Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 129 - Hóa Ra Đây Là Dáng Vẻ Của Ngài Tưởng Khi Làm Cha!

Trước Sau

break
Editor: Yuè Yīng

♥♥♥

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

***

Lão Bạch vẫn nghiêng người như cũ, cũng không thấy được tình huống phía trước xe, Tưởng Viễn Chu không muốn nói tiếp, Lão Bạch quay sang nói với tài xế bên cạnh: Mở điều hòa ra đi.

Tài xế thấy Hứa Tình Thâm dừng bước, sau đó tìm kiếm thứ gì đó trong túi, xe cách cô càng lúc càng gần, kỳ thực chỉ cần Lão Bạch hoặc Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước, hẳn là có thể phát hiện ra.

Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động nghe máy, là nhân viên phòng hành chính gọi tới. Cô bước nhanh về phía trước, thấy đèn tín hiệu trước mặt lóe lên, gần chuyển thành đèn xanh.

Tài xế đặt chân trên chân ga, nhẹ nhàng nhấn xuống, xe mới di chuyển, chợt lại nghe thấy rầm một tiếng, anh ta thắng gấp, Lão Bạch quay người lại: Chuyện gì xảy ra?

Phía trước có một chiếc xa chắc là cố chen vào, không, là lao vào. Lão Bạch vừa muốn đẩy cửa xuống phía dưới, chợt nghe thấy chỗ ngồi phía sau xe truyền đến một giọng nói: Khoan đã.

Làm sao vậy? Tưởng tiên sinh.

Là xe nhà họ Tưởng.

Lão Bạch nghe vậy, thu tay về, tài xế của chiếc xe kia xuống xe rất nhanh, anh ta đi tới bên cạnh xe, gõ nhẹ hai cái ở trên cửa sổ xe. Lão Bạch ý bảo tài xế hạ cửa sổ xe xuống.

Tưởng tiên sinh.

Lúc này, trước mặt đang có người đi qua đường, Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, theo biển người đi về phía trước.

Tưởng Viễn Chu ngước lên nhìn, phía trước đều là xe cộ, ở giữa khoảng cách hai chiếc xe, có một bóng dáng lướt qua thật nhanh, anh vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, chỉ nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng cách đó không xa.

Tưởng tiên sinh, lão gia muốn gặp ngài, đã lâu ngài không quay về nhà chính.

Tưởng Viễn Chu thờ ơ: Ông ấy muốn gặp tôi, nên ông đâm vào xe của tôi?

Cửu Long Thương tôi không được vào, tới bệnh viện ngài cũng không chịu gặp. . .

Phía sau có một loạt tiếng còi xe vang lên thúc giục, Tưởng Viễn Chu nói với tài xế của mình: Lái xe.

Tưởng tiên sinh, gần đây lão gia cũng không được khỏe, trong lòng luôn nhớ tới ngài. . .

Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: Ông chỉ cần nói cho ông ta biết, tôi sẽ không đi gặp ông ấy, đơn giản vậy thôi?

Thế nhưng. . .

Ông ấy muốn gặp tôi, thì cứ tới mộ của dì nhỏ chờ đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ tới. Tưởng Viễn Chu nói xong, đá và ghế lái trước mặt: Lái xe.

Tưởng tiên sinh, xe của ông ta chắn chúng ta.

Có thể chen ra hay không? Lão Bạch tiếp lời, ngồi thẳng người lên. Yên tâm, làm trầy xước hỏng xe cũng không cần cậu phải bồi thường.

Tài xế nghe thế, đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao?

Trước mặt đường thông thoáng hơn không ít, tài xế dẫm phanh, nhấn chân ga, chiếc xe mạnh mẽ chen về phía trước, âm thanh rầm rầm truyền tới, người phía bên ngoài đã sợ đến nỗi trốn ra phía sau xe, chỉ lo bản thân sẽ xảy ra tai nạn.

Một chiếc xe đi phía sau đang lái về phía trước, hạ cửa sổ xe xuống, hướng về phía người tài xế kia, nói: Kẻ có tiền thật cố chấp như trâu bò nha, lại cũng không thoát hiểm, chậc chậc, chiếc xe này thiệt hại không ít.

Bên trong xe vẫn mở điều hòa đều đều, hai lòng bàn tay người tài xế còn có mồ hôi. Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, anh ta chợt nhớ tới chuyện gì đó, sốt ruột nhìn sang hai bên đường, đâu còn có bóng dáng của Hứa Tình Thâm nữa? Anh ta nghĩ thầm có thể là mình nhìn lầm rồi, dù sao sau khi Hứa Tình Thâm rời khỏi Cửu Long Thương, ngoại trừ nhìn thấy một lần ở trước Ngô Khương, anh không nhìn thấy Hứa Tình Thâm thêm một lần nào nữa. Nếu như không phải cố ý muốn gặp, nếu như không phải có ý định thăm dò thông tin, thì ngay cả ở cùng trong một tiểu khu, cũng có thể cả đời không đối mặt, chớ nói chi là Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm như thế.

---

Đến giai đoạn cuối thai kỳ, bụng của Hứa Tình Thâm càng lúc càng lớn, Phó Kinh Sênh thấy cô khổ cực, không bắt cô phải tới mỗi ngày. Hứa Tình Thâm không tiện đi lại, đồ dùng của con sau khi sinh, cơ bản đều cô đều mua online.

Bên trong căn phòng không lớn lắm, đã được đặt thêm chiếc giường trẻ con, nằm ngay bên cạnh giường lớn. Đồ tã lót cũng mua và được giặt giũ xong, xếp lên nhau gọn gàng, đặt ở trên giường nhỏ. Hứa Tình Thâm khó chịu, lúc không có ai, cô sờ sờ vài thứ kia, bỏ ra rồi lại gấp vào, lặp đi lặp lại. Bên cạnh cô không có bạn bè người thân, cho nên còn gian khổ hơn bình thường, nếu như không tới chỗ Phó Kinh Sênh, có thể suốt ngày cô cũng sẽ không nói lấy một câu. Hứa Tình Thâm càng ngày càng khát vọng đứa bé này mau ra đời nhanh lên một chút, nói vậy, chí ít như vậy cô sẽ không cô đơn như bây giờ.

Có đôi khi, cô cũng không nhịn được suy nghĩ linh tinh, đứa con của Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm, cũng sắp ra đời rồi sao? Lúc này, Tưởng Viễn Chu đang làm gì?

Hứa Tình Thâm cô một mình đi khám thai, một mình đặt mua đồ cho con, một mình ráp chiếc giường nhỏ, một mình ở lúc thèm ăn phải tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn.

Nhất định là Lăng Thời Ngâm không giống như thế? Hiện tại nhất định là anh đã chấp nhận cô ta, cho nên có lẽ Tưởng Viễn Chu sẽ không để cho Lăng Thời Ngâm giống như cô.

Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, cô không thể một mình làm hết tất cả, cuộc sống của một người quá khó khăn, cô đã nghĩ tới đề nghị khi trước của Phó Kinh Sênh không chỉ một lần.

Tới gần ngày sinh dự tính, Hứa Tình Thâm tới chỗ Phó Kinh Sênh. Người đàn ông dẫn lên lầu.

Tôi đã thuê bảo mẫu, hai ngày nữa sẽ tới nhà cô.

Hứa Tình Thâm giật mình: Anh tìm bảo mẫu cho tôi?

Nếu không thì tới khi cô sinh, cô nghĩ sẽ trông cậy vào ai chăm sóc mình?

Hứa Tình Thâm cũng từng nghĩ đến bước này, cô không thể nào gọi người nhà, cũng không có thể nói cho Tống Giai Giai, chỉ là không nghĩ tới Phó Kinh Sênh lại hành động nhanh hơn cả cô.

Tình Thâm, mấy ngày nữa tôi phải đi Tứ Xuyên, đúng lúc là ngày sinh dự tính của cô.

Câu nói này của anh ta, coi như là thông báo cho cô biết, nhưng dù sao thì mối quan hệ của họ cũng không hề có gì, Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy có chút quái dị.

Phó tiên sinh, ngài tới Tứ Xuyên làm gì vậy?

Em gái tôi mất tích, đến nay vẫn không tìm được nó, có tin tức nói có khả năng nó ở Tứ Xuyên, tôi muốn đích thân tới đó xác nhận.

Phó Kinh Sênh chẳng bao giờ nói qua tới chuyện của em gái anh ta, Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi giật mình: Mất tích khi nào vậy?

Hơn nửa năm rồi. Phó Kinh Sênh nhìn cô. Một mình cô tới bệnh viện, có được không?

Có thể.

Yên tâm đi, tôi đã dặn dò bảo mẫu rồi, chuyện gì bà ấy cũng có thể làm tốt, bao gồm cả chuyện chăm sóc trong bệnh viện cũng như chăm lo cho đứa trẻ.

Hứa Tình Thâm không biết nên nói gì hơn.

Chi phí cho bảo mẫu, ngài sẽ trừ vào tiền lương của tôi sao?

Chút tiền lương của cô, còn không bằng một bảo mẫu... Phó Kinh Sênh nói đến đây, cười cười: Nếu tôi đã sắp xếp cho cô xong, sẽ không tính tới chuyện tiền, cũng chẳng để ý chút tiền ấy.

Hứa Tình Thâm lại không muốn tự dưng lại nhận ơn huệ của người ta, Phó Kinh Sênh thấy cô định phản đối liền ngắt lời cô: Sau này đứa trẻ ra đời, sẽ có nhiều vấn đề xảy ra, đề nghị của tôi khi trước, cô cứ suy nghĩ lại cho thật kỹ đi.

Bàn tay cô xoa xoa bụng, đứa nhỏ bên trong bụng hung hăng đạp cô một cái, Hứa Tình Thâm thấy đau đớn hơi lùi lại, gật đầu.

---

Lần kiểm tra sức khoẻ sau cùng, bác sĩ đưa ra đề nghị Hứa Tình Thâm sinh mổ (C-section). Tình trạng nước ối của cô không tốt lắm, bác sĩ cũng đã nói từ trước, nếu như sinh thường, tính nguy hiểm tương đối cao.

Nếu như cô đồng ý sinh mổ, tôi sẽ mau chóng thu xếp lịch cho cô.

Hứa Tình Thâm ngồi ở trên băng ca, hỏi: Nước ối vẫn không ổn định sao?

Phải, nước ối quá ít.

Vâng, vậy làm phiền bà thu xếp lịch mổ giúp tôi.

Bác sĩ nhìn cô. Sao lần nào cô cũng đi một mình vậy? Sắp mổ rồi, người nhà cô đâu?

Hứa Tình Thâm nhìn ra chỗ khác. Chờ tới lúc nằm viện, sẽ có người tới đây.

Vậy là tốt rồi, tôi định ngày mổ vào thứ sáu cho cô.

Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Trước một đêm mổ, Hứa Tình Thâm đã vào viện nằm chờ, bảo mẫu mang đầy đủ đồ dùng tới, ở trong phòng bệnh cùng cô. Để ngày mai phẫu thuật, cô đã bắt đầu phải nhịn ăn, nên bụng lại đói lả.

