Tưởng Viễn Chu không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, hơn nữa nhát cắn này, tuyệt đối là dùng hết toàn lực. Hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, đau thấu xương, anh cũng cầm không được nữa, chỉ có thể buông ra.
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh, người đàn ông ở bên cạnh kinh ngạc ngẩn người vội vàng lấy lại tinh thần, đứng ở bên cạnh Hứa Tình Thâm.
Vị tiên sinh này, đừng vu cáo hãm hại người khác như thế, tôi tin tưởng nhân phẩm của bác sĩ Hứa.
Ông tin tưởng? Tưởng Viễn Chu cảm thấy buồn cười. Trước đó ông có quen cô ấy sao?
Tuy rằng chúng tôi không quen, nhưng bác sĩ Hứa có thể cứu con tôi, đương nhiên cô ấy là người tốt.
Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn sắc mặt của đối phương, không từ bỏ dù chỉ là một sơ hở nào.
Vậy ông biết hiện tại cô ấy đã không còn là bác sĩ?
Biết, nhưng chuyện này cũng không liên quan, cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân năm đó thành công như vậy, nhất định cô ấy cũng có thể tạo ra kỳ tích cho con trai tôi.
Tưởng Viễn Chu nắm lấy chỗ cổ tay, vừa chạm vào, đau đến nỗi khiến anh vội rụt tay lại.
Hứa Tình Thâm, em không thể làm cuộc phẫu thuật này.
Vì sao? Đối phương đột nhiên cao giọng. Xin hỏi, cậu là gì của bác sĩ Hứa?
Đúng vậy, anh là gì của cô chứ?
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh.
Năm đó, đúng là cô ấy thực hiện cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân năm đó thành công, nhưng về sau lại bị bệnh viện Tinh Cảng khai trừ, bác sĩ như vậy, tôi không tin ông còn dám...
Đối phương cũng rất kiên trì: Tôi không coi trọng những chuyện này.
Hứa Tình Thâm siết chặt tay, ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào cô: Còn em? Hứa Tình Thâm, em lấy đâu ra tự tin để có thể cầm dao phẫu thuật lên một lần nữa?
Bỗng nhiên cô ra sức đẩy lồng ngực anh: Rốt cuộc anh muốn âm hồn bất tán tới khi nào?
Tưởng Viễn Chu lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm không dời đi, Lão Bạch và người còn lại đứng ở bên cạnh.
Hôm nay đối với Hứa Tình Thâm mà nói, gặp lại Tưởng Viễn Chu, cô giống như chim sợ cành cong. Cô luôn cảm thấy anh sẽ làm cuộc sống bình thường của cô đảo lộn, mỗi lần, chỉ cần anh nói một câu, là có thể đẩy tất cả cơ hội tốt đẹp trước mắt cô.
Mà đối với Tưởng Viễn Chu, tâm tình của anh mới là phức tạp nhất, mâu thuẫn chồng chéo khiến bản thân anh trở nên khổ sở.
Cái chết của dì nhỏ luôn là một hố sâu ngăn cách hai người, anh biết không qua được, anh biết rõ không thể vượt qua được, nhưng vì sao lại không có cách nào để anh có thể quên đi?
Anh giống như không muốn nhìn thấy cô có cuộc sống tốt đẹp, nhưng rõ ràng là. . . Cũng không phải vậy! Nói cách khác, tại sao anh trở thành một người xấu như vậy chứ?
Hứa Tình Thâm nghiến răng nhìn về phía anh, người đàn ông kia rất sợ cô đổi ý, vội vàng nói: Bác sĩ Hứa, cô đừng có gấp, cũng đừng nóng giận, chỉ cần cô cứu con trai tôi, không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Thần sắc Hứa Tình Thâm hình như có chút thả lỏng, cô nhìn Tưởng Viễn Chu, đáp: Được, tôi đáp ứng.
Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Hứa, cô thực sự là vị cứu tinh của gia đình tôi!
