“Mọi người khỏe, tôi là Hứa Tình Thâm, hiện tại là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Tinh Cảng.”
Phía dưới hội nghị lặng im như tờ, Tưởng Viễn Chu không lo lắng cô sẽ mắc sai lầm, đối với nghiề nghiệp của một bác sĩ mà nói cũng không có chuyện gì đúng không?
Hứa Tình Thâm đứng trước màn hình lớn, Đới Mẫn Mẫn khẩn trương không nghe được gì, cũng không biết bên trong usb bị đổi thành cái gì, nhỡ may…
Cô ta không nhịn được mà run lên, nhanh chóng an ủi bản thân, “Nhất định không có việc gì, nhất định không có việc gì, cùng lắm là hủy hội nghị mà thôi.”
Nội dung usb mở ra, click vào tệp tài liệu, bên trong tư liệu cũng được mở ra.
Toàn bộ đều bình thường, Hứa Tình Thâm trở lại trước khán đài, lời nói của cô rõ ràng hữu lực. Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút hoảng hốt, nếu hai năm trước bọn họ không tách ra, hiện tại Hứa Tình Thâm sẽ đứng ở vị trí rất cao đúng không?
Cô mạnh mẽ như vậy, lại hao phí hai năm bôn ba khắp nơi.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt cánh tay, lão Bạch ở bên cạnh nhẹ giọng, “Nhìn Tưởng thiếu phu nhân giống như có chuyện gì xảy ra.”
Một chỗ khác, nhà họ Mục, Lăng Thì Ngâm nhìn phía trước, có lẽ lúc này bệnh viện Tih Cảng đang nổ tung rồi nhỉ?
Đới Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm phía trước, cô ta không tắt máy, điện thoại trong túi rung lên, cô ta vụng trộm nhìn, là cô gái kia nhắn tin đến, “Như thế nào?”
Bên trong lỗ tai Đới Mẫn Mẫn đều là âm thanh của Hứa Tình Thâm, đã qua hơn nửa tiếng rốt cuộc sao lại thế này?
Ngón tay cô ta nhanh chóng ấn mấy chữ, “Bình thương.”
“Không thể nào, cô không đổi sao?”
“Đã đổi.”
Bên kia mãi không có động tĩnh gì, Đới Mẫn Mẫn thả điện thoại vào trong túi.
Mãi cho đến khi hội nghị kết thúc, Hứa Tình Thâm làm hết sức thuận lợi, Đới Mẫn Mẫn nghe tiếng vỗ tay bên tai, cô ta cũng vỗ tay theo.
Hứa Tình Thâm bắt đầu thu xếp đồ đạc, Đới Mẫn Mẫn muốn qua trò chuyện mấy câu nhưng thấy Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi không nhúc nhích nên cô ta cũng không qua.
Rất nhanh, phòng họp mọi người tản đi không sai biệt lắm, Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu và lão Bạch vẫn còn ở đó, cô bước xuống đài, đi tới vài bước, “Có được hay không?>”
“Phi thường được.”
Hứa Tình Thâm cho usb vào trong túi quần, Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi theo cô.
Trở lại văn phòng, Hứa Tình Thâm đóng cửa lại, Tưởng Viễn Chu ôm lấy eo cô, “Buổi trưa cùng ăn cơm.”
“Em xem tư liệu trước.”
“Hội nghị đã kết thúc, em còn xem cái gì?”
Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu, ngồi bên cạnh, cô lấy usb trong túi ra, sau đó cắm vào máy tính.
Mở tài liệu bên trong, không có gì thay đổi, Hứa Tình Thâm kéo xuống bên dưới, bỗng nhiên một ít hình ảnh xuất hiện, cô nhìn kĩ, bên trên viết: “Tan vỡ tình sử bao năm của Tưởng Viễn Chu.
Chữ được tô đậm màu đỏ, dùng từ hết sức khó nghe, trên đó có ảnh chụp của Vạn Dục Ninh, đương nhiên cô ta không phải là nhân vật chính, Hứa Tình Thâm nhìn thấy gương mạt mình bị chuyển thành nữ chính phim cấp 3, bên cạnh còn có dòng chữ chú thích. Nói năm đó cô là tiểu tam lên ngôi, ra ***, thậm chí còn bức điên Vạn Dục Ninh, hơn nữa cô còn một lúc chu toàn giữa hai người đàn ông, đạo đức bại hoại vô cùng.
Thân thể Hứa Tình Thâm dựa vào phía sau, cái này không nên gọi là tình sử của Tưởng Viễn Chu mà là tình sử của cô mới đúng.
Chỉ là những dòng chữ này còn chưa đủ, dù sao nhiều chữ như vậy dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng không có mấy người cẩn thận đọc từng chữ đúng không?
Nhưng mà những bức ảnh chụp đó quả nhiên vô cùng khó coi, cô tự biết đó là ảnh giả nhưng nếu công bố trước mặt mọi người thì sao đây?
Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa sổ, đưa mắt nhìn trên người Hứa Tình Thâm, ánh mắt nhìn vào máy tính.
Anh tiến lên, một tay chống vào mép bàn, “Đây là cái gì?”
“Cái này vốn dĩ có thể xuất hiện bên trong hội nghị.”
Tưởng Viễn Chu nheo mắt, màn hình máy tính chiếu sáng lên gương mặt Hứa Tình Thâm, càng làm nổi bật sự u ám trong mắt cô. Tưởng Viễn Chu đứng lên,”Cái này từ đâu mà có.”
“Trong usb của em.”
“Cái gì?”
“Chính xác mà nói có thể usb của em đã bị đổi, cũng có thể là có người động tay chân vào máy tính của em, đổi hết dữ liệu bên trong.”
Một tay Tưởng Viễn Chu cho vào túi quần, “Mặc kệ là khả năng nào, chuyện này xảy ra trong bệnh viện đúng không?”
ừ.
Người đàn ông không giấu được sự tức giận trên mặt, “Anh để cho lão Bạch thăm dò.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm giữ chặt tay anh, cô muốn tắt tab đi lại phát hiện không thể tắt, cô nhíu chặt mày, đứng lên, đi tới mở cửa, sau đó gọi, “Mẫn Mẫn, cô tới đây một chút.”
Trong lòng Đới Mẫn Mẫn hoảng hốt, cô ta chột dạ. Cô ta làm bộ như đang lẩm nhẩm bệnh ánh, “Được, tới ngay.”
Hứa Tình Thâm trở lại trong phòng, không bao lâu sau Đới Mẫn Mẫn đi tới.
“Đóng cửa lại.”
“Được.” Đới Mẫn Mẫn nhấc chân đi vào, thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ghế tựa, sắc mặt cô ta khẩn trương, “Bác sĩ Hứa, gọi tôi có việc gì sao?”
Tinh thần Hứa Tình Thâm hết sức thoải mái, chỉ vào Đới Mẫn Mẫn rồi nói với Tưởng Viễn Cuhm “Ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta sao?”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Đới Mẫn Mẫn, cô ta sợ tới mức đầu không dám ngẩng lên, trong lòng hết sức hoang mang.
“Hai hôm trước nước hoa anh đưa em có mùi giống hệt mùi trên người Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, cô mua ở đâu?”
“Tân, tân tô bách hóa.”
Hứa Tình Thâm ngồi trước bàn làm việc, khóe miệng vểnh lên, “Nơi đó giá cả rất lớn, son môi, kẻ mắt, mấy thứ này cô mua ở trong đó sao?”
“Bác sĩ Hứa, ngài gọi tôi vào chỉ hỏi mấy cái này sao?”
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn làm việc, đánh giá Mẫn Mẫn từ trên xuống dưới, “Thật ra cô dùng nước hoa, son môi tôi cũng không thấy có gì lớn. Mẫn Mẫn, trước kia cô chưa bao giờ trang điểm, hai ngày này thay đổi giống như một người khác, tôi cũng biết cô cực kì tiết kiệm, nhưng phụ nữ mà nói ai không thích mấy thứ này?”
“Đúng thế, cho nên tôi cũng em họ đi dạo phố liền mua.”
“Vậy em họ cô có phải cô làm giúp cô ta chuyện gì không?”
Đới Mẫn Mẫn cảm giác trái tim mình đập loạn nhịp, giống như bị một câu Hứa Tình Thâm nói đâm vào, “Làm gì có, bác sĩ Hứa, nếu ngài không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Hứa Tình Thâm cầm một chiếc usb trong túi ra, đặt nó lên bàn, “Mẫn Mẫn, cô qua đây.”
Hai chân Đới Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, Hứa Tình Thâm nghiêng người, đưa usb cho Đới Mẫn Mẫn, “Tư liệu bên trong là cô đổi đúng không?”
“Không có.” Đới Mẫn Mẫn vừa nghe sợ tới mức xua tay, “Tôi không đổi.”
Cô ta nhìn qua máy tính thấy được chữ trên hình ảnh, sắc mặt cô ta trắng xanh, “Tôi không biết từ đâu có nó.”
“Thật ra ở bên ngoài hành lang đều có camera, điều tra vài phút là biết,cô làm đúng không?”
Đới Mẫn Mẫn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vũng vẫy giãy giụa, “Bác sĩ Hứa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay hội nghị của ngài không phải rất thuận lợi sao?”
“Ừ, cực kì thuận lợi.” Hứa Tình Thâm cầm usb trên bàn, “Bởi vì tôi để tài liệu ở hai chỗ, mà túi bên trái có một chiếc usb cho tới nay tôi chưa từng lấy ra.”
Đới Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm hai usb giống nhau như đúc, cô ta không dám nhận, chỉ có thể ra sức lắc đầu, “Tôi không biết việc này.”
“Có thể đi vào văn phòng này không có nhiều người, sáng nay tôi ra ngoài vẫn kiểm tra qua, nội dung bên trong không sai, làm sao mới một thời gian… lúc ấy cô đi đâu?”
“Tôi ở đây, nhưng mà…”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm tối lại, “Cô thật sự không dám thừa nhận, vậy thì báo cảnh sát đi.”
“Bác sĩ Hứa, không cần…”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, “Vậy cô nói với tôi, ai bảo cô làm như vậy.”
Cắn chặt môi, gương mặt Tưởng Viễn Chu làm cho người ta sợ hãi, “Chúng tôi không có thời gian ở đây nhìn cô do dự, cô không chịu nói cũng đừng trách tôi không khách khí với cô.’
“Tôi không biế,”Đới Mẫn Mẫn không dám tiếp tục giấu giếm, “Người nọ tôi cũng không biết, lúc tan việc cô ta tìm tới tôi, biết tôi có chìa khóa văn phòng, cô ta tặng cho tôi rất nhiều thứ, nói không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ muốn bác sĩ Hứa hủy bỏ hội nghị.”
“Cô có cách liên lạc với cô ta sao?”
“Có.” Đới Mẫn Mẫn nhanh chóng cầm điện thoại, “Cô ta mới nhắn tin với tôi, chất vấn tôi không phải không hoàn thành công việc hay không.”