thâm.
“Đây là bị sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ Hứa Ngôn.
“Có lẽ vết thương bị tác động rồi.”
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới trước hai người, ánh mắt hiện ra vẻ quan tâm.
“Cô Hứa, tôi đã nói sức khỏe cô chưa hồi phục tốt, cô cố tình không tin.”
Hứa Ngôn thế nào cũng không nghĩ bước vào sẽ là Hứa Tình Thâm, cô ta hoàn toàn không biết nên đáp thế nào.
“Không, mới rồi là có người gây tranh chấp với tôi... Tôi, nhờ có anh Tưởng... Tôi, vết thương của tôi chắc không sao.”
“Cô lớn thế nào rồi còn tranh chấp với người ta.” Hứa Tình Thâm thuận miệng nói. “Tôi kiểm tra vết thương cho cô vậy!”
“Không cần!” Hứa Ngôn vội cự tuyệt.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh cô ta.
“Tôi là bác sĩ, cô vẫn không thể tin tôi được? Lại nói nếu không có việc gì, cô cũng đâu phải đi bệnh viện, đỡ phải chạy tới chạy lui.”
“Kiểm tra đi!” Tưởng Viễn Chu nói xong thì đứng dậy. “Cô không phải không muốn tới bệnh viện sao? Trước xem Tình Thâm nói thế nào đã.”
“Viễn Chu, anh đi ra trước đi.”
“Được.”
Sắc mặt Hứa Ngôn căng cứng. Tưởng Viễn Chu thật sự nhanh chóng nhấc bước ra ngoài, giọng của Hứa Tình Thâm cũng đồng thời truyền vào tai cô ta: “Lúc Viễn Chu gọi cho tôi, nói cô không muốn đi bệnh viện, là tôi không yên tâm, muốn xem cho cô.”
Bàn tay Hứa Ngôn đè góc áo mình, vừa lúc này tiếng đóng cửa lại cũng truyền đến.
“Cô yên tâm, tôi là bác sĩ, nếu tôi nói không có việc gì, thì cô khẳng định không có việc gì.”
Hứa Ngôn không thốt một tiếng, chỉ có thể xốc áo lên.
Hứa Tình Thâm cẩn thận kiểm tra, sau một lúc lâu cô mới thu tay lại, đứng dậy.
“Quả thật không có gì lớn lắm, cô yên tâm!”
“Cám ơn!”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế sô pha đối diện, trên nền nhà còn mấy mảnh vụn thủy tinh, cạnh chân cũng lộn xộn không chịu nổi. Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn một lượt, sau đó quay lại trên mặt Hứa Ngôn.
“Khéo thật, ở đâu cũng gặp được cô Hứa.”
“Phải...”
“Cô Hứa còn muốn tới bệnh viện không?”
“Không, không cần!” Hứa Ngôn vội xua xua tay. “Tôi không sao, trước đó là do anh Tưởng không yên tâm, anh ấy bảo tôi tốt nhất tới bệnh viện xem sao.”
“Anh ấy mở bệnh viện, đương nhiên hy vọng đem hết mọi người tới bệnh viện, cô đừng quá coi lời anh ấy là thật!”
Hai tay Hứa Ngôn đan vào nhau, Hứa Tình Thâm không có ý đứng dậy. Hứa Ngôn ấn tay vào vết thương.
“Chị Tưởng, tôi bận đi trước!”
“Đợi đã!” Hứa Tình Thâm gọi cô ta lại.
Hứa Ngôn hai mắt nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm cười cườ: “Cô Hứa, cô cảm thấy chúng ta có cần thiết nói thẳng vào vấn đề không?”
Hứa Ngôn trong lòng có hơi kinh hoảng nhưng vẫn mạnh mẽ đè ép xuống.
“Chị Tưởng muốn nói chuyện gì ạ?
“Ví dụ như tôi không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt chúng tôi một cách trùng hợp như vậy. Một lần, hai lần không tính, số lần càng nhiều, thực tế càng dễ để lộ ra dấu vết, không phải sao?”
“Chị Tưởng, tôi không hiểu chị đang nói gì.”
Hứa Tình Thâm không thích vòng vo với người khác.
“Tuy tôi không thể xác định lần cô bị bắt cóc đó, là bị thực sự bắt đi cùng hay không, hay là...”
Hứa Ngôn không ngờ tới cả chuyện kia cô cũng nghi ngờ.
“Chẳng lẽ chị cho rằng, tôi có quan hệ với bọn bắt cóc?”
“Có lẽ không có quan hệ đâu, nhưng sau khi mọi người quay về Đông Thành, quả thật cô có cố ý làm như vô tình mà tiếp cận Tưởng Viễn Chu; điểm này, cô dám phủ nhận sao?”
Bị cô ghé tới nhìn, Hứa Ngôn không khỏi dời tầm mắt.
“Chị thật sự hiểu lầm rồi.”
“Vậy để sau này tôi không hiểu lầm nữa, có phải cô Hứa nên suy xét cho kỹ, sau này sẽ không xuất hiện trước mắt Tưởng Viễn Chu nữa?”
Cô nói trắng ra là thế, lại là lẽ đương nhiên đến thế!
Hứa Ngôn nhíu chặt mày: “Chị Tưởng, tôi gặp anh Tưởng là vì thật sự vừa lúc đụng mặt thôi.”
“Cô nói sao cũng được, Hứa Ngôn, Tưởng tiên sinh cho cô hai mươi ngàn, cô cũng không cần; vậy sau này, mời cô nên né tránh để khỏi hiềm nghi.”
“Chị Tưởng, chẳng lẽ chút tự tin ấy chị cũng không có?”
Hứa Ngôn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, suy cho cùng Tưởng Viễn Chu thích cô ta vì cái gì, xinh đẹp sao?
“Chị nói giọng điệu như vậy, nếu anh Tưởng nghe được, anh ấy sẽ thấy phản cảm lắm nhỉ?”