Ngày mai tôi sẽ tới nữa, có một số kiểm tra phải làm cẩn thận.
Được, được, được.
Hứa Tình Thâm không hề liếc mắt nhìn Tưởng Viễn Chu nữa, cô bước dọc theo hàng lang, rời khỏi đây. Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Lão Bạch đứng bên cạnh nhắc nhở: Tưởng tiên sinh, đi thôi.
Anh không đi theo hướng Lão Bạch, mà là nhanh chóng bước theo Hứa Tình Thâm. Hai người ra tới bên ngoài bệnh viện, Hứa Tình Thâm muốn đi gọi xe, Tưởng Viễn Chu đứng chặn trước mặt cô.
Lẽ nào em cũng không cảm thấy có gì đó không thích hợp sao?
Không thích hợp cái gì? Hứa Tình Thâm thấp giọng hỏi.
Tại sao bỗng nhiên có người tìm em phẫu thuật? Vì sao chỉ muốn em làm? Vì sao em lại được đưa tới bệnh viện?
Hứa Tình Thâm sao có thể nghe lọt những lời này nữa, cô lắc đầu, không muốn có vướng mắc với Tưởng Viễn Chu.
Bởi vì cậu bé có bệnh giống như Mạc Tiểu Quân, bởi vì cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân, tôi đã thành công, bởi vì tôi đã từng là một bác sĩ!
Cô gần như là hướng về phía Tưởng Viễn Chu nói hết những lời này.
Ánh mắt người đàn ông khẽ lạnh đi: Hứa Tình Thâm, em đừng bị người ta nói mấy câu tâng bốc mà đầu óc trở nên u mê. Cho dù em có ưu tú như thế, nhưng em cũng bỏ trống thời gian sắp hai năm rồi. Chân trước vừa quay về Đông Thành, chân sau thì có người tìm em lên bàn mổ. . .
Ai nói tôi vừa mới quay về Đông Thành? Lần này tiếng nói của Hứa Tình Thâm tê lạnh đến nỗi giống như tảng băng tháng hai. Tôi vẫn luôn ở Đông Thành, chỉ là không đi làm, hai năm gần đây, tôi hít thở chung bầu không khí với anh, chỉ là chúng ta không xuất hiện ở một nơi, không chạm mặt mà thôi.
Tưởng Viễn Chu đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ, hóa ra, khoảng cách giữa bọn họ vẫn luôn gần đến như vậy.
Hứa Tình Thâm khẽ thở dài, ánh nắng xuyên qua tán lá rơi xuống, từng chút đều rơi trên vầng trán cô.
Tưởng Viễn Chu, hiện tại chúng ta đều đã lập gia đình, nếu anh vẫn muốn oán hận tôi, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, được chưa?
Tưởng Viễn Chu nghe thấy những lời này, lại không khỏi cảm thấy hoảng hốt, Hứa Tình Thâm vẫn còn nói thêm: Nếu tình cờ chạm mặt, tôi cũng không tránh được. Nhưng anh không cần phải đem chuyện trước kia làm tổn thương tôi, dì nhỏ anh qua đời, tôi không tin qua ngần ấy thời gian mà anh vẫn không chấp nhận được.
Vừa nãy, tôi chỉ. . .
Chỉ khiến cho người ta biết, trên tay tôi thiếu anh một mạng phải không?
Tưởng Viễn Chu há hốc mồm, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt: Nếu em thực hiện cuộc phẫu thuật này, em không sợ sẽ rước lấy phiền phức sao?
Hứa Tình Thâm bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh.
Cho dù có phiền phức thật, cũng không quan hệ gì tới anh.
Cô xoay người muốn đi, Tưởng Viễn Chu cũng không biết nên làm thế nào, tiến lên lôi kéo, Hứa Tình Thâm vung cánh tay lên, cổ tay cô va vào cằm người đàn ông, thanh âm vang lên rõ ràng. Hứa Tình Thâm quay đầu lại liếc nhìn, trong ánh mắt không hiện chút gợn sóng.