Hứa Tình Thâm đi ra phòng bệnh, bụng lớn đến nỗi bước đi của cô có chút nặng nề mệt mỏi, trên hành lang thật dài, luôn có vô số người đi lại. Cô không muốn nằm trong phòng bệnh suy nghĩ linh tinh, Hứa Tình Thâm vịn tay ở trên vách tường.

Lúc đi qua một phòng bệnh, thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở mép giường, đang cẩn thận cho vợ uống nước. Đương nhiên là người phụ nữ cũng sinh mổ, thân thể suy yếu, vẫn còn đang truyền nước. Trong giường nhỏ bên cạnh, đứa trẻ khóc ra thành tiếng, người phụ nữ sốt ruột muốn đứng lên, người chồng vội vàng đè bả vai của cô lại.

Em đừng ngồi dậy, để anh. Người đàn ông kéo giường nhỏ qua. Bảo bối, có đúng là đói bụng rồi hay không?

Vừa kéo giường nhỏ sát giường bệnh, người phụ nữ xòe bàn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, nói: Không phải là vừa mới ăn xong sao? Anh xem một chút, có phải là ị ra rồi hay không.

Người đàn ông nghe xong liền đứng dậy, bỏ tã của con ra nhìn.

Đúng thật rồi! Ai ui, thúi chết anh!

Nhanh lên, khăn ướt ở trên bàn.

Người đàn ông lần đầu tiên làm ba ba, chân tay lóng ngóng, lúc lấy khăn ướt còn làm đổ sữa trên bàn, người mẹ nằm trên giường bệnh chỉ mong ngồi dậy ngay lập tức.

Nhìn anh kìa, có một bãi nước tiểu cũng không làm được, nhanh lên cho em.

Bà xã, xin bớt giận, không phải là anh đang cố gắng tích cực học sao? Em nằm mấy ngày nay, giao cả con cho anh rồi. . .

Người phụ nữ vốn đang tức giận, bị một câu nói này chọc cười: Anh đó, nếu giao cho anh thật, còn không biết bị giày vò như thế nào đấy.

Hứa Tình Thâm đứng ở cửa, ánh mắt ước ao, đây mới là hành động không hề có kinh nghiệm nhưng lại vô cùng có ý nghĩa với đứa con, tình yêu thương của cha mẹ sao?

Người phụ nữ đang nằm nhìn ra ngoài, lên tiếng hỏi: Cô là ai?

Hứa Tình Thâm như là một đứa trẻ phạm sai lầm bị người lớn bắt được, bàn tay cô vô thức đặt lên bụng, xoay người rời đi. Cô không biết nhìn lén hạnh phúc của người khác như vậy, có bị tính là một loại tội lỗi hay không, cô biết rằng cảnh tượng như vậy, cô chỉ có thể nhìn thấy ở bên trong phòng bệnh của người khác.

Đi ra ngoài không bao lâu, Hứa Tình Thâm đã cảm thấy mệt mỏi, trở lại phòng bệnh, bảo mẫu đang lấy đồ ra.

Cô Hứa, cô đi đâu vậy?

Không đi đâu cả, chỉ đi loanh quanh một chút.

Cô cứ nằm đi, bụng cô lớn như vậy mà cứ đi đi lại lại sẽ mệt lắm đó.

Hứa Tình Thâm cẩn thận nằm lên trên giường.

Mệt thì cũng chỉ còn ngày cuối cùng thôi, nghĩ đến ngày mai, thật sự là tôi có chút luyến tiếc.

Nhưng ngày mai sẽ có thể thấy đứa trẻ, mang thai chín tháng, rốt cục đã có thể gặp mặt.

Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, lồng ngực nhảy nhót không kiềm chế được, mặc dù cũng có bi thương và tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn bị niềm vui sướng cuốn đi sạch.

Ngày thứ hai, Hứa Tình Thâm tự mình ký giấy cam kết, sau đó bị đẩy mạnh phòng phẫu thuật. Bên ngoài phòng phẫu thuật cũng chỉ có một mình bảo mẫu ở đó đợi cô, không có chồng, không có mẹ, chỉ có một người lạ mới quen được có mấy ngày.

Đợi cho tới khi cô mở mắt ra, người đã về tới phòng bệnh, bảo mẫu tới gần bên giường, sắc mặt vui mừng: Cô Hứa, rốt cục cô đã tỉnh.

Đứa nhỏ đâu?

Đứa nhỏ vẫn khỏe. Bảo mẫu kéo chiếc giường nhỏ bên cạnh qua. Chúc mừng chúc mừng, là một cô gái xinh đẹp, cô xem tóc này, đen nhánh.

Hứa Tình Thâm quay sang nhìn lại, trong giường trẻ em là một cô nhóc đang nằm, mặc quần áo lót bên trong bệnh viện, tóc đen bóng, màu da trắng nõn, đang ngủ say. Hứa Tình Thâm liếc nhìn, xúc động không nói lên lời, bảo mẫu nhìn cô: Cô cũng không thể khóc nha, thân thể quan trọng hơn.

Đó là con gái tôi.

Đúng vậy, đẹp như cô vậy.

Nó. . . Nó ăn rồi sao?

Bảo mẫu ngồi ở bên giường cười. Cô Hứa, cô không cần quan tâm những chuyện này, tôi sẽ coi chừng giúp cô, cô mau nghỉ ngơi đi.

Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống bụng, lúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cô còn đang chờ y tá tiêm thuốc tê cho cô, nhưng sau đó lại vô thức ngủ mất, cô quay sang nói với bảo mẫu: Chị Vương, chị gọi bác sĩ qua đây giúp tôi, nói tôi tỉnh rồi.

Được. Bảo mẫu đứng dậy, còn không quên kiểm tra đứa trẻ.

Chờ tới lúc bảo mẫu trở lại, bác sĩ mổ chính đi phía sau, nơi cổ họng Hứa Tình Thâm hơi khó chịu, bác sĩ tiến lên kiểm tra.

Ca phẫu thuật thuận lợi, không cần lo lắng.

Bác sĩ, tôi là gây mê toàn thân sao?

Phải.

Nét mặt Hứa Tình Thâm đã không còn vui mừng như lúc nãy nữa.

Không phải là sinh mổ chỉ cần gây tê từng phần thôi sao?

Tình trạng của cô không giống vậy, hơn nữa lúc trước đã nói với cô, cô bị huyết áp cao khi mang thai, cho nên để bảo đảm an toàn, phải gây mê toàn bộ.

Nhưng trước đó mấy người cũng không báo cho tôi biết.

Ánh mắt bác sĩ nhìn chăm chú về phía cô. Có giấy cam kết phẫu thuật, lúc đó cho cô ký tên.

Hứa Tình Thâm thu hối ánh nhìn, giơ tay lên đặt xuống bên cạnh chiếc giường nhỏ.

Vậy được rồi, cảm ơn.

Chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

Vâng.

Bác sĩ đi ra ngoài rất nhanh, bảo mẫu không hiểu nhìn Hứa Tình Thâm.

Cô Hứa, có cái gì đó khác thường sao?

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, miễn cưỡng cười, nói: Không có gì.

Cô nhóc trong giường nhỏ bỗng nhiên ưm một tiếng, sau đó oa oa khóc lớn lên, bảo mẫu tới xem.

Đây là đói bụng.

Hứa Tình Thâm bị tiếng khóc này khiến cho trái tim mềm nhũn, nước mắt đong đầy: Sao đói bụng mà lại khóc như vậy chứ?

Trẻ con mà. Bảo mẫu cười nói: Để tôi đi pha sữa cho nó.

Hứa Tình Thâm nhìn bảo mẫu ôm con, cô không kịp chờ đợi khẽ vỗ vào bên cạnh.

Mau, cho tôi xem một chút.

Bảo mẫu đặt đứa trẻ bên cạnh, cô nhóc đói lả, há mồm sát vào Hứa Tình Thâm, cô bị con làm cho dở khóc dở cười. Mỗi một ánh mắt của Hứa Tình Thâm đều mềm mại trìu mến không có gì sánh được, hóa ra làm mẹ chính là cảm giác như vậy.

Hôm nay cô xuất viện, bảo mẫu bế đứa nhỏ, xách trong tay túi lớn túi nhỏ, Hứa Tình Thâm cũng không giúp được một tay, hơn nữa cô đi lại bất tiện, lại không có ai dìu. Y tá đi vào, nhíu mày nói: Nhà cô không còn ai khác nữa sao?

Hứa Tình Thâm chậm rãi bước đi về phía trước, cô đáp: Người nhà có việc, đã gọi xe chờ ở bên ngoài.

Vậy cũng không thể như thế này được, cô. . .

Ngoài cửa, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, bảo mẫu ngạc nhiên kêu lên: Phó tiên sinh.

Lúc Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, Phó Kinh Sênh đã đi tới bên cạnh cô, anh ta tự nhiên đưa tay đỡ cô, sau đó nhận lấy đồ trong tay bảo mẫu, nói: Tôi đã tới chậm, thật ngại quá.

Đây là chồng cô sao? Y tá nhìn thấy, cuối cùng trên mặt cũng có ý cười. Sao con ra đời mà anh cũng không tới vậy? Để cho cô ấy ở đây một mình, thật đáng thương.

Hứa Tình Thâm muốn giải thích, nhưng Phó Kinh Sênh đã đỡ cô đi ra bên ngoài rồi. Đi qua hàng lang, gặp vài y tá quen mặt.

Ai da, chồng cô tới rồi à?

Chồng cô thật là đẹp trai!

Hứa Tình Thâm cảm giác trong lồng ngực có một nỗi niềm không gọi được tên, trước ngày hôm nay, mỗi người ở đây đều thông cảm cho cô, mà giữa thương hại và ước ao, hóa ra chỉ là một giới hạn không rõ ràng như vậy, chỉ cần dựa vào chồng là có thể nở mày nở mặt được.

Về đến nhà, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, trên người cô có vết mổ, mỗi bước đi không thể quá lớn.

Phó Kinh Sênh đi theo phía sau, hỏi: Cô ở đây?

Đúng vậy.

Lúc bảo mẫu mang hết đồ vào phòng thì đứa trẻ đang ngủ, cô cẩn thận đặt nó vào trong giường nhỏ. Phó Kinh Sênh đi vào cùng Hứa Tình Thâm, bảo mẫu còn muốn ra ngoài mua thức ăn, Hứa Tình Thâm nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, cô đi tới bên cạnh giường nhỏ, nhìn con gái đang ngủ say chằm chằm.

Phó Kinh Sênh ngắm nhìn xung quanh.

Xem ra đề nghị của tôi, cô vẫn luôn do dự.

Phó tiên sinh, tôi có thể xin ngài giúp một chuyện sao?

Chuyện gì vậy?

Hứa Tình Thâm nắm chặt thanh chắn của chiếc giường nhỏ.

Ở đây ngài thành thạo quen biết nhiều hơn tôi, ngài biết chỗ nào giám định DNA không?

Phó Kinh Sênh nghe vậy, không khỏi nhìn cô thật kỹ.

Cô muốn làm giám định? Ai với ai?

Hứa Tình Thâm cúi đầu, đáp: Đương nhiên là tôi và đứa con.

Nhưng nó là do cô sinh ra.

Hứa Tình Thâm không khỏi nghĩ tới Tưởng Đông Đình, lại nghĩ tới chuyện cô sinh mổ mà lại gây mê toàn phần, không phải là cô quá đa nghi, mà là có một số chuyện phải đề phòng.

Tưởng Đông Đình là người như vậy, e rằng chuyện gì cũng có thể làm được, nếu muốn tráo đổi đứa bé trong lúc cô hôn mê, với ông ta, đó cũng không phải là chuyện khó?

Mặc dù trong lòng nặng nề, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn giả vờ thoải mái nói: Chỉ là đề phòng chuyện không may xảy ra thôi, trong bệnh viện có nhiều trường hợp ôm nhầm con lắm.

Tôi có một khách hàng mở dịch vụ giám định DNA, quan hệ của tôi với ông ta không tệ, nếu cô không muốn động chạm tới ai, tôi có thể sắp xếp đưa cô tới đó.

Đây là phương án hay nhất, khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên: Cảm ơn.

Giám định DNA cũng không phiền phức, lúc nhận được kết quả, Hứa Tình Thâm không dám bỏ sót chữ nào ghi trên đó, gần như là đọc đi đọc lại từng chữ một, Phó Kinh Sênh ở bên cạnh nói: Sự chân thật của nó, cô không cần phải hoài nghi, đây là điều tôi có thể bảo đảm với cô.

Cảm ơn. Tiếng nói Hứa Tình Thâm hơi run run, ánh mắt rơi xuống kết quả sau cùng. Xem ra, là cô suy nghĩ nhiều rồi, nhà họ Tưởng có đứa con của Lăng Thời Ngâm, đương nhiên là sẽ không nhớ tới đứa con của cô. Chỉ cần cô hết lòng tuân thủ lời hứa, như vậy đứa bé này sẽ vĩnh viễn là của cô. Hứa Tình Thâm thấy viền mắt chua xót, không nhịn được suy nghĩ đó, lại cười.

Thật tốt quá.

Phó Kinh Sênh không ở lại lâu, cũng không nhắc lại chuyện hai người, chỉ dặn dò bảo mẫu vài câu, liền rời đi.

---

Cửu Long Thương.

Xe của Tưởng Đông Đình bị ngăn ở bên ngoài, đương nhiên là người cũng bị ngăn cản. Quản gia xuống xe, mở cửa xe cho ông ta, cánh cửa sắt Cửu Long Thương vẫn đóng chặt vững vàng, không có ý cho qua. Khuôn mặt Tưởng Đông Đình trở nên u ám, sắc mặt tái xanh, ông ta đi thẳng về phía trước, bảo vệ ở cửa đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

Thế nào, ngay cả ta cũng dám cản?

Mấy thằng nhóc ranh con, bình thường chỉ nghe theo Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình nhìn vào bên trong.

Quản gia, gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.

Quản gia lấy điện thoại di động ra, vừa định nhấn phím gọi, Tưởng Đông Đình đã nhìn thấy Lão Bạch từ bên trong đi tới. Lão Bạch ý bảo người kia mở cửa ra, Tưởng Đông Đình nhìn anh, hỏi: Viễn Chu đâu?

Tưởng tiên sinh ở bên trong.

Sao hả, rõ ràng là nó không muốn gặp ta?

Lão Bạch khẽ cười: Ngài quá lo lắng rồi, không phải vậy, Tưởng tiên sinh nghe tin ngài tới, để tôi ra đón.

Nó còn có lòng như vậy sao? Tưởng Đông Đình tuy nói như vậy, nhưng vẫn đi vào.

Đi tới bên trong phòng khách Cửu Long Thương, từ xa Tưởng Đông Đình đã thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa sổ sát sàn, anh đang nhìn bọn họ đi vào, Tưởng Đông Đình tới hướng sofa cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu xoay người lại.

Không phải là con không muốn gặp ta sao? Tưởng Đông Đình nói.

Tưởng Viễn Chu tới gần, cũng ngồi xuống.

Con không muốn gặp ba, nhưng ba chạy tới chỗ con, cũng không thể để ba đứng ở bên ngoài. Nói đi, có chuyện gì?

Trên nét mặt Tưởng Đông Đình không giấu được vui mừng: Lăng Thời Ngâm đã sinh con ở nước Mỹ, là một cậu bé, mẹ con bình an!

Lão Bạch nghe nói vậy, không khỏi nhìn sang phía Tưởng Viễn Chu, người đàn ông ngồi trong sofa, thái độ vẫn không thay đổi.

Anh chưa từng hỏi đến tình hình của Lăng Thời Ngâm, đã lâu như vậy cho tới nay, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ tới. Hóa ra chớp mắt một cái, thời gian trôi qua, lại nhanh như vậy.

Từ lúc cô ta có thai hơn ba tháng trốn sang nước Mỹ cho đến nay cũng hơn nửa năm rồi, nói như vậy, Hứa Tình Thâm rời đi cũng nửa năm rồi.

Nhưng tại sao Tưởng Viễn Chu lại nghĩ, anh cảm nhận sâu sắc rằng có một số việc giống như mới xảy ra vào ngày hôm qua thôi?

Tưởng Đông Đình lấy điện thoại di động ra, một lát sau, ông ta đi tới cạnh Tưởng Viễn Chu, đồng thời ngồi xuống bên anh.

