Tưởng Viễn Chu không đổi sắc, Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Đứng làm cái gì? Chuẩn bị ra cửa sao?”
“Không phải…”
“Nếu không phải thì cùng ngồi xuống ăn đi.”
Lão Bạch nghe vậy kéo ghế dựa, không phải anh không vui cũng không muốn để cho Hứa Tình Thâm ấm ức, nhưng Vạn Dục Ninh ở trong lòng Tưởng Viễn Chu cuối cùng vẫn không phải tầm thường, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, mặc dù cô ta từng sai lầm lớn nhưng mà Tưởng tiên sinh…
Cuối cùng anh ta cũng từng cưng chiều gọi cô ta là Vạn nha đầu vô số lần.
Nếu không có Phương Thịnh, nếu không có Hứa Tình Thâm, chỉ sợ Tưởng Viễn Chu và Vạn Dục Ninh đã sớm trở thành vợ chồng.
Lão Bạch đã nói đến nước này không thể nói hơn nữa, dù sao hiện tại bên cạnh Tưởng Viễn Chu là Hứa Tình Thâm.
Chuông điện thoại của Tưởng Viễn Chu vang lên, Hứa Tình Thâm và lão Bạch nhìn anh, người đàn ông lấy điện thoại trong túi ra, là bệnh viện bên kia gọi tới.
Hứa Tình Thâm nhìn đôi mắt anh lóe sáng, ngón tay thon dài nắm lấy di động, “Alo.”
“Tưởng tiên sinh.”
“Như thế nào?”
“Vạn tiểu thư còn đang cấp cứu, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.”
“Được rồi.”
Bên này vừa mới ngắt, điện thoại khác gọi tới.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu lướt qua màn hình, Hứa TìnhThâm có thể nghe được âm thanh Tưởng Đông Đình truyền đến, “Viễn Chu, Vạn nha đầu tự sát có phải hay không?”
Một tiếng Vạn nha đầu này giống như kéo người ta tới mấy năm trước, một tay Hứa Tình Thâm chống má, nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, hàng lông mày người đàn ông giật giật, một chút phản ứng cũng không có.
Mấy năm nay Tưởng Đông Đình không để ý tới chuyện của Vạn Dục Ninh, một lòng muốn tác hợp Tưởng Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm không phải sao?
Nhưng hôm nay lại lo lắng như vậy luôn miệng gọi là Vạn nha đầu, trong lòng Tưởng Viễn Chu lăn tăn gợn sóng, giống như anh đang nằm mơ.
Vâng ạ. Tưởng ViỄN Chu đơn giản đáp lại Tưởng Đông Đình một câu.
“Hiện tại con bé như thế nào?” Tưởng Đông Đình sốt ruột hỏi.
“Không biết.”
“Cái gì gọi là không biết?”
“Còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Tưởng Đông Đình cẩn thận nghe giọng điệu của Tưởng Viễn Chu, muốn đoán ra tâm tình và phản ứng của anh, “Con đang ở Long Cảng sao?”
“Không.”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, lời nói rõ ràng tức giận, “Viễn Chu, mặc kệ trước kia Vạn nha đầu có như thế nào con cũng nhốt con bé hai năm, dù sao con bé cũng được nuông chiều từ bé…”
Hứa Tình Thâm đưa tay nắm lấy cổ tay anh, người đàn ông cảm nhận được liền đưa mắt nhìn cô.
“Nếu có thể thì đưa cô ta tới Tinh Cảng chữa bệnh đi.”
Hứa Tình Thâm nói vậy Tưởng Đông Đình cũng nghe được. Ý ông ta là như vậy, không nghĩ tới cô ta lại mở miệng trước, sau đó Tưởng Đông Đình nói, “Cuối cùng cô ta cũng nói một câu tiếng người.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm với Tưởng Đông Đình, cắt đứt trò chuyện.
“Em nói đưa Vạn Dục Ninh tới Tinh Cảng.”
“Đúng vậy, hiện tại Vạn Dục Ninh đang bị thương nặng, nên đưa tới Tinh cảng để điều trị tốt nhất.”
Tưởng Viễn Chu gật đầu, “Được, để cho lão Bạch an bài.”
Hứa Tình Thâm lại nắm chặt tay anh, “Không cho anh gặp cô ta.”
Cô nói thẳng như vậy, Tưởng Viễn Chu vỗ tay cô, “Được, anh không gặp..”
Anh đồng ý chắc chắn, cũng không có chút do dự.
Vạn Dục Ninh trong ngày hôm đó bị chuyển tới Tinh cảng, ngày hôm sau Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện, Tưởng Viễn Chu đi vào văn phòng, lão Bạch giúp anh khoác áo lên giá.
