Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua Lão Bạch, ý tứ rất rõ ràng, lần này nếu còn dám nói bậy, anh ấy hẳn sẽ không có quả ngọt mà ăn.
Cổ họng Lão Bạch nuốt mấy cái, đáp: “Mỗi người một chiếc giường ạ.”
Anh ấy thông minh đó chứ?
“Thật ư, phòng rộng bao nhiêu?”
“Không rộng ạ, phòng để giam người thì rộng được bao nhiêu ạ, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mét vuông thôi.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên: “Hai mươi mét vuông, để ba cái giường đúng không? Người ta còn chuẩn bị giường tầng cho các anh?”
Lão Bạch im bặt không nói nữa, thế này có thể cho người ta được ăn cơm đàng hoàng không?
Tưởng Viễn Chu cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa đồ ăn cho Hứa Tình Thâm, nhân cơ hội muốn chuyển đề tài: “Bọn anh bị bắt cóc, tất cả do nhóm tội phạm đó làm, có điều trước kia chuyện môn của bọn chúng chính là bắt cóc tống tiền. Bây giờ, lòng dạ con người thâm độc, cho nên muốn đưa người tới thay thế anh. Coi như cũng đã có sự bố trí chu đáo chặt chẽ, bao gồm cả kẻ trong bệnh viện muốn lấy Tinh Cảng, trước đó thật sự đã quản lý mấy công ty rồi. Bối cảnh cũng đều làm tốt, dù ba anh có lấy lại tinh thần rồi đi điều tra thì hết thảy đều bình thường.”
Hứa Tình Thâm nghe mà trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Nếu lúc trước Tưởng Viễn Chu không được cứu ra, tình thế hôm nay khẳng định sẽ khác hoàn toàn.
Đám người đó vô cùng hung tàn, nếu Tưởng Đông Đình tin tên đàn ông kia, đến lúc đó dù Hứa Tình Thâm có đi làm xét nghiệm DNA thì kết quả có thể thuận lợi chính xá hay không, chẳng dám chắc.
“Tưởng tiên sinh, hiện tại bọn kia đều đã sa lưới, chỉ thiếu hàng giả đang ở bệnh viện kia thôi.”
“Các anh nói xem, tiền thật sự quan trọng như vậy sao?” Hứa Tình Thâm một tay chống cằm.
“Huống hồ bọn họ đã cầm được tiền chuộc, sau này sẽ có những ngày thong thả tự tại. Không tiếc hủy hoại khuôn mặt, tự mình hại mình, chỉ vì tiền sao?”
“Tình Thâm!” Tưởng Viễn Chu nhìn cô một cái thật sâu.
“Vĩnh viễn đừng dùng tiền dụ dỗ người nào, đặc biệt sau khi tiền tới một cách quá dễ dàng, lòng tham của người ta đều sẽ trở nên vô hạn.”
“Chúng ta… Ngày mai đi thông báo với phóng viên sao? Hay là tới bệnh viện xem?”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Không cần, chúng ta cứ sống như những ngày bình thường của chúng ta. Dù có đi đến đâu cũng bị chú ý, trốn cũng trốn không thoát.”
Chuyện của Hứa Ngôn cứ như vậy bị mấy câu của Tưởng Viễn Chu dời đi. Anh đang muốn đắc chí thì lại nghe Hứa Tình Thâm nói: “Lão Bạch, hôm nào anh đưa người tên là Hứa Ngôn kia đến đi, tôi muốn gặp cô ấy.”
Lão Bạch liền khẩn trương trong lòng.
“Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh với cô ấy thật sự không có chuyện gì cả, cô không cần gặp cô ấy đâu.”
Trong mắt Hứa Tình Thâm, Lão Bạch cứ luôn có một loại cảm giác rất khẩn trương không thể nói được, bởi vì cô phát hiện sắc mặt anh ấy như trắng hơn rất nhiều.
“Tôi chưa có nói bọn họ có chuyện gì, chẳng qua tốt xấu cũng đã cùng chung hoạn nạn, đúng không?”
