Hứa Tình thâm đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đang ông đưa tay nâng mặt cô.
Anh xoa nhẹ gương mặt cô, Hứa Tình Thâm cầm tay Tưởng Viễn Chu: “Tôi biết vấn đề ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
“Tưởng Viễn Chu, anh phải nói rõ ràng với ba anh, nói anh và tôi không còn khả năng, ông ta sẽ không muốn đối phó với tôi.”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Hình như rất có đạo lý.”
“Rốt cuộc anh muốn nói như thế nào với ông ta?”
“Ăn ngay nói thật.”
Hứa Tình Thâm kéo cổ tay cô, “Ba anh nên đối phó với anh, tôi đã buông tay ông ta dựa vào đâu mà bức tôi?”
“Bởi vì anh là còn trai ông ấy, anh không buông được, nếu dùng chiêu hãm hại người nhà mình không phải ông ấy ngốc đến mức đi hại bản thân mình chứ?”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, Tưởng Viễn Chu đi đến gần hôn môi cô, cô đẩy không ra, hai người ở trước cửa dây dưa một hồi. Cô khó khăn quay mặt, “Tránh ra.”
Tưởng Viễn Chu nâng hai tay, quả nhiên ngoan ngoãn buông cô ra, khóe môi anh nhếch lên, “Yên tâm, anh đảm bảo sẽ không làm gì em, anh lo lắng em ở đây, không phải trong phòng còn có một giường khác sao? Yên tâm, chúng ta chia giường ngủ.”
Người đàn ông nói xong bước tới chiếc giường nhỏ trước mặt, anh nằm xuống giang hai tay hai chân ra, “Em tự nhiên đi, dù sao em có đuổi anh cũng không đi.”
Hứa Tình Thâm rõ là… cả người vô lực càng bất đắc dĩ hơn.
Cô ôm lấy Lâm Lâm đi rửa mặt cho bé, ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn ra màn che nơi cửa sổ, đứng dậy kéo lại.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng thu dọn xong mặc áo ngủ kín mới ra ngoài, cô ôm Lâm Lâm lên giường, từ trong túi lấy ra truyện cổ tích đọc cho bé.
Tưởng Viễn Chu nằm nghiêng trên giường, tay chống lấy đầu, Lâm Lâm ngồi dậy, đến ghé lên người Hứa Tình Thâm, nhìn về Tưởng Viễn Chu cười cười.
Đứa trẻ mới tắm nước nóng xong, khuôn mặt đỏ bừng, bé không nói nhưng biểu tình gương mặt cực kì phong phú, thường nháy mắt với Tưởng Viễn Chu, nhếch miệng cười, Hứa tình Thâm sờ mặt bé: “Không cần cười quái dị như vậy, sau này bị méo miệng.”
Tưởng Viễn Chu ngồ dậy: “Em lo lắng cũng thật nhiều, anh thấy bé như vậy mới đáng yêu.”
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, để cho bé nằm trong chăn, khó khăn đắp chăn cho bé, bé cứ nằm lên người Hứa Tình Thâm, sau đó nhă mặt nhăn mũi, nhếch miệng với Tưởng Viễn Chu…
“Con gái em thích anh.” Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm không nói gì, gấp cuốn truyện lại, “Nếu không muốn nghe truyện cổ tích thì chúng ta đi ngủ.”
Cô ôm lấy Lâm Lâm, đắp chăn cho bé xong, Hứa Tình Thâm tắt đèn.
Tưởng Viễn Chu nằm trên giường nho, cánh tay để sau gáy, hiện tại không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng có gì đó không hiểu được.
Lâm Lâm ngủ, Hứa TìnhThâm cũng bất tri bất giác ngủ, ngủ đến khuya chợt nghe tiếng chuông cửa chói tai, Lâm Lâm bị hoảng sợ, Hứa Tình Thâm vội đưa tay che tai bé, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy bước nhanh ra cửa.
Anh mở cửa, lại thấy bên ngoài không có người, Tưởng Viễn Chu đi ra hành lang, anh nhìn trái nhìn phải, hai bên đều trống trơn.
Tiếng của Hứa Tình Thâm trong nhà truyền ra: “Ai thế?”
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại đến trước giường: “Không có ai cả.”
Cô nhìn đứa bé trong lòng, may mà Lâm Lâm vẫn chưa tỉnh lại, chỉ nhíu mày xong rồi ngủ.
Hứa Tình Thâm buông tay, dịch chăn lại cho bé, cô ngồi dậy nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, “Không có ai cả sao?”
Người đàn ông lắc đầu, Hứa Tình Thâm thấy anh đang mặc áo ngủ, sau khi cô ngủ anh có đi tắm qua, “Khách sạn này không phải không có người khác sao?”
Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh lại, nhẹ nhàng nói với cô: “Em ngủ đi.”
Hứa Tình mang theo nghi vấn nằm xuống, mới ngủ không lâu liền bị tiếng chuông đánh thức.
“Có bệnh.” Mơ hồ, cô nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu mắng người, bước nhanh ra ngoài.
Lần này Lâm Lâm bị dọa sợ, khóc lớn, sắc mặt Tưởng Viễn Chu xanh mét đi vào, trực tiếp gọi điện thoại cho lễ tân. Chỉ là bên kia mãi không nghe được tiếng người bắt máy, Tưởng Viễn Chu vơ lấy áo mặc ào, Hứa Tình Thâm dỗ con gái, ánh mắt nhìn Tưởng Viễn Chu đang đi ra ngoài: “Anh đi đâu?”
“Tiếng chuông đã dừng, anh xuống dưới lầu nhìn xem.”
Tưởng Viễn Chu đến quầy lễ tân căn bản không có ai, có lẽ mười ngày này không có khách vào thuê cho nên nửa đêm đã đi ngủ.
Người đàn ông bình tĩnh bước về phòng 602, Hứa Tình Thâm không ngủ, mặc thêm áo ngồi ở mép giường, thấy anh đi vào cô khẩn trương đứng dậy: “Như thế nào?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Không có ai.”
Anh bước mấy bước đến trước mặt Hứa Tình Thâm: “Chỗ này như vậy em còn muốn ở lại sao?”
“Là ba anh sao?”
“Không rõ lắm.”
Tưởng Viễn Chu thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, anh đưa tay cầm lấy vai cô: “Cố gắng nằm ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Hứa Tình Thâm nghe anh nói vậy lại nằm lên giường.
Đến sáng, Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại cho Lão Bạch, Lâm Lâm cũng tỉnh dậy, Hứa Tình Thâm đang mặc quần áo rửa mặt cho bé, mới xong không bao lâu lão Bạch đã tới rồi. Mở cửa, lão Bạch mang theo người đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu câu đầu tiên liền nói: “Tưởng tiên sinh, tối hôm qua nhỉ ngon không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không thể gọi là tốt: “Ngủ không ngon.”
Lão Bạch buồn cười: “Tưởng tiên sinh, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Người đàn ông đứng ở cửa, lão Bạch đi vào, anh bảo người ta mang bữa sáng vào, tôi hôm qua đã thu dọn xong, lão Bạch tinh thần sảng khoái, ngày hôm qua khó có được dịp Tưởng Viễn Chu cho anh ta về sớm, anh ta ngủ một giấc thật ngon.
“Lão Bạch, lúc anh đến quầy lễ tân có người không?”
“Không có.”
Tưởng Viễn Chu hung dữ nói: “Các cô kia phản rồi!”
Lão Bạch nghe khẩu khí của anh có gì đó không thích hợp: “Tưởng tiên sinh, làm sao vậy?”
“Anh nhanh chóng tìm lễ tân, tra camera tối hôm qua nửa đêm có người nhấn chuông cửa làm cho người ta cả đêm ngủ không ngon.”
Vâng.
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, người còn lại dọn bữa sáng xong cũng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm mở ti vi, không có kênh nào, trong phòng không có âm thanh gì, thật là kì quái, cô mở rương lấy quần áo, Tưởng Viễn Chu đang thay quần áo lão Bạch mang tới.
Trên TV âm thanh bắt đầu truyền đến.
“Cuộc gặp gỡ bí mật 12h, nụ hôn, mò mẫm, kín đáo, quay cuồng… không thiếu một thứ, người vợ nhiệt tình như lửa, dục vọng nghênh đón, chiến hỏa bùng lên ước chừng một tiếng.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền biết đó là tin tức của làng giải trí, đài truyền hình nào cũng đoán được bởi vì tin tức vô cùng thô tục, dùng cách xưng hô hạ lưu. Không biết minh tinh nào xui xẻo bị nói như vậy, xem ra là gây họa không che giấu được.
Tưởng Viễn Chu rửa mặt xong từ trong phòng tắm ra ngoài: “Ăn điểm tâm trước đi.”
“Anh ăn trước đi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào bàn, tối qua đã không thể ngủ, âm thanh TV nói nhao nhao tệ hại, âm thanh người đàn ông líu ríu, huyệt thái dương của Tưởng Viễn Chu đau vô cùng. Tin tức trên TV vãn tiếp tục, Hứa Tình Thâm không quay đầu, nhìn Tưởng Viễn Chu nói : “Tắt TV đi.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu tìm điều khiển từ xa.
“Hai giờ đêm, người đàn ông ra khỏi phòng đưa tay ôm lấy đũng quần, có phải lúc nãy dung tục quá độ hay không làm cho tiểu đệ đệ bất mãn hay không?”