“Người bị thương đều đã được cấp cứu kịp thời, lẽ ra là sẽ không có việc gì.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, đứng dậy rời đi.
—
Mai Lĩnh Loan.
Gió đêm thổi tung một góc rèm cửa sổ, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng trước lan can.
Phương Thành cầm điếu thuốc trong tay, tầm nhìn rơi xuống sân nhỏ.
Đây là một căn biệt thự nằm khuất trong khu dân cư, giờ này, cánh cửa lớn màu đỏ chói đã đóng chặt, bốn phía xung quanh âm u có lấy một không tiếng động.
Anh ta mặc bộ quần áo mỏng, đứng ở trong gió lạnh. Hút xong một điếu thuốc, trong lòng bàn tay truyền tiếng rung vang dội, Phương Thành đứng thẳng người lên.
“Alo.”
“Phương tiên sinh, ở Tinh Cảng có một phụ nữ mang thai đã xảy ra chuyện.”
“Thật không?” Phương Thành khẽ cao giọng.
“Lúc đưa vào bệnh viện vết thương khá nghiêm trọng, người nhà lại đòi giữ đứa con muốn chuyển viện, huống hồ hôm nay Tinh Cảng kín người hết chỗ…”
Phương Thành xoay người, ánh mắt nhìn vào bên trong căn phòng.
“Cậu cứ sắp xếp đi.”
“Vâng…” Đầu dây bên kia đáp. “Lúc nào thì ngài trở về?”
“Ngày kia.”
Vạn Dục Ninh tắm rửa xong đi ra ngoài, đeo đôi dép mềm mại.
Phương Thành ném điện thoại sang một bên, bước tới. Bế cô lên, sau đó đặt trên chiếc giường lớn.
Vạn Dục Ninh không che giấu được sự ngượng ngùng, Phương Thành cởi hết vật cản trên người cô ra, sau đó đè xuống không chút do dự…
Cô có chút sợ hãi, nhưng trong đầu nhớ lại hình ảnh Tưởng Viễn Chu đuổi cô ra khỏi Cửu Long Thương đêm đó, chút do dự còn sót lại của Vạn Dục Ninh bị sự nhiệt tình của Phương Thành thiêu đốt hầu như không còn nữa.
—
Hứa Tình Thâm đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Đêm nay, hầu như là các bác sĩ của Tinh Cảng đều ở lại, lúc này đã là tầm nửa đêm, sắc mặt cô lộ vẻ buồn bã, đang cầm một ly cà phê vừa pha xong.
Cô muốn đi ra ngoài hít chút không khí, bước chân vừa bước xuống bậc thềm, Hứa Tình Thâm thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới. Cô nhận ra ông ta, là chồng của sản phụ mới mất kia.
Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, dáng vẻ hoảng hốt đang bước tới gần. Cô vô thức lùi lại về phía sau, người đàn ông đuổi sát phía sau, bỗng nhiên ông ta vung tay lên, trong tay cầm một con dao nhọn sáng loáng.
Hứa Tình Thâm xoay người bỏ chạy, thiếu chút nữa thì vấp vào bậc thềm, cô cất tiếng kêu cứu.
Đi ngang qua đoạn rẽ thì va vào một người, cô vô cùng hoảng loạn, bước được vài bước thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Làm sao vậy?”
Là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm dừng bước, cô vội vàng xoay người, thấy người đàn ông kia đã đến trước mặt Tưởng Viễn Chu.
Cô không chút nghĩ ngợi ném ly cà phê ra, chiếc ly giấy đập mặt người đàn ông kia.
Lão Bạch túm chặt cổ tay đối phương, đoạt lấy con dao trong tay ông ta, sau đó quật mạnh ông ta ngã xuống đất.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu trở lên lạnh băng.
“Hắn là ai vậy?”
“Trả lại vợ cho tôi, tôi muốn cô phải đền mạng!”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn chất lỏng màu nâu chảy tràn trên mặt đất, cô có cảm giác, không hiểu tại sao dạo này mình liên tục phải chịu tai họa như vậy?
Hết bị người ta lái xe đòi đâm, giờ lại bị người khác cầm dao đòi giết.
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im bên cạnh, lạnh run.
Anh đưa tay khoác vai cô đi về phía trước, quay sang dặn dò Lão Bạch: “Đưa ông ta tới văn phòng.”
Hứa Tình Thâm theo anh đi được mấy bước, lúc này mới nhớ tới điều gì đó, đẩy cánh tay anh ra.
“Tưởng tiên sinh, nơi này là bệnh viện, sẽ có những lời đồn đại không hay.”
“Anh thì không sao nhưng tôi lại quan tâm, tôi là một cô gái.”
“Phụ nữ thì nói là phụ nữ, sao phải thay đổi cách nói làm gì?”
Tưởng Viễn Chu vẫn nắm chặt bả vai cô không buông ra.
“Hơn nữa, em có thể “nhảy dù” tới Tinh Cảng làm việc, ai lại không biết là bởi vì tôi sử dụng quy tắc ngầm với em?”