Cửa không khóa, lúc Tưởng Đông Đình đẩy cửa vào cũng không gõ cửa.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, “Ba tới đây làm cái gì?”
“Tới thăm Vạn nha đầu.”
“Phòng bệnh của Vạn Dục Ninh không phải ở đây.”
Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, “Viễn Chu, bao lâu rồi con không thấy Vạn Dục Ninh rồi vậy? Con có biết hiện tại con bé biến thành như thế nào rồi không?”
“Ba cũng biết con không quan tâm mấy chuyện đó.”
Tưởng Viễn Chu vừa nói khiến Tưởng Đông Đình muốn nói lại nuốt trở về. Tưởng Đông Đình không nói thêm gì nữa, dù sao hiện tại Tưởng gia và Vạn gia từng quen biết, Tưởng Viễn Chu cố ý không gặp Vạn Dục Ninh, ông ta nhiều lắm cũng chỉ có thể nói anh ngoan độc.
Chẳng qua hiện nay Vạn Dục Ninh đã vào Tinh cảng, nghĩ đến sau này nhất định có thể gặp mặt.
“Viễn Chu, xem giao tình Tưởng gia và Vạn gia, con để ta đi thăm Vạn nha đầu nhiều một chút, hiện tại một mình không có ai dựa vào, nói tới cũng quá thê thảm rồi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế làm việc, “Khó có được ba có lòng tốt như vậy, con không có ý kiến.”
Lão Bạch tiễn Tưởng Đông Đình ra ngoài liền đóng cửa lại, “Tưởng tiên sinh, ngài không đi được sao?”
“Tình Thâm không cho tôi gặp tôi liền không gặp.” (Bật ngón tay cái với anh Chu, hảo nam nhân nha.)
“Rất nhiều người suy đoán, Tưởng tiên sinh đối với Vạn tiểu thư tình cũ khó quên…”
Tưởng Viễn Chu xoay ghế dựa, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, “Bọn họ đúng là ăn nhầm thuốc.”
Hứa Tình Thâm đi tới trước phòng VIP của Vạn Dục NInh, ngoài cửa có người giữ, thấy Hứa tình Thâm ai cũng không dám ngăn cản.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào phòng, bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng dụng cụ, tích, tích…
Trên đầu Vạn Dục Ninh quấn băng gạc, Hứa TìnhThâm lại gần, nói thật mấy năm không gặp cô ta rồi. Vạn Dục Ninh nằm trong chăn trắng, gầy vô cùng, nằm lọt bên trong cũng không nhìn được dáng người.
Hứa TìnhThâm nhìn mặt cô gái, thấy được tóc của cô ta, Hứa TìnhThâm có chút giật mình, không nghĩ tới cô ta lại biến thành như vậy…
Đầu Vạn Dục NInh đầu muốn nứt ra, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, hai mắt cô ta không mở nổi, chỉ có thể hé mở, mơ hồ nhìn thấy bóng người. Vạn Dục Ninh vươn tay, “Viễn Chu…”
Hứa Tình Thâm đứng trước giường bệnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Tưởng Viễn Chu không tới, Vạn Dục Ninh, là tôi đến.”
Trên giường bệnh, người phụ nữ cả kinh, cố gắng mở mắt hoàn toàn.
“Hứa Tình Thâm.”
“Tinh thần không tệ, xem ra là bác sĩ Long Cảng nói quá thương thế của cô rồi, nghe nói trải qua cửu tử nhất sinh, nhưng xem vết thương trên đầu cô không tệ, nói cách khác tóc cô sẽ bị cạo sạch rồi.”
Vạn Dục Ninh nằm trên giường bệnh, không làm ra động tác gì lớn, cô ta đưa mắt nhìn ra cửa. Hứa tình Thâm cúi người nhìn vào mắt cô ta, “Đừng nhìn, anh ấy không tới, cũng sẽ không tới.”
“Hứa Tình Thâm, cô muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ đến xem cô.”
Vạn Dục Ninh không còn bộ dáng ngang ngược như lúc trước, miệng cô ta khô và nẻ, nhẹ giọng mở miệng, “Tôi không muốn lại bị giam nữa, tôi muốn sống cuộc sống của người bình thường.”
“Nhưng mà Vạn Dục NInh, hiện tại cô không còn cái gì, cha cô tự sát, mẹ cô ngồi tù, cô nói cô muốn sống cuộc sống người bình thường cuối cùng cô vẫn phải dựa vào Tưởng Viễn Chu. Tôi sẽ không để cho chuyện này lại phát sinh, người đàn ông của tôi, cô dựa vào đâu muốn dựa vào anh ấy?”
Đôi môi Vạn Dục Ninh trắng bệch, những lời này vốn là lời cô ta nói mới đúng.