Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 260 - Xem Anh Là Cái Gì Mà Sờ Soạng?

Trước Sau

break
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, sắc mặt kia có chút không được tự nhiên.

Hứa Tình Thâm nắm chặt lá trong tay nhìn anh chằm chằm, “Nếu cõng thật nhỡ may trên đường về gặp phải ai đó, làm gì có ai thấy được cả cuộc đời này Tưởng tiên sinh lại có bộ dáng này?”

Tưởng Viễn Chu cầm áo khoác không nói một câu.

Hứa Tình Thâm vốn chỉ muốn chọc anh, lúc cô đi qua người anh, bỗng nhiên cổ tay bị người khác cầm lấy, sau đó thân thể không còn cảm giác, Hứa Tình Thâm không kịp hô lên đã bị Tưởng Viễn Chu khiêng ở trên vai.

Người đàn ông một tay ôm chân cô, một tay cầm áo khoác, bộ dáng hết sức tiêu sái.

Hứa Tình Thâm lấy tay vuốt sau lưng anh, “Thả em xuống, Tưởng Viễn Chu.”

Vạn Dục Ninh đứng cạnh cửa sổ nhìn, Tưởng Viễn Chu đi đường, sau đó mới thả Hứa Tình Thâm xuống.

Hai tay anh chống lên đầu gối, “Lên đi.”

“Thật leo lên sao?”

Ừ.

Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Mau đứng lên, để cho người ta thấy lại không hay.”

“Đàn ông nói lời giữ lời.”

“Em không cần.”

“Nhanh lên, nếu không anh khiêng em trở về.”

Lúc này đến lượt Hứa Tình Thâm nhìn quanh, không tệ, xung quanh đều là người bệnh và người nhà họ ra ngoài hóng gió. Hứa Tình Thâm lùi lại mấy bước sau đó nhảy lên lưng Tưởng Viễn Chu, cô nhảy có vẻ mạnh, Tưởng Viễn Chu tiến về phía trước hai bước.

Anh cõng cô, cánh tay Hứa Tình Thâm ôm cổ người đàn ông, hai chân kẹp lại, “ Gía.”

Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ mông cô, “Xem anh là cái gì hả?”

“Không có gì á.”

Tưởng Viễn Chu buồn cười, “Em cũng đừng quên tối qua ở trên giường người bị anh cưỡi là em.”

Hứa Tình Thâm sốt ruột cha miệng anh, từ lúc chữ giường nói ra cô biết những lời tiếp theo sẽ không hay ho rồi. Nhưng Tưởng Viễn Chu quay mặt đi, nhưng những lời đó vẫn rơi vào lỗ tai Hứa Tình Thâm.

Hai bóng dáng nhanhc hóng rời khỏi tầm mắt Vạn Dục Ninh, co ta giơ tay lên lau lau hai má.

Ngón tay truyền đến sự lạnh lẽo, cô ta mới lấy lại tinh thần.

Nhất thời cô ta cảm thấy bản thân giống như một trò cười, hiện tại Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đã trở thành bộ dáng này, người khác dựa vào đâu để cho rằng cô ta còn có thể chen vào?

Sau buổi trưa.

Hộ sĩ đi vào nhìn thấy Vạn Dục NInh đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, cô ta đi tới trước giường, nhìn thấy thuốc vẫn còn ở đó, “Vạn tiểu thư, làm sao cô không uống thuốc.?”

“Còn uống thuốc làm cái gì? Chờ chết sao?”

Hộ sĩ cầm thuốc lên cầm ly nước cho cô ta, “Mặc kệ như thế nào cô cũng nên uống thuốc đi.”

Vạn Dục NInh giơ tay lên, cốc nước hất vào người đối phương, trang phục hộ sĩ ẩm ướt hết. Vạn Dục Ninh nhìn, nắm nhẹ tay, “Tôi, tôi cảm thấy uống cũng là uống không mất tiền, đúng… không đúng…”

Cô ta cắn răng nói chữ cuối cùng, không nói nên lời, “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn đứng một mình.”