Chỉ cần Tưởng tiên sinh không gây phiền toái cho tôi, ở trong mắt tôi, những chuyện phiền phức khác đều không đáng nhắc tới.
Lúc Lão Bạch đi ra, liền thấy Hứa Tình Thâm bước nhanh rời đi. Tài xế đã lái xe đến cửa, đồng thời hỗ trợ dìu người vào bên trong xe.
Tưởng tiên sinh?
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt: Tôi quan tâm chuyện của cô ấy làm gì chứ? Chuyện của cô ấy, đã sớm không hề có liên quan gì tới tôi.
Lão Bạch không trả lời. Tưởng Viễn Chu nhìn anh một hồi lâu, sau đó lên xe.
---
Hứa Tình Thâm trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Kinh Sênh đang chơi với Lâm Lâm ở trong sân, Hứa Tình Thâm đến gần vài bước.
Đi đâu vậy? Sao giờ về?
Hứa Tình Thâm ngồi vào bên cạnh người đàn ông.
Ngày hôm qua có người tìm em, nói muốn mời em phẫu thuật.
Bây giờ em đã không phải là bác sĩ.
Đối phương hứa hẹn, nếu như em đồng ý, đầu tiên sẽ giúp em được làm ở bệnh viện.
Phó Kinh Sênh cũng có chút lo lắng, khả năng là bởi vì chuyện của em gái anh đến nay vẫn không có tin tức.
Nếu như vậy, em sẽ tới bệnh viện làm việc?
Chỉ có điều ngày hôm nay em đụng phải Tưởng Viễn Chu.
Phó Kinh Sênh lấy lại tinh thần, nhìn sang Hứa Tình Thâm.
Sau đó thì sao?
Nhưng thật ra anh ta chỉ nhắc nhở em, nói khả năng chuyện phẫu thuật không hề đơn giản như vậy, em vừa mới tới đây, đã có người tới tìm, hơn nữa đã lâu em không hề động vào dao phẫu thuật. . .
Đối phương là ai, biết không?
Hứa Tình Thâm lắc đầu: Nhưng em có danh thiếp của ông ta.
Cho anh xem.
Hứa Tình Thâm lấy danh thiếp ra đưa cho Phó Kinh Sênh, người đàn ông liếc nhìn.
Là tổng giám đốc của một công ty có tiếng, xem ra có chút địa vị.
Đúng vậy, xem trang phục, thật sự không giống như người bình thường.
Nếu thu xếp người để em mổ, cũng không vội ngày một ngày hai đó chứ?
Đó là lẽ đương nhiên, kỳ thực em cũng do dự. Huống hồ, mặc dù nếu thật sự phẫu thuật, có có rất nhiều sự chuẩn bị trước khi mổ nữa.
Phó Kinh Sênh cho danh thiếp vào trong túi.
Vậy là tốt rồi.
Lâm Lâm chơi ở cách đó không xa, Phó Kinh Sênh cho tay vào trong túi quần, bỗng nhiên nghiêng người ghé sát vào bên Hứa Tình Thâm, hỏi: Bà xã, một ngày nào đó em sẽ không hồng hạnh vượt tường đấy chứ?
Hứa Tình Thâm đẩy đầu anh ra.
Phó tiên sinh, ngay cả giấy đăng ký kết hôn anh cũng có thể sửa lại, làm sao em dám đắc tội với anh chứ?
Phó Kinh Sênh thấy buồn cười, nói: Vậy là tốt rồi.
---
Cửu Long Thương.
Xe của Tưởng Viễn Chu lái đến nơi, thấy xe của Tưởng Đông Đình đỗ ngoài cửa, Lão Bạch ý bảo tài xế hạ cửa sổ xe xuống. Tưởng Đông Đình vừa muốn xuống xe, liền thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi bên trong xe. Ông ta cũng hạ cửa sổ xe xuống: Viễn Chu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút gợn sóng nhìn về phía ông: Sao ba lại tới đây?
Con cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ hối hận, Thời Ngâm đã đợi con hơn hai năm. . .
Ba đừng mang đạo lý ra nói với con.... Tưởng Viễn Chu ngắt lời ông. Cho tới bây giờ con chưa bao giờ để cô ta chờ con cả.
Nhưng Thời Ngâm thiện lương như vậy, nó không phải là vì đứa con sao? Để cho nó có một gia đình hoàn chỉnh!
Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn ông ta: Nếu lúc đầu cô ta lo lắng cho đứa con như vậy, sao lúc đầu không phá bỏ đi?
Con... Tưởng Viễn Chu!
Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ xe ra, hướng về phía tài xế, nói: Lái xe.
Thái độ của anh vẫn luôn như vậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tưởng Đông Đình lấy một cái.
Xe chậm rãi đi về phía trước, tài xế cũng không biết nên đi đâu.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở phía sau xe, bỗng nhiên nói một địa chỉ.
Tài xế lái xe tới địa chỉ đó, qua không bao lâu, đi tới cửa chính khu biệt thự.
Bảo vệ mặc chiếc áo khoác tây trang đứng trước trạm gác, dáng đứng nghiêm trang, nhìn thấy chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, anh ta thực hiện động tác chào.
Lão Bạch và tài xế đều ngẩn người ra, bảo vệ ấn cái nút bên cạnh, rào chắn chậm rãi nâng lên, tài xế nhấn nhẹ chân ga, xe từ từ lái vào. Đến một quảng trường lớn, Tưởng Viễn Chu bảo anh ta dừng lại. Lão Bạch xuống xe cùng anh, đi qua một đoạn tường màu hồng thật cao, phía trước là hàng tùng xanh biếc, trên đường nhỏ có những đứa trẻ đang nô đùa tùy ý chạy, không lo lắng điều gì.
Một cô bé trong số đó đụng vào chân Tưởng Viễn Chu, thiếu chút nữa thì ngã, người đàn ông vội kéo tay cô bé: Cẩn thận.
Cám ơn chú.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, cười cười, một lát sau mới nói: Con đường này chỉ có người đi bộ mới được đi, mới đầu vừa ý nhất là điểm này. Khi nào có con, cũng không cần lo lắng lúc nó chơi đùa sẽ gặp nguy hiểm. Ở nơi này đừng nói là ô tô, ngay cả xe đạp cũng không vào được.
Tưởng tiên sinh, ngài có mua nhà ở đây sao? Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu.
Vừa nãy nghe thấy ngài nói tới tên cô Hứa.
Tưởng Viễn Chu không nói gì, bước chân dài tiếp tục đi về phía trước.
Khu biệt thự Lục Lâm này có thể nói là tuyệt vời nhất, khu vực công cộng vô cùng rộng lớn. Đi tới một ngôi biệt thự trước mặt hồ Lâm, Lão Bạch thấy trên mặt hồ còn có những chiến thuyền bé đang bơi.
Tưởng Viễn Chu đến gần, dùng vân tay mở cửa, Lão Bạch đi theo phía sau anh, trước khi cánh cửa mở toang, người đàn ông nhắc anh một câu: Đổi giày.
Vâng.
Đi vào phòng khách, Lão Bạch có chút giật mình, nơi này giống y như một ngôi nhà bình thường khác.
Căn nhà không có cảm giác trống rỗng, đồ dung gia dụng, thiết bị điện, thứ gì cũng có. Dưới bàn trà ở salon trải chiếc thảm nhung hình vuông lớn, nhìn qua vừa thấy ấm áp lại nhã nhặn khiến người ta cảm thấy thư thái.
Lão Bạch đi theo, Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế sa lon. Ngồi đi.
Vâng. Lão Bạch ngồi xuống.
Chỗ này vốn định là phòng tân hôn.