“…”
—
Đi tới phòng làm việc, tâm trạng của người đàn ông kia vô cùng sa sút.
Lão Bạch đưa ông ta ngồi vào một chiếc ghế, ông ta cứ lẩm bẩm: “Đáng lẽ không thể chết, vợ tôi, con tôi…”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào phía đối diện ông ta, hỏi: “Sao lại đáng lẽ không thể chết? Lúc đó, người giữ chặt giường bệnh không cho mổ, chẳng lẽ là vị bác sĩ Hứa này?”
Sắc mặt người đàn ông càng lúc trắng bệch, hai tay xen vào tóc ra sức túm vài cái, Tưởng Viễn Chu cũng không sợ ông ta sẽ nổi điên, anh vẫn ngồi đó, tác phong hoàn toàn lấn át người khác.
Có Tưởng tiên sinh ở đây, dường như không có chuyện gì là không giải quyết được.
“Tôi không biết, hiện tại tôi chẳng còn gì cả, tôi muốn bệnh viện của các người phải chịu trách nhiệm, tôi muốn làm lớn chuyện này!”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn như bao vây người đàn ông kia lại.
“Ai gợi ý cho ông làm như vậy?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
Người đàn ông ôm đầu khóc nức nở, chiếc dao nhọn để ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu cầm lấy nhìn xem.
“Nếu muốn giết người, lúc đó nên ra tay luôn, tại sao lại quay lại?”
“Tôi muốn cô ta đền mạng, tôi cũng không muốn sống nữa!”
Người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, nhào qua phía Hứa Tình Thâm, Lão Bạch đứng bên cạnh túm vai của ông ta lại. Hứa Tình Thâm nghe thấy rầm một tiếng, người đàn ông bị Lão Bạch đè chặt nằm áp trên bàn trà.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, các cơ mặt như căng lên, giơ tay chém xuống.
Hứa Tình Thâm sợ đến nỗi che miệng lại, chiếc dao nhỏ dữ tợn đâm vào kẽ ngón tay người đàn ông, chính xác tuyệt đối. Thân dao hiện ra ánh sáng lạnh lùng làm người ta thấy sợ hãi, nhưng bàn tay của người đàn ông kia lại không bị thương chút nào.
“Tôi… Tôi…”
Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại trên sô pha, rốt cuộc lớp phòng bị của người đàn ông kia cũng sụp đổ.
“Tôi và vợ tôi yêu nhau hai mươi năm, tôi rất yêu cô ấy…”
Bàn tay của Hứa Tình Thâm dần dần buông xuống, nhưng Tưởng Viễn Chu lại không có chút cảm xúc nào.
Người đàn ông khóc một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Có người nói với tôi, khi người thân vẫn còn đang phân vân thì bác sĩ sẽ bắt buộc phải phẫu thuật ngay. Nếu như làm vậy, vợ tôi sẽ không chết…”
“Ai nói với ông như vậy?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ họ nói không sai…”
Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, trong lời nói không có lấy một chút đồng cảm: “Chính ông cũng giũ bỏ mọi trách nhiệm thuộc về mình, một chút trách nhiệm cũng không còn.”
Lão Bạch túm vai người đàn ông đẩy ông ta ra ngoài.
“Có rất nhiều khả năng có thể kể đến, đối thủ cạnh tranh, người đã từng đắc tội, còn có một khả năng khác… Phương Thành.”
“Không đâu.” Hứa Tình Thâm vô thức nói.
Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn cô.
“Vì sao?”
“Chuyện tai nạn xe trước đó, tôi biết là do Vạn Dục Ninh làm. Hiện tại tôi đã không có bất cứ gì liên quan với Phương Thành, không đáng để mưu tính hãm hại tôi.”
“Còn nhớ đêm em tới tìm tôi sao? Em tức giận kiên quyết nói rằng Phương Thành muốn em chết, sao hả, cái nhìn thay đổi?”
Hứa Tình Thâm muốn đẩy bàn tay của người đàn ông ra nhưng sức của anh khá lớn, cô không có cách nào cựa quậy được.
“Chuyện gì ra chuyện ấy, đúng là xe của tôi bị Vạn Dục Ninh động vào.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, bỗng nhiên tới lại gần hơn, ánh mắt u ám như muốn ghìm chặt cô lại.
“Người gặp tai nạn đã vào Nhân Hải rồi mà vẫn không ngại vất vả chạy tới Tinh Cảng. Hôm nay có vụ tai nạn kia xảy ra nên Phương Thành mới có cơ hội đưa Vạn Dục Ninh đi. Hứa Tình Thâm, nếu có một ngày nào đó tôi biết trong chuyện này cũng có phần của em, tôi sẽ khiến em phải hối hận về những lời em nói thay cho hắn ta hôm nay.”
Người đàn ông thông minh như vậy, nhưng lại có một nhược điểm chết người, đó chính là sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, cho dù là người chung chăn gối cũng không ngoại lệ.