Tầm mắt Lão Bạch do dự nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, người đàn ông tức giận nói: “Nhìn tôi làm gì?”
“Vậy cô Hứa bên kia…”
Tưởng Viễn Chu đút cơm cho Lâm Lâm bên cạnh, không thèm nhìn. Hứa Tình Thâm đứng dậy rót cho Lão Bạch ly rượu.
“Hai ngày nữa dẫn đến đi, tôi còn muốn cám ơn cô ấy đã chiếu cố Tưởng tiên sinh mà.”
“Vâng.” Lão Bạch khẽ đáp.
Ăn xong cơm chiều lên lầu, Hứa Tình Thâm theo bản năng coi di động mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Lăng Thời Ngâm gọi tới.
Hôm nay rất vui vẻ, hoàn toàn bỏ quên Lăng Thời Ngâm lại đàng sau. Hứa Tình Thâm để di động lên tủ đầu giường, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
—
Hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng mỗi một nơi đều hiện lên tinh xảo, trên chiếc chăn màu trắng ngà lấp lánh những vụn nhỏ vàng ánh.
Hứa Tình Thâm định lật người, lại phát hiện người mình không thể nhúc nhích. Cô giãy mấy cái, cảm giác lực đang trói buộc cô càng lúc càng mạnh, cô không miễn cưỡng mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ, người đàn ông mở to con ngươi, có vẻ đang nhìn ngắm cô một cách tỉ mỉ.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tình Thâm chính là nhắm mắt lại.
“Không được nhìn, em còn chưa rửa mặt.”
Tưởng Viễn Chu hôn xuống môi cô, cô lập tức cắn chặt răng lại, miệng nói không rõ: “Em còn chưa đánh răng.”
“Anh không ngại.”
Cô vùi vào trước ngực anh, lúc này thời tiết ấm áp thoải mái, thật sự muốn ở lì trên giường cả ngày.
“Hôm nay không đi bệnh viện hả?”
“Ừm, nghỉ, ở với anh.”
Người đàn ông giữ đầu vai cô, Hứa Tình Thâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
“Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!”
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, chỉ cần có anh ở cạnh là được.”
Tưởng Viễn Chu ôm cô chặt hơn chút.
“Vậy ngủ tiếp với anh đi, ngủ ngon rồi đi ra ngoài.”
Lúc hai người rời giường cũng đã không còn sớm. Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng tắm rửa mặt. Cô lấy di động, xem giờ. Hứa Tình Thâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại cho Lăng Thời Ngâm.
Lăng Thời Ngâm vừa nhìn hiển thị trên màn hình thì muốn ngắt máy, nhưng trong lòng chung quy vẫn còn tức giận, cô ta bắt máy, dán di động vào mặt.
“Hứa Tình Thâm, chị gọi điện cho tôi làm gì?”
“Không phải cô hẹn tôi sao?”
Lăng Thời Ngâm cười lạnh: “Trêu chọc người khác rất vui phải không? Có một số việc chị không muốn biết thì thôi, tôi cũng lười nói với chị.”
“Hôm qua tôi bận công việc, buổi tối lại có cuộc phẫu thuật, sao có thời giờ mà tới? Hôm nay tôi được nghỉ, giữa trưa gặp mặt không?”
Lăng Thời Ngâm vốn đã định từ bỏ, không ngờ Hứa Tình Thâm lại chủ động gọi điện thoại tới đây.
Vẻ mặt cô ta có chút do dự, nhưng lại rất nhanh cho câu trả lời: “Được, gặp ở quảng trường Thời Đại!”
“Nếu chuyện liên quan tới Tưởng Viễn Chu, có vài lời nhất định sẽ phải nhắc đến, tìm chỗ nào ăn cơm rồi nói đi!” Hứa Tình Thâm hẹn chỗ gặp nhau xong rồi nói: “Đúng 12 giờ thì thế nào?”
“Được.”
Ngắt cuộc trò chuyện xong, Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm màn hình di động của mình. Xem ra lòng tin của Hứa Tình Thâm với Tưởng Viễn Chu cũng chỉ đến thế. Nghĩ đến cũng đúng, hai nhà Tưởng, Hứa khoảng cách thực sự lớn, trước kia hai người ở bên nhau không phải chỉ bởi vì tình dục và tiền thôi sao?