“Được.”

Lúc hộ sĩ ra ngoài, mới đi được mấy bước gặp Tưởng Viễn Chu đi qua.

“Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, “Làm sao vậy?”

“Vạn tiểu thư không chịu uống thuốc.”

“Thuốc đâu?”

Hộ sĩ luôn mang thuốc của Vạn Dục NInh bên người, mỗi lần đều bỏ đủ liều lượn, cô ta lấy thuốc để vào tay Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông đi đến cửa, người bảo vệ người cửa gọi một tiếng cung kính Tưởng tiên sinh, Vạn Dục Ninh quay người thấy người đến là Tưởng Viễn Chu, cả người cô ta xoay lại.

“Viễn Chu.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, trán nhíu lại, tròng mắt thâm thúy đầy lửa giận, gương mặt Vạn Dục Ninh vui vẻ, nhưng chưa nói một câu đã bị Tưởng Viễn Chu phiền chán nói lại, “Vạn Dục Ninh, cô còn định nháo tới khi nào? Cô vẫn còn sức để nháo phải không? Nói thật, cô sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?”

Vạn Dục NInh há miệng, tầm mắt nhìn xuống dưới đất, nhìn cốc nước bị hất đỏ, “Em không, thật đấy.”

Tưởng Viễn Chu nhặt chiếc cốc dưới mặt đất lên, “Trước kia cô không quý trọng bản thân, hiện tại chỉ còn những ngày cuối cùng còn muốn dày vò có phải không?”

“Em không dày vò, em chỉ cảm thấy uống thuốc cũng không có tác dụng gì.”

Tưởng Viễn Chu xoay người đi rót nước, trở lại trước mặt Vạn Dục Ninh, đưa cái cốc cho cô ta, “Uống thuốc.”

Vạn Dục Ninh cầm cốc nước, ngoan ngoãn uống thuốc. Tưởng Viễn Chu xoay người dựa vào cửa sổ, “Cô thấy ở bệnh viện không tốt thì tôi sắp xếp cho cô chỗ khác.”

“Không, em không rời khỏi đây.”

“Vậy cô ở lại bệnh viện đi.”

“Viễn Chu…” Trên đầu Vạn Dục Ninh vẫn còn quấn băng gạc, “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao? Em không muốn chết, em thật sự không muốn chết.”

“Rất nhiều chuyện không phải do chúng ta quyết định”

Nước mắt Vạn Dục Ninh rơi đầy mặt, “Em muốn làm phẫu thuật.”

Tưởng Viễn Chu nhìn vào mặt cô ta, sắc mặt ngưng trọng, “Cô có nghĩ tới phẫu thuật sẽ nguy hiểm không?”

“Em biết, cùng lắm thì… chết ở trên bàn phẫu thuật cũng được.”

Tưởng Viễn Chu nheo mắt, nghiêm túc nhìn gương mặt trước mắt, “Không, tôi không cho phép.”

“Bệnh viện đều phán tử hình cho em, trước kia em nháo như thế nào lại dày vò như thế nào nhưng em không nghĩ tới sẽ như vậy. Viễn Chu, anh không thể hiểu một người sắp chết mà nói một chút hy vọng có ý nghĩa gì, đó là mạng sống đấy.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh trước ngực, “Nhưng phẫu thuật này hầu như không có khả năng thành công.”

“Vậy… em cũng phải thử một chút, tự em quyết định không được sao?”

“Dù cô muốn làm phẫu thuật nhưng cô cũng cần hỏi người khác có ai để cho cô chịu mạo hiểm không.”

Vạn Dục Ninh không nói gì thêm, hai tay ôm mặt, đôi vai run rẩy, “Viễn Chu, Viễn Chu, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu em, cứu em có được không?”