Lão Bạch gật đầu nói: Hoàn cảnh tốt, đường xá cũng tốt.
Bên trái phòng khách, ánh nắng mặt trời không hề có vật cản nên cứ thế rọi thẳng vào, Tưởng Viễn Chu trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng: Tôi nghĩ người tìm Hứa Tình Thâm kia, có vấn đề.
Vì sao?
Trùng hợp, huống hồ nếu đã tạo ra tiền lệ như vậy, không phải là bác sĩ xuất sắc nhất không thể làm được. Nếu là tôi, tôi sẽ không thể tìm tới Hứa Tình Thâm không chút do dự như vậy. Nếu liên quan đến tính mạng của đứa con mình, sự quyết đoán đó lại khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu như đối phương có mưu tính gì, tại sao họ muốn nhằm vào cô Hứa?
Tưởng Viễn Chu ngả người về phía sau ghế.
Hay là, có người muốn đuổi cô ấy ra khỏi Đông Thành.
Trong ánh mắt Lão Bạch cũng không kinh ngạc lắm, Tưởng Viễn Chu nói không phải là không có lý.
Tưởng tiên sinh, trước khi tôi đi điều tra, tôi muốn hỏi ngài một việc.
Chuyện gì?
Nếu như cô Hứa bị đuổi ra khỏi Đông Thành thật, đối với ngài mà nói, không là chuyện tốt sao?
Tưởng Viễn Chu mím chặt môi không nói.
Tôi nhớ kỹ ngài đã từng nói với tôi, nhất định là ngài hận cô ấy, nếu hận, sau này cũng không gặp lại, không phải sẽ tốt hơn sao? Tựa như cô ấy biến mất gần hai năm qua vậy.
Mấy trăm ngày, cả ngày lẫn đêm trôi qua, Tưởng Viễn Chu cũng từng tự nhủ, nếu như không gặp, trái lại rất tốt. Hứa Tình Thâm biến mất khỏi tầm mắt anh, chẳng phải là kết quả tốt nhất sao? Khiến cả hai người đều đạt được mục đích.
Tôi có hận cô ấy. Tưởng Viễn Chu đưa bàn tay phải che khuôn mặt, trái tim trần trụi vỡ tan, bị che giẩu ở nơi tối tăm không hề có ánh sáng mặt trời chiếu tới, lâu dần, chính anh cũng không dám chạm tới.
Lão Bạch trầm mặc, dường như Tưởng Viễn Chu đang cố gắng chịu đựng, hồi lâu sau, Lão Bạch muốn mở miệng, lại bị thanh âm trầm trấp của người đàn ông chặn lại:
Tôi có hận cô ấy... Anh lặp lại một lần nữa, sau đó nói tiếp: Nhưng tôi cũng yêu cô ấy.
Từ sau cùng, âm điệu vô cùng kiên định, dù chỉ là câu nói rất khẽ, nhưng Lão Bạch đã nghe thấy rõ ràng. Lão Bạch nắm chặt hai tay của mình, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút bất lực thay cho Tưởng Viễn Chu.
Nếu như không phải là muốn đuổi cô ấy ra khỏi Đông Thành, chính là muốn lấy mạng người.
Chẳng lẽ còn có người muốn cô Hứa mang tiếng xấu thêm lần nữa?
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hiện lên tia nhìn độc ác.
Tiếng xấu? Những chuyện này không phải là thứ họ mong muốn. Nếu như Hứa Tình Thâm làm chuyện gì gây ra án mạng, cô ấy sẽ phải đối mặt với chuyện tù tội, ai có thể tốt bụng như vậy, chỉ chửi cô ấy vài câu là được?
Lão Bạch nghe thế, nhìn thoáng qua người đàn ông phía đối diện.
Tưởng tiên sinh, tôi hy vọng là ngài quá lo lắng thôi.
Tôi cũng hy vọng như vậy.
Nếu như việc này thực sự giống như ngài nói, có thể liên quan tới lão gia hay không?
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không thay đổi, gật đầu, Rất có thể. Còn có một khả năng khác, là nhà họ Lăng.
Bên phía cô Lăng?
Năm đó tài sản nhà họ Lăng cũng có liên quan tới chuyện kia, rồi lại có Duệ Duệ ngoài ý muốn, hôm nay Hứa Tình Thâm lại xuất hiện, chính là người mà họ thấy không muốn chấp nhận nhất.
Lão Bạch khẽ gật đầu.
Chuyện này cũng không khó điều tra, cậu xem người nhà bên bệnh viện kia, liệu thật sự có con trai như vậy hay không, có phải là mắc bệnh này thật hay không. Bọn họ đoán chắc Hứa Tình Thâm chỉ phụ trách chữa bệnh, sẽ không đi điều tra hộ khẩu.
Lão Bạch đan hai tay vào nhau đặt ở trên đùi.
Tưởng tiên sinh. . .
Đi thôi.
Ngài thì sao?
Tưởng Viễn Chu nhìn anh, sau đó đứng dậy.
Tôi cũng đi.
Ở đây cũng chỉ là một căn nhà trống, nếu không phải vì không muốn gặp Tưởng Đông Đình, anh cũng sẽ không tới đây.
Có rất nhiều người cảm thấy, một ngôi nhà lớn hay nhỏ không hề quan trọng, ngôi nhà đó có ấm áp và thoải mái hay không, tất cả phải xem người bên cạnh bạn là ai.
---
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở trong phòng, Duệ Duệ chơi ở bên cạnh bàn trà, trên nền nhà chất đầy đồ chơi của bé.
Sắc mặt bà Lăng hơi trầm xuống: Thời Ngâm, con định chờ đợi như vậy sao?
Mẹ, không phải mẹ muốn con ở nhà sao?
Nhưng cứ như này cũng không phải cách tốt, thế nào mà bên Viến Chu cũng không có lấy một chút tin tức.
Lăng Thời Ngâm ỉu xìu, Duệ Duệ chống tay lên bàn trà đi về phía trước, đang chạy theo quả bóng kia. Nhưng mới đi ra ngoài một vài bước, lại ngã xuống đất.
Duệ Duệ khóc rống, bà Lăng nhíu mày, Lăng Thời Ngâm nhìn qua, cậu nhóc bò vài cái không đứng lên, cô thở dài, đi tới nâng bé dậy.
Con còn quan tâm tới nó làm gì?
Dù sao nó cũng là con của con.
Con còn cho là thật.
Lăng Thời Ngâm để Duệ Duệ ngồi chơi, bà Lăng dựa và ghế sô pha, lười phải nhìn theo nó. Cũng không bao lâu sau, người giúp việc đi tới, đưa tách trà nóng đã pha xong đưa cho bà Lăng. Bà ta cầm lấy, thấy vẫn nóng, vừa muốn để sang một bên, liền thấy Duệ Duệ.
Bà Lăng khẽ cử động, nghiêng người qua đặt tách trà lên bàn.
Lăng Thời Ngâm xem điện thoại di động, lần trước, cô mới đưa Duệ Duệ về nhà có một lúc, Tưởng Viễn Chu đã tới ngay lập tức rồi.
Nhưng bây giờ, ngay cả con trai của mình, anh cũng không cần sao?
Cô ngẩng đầu lên, thấy Duệ Duệ đang đi về phía trước, đang cầm món đồ chơi lấy trên bàn trà, mà cách đó không xa, lại bày một tách trà nóng hổi. Duệ Duệ bi bô bước về phía trước, Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi vội vàng đứng dậy, khi tay bé gần chạm vào ly nước thì vội vàng bưng tách trà lên.
Mẹ, mẹ không chú ý còn có trẻ con ở đây sao?
Có đúng là con hồ đồ rồi hay không? Nếu nó bị bỏng, không phải là con có thể trở về Cửu Long Thương sao?
Lăng Thời Ngâm giật mình nhìn về phía bà Lăng.
Mẹ cố ý?
Mẹ cũng vừa để xuống, ai còn có thể nhìn nó không rời mắt được chứ? Là nó không cẩn thận, chúng ta cũng không có biện pháp.
Dù sao mẹ cũng đừng có ý nghĩ như vậy! Lăng Thời Ngâm đặt tách trà lên chỗ Duệ Duệ không với tới được.
Nếu nó bị bỏng, mẹ còn hy vọng Viễn Chu sẽ đối xử tốt với con sao?
Nó còn có thể đánh con phải không?
Con là mẹ của Duệ Duệ, nhưng lại khiến nó bị bỏng? Không phải là mẹ đang giúp, mà là đang hại con!
Bà Lăng nghe thấy đau đầu, xua tay: Được rồi, chuyện của con mẹ cũng không thèm quan tâm nữa, mặc kệ.
Cô đứng dậy đi lên lầu hai, Lăng Thời Ngâm càng cảm thấy tức tối phiền muộn, nhưng cơn tức tối này cũng không có chỗ để trút bỏ.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm làm bữa sáng xong, đặt bánh mì mới làm bỏ lên trên bàn, Phó Kinh Sênh đang ngồi ở trong phòng khách, cô vừa định gọi anh ăn điểm tâm, anh liền vẫy vẫy tay với cô.
Tới đây.
Làm sao vậy? Ăn điểm tâm trước đã. Hứa Tình Thâm đi tới, Phó Kinh Sênh xê dịch sang một bên, để cho cô ngồi vào bên cạnh mình.
Tấm danh thiếp hôm qua em đưa cho anh, là giả.
Hứa Tình Thâm giật mình, ánh mắt nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Công ty kia cũng có một tổng giám đốc như thế... Ngón tay người đàn ông hoạt động, mở tập tài liệu bên trong ra. Thế nhưng số điện thoại di động sai, còn có, đối phương mới ba mươi hai tuổi, sao có thể sinh được cậu con trai lớn như vậy sao?
Em xem một chút. Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước, nhìn thật cẩn thận. Ngay cả địa chỉ nhà riêng và ảnh chụp đều có, những tài liệu này hẳn là rất tối mật?
Ở trong mắt anh, không có gì là bí ẩn, anh muốn nhìn cái gì thì xem cái đó.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy, hơi nhăn mặt: Nói như vậy, thân phận của người kia đều là giả mạo.
Sắc mặt cô nghiêm túc. Mục đích làm như vậy là gì chứ?
Mặc kệ là mục đích gì, không làm giải phẫu là được rồi.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: Phải, nhưng em sẽ không rút dây động rừng, em sẽ tới bệnh viện, giải quyết chuyện cậu bé kia cho dứt điểm.
Em không sợ sẽ gặp nguy hiểm?
Sợ cái gì chứ, bọn họ diễn trò, em cũng diễn theo, về điểm này em rất có thiên phú.
Phó Kinh Sênh chưa thấy còn có người khen ngợi mình như vậy, anh bật cười, nói: Tốt lắm, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.
Ăn điểm tâm xong, Hứa Tình Thâm ra ngoài, cách bệnh viện không xa có trạm dừng xe, Hứa Tình Thâm bước nhanh đi về phía trước, bỗng nhiên có người đứng chắn trước mặt cô.
Cô Hứa.
Hứa Tình Thâm lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn, lại là Lão Bạch. Cô vô thức nhìn xung quanh, quả nhiên thấy xe của Tưởng Viễn Chu đỗ ở con đường đối diện.
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm chợt lạnh, Lão Bạch nhìn cô chằm chằm: Lần trước đã gặp ở Đắc Nguyệt Lâu, có thể nói, cũng thực sự là đã lâu không gặp.
Ừm, phải.
Cô yên tâm, cũng không phải Tưởng tiên sinh muốn tới quấy rầy cuộc sống của cô. Chỉ là lát nữa chúng tôi phải tới Ngô Khương, thế nhưng có một số tài liệu muốn đưa cô Hứa, nên chúng tôi chờ cô ở đây.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn không thay đổi: Tài liệu gì?
Cô cứ xem trước đi.
Lão Bạch đưa về phía Hứa Tình Thâm, cô cầm lấy rồi xem, tờ thứ nhất ghi rõ lý lịch thật của người đàn ông kia.
Ông ta chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi, hiện tại có rất nhiều loại người này, nói là có người cho ông ta một nghìn tệ, bảo ông ta phải diễn một vở kịch. Bao gồm cả bà vợ, cũng là giả.
Hứa Tình Thâm nhìn mấy lần, Lão Bạch tiếp tục nói: Bệnh án của cậu bé kia, cũng là ngụy tạo.
Cô khẽ nuốt khan, nhìn người đàn ông trước mặt.
Cho dù bệnh án là ngụy tạo, nhưng trước khi phẫu thuật cũng phải kiểm tra, tôi sẽ không để họ lừa tôi.
Cô Hứa, cô thực sự tin là như vậy sao? Lão Bạch đứng ở trong gió rét, nhìn Hứa Tình Thâm thực sự là một điểm cũng không hề thay đổi, khiến anh bất chợt có một cảm giác, hình như tất cả trở lại hai năm trước đây.
Kết quả kiểm tra, hoàn toàn có thể làm giả, coi như là mắt thấy, cũng không nhất định là thật. Hay đó là một cái bẫy hoàn hảo, chờ cô chui vào, khi mổ cho cậu bé kia, nếu như. . . Đó là một sai lầm không thể cứu vãn thì sao?
Hứa Tình Thâm nghe thế, sắc mặt có chút thay đổi, nghiến răng thật chặt.
Lão Bạch thấy thế vội vàng nói: Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, Tưởng tiên sinh không muốn cô phẫu thuật, cũng là vì muốn tốt cho cô.
Hứa Tình Thâm siết chặt xấp tài liệu, nhấc chân lên, không đi đến hướng bệnh viện, mà là đi thẳng tới chỗ xe của Tưởng Viễn Chu.
Đi tới cửa xe phía sau, Hứa Tình Thâm dùng tài liệu trong tay gõ một cái vào cửa sổ xe. Cánh cửa kính màu trà chậm rãi hạ xuống, Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên trong, Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, che mất ánh nắng phản chiếu. Người đàn ông khẽ ngẩng lên, sắc mặt kiềm chế rất tốt, hầu như là không có bất kỳ biểu tình khác thường nào. Hứa Tình Thâm cũng cười cười, mấp máy môi nói nhấn mạnh từng chữ một: Tưởng tiên sinh, làm phiền rồi.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm, Lão Bạch đi tới xe, chợt thấy Hứa Tình Thâm ném xấp tài liệu trong tay vào bên trong xe.
Anh cho tôi xem những thứ này cũng vô ích, gia đình đó không bình thường, chồng tôi đã sớm điều tra ra. hôm nay tôi tới bệnh viện chỉ để làm rõ mọi chuyện mà thôi.
Thông tin Tưởng Viễn Chu đưa cho cô, chính xác và phân tích rất cặn kẽ, nhưng trong mắt Hứa Tình Thâm, chẳng có gì khác biệt.
Có lẽ là suy nghĩ đã không giống như trước đây. Nếu như đổi lại là vào hai năm trước, có thể cô sẽ cầm tập tài liệu này mà cảm động cả ngày. Hứa Tình Thâm nhìn vào người ngồi bên trong xe lần nữa.
Hiện tại, thậm chí tôi còn hoài nghi, tất cả chuyện này, là do anh sắp xếp? Khiến tôi nhận lời phẫu thuật, sau đó anh đứng ra can thiệp, có đúng hay không?