Lăng Thời Ngâm biết câu này hơi thô tục, nhưng đó vốn chính là sự thật.
Một số điện thoại khác gọi đến, vừa lúc là bạn cô ta, Lăng Thời Ngâm vội bắt máy: “Alo!”
“Thời Ngâm, hôm nay cậu có dự định gì không?”
“Hứa Tình Thâm vừa gọi điện thoại cho tớ, lát nữa sẽ gặp mặt.”
Giọng bên kia rõ ràng giương cao không ít: “Thật sao? Cậu chờ chút, tớ sẽ gọi cho mấy đứa kia!”
—
Lúc Hứa Tình Thâm ra ngoài cũng không mang Lâm Lâm và Duệ Duệ theo. Cô cố tình lựa bộ váy uyển chuyển nhẹ nhàng, thời tiết thế này đi ra ngoài, cũng không cần mặc áo khoác. Tưởng Viễn Chu cầm sợi dây chuyền đi tới sau người cô.
“Đeo vào!”
“Hôm nay em đẹp không?”
“Em có khi nào khó coi sao?”
Hứa Tình Thâm đứng trước gương.
“Đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm, không ít người thấy anh cũng sẽ kinh hãi rớt cằm nhỉ! Em nghĩ, em nhất định phải xuất ngoại thật đẹp.”
—
Lăng Thời Ngâm ngồi trong nhà hàng.
Phía sau cách đó không xa còn có mấy người bạn của cô ta ngồi. Mấy cô gái cũng không ngồi cùng Lăng Thời Ngâm, sợ Hứa Tình Thâm phát hiện lại trốn về trước. Lăng Thời Ngâm lâu lâu nhìn về phía cửa, tâm tình so với ngày hôm qua còn lo lắng hơn, rốt cuộc đã trông chờ vô ích cả một ngày.
Lúc Hứa Tình Thâm đi vào nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình tiến lên hỏi:“Chào chị, xin hỏi đi mấy người ạ?”
“Tôi có hẹn với một người.”
Cô đi thẳng vào trong, xa xa đã nhìn thấy Lăng Thời Ngâm ngồi ở kia.
Hứa Tình Thâm đạp giày cao gót đi tới, mỗi một bước đều đi là phong tình vạn chủng*, giơ tay nhấc chân lại có mấy phần tư thái của những quý cô Thượng Hải xưa.
( Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình. )
“Nhìn kìa, tới rồi!”
Lăng Thời Ngâm nghe tiếng kêu thì ngẩng đầu, thấy Hứa Tình Thâm đã sắp tới trước mặt mình.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống.
“Cô Mục, không để cô đợi lâu chứ?!”
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm gắt gao nhìn chằm chằm vào cô. Hứa Tình Thâm để túi xách qua một bên.
“Gọi món chưa? Tôi đói rồi.”
“Cô nghĩ chúng ta là quan hệ gì? Có thể ngồi xuống cùng ăn cơm như vậy?”
“Phải.” Hứa Tình Thâm tiếp lời. “Chúng ta thấy nhau cũng đã ăn không ngon.”
Tầm mắt cô quét tới lui trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm.
“Hết sưng rồi? Lúc này thật sự nhìn không ra cô bị ăn mấy cái tát đó.”
Lăng Thời Ngâm cầm cái tách trong tay lên, để sang bên cạnh; mấy người bạn cách đó không xa thấy thế, người dẫn đầu liền đứng dậy, nói với mấy người kia: “Đi!”
Các cô ta đi nhanh về phía Lăng Thời Ngâm, tới trước bàn, một hàng bốn người vây quanh cáo bàn ăn.
Hứa Tình Thâm tò mò nhìn. “Làm gì vậy? Kéo bè kéo lũ tới đánh nhau?”
“Hứa Tình Thâm, cô bắt nạt Thời Ngâm mà có thể coi chưa gì cũng chưa xảy ra sao?” Người phụ nữ hung tợn chỉ vào cô.
Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, đáp: “Hóa ra hẹn tôi tới đây không phải muốn nói về chuyện củaTưởng Viễn Chu, mà là tới khởi binh vấn tội.”
Hai tay Lăng Thời Ngâm khoanh trước ngực, dựa người ra sau, bộ dạng muốn xem trò hay.
“Lần trước là cô động tay trước, còn có em trai cô!” Người phụ nữ đứng cạnh Hứa Tình Thâm xăn ống tay áo, hận không thể hiện cho cô mấy bạt tay ngay.
“Hôm nay, bọn tôi cũng muốn cho cô nếm thử loại mùi vị này.”
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào cô ta: “Cô tính động tay như vậy?”
Một người nữa còn bước tới trước, từ trong túi xách móc ra một cái chai.
“Các cậu ra tay trước đi, đánh xong tớ sẽ cho cô ta trên mặt, trên người tí màu sắc.”
Đám bọn họ đã bàn bạc, đợi đánh Hứa Tình Thâm ngã xong sẽ xịt vào lưng cô hai chữ “tiện nhân”.
“Lăng Thời Ngâm, cô không phải mợ cả nhà họ Mục sao? Sao lại làm loại chuyện này vậy?”
“Vậy còn cô?” Lăng Thời Ngâm hỏi lại.
Hứa Tình Thâm trên mặt không có chút nào sợ hãi, cô cười khẽ, lắc lắc đầu: “Các cô thật ra chỉ nói thôi, ai muốn bắt đầu trước.”
Người phụ nữ hôm đó cùng đi ăn với Lăng Thời Ngâm giơ cánh tay lên: “Tôi làm trước.”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn sang cô ta.
“Tôi là bà Tưởng đó, cô dám đánh thử xem?”
Đối phương giật mình, người bên cạnh lập tức đẩy cô ta ra.
“Cậu ngốc thế! Mấy câu như vậy mà đã dọa được cậu rồi! Cô ta cũng chỉ có thể cáo mượn oai hùm, với lại hiện tại Tưởng Viễn Chu đang nằm trong bệnh viện, anh ta đi ra được sao?”
Lăng Thời Ngâm nhìn. Thứ không có tiền đồ, câu đầu tiên đã bị hù dọa.
“Các cậu túm lấy nó!” Người phụ nữ lấy lại tinh thần, nhìn qua mấy người kia nói.
Hứa Tình Thâm đưa tay sờ qua bên cạnh, túi xách đã mở sẵn. Mấy đôi tay đã duỗi tới trước mặt cô, đột nhiên cô lấy một cái chai thủy tinh ra.
“Ai dám ra tay nào?”
“Đó là thứ gì?”
Trên chai thủy tinh trong suốt không có nhãn hiệu gì. Hứa Tình Thâm để nó xuống trước mặt mấy người.
“Axit. Chỉ cần bị một giọt bắn vào, da dẻ mềm mại của các cô lập tức sẽ sần sùi…” Cô cố tình giương cao âm điệu, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Mấy tin tức bị axít làm hỏng mặt đó, đã nghe qua không ít chứ?”
Người phụ nữ ở gần cái lọ của cô nhất nghe nói vậy liền sợ tới nhanh chóng mức lùi lại.
“Cô… Cô!!!”
Mấy người còn lại cũng như tránh còn không kịp, ào ào thối lui đến bên cạnh Lăng Thời Ngâm. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm cũng khó coi.
“Sợ cái gì?! Nhiều người như vậy mà, lấy món đồ của cô ta đi!”
Hứa Tình Thâm thấy thế liền mở nắp lọ ra, cô để cái chai lên bàn.
“Đúng vậy, ai có gan thì tới thử xem? Nếu không, Lăng Thời Ngâm, cô đi?”
Mấy người đối diện nhìn chằm chằm cái lọ trong tay cô, ai cũng không dám lộn xộn.
Cổ họng Lăng Thời Ngâm nuốt nhẹ: “Thứ này cô lấy từ đâu?”
“Cô đừng quên tôi làm nghề gì.” Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ mấy cái lên lọ thủy tinh.
Lăng Thời Ngâm đè cơn lửa giận trong lòng. “Cô hẳn biết nếu cô dám động thủ thì đó là phạm pháp.”
“Không phải tôi chưa làm gì sao?” Hứa Tình Thâm thần sắc bình tĩnh. “Có điều nếu các cô ai xông lên đầu tiên, tôi khẳng định sẽ tiếp đón cô ta đàng hoàng.”
“Thời Ngâm, vậy phải làm sao bây giờ hả?”
Lăng Thời Ngâm cũng không chắc chắn trong tay Hứa Tình Thâm có phải là axít không, nhưng ai mà dám mạo hiểm như vậy?
Sắc mặt cô ta hết đổi lại đổi, vẻ trào phúng chậm rãi tràn ra khóe miệng Hứa Tình Thâm.
“Chỉ có tí gan đó mà hẹn tôi ra? Lăng Thời Ngâm, từ nhỏ cô quen thói thiên kim tiểu thư, muốn so can đảm với tôi, cô chưa chắc đua được với tôi đâu.”
“Hứa Tình Thâm!!! Bây giờ cô muốn thế nào?”
“Không có anh trai làm chỗ dựa, không có những người đó thay cô tính toán tốt thế cục, cô chỉ là kẻ đáng thương.”
“Cô…” Lăng Thời Ngâm kích động mà nghiêng người tới.
Cái chết của Lăng Thận vẫn luôn là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô ta, đến giờ vẫn không cách nào khép lại. Hứa Tình Thâm lại không kiêng nể gì như vậy mà bóc trần vết sẹo của cô ta.
Đối mặt với động tác của Lăng Thời Ngâm, Hứa Tình Thâm chỉ nâng cái lọ lên một chút, Lăng Thời Ngâm sợ tới mức vội vàng ngồi trở về.
Đuôi mắt Hứa Tình Thâm mang theo cười, cô bất ngờ đưa cái lọ thủy tinh đến bên miệng, uống một ngụm.
Mấy người kia nhìn nhau. Đôi mày Lăng Thời Ngâm nhíu chặt, ý thức được bị chơi, cô ta thẹn quá hóa giận.
“Không phải axít! Không cần sợ cô ta!”
Hứa Tình Thâm cười cười: “Nước khoáng Võng Hồng thôi mà, xem các cô sợ tới mức nào kìa!”
“Muốn chết hả!”
Người phụ nữ tiến lên muốn động tay chân. Tầm mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua đám người, dừng lại cách đó không xa, cô vẫy vẫy tay, gọi: “Ông xã, em ở bên này.”
“Đừng nghe cô ta!” Lăng Thời Ngâm chịu đủ kế sách của Hứa Tình Thâm rồi.
“Tưởng Viễn Chu đang còn nằm trong phòng bệnh, người không ra người, sao ra ngoài được?”
Hiển nhiên, bạn bè của cô ta cũng không tin.
“Chồng cô? Hahaha, cô muốn tìm người cứu mạng cũng không cần tùy tiện kêu đại người đàn ông khác là ông xã như vậy chứ?”
Trong số mấy người phụ nữ, thật ra có người vô tình quay đầu lại, cô ta đột nhiên sợ ngây người. Tay cô ta kéo người phụ nữ đàng trước.
“Này! Này!”
“Làm gì vậy?”
Cô ta lôi lại cánh tay bạn mình đang định vung ra, cũng nháy mắt với cô ta. Tâm mắt người phụ nữ theo cô ta nhìn lại, cánh tay kia cứng ngắc áp chế xuống.
Lăng Thời Ngâm thấy mấy người ấy thật kỳ lạ, muốn cho cô ta tin Tưởng Viễn Chu thật sự tới, vậy không phải nghìn lẻ một đêm rồi sao?
“Các cậu sao vậy?”
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào cô ta, “Nhìn thấy ông xã tôi, cả đám đều hoảng sợ rồi sao.”
“Hứa Tình Thâm, cô muốn mất mặt sao?”
Cô không khỏi bật cười.
Lăng Thời Ngâm nghe được có tiếng bước chân đi lại đây, đuôi mắt thấy được một bóng hình thấp thoáng. Bạn bè cô ta tránh ra mấy bước. Tưởng Viễn Chu nhìn cái lọ thủy tinh trên bàn, cầm lấy rồi cẩn thận nhìn.
“Đây là gì vậy?”
Tiếng nói rõ ràng như vậy, lại quen thuộc, Lăng Thời Ngâm không khỏi ngẩng đầu lên. Liếc mắt một cái liền thấy được khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Viễn Chu, cô ta cũng không biết mình đã bị kinh hãi hay là sao, đủ các loại ý nghĩ không có khả năng, không thực tế, đây là đang nằm mơ, mọi suy nghĩ đang chạy toán loạn trong đầu Lăng Thời Ngâm.
Hứa Tình Thâm đưa một tay chống cằm.
“Ông xã, có người nói mặt anh bị hủy.”
“Vậy sao?”
Tưởng Viễn Chu để lọ thủy tinh lên bàn, duỗi bàn tay trái tới khuôn mặt Hứa Tình Thâm, hai ngón tay thon dài nhéo nhéo khuôn mặt cô.
“Tin này còn không phải em tiết lộ ra ngoài sao?”
“Em cũng đâu biết nữa em vừa nói như thế thì đám cô ấy liền tin chứ?”
Tưởng Viễn Chu một tay để trong túi, khi nhìn qua mấy người kia, sắc mặt trông khó coi tới cực điểm.
“Là các cô muốn động thủ?”
“Không, không phải!!!” Người phụ nữ vừa nãy vội phất tay.
“Sao lại không phải?” Hứa Tình Thâm ở bên châm ngòi thổi gió. “Vừa rồi là cô nói tôi kêu bậy người khác là ông xã, cô còn định tát tôi đúng không?”
“Hứa Tình Thâm, cô…” Người phụ nữ không sợ cô, nhưng lại không thể không kiêng kị Tưởng Viễn Chu. “Nếu không phải có người chống lưng cho cô, cô dám như vậy sao?”
“Nếu không ai cho tôi chống lưng, tôi nhất định không dám đâu!” Hứa Tình Thâm nói nghe rất đương nhiên. “Vậy người chống lưng cho cô không so được với người sau lưng tôi, cô phải làm sao bây giờ đây?”
Thần sắc người phụ nữ thay đổi liên tục, khuôn mặt đầy uất ức mà nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
“Hứa Tình Thâm, hôm đó nếu không phải cô động tay trước, chúng tôi cũng không đến mức thế này.”
Lăng Thời Ngâm ngồi thẳng người, không nhìn Tưởng Viễn Chu bên cạnh. Anh rõ ràng đang đứng ở rất khỏe mạnh, chẳng bị một chút gì. Cảm giác sinh ra từ trên người người đàn ông này đè ép cô ta không thở được.
“Sao tôi lại động tay với cô?” Hứa Tình Thâm bày ra khuôn mặt lạnh lùng. “Lăng Thời Ngâm, cô dám nói lại lần nữa không?”
Sắc mặt cô ta đã không thể dùng từ “khó coi” để mà hình dung. Tưởng Viễn Chu tiến lên, ngồi xuống cạnh Hứa Tình Thâm, ngẩng mắt nhìn thẳng chằm chằm về người phụ nữa đối diện.
“Đáng đánh!”
Chát!!!
Lăng Thời Ngâm phảng phất nghe được tiếng bàn tay đánh hôm đó, lanh lảnh, vang dội, đau đớn vô cùng.
Cô ta nắm chặt bàn tay, chóp mũi cay lên. Mấy người gọi là bạn bè kia một câu cũng không dám nói, trước đó dõng dạc hùng hồn bàn bạc sẽ đối phó Hứa Tình Thâm thế nào là thế, bây giờ ngon rồi, vừa thấy Tưởng Viễn Chu, cũng không ai dám nói gì.
“Phải.” Gương mặt người đàn ông không có biểu tình gì mà nhìn chằm chằm về người phụ nữ đối diện.
“Lăng Thời Ngâm, mấy ngày nữa tôi sẽ cho cô một đại lễ.”
Khóe môi cô ta run rẩy: “Có ý gì?”
“Coi như là kinh hỉ. Cô chờ sẽ biết.”
“Viễn Chu…” Lăng Thời Ngâm lúc này không muốn gặp phải phiền toái. “Coi như chúng ta…”
“Viễn Chu?” Hứa Tình Thâm ngắt lời cô ta. “Viễn Chu cũng là để cô kêu? Cô hẳn phải gọi anh ấy là Tưởng tiên sinh.”
Ngoài mặt Lăng Thời Ngâm đã sớm không nhịn được, cô ta làm như không nghe thấy Hứa Tình Thâm nói.
“Viễn Chu, dù chuyện trước kia…”
“Cô không nghe được ý vợ tôi sao?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng ngắt lời cô ta. “Cô ấy nói, cô phải gọi tôi là Tưởng tiên sinh.”
Lăng Thời Ngâm cắn cánh môi, bạn bè vẫy vẫy tay với cô ta, ý bảo cô ta mau đi thôi, đừng ngồi ở đây nữa, bất luận là ai cũng không coi được. Hứa Tình Thâm cầm thực đơn bên cạnh lên, lật xem. Không nghe thấy Lăng Thời Ngâm nói bất cứ gì nữa, cô ngẩng mắt lên.
“Cô đi đi!”
Hai chân cô ta như bị đóng đinh ở tại chỗ, không thể nhúc nhích. Bạn bé Lăng Thời Ngâm thấy thế, vội tiến lên kéo cô ta.
“Thời Ngâm, chúng ta đi!”
Như thể chạy nạn, đám phụ nữ đỡ Lăng Thời Ngâm đi, một người cầm túi xách giúp cô ta.
Hứa Tình Thâm quay lại nhìn.
“Ông xã, anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn giống em.”
Lúc ra bên ngoài nhà hàng, đám bạn bè hung dữ dậm dậm chân.
“Tưởng Viễn Chu không phải rất tốt sao?”
“Ai biết anh ta lại đột nhiên tới như vậy.”
“Thật chịu không nổi con đàn bà kia, cậu xem cô ta ấy, ông xã ông xã, nói cứ như không ai có chồng giống như vậy……”
Lăng Thời Ngâm rút cánh tay mình ra, đi tới trước mấy bước, bạn bè đuổi theo.
“Thời Ngâm, cậu làm sao vậy? Đừng như vậy, lần sau còn có cơ hội.”
Lăng Thời Ngâm chỉ cười lạnh, không nói tiếp.
—
Trong nhà hàng.
Hứa Tình Thâm gọi món xong liền ghé tới trước mặt Tưởng Viễn Chu nói: “Em nói cho anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đêm nay em đã hẹn Giai Giai ăn cơm tối.”
Tưởng Viễn Chu thuận miệng đồng ý: “Được.”
“Anh đưa Lão Bạch theo.”
Tưởng Viễn Chu nghe ra có điều không đúng.
“Sao đưa Lão Bạch theo?”
“Giai Giai có người chị họ, đến giờ vẫn chưa kết hôn, em muốn giới thiệu chị ấy cho Lão Bạch.”
Tưởng Viễn Chu hơi giật mình.
“Em muốn cho Lão Bạch đi coi mắt?”
“Đúng vậy, anh ấy cũng già đầu rồi, anh còn không lo anh ấy cả đời sẽ độc thân à?” Hứa Tình Thâm khuôn mặt đầy vẻ bận lòng.
“Lão Bạch rốt cuộc bao nhiêu rồi? Có phải gần bốn mươi rồi không?”
Tống Giai Giai và chị họ mình tới trước, hai người ngồi trong nhà hàng. Thấy mấy người đi tới, Tống Giai Giai vội vẫy vẫy tay: “Ở đây!”
Lão Bạch theo sau Hứa Tình Thâm, có chút khẩn trương. Tới trước bàn ăn, tấm mắt Lão Bạch đảo qua Tống Giai Giai. Người phụ nữ bên cạnh Tống Giai Giai đứng dậy theo.