Tiếng khóc của cô ta truyền tới lỗ tai Hứa Tình Thâm, anh nghe được cô ta hoảng sợ.

Tưởng Viễn Chu rũ mắt, Vạn Dục Ninh biết chỉ có anh gật đầu thì Hứa Tình Thâm mới phẫu thuật cho cô ta.

“Viễn Chu, xin anh, cầu xin anh…”

Tiếng khóc Vạn Dục Ninh không ngừng được, ngay chỗ không lớn như vậy truyền đi truyền lại đều truyền vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu.

Một chiếc xe việt dã chạy khỏi sân huấn luyện, Phó Lưu Âm ngồi kế bên tay trái, Mục Kình Sâm lái xe, “Hôm nay cô là cận vệ của tôi, hiểu thân phận của mình sao?”

“Anh nói đùa cái gì vậy, với chút công phu mèo cào này của tôi làm sao làm bảo tiêu cho anh được?”

“Đây không phải là do cô lựa chọn sao?”

Phó Lưu Âm liếc mắt nhìn anh, “Nhưng không phải tôi chưa học hay sao?”

Ngón tay Mục Kình Sâm gõ gõ ở tay lái, “Đây là chuyện của cô, nếu tôi ở bên ngoài xảy ra chuyện tôi liền đá cô ra khỏi sân huấn luyện.”

Lời này của anh làm cho Phó Lưu Âm tức giận chút ít, “Được, hiện tại anh đá tôi ra đi, tôi không về sân huấn luyện nữa không được sao?”

“Được, vậy thì đổi thành người làm ấm giường cho tôi đi.”

Gương mặt Phó Lưu Âm trắng xanh, hận không thể tát cho một cái, nhưng cô ra tay cũng bằng thừa, cô không đánh lại anh.

Phó Lưu Âm không cam lòng theo sau, Mục Kình Sâm ngẩng đầu nhìn cửa hàng, sau đó đi thẳng vào trong. Phó Lưu Âm không chú ý tới bên trong bán gì đó, liền đi theo vào.

Người hướng dẫn tiến lên nhìn thấy Mục Kình Sâm và Phó Lưu Âm, nhiệt tình hỏi thăm, “Hai vị, xin hỏi cần mua cái gì?”

Mục Kình Sâm đưa tay kéo Phó Lưu Âm đến bên cạnh, “Chọn cho cô ấy mấy bộ nội y.”

Phó Lưu Âm nhìn chòng chọc, xung quanh treo đủ loại áo ngực và quần lót, có loại bảo thủ có loại hở hang, một miếng vải dệt lớn dùng hai sợi dây níu lại. Hai má Phó Lưu Âm đỏ lên, “Tôi không cần, tôi đã có.”

“Có cái gì?” Mục Kình Sâm cười lạnh, giống như hết sức khinh thường, “Là bộ cô đang mặc trên người sao? Thời trang phiên bản trẻ em?”

“Anh…”

Mục Kình Sâm không muốn tưởng tượng, nói thời trang trẻ em thì quá khoa trương rồi.

Người hướng dẫn cười cười đến trước giá hàng, cầm lấy một bộ cho Phó Lưu Âm xem, “Phong cách như vậy có thích không?”

Mục Kình Sâm mở miệng, cô tất nhiên sẽ lên án vì sự lựa chọn của Mục Kình Sâm, Phó Lưu Âm vừa nhìn suýt chút nữa máu mũi phun ra, “Không, không, không, không được, tôi không thể mặc.”

Mục Kình Sâm đi tới, cẩn thận nhìn một cái, “Thử xem.”

“Tôi không muốn thử.”

Mục Kình Sâm đưa tay đẩy hông cô, “Nhanh đi.”

“Lại chọn mấy bộ nữa.”

“Được, được.” Người hướng dẫn hết sức vui vẻ, cầm mấy bộ đi phía sau Phó Lưu Âm vào phòng thay quần áo.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc