Hứa Tình Thâm cảm ơn người thuê nhà, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cô đi cùng Phó Kinh Sênh, Phó Kinh Sênh đã tự mình đi xem chỗ đó, nói là để sắp xếp giúp cô. Khi đó cô vẫn không biết con người này lợi hại thế nào, bây giờ nghĩ lại, Phó Kinh Sênh chắc chắn đã lau sạch hết dấu vết. Nếu như Lão Bạch có đích thân ra tay, anh ấy cũng sẽ tìm không ra dấu vết nào để lại, ít ra là với những chuyện lúc ban đầu đó.
Sau khi tan làm, Hứa Tình Thâm trở về Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc thay dép ở cửa, cô thấy có dư một đôi giày thể thao đàn ông.
Một chiếc nằm một nơi, chiếc kia bị đá văng xa bốn, năm bước chân. Hứa Tình Thâm hơi nghiêng đầu, đi tới lấy giày để lại chỗ đàng hoàng.
Đi vào phòng khách, quả thật, có giọng nói của Hứa Minh Xuyên bay tới: “Đúng đúng đúng! Cứ đánh như vậy! Anh rể, báo thù cho em! Lần trước nó giết em không còn mảnh giáp đấy!”
Hứa Tình Thâm bước lại gần hơn, thấy Phó Kinh Sênh khoanh chân ngồi ở sô pha, Lâm Lâm bé nhỏ ngồi trên mặt đất đang tò mò nhìn chằm chằm hai người phía trên. Còn Hứa Minh Xuyên thì sao – một tay chống cằm, mắt như đào hoa, những lúc kích động còn kiểu “chim nhỏ nép vào người” mà dựa vào Phó Kinh Sênh.
“Anh rể, giết đi!”
Hứa Tình Thâm ngàn phòng vạn phòng vẫn không trụ nổi, cái thằng Hứa Minh Xuyên này sao còn tự mình đi tới cửa như thế chứ?
Phó Kinh Sênh đánh đối phương chạy trối chết. Ngẩng mắt lên, thấy Hứa Tình Thâm với thần sắc phức tạp đang nhìn chằm chằm mình và Hứa Minh Xuyên, Phó Kinh Sênh kín đáo thu hồi tầm mắt, nhớ đến nỗi lo Hứa Tình Thâm nói với mình lúc kia. Khóe miệng người đàn ông cong lên, anh ta vươn cánh tay phải vỗ vỗ vào vai tay Hứa Minh Xuyên.
“Để anh dạy cho cậu.”
“Tuyệt tuyệt!” Hứa Minh Xuyên hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí có gì đó không thích hợp, vừa nghe Phó Kinh Sênh chịu đưa máy liền lập tức nhào qua. Bàn tay Phó Kinh Sênh tiếp tục đáp trên đầu vai cậu, lại còn vỗ nhẹ hai cái.
Hứa Tình Thâm nhìn mà nổi da gà hết cả người. Tay Hứa Minh Xuyên để trên máy tính, không có chỗ gác liền đè lên đùi Phó Kinh Sênh luôn.
Cô thật sự không xem được nữa, đi tới, một tay xách Hứa Minh Xuyên lên.
“Sao em lại tới đây?”
“Chị?” Hứa Minh Xuyên miễn cưỡng nhìn sang. “Bố bảo em tới đây thăm chị.”
Nói xong, cậu lại muốn sáp lại cạnh Phó Kinh Sênh. Hứa Tình Thâm lôi cậu ra sau mình.
“Sao còn chơi game hả?”
“Chị, làm nghề khai phá game mà lại không chơi game? Chị đừng cản trở em học bản lĩnh chứ!”
“Đã tới gặp chị thì cũng đừng có chân trong chân ngoài như vậy.”
Phó Kinh Sênh nhìn cô, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy eo Hứa Tình Thâm. Anh ta thoát khỏi trò chơi, sau đó nói nghiêm túc: “Chị cậu nói đúng, tới đây rồi thì nói chuyện với chị nhiều chút, sau này còn cả con đường dài để anh dạy cậu mấy trò game.”
Ánh mắt Hứa MinhXuyên rơi xuống bàn tay kia của Phó Kinh Sênh, cậu bày vẻ mặt không nhìn nổi, sau đó chỉ chỉ Hứa Tình Thâm: “Trước mặt em mà còn diễn mấy trò tình cảm, em cứ chơi game với anh rể đấy!”