“Chào mọi người!”
“Ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo!”
Hứa Tình Thâm để Lão Bạch và chị họ Tống Giai Giai ngồi chung.
“Nào nào nào, trước tự giới thiệu đã.”
Lão Bạch giới thiệu qua loa, sau đó thêm vào một câu: “Tôi năm nay ba mươi sáu, hơi lớn tuổi, cô có thể chấp nhận không?”
Hứa Tình Thâm hít một hơi lạnh, người này cũng quá thẳng đi? Có điều cũng may cô với Tống Giai Giai quan hệ tốt, chị gái kia hẳn sẽ không để ý.
“Anh ba mươi sáu? Nhìn không ra đó!”
Lão Bạch lại có chút ngượng ngùng: “Cám ơn lời khen.”
“Tôi thấy tóc anh đều bạc hết, tôi cứ tưởng anh hơn bốn mươi chứ!”
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không tiếp lời được, Tống Giai Giai gấp đến độ kéo cánh tay người phụ nữ, nhắc: “Chị họ, chị đừng nói lung tung.”
Hứa Tình Thâm nhìn chị họ Tống Giai Giai, diện mạo và thân hình đều trung trung, ít ra trông cũng không tồi. Nếu không phải phải đi cùng Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu sẽ chẳng tới những nơi thế này.
“Tôi tên Tô Đề Lạp…”
*****
(Đề – 提: xách, cầm.)
(Lạp – 拉: lôi, kéo)
*****
Ngụm trà Tưởng Viễn Chu vừa uống xuống cổ họng tức thì như bị nghẹn lại, anh thả tách trà lại xuống bàn.
“Tô… Đề Lạp?”
“Đúng đúng đúng!” Tống Giai Giai vội tiếp lời. “Nghĩa trong Tiramisu, tên này rất thú vị đúng không?”
*****
(Tô Đề Lạp – /sū tí lā/)
(Tiramisu – /tí lā mǐ sū/)
*****
Tưởng Viễn Chu nén cười. Lúc nghe cái tên, anh lại không nghĩ tới bánh kem gì hết, anh đã nghĩ tới nghĩa xách. (拎)
Tô xách theo?
Không được rồi, anh nhịn không nổi nữa, anh muốn cười.
Lão Bạch bên cạnh gật đầu: “Cái tên rất hay.”
“Tôi năm nay ba mươi.”
“Chị!” Tống Giai Giai gấp đến độ kích động không thôi, “Nói tuổi chẵn!”
“Sao phải nói tuổi chẵn?” Tô Đề Lạp làm vẻ mặt rất không tán thành. “Ở chỗ chúng ta, chẳng phải không tính tuổi mụ sao?”
Được rồi, Tống Giai Giai cũng bị đánh bại.
“Nhìn cô cũng không như vẻ ba mươi tuổi.” Lão Bạch tiếp lời. “Thoạt nhìn trông cô rất trẻ, nhiều lắm là mười tám tuổi.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che mắt, sắc mặt Tưởng Viễn Chu kỳ quái quét mắt nhìn Lão Bạch.
Tống Giai Giai vẫn luôn ha hả, phải ha hả mà cười: “Phải, phải, mười tám, mười tám!”
“Bình thường cô có hứng thú, sở thích gì không?”
Tô Đề Lạp đè cánh tay vào mép bàn.
“Hứng thú lớn nhất của tôi chính là ăn. Khách sạn, tiệm cơm, quán ven đường đều được. Đêm khuya 12 giờ nếu tôi muốn ăn thứ gì thì tôi sẽ đi tìm khắp Đông Thành để ăn…”
Khóe miệng Tống Giai Giai hơi giật mấy cái.
“Chị, chúng ta đổi chủ đề đi.”
“Nhìn không ra đấy!” Lão Bạch hoàn toàn như không nghe thấy lời Tống Giai Giai nói. “Cô chẳng mập chút nào.”
“Không có đâu nha, tôi là mặt nhỏ, chứ thật ra đều là gạt người thôi, người tôi rất có thịt.”