Cuộc gọi video call vừa kết nối, bên trong phòng ngủ của Lăng Thời Ngâm đứng đầy người, bà Lăng còn có nhà dì cả, dì nhỏ nhà họ Lăng đều ở đó, Tưởng Viễn Chu thấy bà Lăng ôm đứa bé, vui vẻ nói qua video call: Viễn Chu, con mau nhìn xem, một cậu con trai mập mạp.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng ra, hình ảnh trên điện thoại di động lướt về phía Lăng Thời Ngâm ở trên giường, cô ta đang ở ở cữ, đang đắp chiếc chăn mỏng, thấp thoáng còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của cô ta: Mẹ, mẹ để nó nằm ở giường nhỏ đi, đừng lúc nào cũng ôm nó nữa.

Được, được... Bà Lăng vui vẻ vuốt phía sau lưng đứa trẻ. Ta nhìn thấy nó quá yêu, không muốn buông tay.

Điện thoại di động tới gần Lăng Thời Ngâm, cô ta không nhìn thẳng, gương mặt non nớt của cô ta giống như có phần già dặn hơn.

Mẹ, mẹ đóng cửa sổ lại đi, hình như có gió lớn.

Ừ.

Lăng Thời Ngâm tựa vào chiếc gối sau lưng, rồi mới nhận lấy chiếc điện thoại di động từ người còn lại.

Bác Tưởng, tên của đứa bé, cũng do bác chọn chứ?

Cô ta nhìn vào màn hình điện thoại di động, nhưng không nghĩ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên trong.

Anh Viến Chu? Lăng Thời Ngâm không tin nổi. Em còn tưởng rằng mẹ gạt em.

Tưởng Đông Đình vui cười hớn hở nói với người trong điện thoại di động: Thời Ngâm, đứa bé có khỏe không.

Dạ, bác yên tâm, hết thảy đều tốt. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh.

Viễn Chu. . . Anh, muốn nhìn thấy con sao?

Tưởng Đông Đình quay sang nhìn anh. Đây chính là con trai ruột của con, Viễn Chu.

Nơi yết hầu Tưởng Viễn Chu khẽ di chuyển, Lão Bạch thấy anh cúi đầu, cũng không biết là đang ghét bỏ Lăng Thời Ngâm, hay là đứa trẻ kia.

Chuyện cái tên, ta sẽ suy nghĩ, Thời Ngâm, ở bên đó nhớ chăm sóc mình thật tốt. Thấy Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, Tưởng Đông Đình chỉ có thể nói chen vào một câu.

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm đầy thất vọng: Vâng.

Oa oa oa ——

Bỗng nhiên, một tiếng khóc to truyền tới, hình ảnh rung động, Lăng Thời Ngâm vội vàng ngồi dậy.

Làm sao vậy?

Đói bụng không? Bà Lăng đưa tay ôm đứa trẻ lên. Tới nào, chúng ta tới chỗ mẹ nha.

Lăng Thời Ngâm vừa muốn nói cúp máy, ánh nhìn đối diện màn hình, lại thấy Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên, trong lòng cô ta thấy ngạc nhiên, cố gắng kìm nén cảm giác nhảy nhót trong lòng. Lăng Thời Ngâm đưa tay đón lấy đứa trẻ, một tay giơ điện thoại di động lên.

Cục cưng mau nhìn đi, đây là ba ba.

Một tiếng ba ba, khiến cho Tưởng Viễn Chu giống như bị sét đánh, Lăng Thời Ngâm đưa điện thoại di động lên trước khuôn mặt đứa trẻ. Trên màn hình xuất hiện một cậu nhóc, ngũ quan thanh tú, tóc dày, đôi mắt tròn trịa đảo quanh. Trong miệng nó phát ra thanh âm mơ hồ, đầu lưỡi không ngừng lia láu, hai cánh tay mập mạp liên tục khua lên khua xuống.

Tưởng Viễn Chu xuất thần trong chốc lát, trước đó, đứa bé này bị anh bỏ quên, hôm nay, nó cứ bất ngờ xuất hiện ở trước mắt anh, đáng yêu như vậy, khiến người ta yêu như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, còn có thể cười. . .

Hứa Tình Thâm đi rồi, Tưởng Viễn Chu đã không phân biệt được rõ ánh dương ở nơi nào nữa, có đôi khi ra ngoài, rõ ràng là ánh nắng chói chang chiếu gay gắt khiến người khác không chịu nổi, nhưng với anh lại thấy giống như là đi trong bóng đêm. Trái tim theo thời gian, bắt đầu khép chặt lại, dựng lên một bức tường thành, dần dần trở nên loang lổ, khiến không một ai có thể mơ tưởng lại gần. Thế nhưng hôm nay, từng cử động, từng tiếng cười của đứa bé này, mặc dù anh có chuẩn bị tâm lý tốt hơn thế nữa, nhưng lồng ngực vẫn bị cấu xé ra một lỗ hổng.

Ai da, cười này, cười này... Bà Lăng ở phía đối diện vui vẻ nói. Nhất định là nhìn thấy ba ba, vui vẻ quá ấy mà.

Đó là dĩ nhiên, phụ tử liên tâm. Dì cả của Lăng Thời Ngâm cũng nói một câu.

Đưa đây, con còn đang ở cữ, không thể gắng sức... Bà Lăng nhận lấy điện thoại từ trong tay Lăng Thời Ngâm. Bảo bối của chúng ta cười một cái nào, để ba ba nhìn xem.

Hai tay Lăng Thời Ngâm nâng cậu nhóc lên, cậu nhóc giơ chân quẫy đạp lung tung, đưa tay nhét vào trong miệng.

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy, đột nhiên hỏi: Sinh ra đã bao lâu rồi?

Gần một tháng. Lăng Thời Ngâm tiến tới, hôn một cái lên khuôn mặt đứa trẻ.

Trước đó có báo bình an với bác Tưởng, em biết anh không muốn gặp, cho nên không liên lạc với anh, em không nghĩ tới hôm nay anh có ở đó. . .