Hứa Tình Thâm thật sự rầu thúi ruột vì cậu.
Em nhìn đi, Hứa Minh Xuyên! Cao lớn, tay chân đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, quan trọng là gầy, gầy, gầy đó!
Trong đầu cô không ngăn được cái từ đó nhảy ra.
Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Minh Xuyên, nói: “Em cũng gặp chị rồi, mau về nhanh đi! Dù gì hôm nào chị với anh rể cũng phải về nhà.”
Hứa Tình Thâm nói xong, không khỏi đưa mắt ra hiệu với Hứa Minh Xuyên bảo cậu về. Hứa Minh Xuyên đứng im tại chỗ.
“Chị, có gì bay vào mắt à”
“Sao thế?” Phó Kinh Sênh cũng thò đầu qua hỏi.
Hứa Tình Thâm vội trả lời: “Không sao, không sao.”
“Nhưng hôm nay em không về đâu! Em còn muốn chơi với Lâm Lâm nữa.” Hứa Minh Xuyên dứt lời liền bước tới, một tay bế Lâm Lâm từ dưới đất lên. Hứa Tình Thâm cũng muốn đi theo, lại bị Phó Kinh Sênh ngồi cạnh đè hai vai lại.
“Đừng động đậy, để anh xem giúp em nào!”
“Không cần, em thật sự không sao.”
Người đàn ông cười, với cánh tay qua ôm Hứa Tình Thâm. Cô mất tự nhiên, người cứng lại. Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, nói: “Em vừa đi thì em trai em lại đến đây bảo tôi chơi game với nó.”
Hứa Minh Xuyên ôm Lâm Lâm tới ghế sô pha đối diện chơi, không nghe được hai người nói chuyện. Hứa Tình Thâm sờ sờ vành tai: “Cái thằng nhóc đó, dễ gần quá, với ai cũng đều như vậy.”
“Mùi xà bông trên áo cậu ấy cũng thơm đó, nhưng anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi này?”
Lông tơ Hứa Tình Thâm dựng lên, tới chuyện này mà cũng để ý rồi?
“À, đó là xà bông handmade đó, nó thích nên em mua cho nó nhét vào tủ quần áo.”
“Thảo nào!” Phó Kinh Sênh nói xong liền ghé lại cạnh Hứa Tình Thâm, ra sức ngửi ngửi. Cô nhìn nhìn anh ta, Phó Kinh Sênh mỉm cười nói: “Lần sau mua cho anh mấy cục luôn.”
“Được… Được.”
Bàn tay người đàn ông dán vào eo Hứa Tình Thâm vòng eo, eo cô rất nhỏ, không có chút mỡ dư.
Hứa Tình Thâm cảm thấy bên kia như cái bàn ủi nóng, “Phải, phải rồi, lúc ở bệnh viện, Tiểu Lâm gọi điện thoại qua đây, nói là Lão Bạch có qua đó…”
“Ừm.” Phó Kinh Sênh không chút để ý, đáp.
“Anh nói, có khi nào anh ấy tới bệnh viện để điều tra không? Tra ra mấy cái ngày tháng gì đó?”
“Có đó!” Giọng nói Phó Kinh Sênh ở bên tai Hứa Tình Thâm. “Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.”
“Lỡ như lộ tẩy…” Hứa Tình Thâm sắc mặt bỗng nghiêm túc.
“Sẽ không đâu.” Phó Kinh Sênh giọng chắc chắn, vỗ vỗ bên eo cô. “Ngày tháng đều đã sửa lại rồi, chuyện người khác có thể nghĩ ra, thì anh đã nghĩ tới từ lâu rồi.”
Hứa Tình Thâm kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn anh ta.
“Lợi hại nha!”
“Mê rồi sao?”
Hứa Minh Xuyên ngồi phía đối diện cũng nhìn hai người này quá đủ rồi.
“Chuyện kia… Minh Xuyên, nếu em không có việc gì thì cũng đừng lén lút tiếp xúc anh rể.”
“Làm gì có hả chị! Ngay cả em mà chị cũng ăn giấm à?!”
Thằng nhóc không biết sợ này, sao gân não của nó không thể bẻ được nhỉ? Có điều, cũng không thể trách cậu, thanh niên trẻ tuổi vừa bước chân vào xã hội tư tưởng trong sáng đẹp đẽ làm sao!
“Không phải vậy, dù sao, lần sau nếu em tới đây thì hỏi trước xem chị có nhà không.”
“Được!” Hứa Minh Xuyên không phải người nghĩ nhiều. “Thấy chị thế này, em cũng rất vui, rõ ràng bây giờ chị rất hạnh phúc.”
Hứa Minh Xuyên nói xong, ôm chặt Hứa Tình Thâm, nói: “Chị, mong muốn chiếm hữu anh rể của chị lớn như vậy là chuyện tốt, em tán thành! Đàn ông tốt thì nên giữ cho tốt.”
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, cậu thì biết gì chứ! Cô chẳng lo những thứ lẳng lơ ngoài kia, mà chỉ sợ Hứa Minh Xuyên chui đầu vô lưới thôi!
Tiễn em trai về xong Hứa Tình Thâm về phòng. Bảo mẫu đã về từ lâu, Bảo Lệ Cư Thượng rộng như vậy cũng chỉ còn lại một nhà ba người.
Lâm Lâm đang nằm bò chơi một mình. Đồ chơi của con bé nhiều đến nỗi có thể xếp thành núi. Về chuyện này, Hứa Tình Thâm biết tiết chế, nhưng Phó Kinh Sênh kia, sức tiêu chi của anh ta cứ như sử hồng hoang, lúc khoa trương nhất có thể mua cả một chiếc container không.
Thấy Hứa Tình Thâm vào nhà, Phó Kinh Sênh ra dấu bảo cô lại gần. Tới tận giờ, Hứa Tình Thâm vẫn cảm giác được phần eo mình nóng bỏng. Cô đi tới trước mặt Phó Kinh Sênh.
“Sao vậy?”
“Có việc cần nói với em.”
“Chuyện gì thế?”
Phó Kinh Sênh vỗ nhẹ xuống bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Hứa Tình Thâm khom người ngồi xuống. Phó Kinh Sênh vừa định ghé sát tai, Hứa Tình Thâm liền tránh mặt.
“Sao em sợ vậy?”
“Trong nhà không phải chỉ có ba người chúng ta thôi sao, Lâm Lâm nghe cũng đâu hiểu.”
Phó Kinh Sênh buồn cười: “Như vậy mới có vẻ bí mật.”
“Được.” Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, Phó Kinh Sênh nghiêng nửa người trên qua phía cô, nói vào tai cô. Anh ta hài lòng khi thấy Hứa Tình Thâm sắc mặt có sự thay đổi lớn, quay đầu lại nhìn anh ta.
“Thật sao?”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Phó Kinh Sênh cười nhạt, an ủi cô: “Không sao, thứ bọn họ cầm đi không phải là tóc của Lâm Lâm.”
Trái tim Hứa Tình Thâm lại thả lỏng. “Đại ca à, ăn uống kiểu này thật muốn mạng người.”
“Lúc thuê chị bảo mẫu này, anh đã nói với chị ta điều kiện tiên quyết là, nếu có người cho chị ta tiền hay ép buộc, bắt chị ta phải làm cho chúng chuyện gì đó thì nhất định phải nói cho anh biết, anh có thể đưa gấp đôi tiền đối phương đưa, để nếu thực sự có chuyện gì khó giải quyết thì anh cũng có thể giải quyết.”
Cánh tay Phó Kinh Sênh gác trên lưng ghế sô pha một cách rất tự nhiên. “Hôm đó đi chợ về, chị ta nói có người muốn chị ta lấy tóc của Lâm Lâm đưa, hơn nữa cho chị ta khoản thù lao rất khả quan.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt hai bàn tay, không nghĩ tới những việc này sẽ xảy ra với mình.
“Là ai? Tưởng Viễn Chu ư?”
“Cái này thì anh không biết, hẳn là phải hỏi em thôi. Em thấy anh ta có thể làm chuyện như vậy không?”
“Nếu anh ta muốn làm giám định, dựa theo tính tình, anh ta sẽ bế Lâm Lâm cùng đi luôn.”
Ngón tay Phó Kinh Sênh nhịp nhẹ mấy cái trên môi.
“Vậy nếu không phải Tưởng Viễn Chu, thì còn ai đây?”
“Tưởng Đông Đình cũng không có khả năng, ông ta biết Lâm Lâm là con của Tưởng Viễn Chu nên sẽ không làm việc dư thừa. Chẳng lẽ…” Hứa Tình Thâm do dự mở miệng: “Là nhà họ Lăng sao?”
“Cái này giao cho Tưởng Viễn Chu điều tra đi!”
“Ý anh là gì?”
Trên khuôn mặt Phó Kinh Sênh không có chút nào nghiêm túc lẫn bất an, trái lại rất tự tại. “Đây là chuyện tốt. Em cũng nói, nếu Tưởng Viễn Chu muốn làm giám định quan hệ, anh ta sẽ bế Lâm Lâm đi tới đó luôn. Thế nhưng, hiện tại bọn họ đã có được tóc rồi, mặc kệ là Tưởng Viễn Chu hay là nhà họ Lăng, kết quả ra thế nào bọn họ cũng đều sẽ tin. Từ nay về sau, bọn họ cũng đã có được liều thuốc an thần về thân thế của Lâm Lâm rồi, sẽ không bao giờ còn hoài nghi vô cớ nữa.”
Hứa Tình Thâm nghe xong, sắc mặt cũng hơi được buông lỏng.
“Nhưng nếu là nhà họ Lăng làm giám định, họ chắc chắn sẽ giấu Tưởng Viễn Chu, anh ta sẽ không được biết.”
“Em có thể đi nói cho anh ta. Tưởng Viễn Chu ở Đông Thành cũng có quyền thế của mình, nếu biết Lâm Lâm bị làm giám định, anh ta nhất định sẽ có phần chờ mong về kết quả giám định. Nhà họ Lăng đang giấu diếm anh ta, chắc chắn là muốn biết đáp án thật nên cũng sẽ không làm giả kết quả giám định. Chỉ khi Tưởng Viễn Chu cũng chắc chắn Lâm Lâm không phải con mình thì chúng ta mới có thể có được sự yên ổn thực sự về chuyện của con.”
Một chuỗi dài tin tức đi ra, Hứa Tình Thâm ít nhiều cũng thông minh, nghe một lần đã hiểu hết.
—
Khi gọi điện cho Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đã dùng số khác. Anh nói “Alo” xong, Hứa Tình Thâm liền đi thẳng vào vấn đề, nói muốn gặp anh.
Người đàn ông cho rằng mình nghe nhầm: “Tình Thâm?”
“Anh Tưởng, gặp nhau ở chỗ lúc trước đi, tối nay, 7 giờ được không?”
“Được.” Với chuyện này, Tưởng Viễn Chu trả lời rất dứt khoát.
Sau khi tan làm, Hứa Tình Thâm từ bệnh viện chạy qua kia. Cô sợ không kịp giờ nên đã hẹn giờ trễ hơn, không ngờ tới nơi cũng mới 6 giờ hơn. Hứa Tình Thâm gọi đồ uống trước. Phục vụ vừa bưng lên thì không ngờ Tưởng Viễn Chu cũng đã tới.
Người đàn ông thấy cô tới sớm như vậy, anh kéo ra ghế ra ngồi xuống.
“Không phải đã hẹn 7 giờ sao?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh chằm chằm. Tưởng Viễn Chu cũng không cảm thấy xa lạ với ánh mắt ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như gần đây anh cũng đâu có đắc tội cô.
Cảm xúc của Hứa Tình Thâm được ủ ấp rất tốt – đôi mắt hạnh trừng lên, lửa giận từ đáy mắt thiêu cháy, đôi mày đẹp nhăn lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Kết quả giám định có chưa? Vừa lòng không?”
Người đàn ông mới vừa ngồi xuống đã nghe những lời mà mình chẳng thể hiểu nổi, anh hơi ngẩng mắt lên: “Kết quả gì?”
“Anh còn muốn giả bộ phải không?” Hứa Tình Thâm nghiêng người tới. “Anh cho rằng anh mua chuộc được bảo mẫu thì sẽ có một số việc thần không biết quỷ không hay thật sao?”
“Nghe chẳng hiểu em đang nói gì.” Tưởng Viễn Chu ngẫm nghĩ hết khả năng, bởi anh thật sự không thể nghĩ ra được Hứa Tình Thâm chủ động hẹn anh là vì chuyện gì.
Hứa Tình Thâm thần sắc vẫn kích động: “Anh thế nào mà nghĩ Lâm Lâm là con anh được chứ? Có phải anh đang mơ mộng hão huyền không?”
Trong lòng anh vốn dĩ đã khó chịu, lại còn bị cô không kiêng nể gì mà cắm con dao nhỏ vào như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng giương cao âm điệu: “Em không cần phải cao giọng với tôi!”
“Ở nhà tôi có camera theo dõi, cả bảo mẫu cũng không biết. Ngày nào đi làm về tôi cũng đều xem lại, vì vậy chuyện chị ta lấy tóc của Lâm Lâm tôi cũng thấy rõ ràng hết rồi. Tưởng Viễn Chu, anh đừng nói với tôi, anh lấy tóc chỉ để chơi thôi đấy.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nheo lại, hai tay đan vào nhau sau vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới cười lạnh ra tiếng: “Em nói tôi lấy tóc của Lâm Lâm đi làm giám định?”
“Trừ anh ra còn có thể là ai?” Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Trong lời nói của Tưởng Viễn Chu có hơi lạnh: “Chuyện khi nào?”
“Hôm thứ hai.” Ánh mắt Hứa Tình Thâm vẫn trói chặt trên khuôn mặt anh như cũ. “Nếu anh có hoài nghi thân thế của Lâm Lâm, anh có thể nói với tôi. Không phải chỉ mấy cọng tóc thôi sao? Tôi có thể hào phóng đưa cho anh thoải mái mà, anh không cần phải vòng vèo nhiều như vậy.”
Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn nghe rõ, vậy là có người nghi ngờ Lâm Lâm là con anh đây mà.
“Anh còn cho Lão Bạch đi điều tra tôi, đúng không?”
“Không phải vậy, chỉ là…”
Hứa Tình Thâm ngắt lời anh: “Tra được gì không? Tra được Lâm Lâm có quan hệ gì với anh không?”
Đối mặt với một Hứa Tình Thâm lạnh lẽo thấu xương , công kích như vậy, Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy có phần bất đắc dĩ nhiều hơn, chung quy cô cũng không cách nào tĩnh tâm để trò chuyện với anh một cách bình thường.
“Tình Thâm, tôi không có cho người đi làm chuyện đó.”
“Lâm Lâm là bảo bối của tôi, anh không được làm tổn thương nó chỉ vì nó là con của người khác, có được không?”
Tưởng Viễn Chu lửa giận đã vọt lên tới lông mày.
“Tôi nói, tôi không làm!”
“Tôi cũng không muốn tranh cãi với anh, mặc kệ anh có hay không, kết quả cũng như nhau thôi.”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt tức giận của cô, hai người đều giương cung bạt kiếm, rất dễ gây sự, nhưng Tưởng Viễn Chu không muốn gây sự với cô, nếu ở ngoài đã rất khó khăn mới được gặp cô, hà tất phải lãng phí thời gian vào việc cãi nhau?
“Tôi nếu muốn làm giám định định quan hệ với con gái em thì tôi cũng đã không cần chờ tới bây giờ. Có vài nỗi đau không phải đụng trực tiếp là có thể qua đâu, Hứa Tình Thâm, nếu đó là con tôi, tôi tin em sẽ không gạt tôi, em sẽ nói cho tôi biết.”
Hứa Tình Thâm tay đang đặt trên chiếc ly liền lập tức nắm chặt.
“Vì sao?”
“Tôi nghĩ, em hận tôi nhưng cũng sẽ không để con mình gọi người khác là ba đấy chứ?”
Lồng Hứa Tình Thâm đột nhiên bị xẻo thành một vết thương rất to. Cô uống lên ly nước chanh, cảm thấy trong miệng càng thêm chua xót vô cùng. Hứa Tình Thâm cầm cái túi bên cạnh lên.
“Nếu anh nói chuyện này không quan hệ tới anh, vậy thì quên đi.”
Cô nói xong liền đi nhanh, thoát khỏi ánh mắt Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu ngồi im tại chỗ. Lúc lâu sau, người phục vụ đi tới hỏi xem anh có dùng cơm không, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta.
“Tính tiền đi!”
—
Trở về Cửu Long Thương, Duệ Duệ đã được người giúp việc mang lên lầu, mới vừa được tắm xong. Lúc Tưởng Viễn Chu đẩy của phòng ngủ đi vào liền nghe con khóc.
Người đàn ông bước nhanh vào, Duệ Duệ đang dựa vào thành giường, khóc nghe rất đau lòng, anh có chút nôn nóng.
“Sao lại vậy?”
Người giúp việc trong tay cầm bình sữa, nhìn qua Duệ Duệ không chịu bú.
“Cô Lăng đột ngột không ở đây, Duệ Duệ nhất định không quen.”
“Ba ba…” Giọng thằng bé mềm nhũn, vươn cánh tay nhỏ ôm cổ Tưởng Viễn Chu. Người giúp việc thấy Tưởng Viễn Chu gắt gao ôm con vào lòng, trong miệng cứ lặp đi lặp lại một câu: “Nhìn đi, tôi cũng có con. Ba cũng có con.”
Không biết làm sao mà khi nghe thế, người giúp việc cảm thấy cánh mũi mình chua xót.
—
Hôm sau, ở nhà họ Lăng.
Lúc Lăng Thận bước vào nhà, Lăng Thời Ngâm đang ngồi ở sô pha với bà Lăng. Thấy hắn đi tới, bà Lăng vội nôn nóng hỏi: “Thế nào?”
“Đã sai người đi lấy báo cáo, có kết quả rồi sẽ gọi điện qua đây tức khắc.”
“Thật làm cho người ta nóng ruột mà!”
Lăng Thận ngồi xuống cạnh Lăng Thời Ngâm.
“Trong lúc này không nên nóng vội.”
Một lát sau, di động của Lăng Thận reo lên, ngón tay người đàn ông quẹt xuống,: “Alo.”
“Anh Lăng, có kết quả giám định rồi. Tôi vừa xé dấu niêm phong, kết quả giám định nói không phải quan hệ huyết thống.”
Lăng Thận nghe thế, cánh môi khẽ nhếch lên: “Tốt nhất là không.”
Lăng Thời Ngâm ngồi cạnh nghe thấy những lời này, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng giản ra, còn có ý cười.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói gì đó, Lăng Thận vừa định ngắt cuộc trò chuyện liền nghe một giọng nam khác từ bên trong truyền ra: “Anh quan tâm tới việc liệu ở ngoài tôi có con gái không vậy cơ à?”
Lăng Thận căng thẳng nhíu mày: “Tưởng Viễn Chu?”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ. Lão Bạch vừa lấy giấy kết quả giám định trong tay kẻ kia, còn đá cho đối phương một cước rất mạnh. Tưởng Viễn Chu cầm di động của tên kia, nghênh ngang đi ra ngoài.
“Lời tôi nói, CẬU nghe không hiểu?”
Lăng Thời Ngâm sắc mặt đã sớm thay đổi, hoảng sợ, khẽ lắc lắc cánh tay Lăng Thận mấy cái, muốn hỏi thế là sao. Lăng Thận giơ ngón trỏ để lên miệng, ra hiệu cho cô đừng nói.
“Xem ra cậu biết cả rồi.”
“Lăng Thận, cậu có bản lĩnh đấy!” Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài rồi, đứng dưới ánh mặt trời.
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Bây giờ em tôi đi theo cậu, mà Hứa Tình Thâm và cậu trước kia lại có quan hệ như vậy, điều tra cho rõ, đối với ai mà nói cũng đều là chuyện tốt.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn nơi xa xa, khóe miệng mím lại, trong mắt không dậy chút gợn sóng nào, có điều lửa giận trong giọng nói như đang được ltưới thêm dầu, đang oanh tạc bùm bùm ra ngoài: “Cậu lo em gái mình bị thiệt, vậy tốt rồi! Không phải bây giờ đã gửi về lại cho cậu rồi sao?”
“Tưởng Viễn Chu!” Lăng Thận nghe thế, tức giận tới mức lồng ngực như muốn vỡ ra. “Tôi có đứa em gái ruột, cậu cũng đừng quá coi thường người khác!”
“Nhà họ Lăng các người cũng không tốt đẹp gì. Lăng Thận, nếu cậu còn dám ra vươn tay ra nữa, tôi sẽ chặt cho cậu xem!”
Lăng Thời Ngâm chỉ là nghe giọng Tưởng Viễn Chu từ đầu bên kia mơ hồ truyền đến, ngữ khí không tốt, nhưng cụ thể nói gì thì không nghe được.
“Còn nữa, sau này, nếu người bên cạnh tôi xảy ra chuyện gì, mặc kệ có phải các người làm hay không, tôi cũng sẽ tính trên đầu nhà họ Lăng các người.”
“Cậu uy hiếp tôi?”
“Ý tại ngôn ngoại, tôi không tin cậu nghe không hiểu. Hứa Tình Thâm không liên quan tới tôi, nhưng cái chết của dì nhỏ tôi, sẽ có lúc chân tướng rõ ràng thôi.”
Lăng Thận nở nụ cười lạnh lùng: “Tưởng Viễn Chu, mọi việc đều phải chú ý chứng cứ.”
“Vậy cậu cứ âm thầm cầu nguyện đi, một ngày kia, khi nhà họ Lăng đại họa tới đầu, cũng phải lưu lại chút chứng cứ gì chứ.”
“Tưởng Viễn Chu, mày…”
Bên kia truyền đến tiếng vang giòn giã của chiếc điện thoại bị ném xuống mặt đất.
Lăng Thời Ngâm nhìn sắc mặt xanh mét của Lăng Thận khi lấy di động xuống khỏi tai. Cô ta khẩn trương hỏi: “Sao vậy, anh?”
“Có phải Tưởng Viễn Chu điên rồi không? Chuyện vô căn cứ mà cũng tính lên đầu chúng ta?”
“Con đã nói với mọi người mà, đứa bé kia sao có thể là của anh ấy! Các người lại một hai đòi tra! Giờ thì hay rồi, anh ấy nhất định sẽ trách móc con!” Lăng Thời Ngâm tức giận đứng dậy, mặt đầy phẫn nộ.
Bà Lăng lôi kéo tay cô: “Thời Ngâm à, mẹ đây còn không phải vì muốn tốt cho con sao?”
“Tốt cho con? Các người hại con thảm hại!” Lăng Thời Ngâm cắn chặt răng, xoay người đi lên lầu.
—
Tưởng Viễn Chu quay trở lại xe với Lão Bạch. Tài xế khởi động xe, chiếc xe từ từ chạy đi.
Sau một hồi, Lão Bạch xem tư liệu trong tay: “Tưởng tiên sinh, ngài muốn đích thân xem không?”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám, tầm mắt lạnh lùng rơi xuống trên người Lão Bạch. Bầu không khí trong xe phảng phất như bị đông lạnh. Tưởng Viễn Chu trong lòng có chút phức tạp, những lời tên kia nói qua điện thoại với Lăng Thận anh không kịp nghe. Dù cảm thấy khả năng anh và Lâm Lâm là cha con là cực kỳ bé, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu không kìm nén được chút mong đợi nho nhỏ kia.
Nếu… nếu thực sự có hy vọng đó thì sao?
Tưởng Viễn Chu cuối cùng không chịu nổi loại mong chờ này, anh giơ tay ra.
Lão Bạch đưa tờ giấy cho anh. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống tờ giấy giám định, tầm mắt dịch xuống từng chút từng chút, dừng trên kết quả cuối cùng.
Lão Bạch định hỏi lại thấy Tưởng Viễn Chu vung cánh tay lên.
Tờ giấy bị người đàn ông ném phứt lên phía ghế trên, sau đó lại nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống bên chân Tưởng Viễn Chu. Sắc mặt anh xanh mét, tức giận nhắm hai mắt lại, không nhìn ai hết.
Anh đã biết không nên ôm hy vọng. Hứa Tình Thâm đã nói không phải con anh, anh còn đi xem kết quả giám định làm gì, đúng là tự đi ngược mình. Ai ai cũng chạy tới anh mà thọc một dao, lần này tới lần khác, vết sẹo trong tim anh rốt cuộc còn lành được không?