Sắp đầy tháng rồi. Tưởng Đông Đình nói chen vào. Thời Ngâm, chừng nào thì con về?

Lăng Thời Ngâm ở đầu bên kia, nụ cười chợt cứng nhắc, bà Lăng nghe thấy thế, tới gần nói: Cứ để Thời Ngâm ở đây nghỉ ngơi, nếu trở về, cũng không biết sau đó phải làm sao. Đông Thành có nhiều người để ý nhà họ Lăng như vậy, mà có đứa bé, không rõ ràng. . .

Mẹ, mẹ còn nói những lời này, con có con là hài lòng rồi, con mặc kệ ánh mắt của người khác.

Tưởng Đông Đình liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, ông ta thấp giọng nói: Nếu như đứa bé này là của nhà họ Tưởng, chúng ta nhất định sẽ có trách nhiệm với nó. . .

Bộp!

Tưởng Đông Đình còn chưa dứt lời, chiếc thoại di động lại bị hất rơi xuống đất, nó lăn mấy vòng trên nền gạch nhẵn bóng, cánh tay của Tưởng Đông Đình vẫn còn giơ cao, Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn ông ta: Nào, nói cho con biết dự định của ba đi.

Viễn Chu! Tưởng Đông Đình tức giận không kiềm chế được, Lão Bạch nhặt chiếc điện thoại di động lên đưa cho ông ta, Tưởng Đông Đình vừa nhìn, cuộc gọi đã ngắt.

Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào ông, nói: Nếu như đứa bé này là của nhà họ Tưởng, ba nhất định muốn nó sao?

Vậy còn con, con có suy nghĩ gì?

Người đàn ông cảm thấy thật nực cười, ông ấy lại còn biết hỏi ý kiến của anh nữa cơ đấy.

Con? Nếu là con, đương nhiên là muốn.

Tưởng Đông Đình nghe thấy thế, sắc mặt tỏ ra thoải mái không giấu kín được.

Phải, dù sao nó cũng là con trai ruột của con, cũng là cháu đích tôn của nhà họ Tưởng, tình cảm là có thể từ từ bồi dưỡng, con và Lăng nha đầu. . .

Con nói muốn đứa trẻ, chứ chưa nói ngoài đứa trẻ ra còn muốn người khác nữa.

Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi con mắt trợn tròn.

Con lại có thể nói như vậy?

Tại sao lại vô lý?

Lăng nha đầu ở bên ngoài trốn tránh một năm, chờ đợi lo lắng sinh đứa con ra, hôm nay, đứa trẻ này như tính mạng của nó vậy, con...

Tưởng Viễn Chu đứng lên, nhìn Tưởng Đông Đình từ trên cao.

Không phải ba rất có năng lực sao? Nhìn cháu của mình ở trong tay người khác, không dễ chịu chút nào? Ba thực sự có thể nghĩ ra cách.

Viễn Chu, lúc đó khiến con không thoải mái chính là ta, nhưng nói cho cùng chuyện đó không có liên quan tới Thời Ngâm, nó cũng là người bị hại. Hiện tại nó đã sinh con rồi, sớm muộn gì thì con cũng phải kết hôn, đối tượng kết hôn này, vì sao không thể là mẹ đẻ của đứa bé chứ?

Tưởng Viễn Chu đứng ở trong phòng khách rộng rãi, bên ngoài có từng tia ánh sáng mặt trời chiếu đến câu nói sau cùng của Tưởng Đông Đình đâm vào trong lòng anh. Gương mặt của đứa trẻ vô cùng rõ ràng khảm sâu trong suy nghĩ của anh, anh cũng chỉ mới nhìn vài lần như vậy, ấn tượng lại khắc sâu giống hệt như đứa trẻ đang ở trước mặt anh...

---

Sau khi sinh con, Hứa Tình Thâm luôn cảm thấy thời gian không đủ.

Cô thu dọn lại quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ và đồ dùng hàng ngày, bảo mẫu đến, cầm một bình sữa, bên trong là nửa bình nước ấm.

Cô Hứa, cô đừng luôn chân luôn tay như thế, thân thể còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Không sao đâu. Hứa Tình Thâm cười khẽ. Đã ba tháng rồi.

Sinh mổ không giống như sinh thường, được rồi... Bảo mẫu ôm lấy đứa bé từ trong giường nhỏ lên, nhìn Hứa Tình Thâm, sau đó nói: Đứa bé đã được nhập hộ khẩu rồi sao?

Hứa Tình Thâm dừng tay lại. Chưa đâu.

Ồ, hai ngày trước nhân viên hộ tịch tới đây, hỏi một tiếng.

Hứa Tình Thâm cúi đầu. Cái này làm trễ một chút cũng không sao chứ?

Nếu nói đúng ra, thì trong vòng một tháng phải làm xong thủ tục. . .

Hứa Tình Thâm cầm quần áo bỏ vào trong tủ, đổi chủ đề câu chuyện: Buổi chiều tôi còn phải tới Tranh Vinh Quốc Lĩnh, làm phiền chị chăm sóc con.

Yên tâm đi, sữa đã để sẵn trong tủ lạnh, tôi hâm lại cho nó là được rồi.

Vâng, cảm ơn.

Lúc Hứa Tình Thâm trở lại từ Tranh Vinh Quốc Lĩnh, trời cũng mau tối, đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào, cô nhóc ngủ say, trái tim lo lắng cũng trở nên nhẹ nhõm. Ai cũng nói con gái là tiểu áo bông tri kỷ, một chút cũng không giả, từ khi có con, đa số thời gian đều là ăn, chơi, ngủ, nghỉ cùng con khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa.

Cô bật TV trong phòng ngủ lên, mở thanh âm thật nhỏ, sau đó mở một ngọn đèn đèn trên tường.

Trên tủ đầu giường cũng bừa bộn, Hứa Tình Thâm không muốn chuyện gì cũng giao cho bảo mẫu làm, cô ngồi ở mép giường, cầm một cái hộp thu dọn đồ. Thanh âm của TV mơ hồ truyền tới, kỳ thực Hứa Tình Thâm không quan tâm nội dung nó phát tin gì, chỉ là muốn bên trong gian phòng có chút thanh âm, không đến mức quá tĩnh lặng. Cô cầm đồ đứng dậy tới gần TV, bên kia còn có túi nước tiểu ẩm ướt, đến màn hình trước mặt thì Hứa Tình Thâm nghe được mấy từ then chốt, loáng thoáng như nhà họ Tưởng, nhà họ Lăng. . .

Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn ra TV, hình ảnh rất hỗn loạn, ngay cả các phóng viên cũng đều bị gạt ra. Cô không kiềm chế được ngồi xuống, ánh mắt nhìn màn hình trước mặt chằm chằm.

Có mấy chiếc xe trước sau xuất hiện, cửa xe mở ra, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Tưởng Đông Đình, thấy Lão Bạch cùng mấy người, cùng với. . . Tưởng Viễn Chu.

Trong tay anh ôm đứa bé, các phóng viên thấy anh đi ra, lao lên phía trước muốn phỏng vấn giống như điên, bảo vệ cố hết sức ngăn đám người lại. Tưởng Viễn Chu ôm đứa bé, từ cách ăn mặc là có thể đoán được, là một cậu bé. Bàn tay anh chắn ở sau gáy đứa bé, để mặt nó áp ở trước người mình, việc này cũng là cách bảo vệ đứa bé tốt nhất, không cho gương mặt nó lộ ra khiến người khác nhìn thấy.

Trong tay Hứa Tình Thâm vẫn còn cầm cái hộp, nhưng ngón tay co rút dường như không nghe theo cô nữa, cô đặt đồ xuống bên cạnh, thấy Lăng Thời Ngâm cũng bước xuống từ trên xe, cô ta nhanh chóng đi theo phía sau Tưởng Viễn Chu, hai người đi vào bên trong khách sạn.

Trong đám phóng viên có người kêu lên: Thực sự là Tưởng tiên sinh và cô Lăng ở cùng nhau, cũng có cả con nữa!

Hứa Tình Thâm thấy hình ảnh lướt qua đó, Tưởng Viễn Chu cất bước, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, trước cửa khách sạn có người mở cửa cho anh, người đàn ông dừng bước, Lăng Thời Ngâm tới bên cạnh anh, sau đó hai người cùng nhau tiến vào.

Các phóng viên không có cách nào để đi vào, chỉ có thể chặn Tưởng Đông Đình lại, ông già hiếm khi mỉm cười, phất phất tay: Hôm nay là tiệc trăm ngày cháu tôi, các vị cực khổ, tất cả mọi người đều có tiền lì xì.

Vậy xin hỏi Tưởng tiên sinh và cô Lăng bắt đầu từ khi nào vậy?

Tưởng Đông Đình cười cười: Không phải là cô Lăng, mà là Tưởng phu nhân.

Oa ——

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, bỗng nhiên thấy trên mặt có một cảm giác lạnh lẽo, cô không lấy tay lau đi, nước mắt này đối với Hứa Tình Thâm mà nói, đã sớm không xa lạ gì.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, trên màn ảnh truyền hình xuất hiện lên ánh sáng, một chút sáng một chút tối, hết thảy đều phản chiếu trên gương mặt cô.

Mặc dù không gặp, mặc dù không muốn nghĩ tới, nhưng khi tin tức về anh truyền tới, Hứa Tình Thâm mới biết trong lòng mình có bao nhiêu sự yếu đuối.

Vết thương nơi trái tim vẫn chưa lành, ở nơi đó đang bắt đầu kết vảy nhưng lại bị ai đó ra sức xé rách. Hứa Tình Thâm hít thật sâu, không dám lên tiếng khóc lớn, chẳng qua là cảm thấy bi thương không gì có thể sánh được, nên đau lòng khó chịu.

Trong giường nhỏ, bỗng nhiên đứa bé quẫy đạp, sau đó oa oa khóc lớn lên. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên giật mình tỉnh ra đứng dậy, cô bước nhanh tới bên giường, cô nhóc mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ở đó, liền ngừng khóc. Cô đưa tay ôm lấy bé con, đứa bé lấy tay túm ở trước ngực cô hai cái, Hứa Tình Thâm cầm lấy bàn tay bé nhỏ của con.

Bảo bối.

Đứa bé nhìn phía trước, ánh mắt dừng lại ở TV, hình như hình ảnh trong đó hấp dẫn nó, Hứa Tình Thâm thấy thế, vội vàng tắt TV đi.

Trong màn hình, ngoài màn hình, hai đứa nhóc đều là con của anh, nhưng hôm nay Tưởng Viễn Chu che chở trong ngực, lại chỉ có một con trai bảo bối.

Hứa Tình Thâm ôm chặt con gái trong lòng, không muốn để cho nó thiệt thòi nhiều hơn, những gì Tưởng Viễn Chu không cho con được, cô sẽ dành cho nó hết được không? Cô dành hết tình yêu của mình cho con có được không?

Vành mắt Hứa Tình Thâm đỏ lên lần nữa, nghĩ tới hình ảnh hỗn loạn vừa rồi.

Hóa ra đây là dáng vẻ của ngài Tưởng khi làm cha.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc