Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn về phía Hứa Tình Thâm, cô không phát điên lên, càng không khóc lóc kêu gào, trên nét mặt bình tĩnh tới nỗi khiến cho ông ta cảm thấy hoài nghi, có đúng là trước đó cô cũng đã biết chuyện mình mang thai hay không.
Mặc dù Tưởng Đông Đình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thấy Hứa Tình Thâm như vậy, ông ta đã nghĩ tới những đối thoại kế tiếp sẽ làm ông hết sức khó khăn.
Đứa trẻ của Thời Ngâm, cũng giống như con cô, đều là con cháu nhà họ Tưởng.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: Không, đứa con của tôi không phải là của mấy người.
Cô không đến mức không thừa nhận, nó là của Viễn Chu đó chứ?
Hứa Tình Thâm lui về phía sau, không khỏi liếc nhìn bụng của mình, trong lời nói tràn ngập do dự: Bọn họ sống cuộc sống tốt đẹp của họ, nhà họ Tưởng cũng không thiếu đứa bé này của tôi, tôi không hiểu nổi, tại sao tôi phải đưa nó cho mấy người?
Ý của cô là cô muốn nó?
Hứa Tình Thâm tiếp tục im lặng, những lời này đều là lời nói ra trong vô thức, bỗng nhiên Tưởng Đông Đình tìm tới cửa như vậy, ngay cả thời gian để suy nghĩ cô cũng không có. như vậy thấy cô không nói lời nào, rất sợ cô có ý nghĩ khác.
Cho dù cô có muốn đứa bé này, hay là ở lại nhà họ Tưởng, tôi đều chấp nhận, nhưng cô không thể phá bỏ nó.
Vì sao?
Bởi vì trên người nó chảy dòng máu của nhà họ Tưởng.
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng đối diện với ông ta.
Nếu như tôi nhất định bỏ thì sao?
Tưởng Đông Đình nghe nói như thế, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Cô sẽ không.
Cô cười nhạt: Dựa vào cái gì lại không chứ? Tôi và Tưởng Viễn Chu đã không thể nào có khả năng tái hợp, nếu như đem con cho các người, tôi không bỏ được, nếu như sau này tôi phải nuôn nó một mình, tôi cần gì chứ? Tôi còn trẻ, còn phải có cuộc sống của riêng mình.
Mỗi một câu nói của Hứa Tình Thâm đều vô cùng thực tế, trước đó Tưởng Đông Đình cũng nghĩ tới cô sẽ nói những lời này, dù sao cô theo Tưởng Viễn Chu cũng không phải là vì tình yêu, hôm nay ra đi, chuyện đầu tiên nhất định phải suy tính tới chính là cuộc sống sau này.
Đứa bé này, nhất định phải để lại. Cô muốn hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi có thể nói rõ. Ở Đông Thành, nếu nhà họ Hứa muốn sống yên ổn cũng không khó, phải xem thái độ của cô ra sao.
Hứa Tình Thâm nhíu đôi mi thanh tú: Ông uy hiếp tôi?
Trước đây Viễn Chu che chở cho cô, bây giờ thì sao? E rằng trong lòng cô biết rõ ràng nhất.
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, hiển nhiên Tưởng Đông Đình có chuẩn bị mà đến, có thể nói là nếu ông ta không chuẩn bị gì đi chăng nữa, Hứa Tình Thâm cũng không có quyền nói không.
Nếu như tôi nói cho Tưởng Viễn Chu biết, liệu anh ta sẽ làm như thế nào?
Sắc mặt Tưởng Đông Đình nghiêm túc, trong giọng nói rõ ràng có sự uy hiếp: Thì cứ cho là như vậy thì sao, cô chỉ có thể mang tới một sinh mệnh, nhưng không thể nào khiến cho Tùy Vân sống lại, xét đến cùng, cô vẫn là người dồn bà ấy vào con đường chết.”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm giống như bị ai đó cắt một nhát, nỗi đau đớn theo hô hấp lan tràn khắp cơ thể, Tưởng Đông Đình biết đây là điểm yếu mà họ vĩnh viễn không vượt qua được, cho nên chỉ cần thoáng nhắc tới, là có thể đẩy Hứa Tình Thâm vào nơi “vạn kiếp bất phục”*.
(*Muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Cô Hứa, cô phải biết rằng, đối với đứa trẻ mà nói, nhất định là để nó đi theo nhà họ Tưởng mới là lối thoát tốt nhất.
Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau, cố gắng không để vành mắt ửng hồng, giao cho nhà họ Tưởng, cũng chính là giao cho Lăng Thời Ngâm sao?
Từ nhỏ cô lớn lên thế nào, cho đến tận bây giờ bi kịch này vẫn đang diễn ra ngay trước mắt, làm sao Hứa Tình Thâm cho phép con của mình phải chịu sự đau khổ dằn vặt giống như mình chứ?
Cô lắc đầu, rất nhiều hình ảnh trong ký ức dần hiện ra, tuy rằng từ nhỏ cô sống khổ cực, nhưng Hứa Tình Thâm không bao giờ hối hận mình đã sống trên cõi đời này.
Sống, là chuyện tốt đẹp dường nào chứ?
Cho nên khi nghe Tưởng Đông Đình nói cô mang thai, cô không hề nghĩ tới chuyện sẽ bỏ rơi nó.
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, để cho mình có đủ dũng khí để đối mặt với những chuyện kế tiếp.
Đứa bé này, tôi muốn.
Cô xác định? Sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng không hề thay đổi.
Nếu cô muốn, cũng được, dù sao thì cô là mẹ đẻ ra đứa trẻ, chắc chắn sẽ không bạc đãi nó. Nhưng có một điều kiện, cô phải đồng ý với tôi.
Điều kiện gì?
Cả đời này, cô cũng không thể để cho Viễn Chu biết đứa trẻ là con của nó.
Đối với yêu cầu như vậy của ông ta, Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao Tưởng Viễn Chu cũng phải có gia đình của mình, cô đáp: Được, tôi không sẽ nói cho anh ta biết.
Đây không phải là vấn đề có nói hay không, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, có một số việc sớm muộn cũng truyền tới tai nó.
Vậy ông muốn tôi phải thế nào, rời khỏi Đông Thành?
Tưởng Đông Đình nhìn nền nhà phía trước mặt, chính là vì lời kế tiếp, ông ta nhìn vào Hứa Tình Thâm chằm chằm.
Cô sinh ra và lớn lên ở Đông Thành, tôi sẽ không ép cô phải rời khỏi đây. Tôi chỉ muốn khiến con trai mình dằn lòng lại, nếu như có biết còn có đứa bé, nhỡ đâu nó muốn tranh đoạt quyền nuôi con, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện tốt. Cho nên, cô phải tìm cho mình một cuộc hôn nhân, hoàn toàn chấm dứt tất cả với nó, lúc đó mới có thể tính.
Hứa Tình Thâm trợn tròn hai mắt, bởi vì quá mức giật mình, thế nên một câu cũng nói không lên lời. Tưởng Đông Đình chờ câu trả lời của cô, sau một lúc lâu Hứa Tình Thâm mới lên tiếng: Ông bắt tôi kết hôn với người khác?
Đó chẳng phải là phương pháp tốt nhất sao?
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đứa trẻ trong bụng tôi, nói cho cùng là cốt nhục của nhà họ Tưởng, ông lại có thể rộng lượng tới nỗi ngay cả vị trí ba của đứa bé cũng muốn sắp xếp cho nó thật chu đáo?
Nếu cô không chịu giao nó cho nhà họ Tưởng, đứa bé này cũng không hề có quan hệ gì với nhà họ Tưởng, chỉ có dòng máu của nhà họ Tưởng chảy trong người nó mà thôi.
Hứa Tình Thâm nghe thế, cảm giác được một nỗi đau thương chưa từng có từ trước tới nay, cô chậm rãi ngồi dậy.
Đứa bé này, tuyệt đối tôi sẽ không để Tưởng Viễn Chu biết tới sự hiện diện của nó, về phần cuộc sống sau này của tôi, không cần phải ông phải chen vào!
Chỉ có như vậy, một ngày nào đó Viễn Chu biết, nó mới có thể cho rằng đó là đứa con giữa cô và người khác. Hứa Tình Thâm, có thể là bây giờ tôi nói rất khó nghe, nhưng điều này cũng xuất phát từ chuyện cũng có lợi với cô mà thôi, nếu như sau này nổi lên vấn đề tranh đoạt quyền nuôi con, tuyệt đối cô không thể tranh giành được với Viễn Chu.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm từ từ trắng bệch, cô biết Tưởng Đông Đình nói rất có lý, nhưng một đường lui như vậy, lại vội vàng chặn bước chân cô, trong đầu Hứa Tình Thâm như muốn nổ tung.
“Chuyện tôi đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không đổi ý, ông yên tâm.
Tưởng Đông Đình nói đã đến nước này, có mấy lời dự định giữ lại sau này hãy nói, dù sao trên kết quả siêu âm biểu hiện phương diện nào đó. . . Còn cần nhiều thời gian hơn. Ông ta không thể dồn ép Hứa Tình Thâm, càng không thể nói một lời không thể cứu vãn.
Cô cũng hiểu, tôi đây cũng không muốn nói nhiều, tôi biết cô Hứa là một người biết thiệt hơn, có một số việc cô cần phải lo, tôi sẽ cho cô thời gian. Tưởng Đông Đình nói xong những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn ông ta mở rộng cửa đi ra ngoài, ánh dương từ cánh cửa phía sau nối tiếp lên phía trước muốn tiến vào, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, cánh cửa đã bị Tưởng Đông Đình đóng lại một lần nữa.
Tưởng Đông Đình đi dọc theo cầu thang đi xuống dưới, xe đỗ ở cách đó không xa, ông ta phủi ống tay áo của mình một cái, nhà họ Hứa không chỉ nhỏ, hướng nam bắc cũng không thông thoáng, đứng có một hồi đã khiến ông ta không chịu nổi.
Hứa Tình Thâm ở bên trong phòng ngồi một hồi lâu, nhưng càng ngồi ở đó, cô lại càng cảm thấy vô ích.
Xác định đã rời đi Tưởng Đông Đình thực sự, Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, gần đó có một bệnh viện tư nhân, cô đi thẳng tới khoa phụ sản. Trong bệnh viện nhỏ không giống như ở bệnh viện Tinh Cảng, phải xếp hàng chờ cả buổi. Hứa Tình Thâm cầm kết quả siêu âm, bước xuống cầu thang từng bước một, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, không hề ấm áp. Trước đó có chuẩn bị tâm lý, cho nên khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, sẽ không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Đứa bé này tới một cách bất ngờ, lại cũng không có gì khiến cho Hứa Tình Thâm thấy bàng hoàng lo sợ, tình cảnh của cô hôm nay đã rất quẫn bách rồi, chẳng lẽ còn có thể kém hơn nữa sao?
Khi về đến nhà, vừa lúc Triệu Phương Hoa mang thức ăn về làm cơm, Hứa Tình Thâm đi vào trong nhà, Triệu Phương Hoa nghe được động tĩnh, thò đầu ra từ phòng bếp.
Mẹ.
Triệu Phương Hoa không đáp lại, bà ta nhìn Hứa Tình Thâm.
Tìm việc một lần nữa, buổi chiều đã chuẩn bị sơ yếu lý lịch, ngày mai sẽ đi.
Triệu Phương Hoa nghe thế, sắc mặt mới hơi buông lỏng, lần này cũng không tiếp tục gây sự nữa.
Vậy con đi chuẩn bị đi.
Vâng.
Hứa Tình Thâm trở lại căn phòng của Hứa Minh Xuyên, đóng cửa lại, căn phòng của cậu em trai cô cùng không thể chứa được nhiều người. Căn phòng của Minh Xuyên lớn và rộng rãi hơn phòng cô, nhưng cậu con trai cũng nhiều đồ, bên trong lộn xộn bừa bãi, bóng rổ, ván trượt vứt khắp nơi.
Triệu Phương Hoa tới trước cửa phòng nhìn, kỳ thực bà ta thật bội phục Hứa Tình Thâm, dưới tình huống như thế còn có thể trụ vững, lại không hề muốn tìm tới cái chết.
---
Cửu Long Thương.
Bác sĩ Mai theo Lão Bạch đi vào phòng khách, liếc nhìn lại, bầu không khí như vậy thực sự khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở sofa, hai người đi tới trước mặt, anh mới lấy lại tinh thần.
Viễn Chu, chuyện của dì nhỏ, con hãy nén đau thương.
Bác Mai, mời ngồi.
Bác sĩ Mai ngồi vào sofa.
Ta biết con gọi ta tới đây, là vì kết quả kiểm tra của dì nhỏ con. Viễn Chu, thật ngại, mới đầu khi ba con tới tìm ta, ta đã không đồng ý giải phẫu, dù sao ta với dì nhỏ con cũng quen biết nhau. Nhưng với người đã khuất, sự ra đi minh bạch mới là chuyện tốt nhất với bà ấy, ta mong muốn con có thể hiểu được.
Con biết… Sắc mặt Tưởng Viễn Chu mệt mỏi rã rời, anh dựa về phía sau.
Bác Mai, nếu như năm đó bác không dày công điều trị bệnh cho mẹ con, những ngày tháng sau cùng của bà ấy chắc chắn sẽ không hề dễ chịu.
Chuyện cũ cũng không nhắc lại, đây là chi tiết tất cả các kết quả kiểm tra giải phẫu, bởi tình hình đặc biệt, ta đã không kể ngày đêm phân tích.
Bác sĩ Mai cầm tập tài liệu trong tay đưa tới.
Tưởng Viễn Chu không nhận lấy xem, hai tay bỗng nhiên chống lấy trán, ánh mắt anh nhắm chặt, Lão Bạch thấy thế, cầm kết quả kiểm tra giải phẫu lên xem. Anh cẩn thận lật xem, sau đó mở miệng: Cô Tưởng đúng là chết bởi thành phần thuốc.
Đúng vậy, có thể điều tra về loại thuốc này, nếu dùng lâu dài thì dược tính không chỉ là tác dụng phụ, hầu như có thể trở thành độc dược trí mạng.
Tưởng Viễn Chu hơi mở mắt ra.
Lúc ba con đưa dì nhỏ tới, có nói tới chuyện gì không?
Ông ấy bảo ta cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải tìm rõ nguyên nhân Tùy Vân chết như thế nào. Viễn Chu, con yên tâm, bác Mai theo nghề thuốc vài chục năm, chưa từng có một lần nào làm trái với lương tâm của mình. Ta chỉ có trách nhiệm đối với kết quả, cho nên kết quả của ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý của kẻ khác.
Tưởng Viễn Chu buông hai tay, liếc nhìn ông.
Con tin bác.
Tiễn bác sĩ Mai rời khỏi Cửu Long Thương xong, Lão Bạch trở lại phòng khách, Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì dáng vẻ ngồi ở sofa lúc trước, đan hai tay vào nhau, vẻ mặt xuất thần.
Dáng vẻ này của anh, thật ra còn khá hơn so với lúc trước, chí ít còn có thể nói chuyện với người khác.
Tưởng tiên sinh, trước khi cô Tưởng bị đổi thuốc, quả thật có một đại diện y dược vào phòng làm việc của cô Hứa. Y tá hướng dẫn có quen người đó, đúng dịp hôm nay cũng có đại diện y dược tới Long Cảng, tôi đã giữ cô ta lại để hỏi. Mới đầu cô ta còn không chịu thừa nhận, nhưng sau đó lại không chịu nổi uy hiếp, cuối cùng cũng chịu ở miệng, nói xác thực đã nói qua điều kiện với cô Hứa, cô Hứa cũng đồng ý dùng loại thuốc mới này.
Nơi huyệt Thái Dương của Tưởng Viễn Chu cảm giác như bị ai đó dùng kim đâm vào, Lão Bạch tiếp tục nói: Cô ta còn cung cấp cho cô Hứa một số tiền chuyển vào tài khoản ngân hàng, nói là chúng ta có thể điều tra.
Lão Bạch chỉ điều tra về người này, về phần có tiếp tục điều tra nữa hay không, còn phải hỏi ý của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông giơ tay lên, dễ nhận thấy là không muốn nghe nữa.
Nếu quả thật Hứa Tình Thâm muốn tiền, lấy mấy loại thuốc đó còn không bằng trực tiếp quẹt thẻ của tôi còn nhanh hơn, điểm này, tôi chẳng bao giờ hoài nghi cô ấy.
Lão Bạch khẽ gật đầu. Ngài nói đúng.
Đối với vật chất và tiền bạc, từ trước đến nay cô ấy không có yêu cầu cao, chút tiền boa này không đến mức có thể lôi kéo được cô ấy.
Lão Bạch nghe thế, trên sắc mặt có chút nhẹ nhõm. Chuyện này. . .
Ba tôi rất sợ tôi và Hứa Tình Thâm nối lại tình xưa, có một số việc cũng trùng hợp xảy ra cùng lúc, lại bị ông ấy kiên quyết chắp nối vào với nhau như vậy, nhất định là có sức thuyết phục. Chắc chắn là tài khoản của Hứa Tình Thâm đã có thêm một khoản tiền, không nhiều lắm, cũng trùng khớp với số tiền boa kia.
Tưởng tiên sinh, nói như vậy, ngài vẫn tin tưởng cô Hứa, vậy ngài. . .
Lão Bạch… Tiếng nói Tưởng Viễn Chu hơi trầm xuống, cũng chính là tới ngày hôm nay, anh mới có thể ngồi ở đây nói vài câu với Lão Bạch.
Tôi nói rồi, tôi không hề quan tâm tới những nguyên nhân khách quan khác, cũng sẽ không để ở trong lòng, mặc dù thái độ không chịu tha thứ của Hứa Tình Thâm với dì nhỏ. Trong mắt tôi, đó cũng không phải nguyên nhân dẫn đến chuyện chúng tôi chia tay. Tôi chỉ quan tâm tới một việc, thuốc là do cô ấy đổi, mà thuốc kia đã lấy đi tính mạng của dì nhỏ, chỉ cần điều này, chúng tôi cũng không thể nào đối mặt.
Lão Bạch nghe, cũng hiểu bi ai lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi sao? Cứ cho là Tưởng Viễn Chu tin tưởng Hứa Tình Thâm, cũng vô ích, bất luận là vì nguyên nhân nào, thuốc là do cô đổi, Tưởng Tùy Vân uống thuốc nên mới chết, đây tựa như là một nút chết, không có cách nào khác để tháo gỡ.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy cầm kết quả kiểm tra lên lầu, Lão Bạch nhìn chung quanh một chút, Cửu Long Thương lại khôi phục sự vắng vẻ như hơn một năm trước kia, không khí trầm lặng khiến nguời ta không chịu nổi.
---
Hai ngày sau.
Hứa Tình Thâm ra khỏi một bệnh viện, ánh nắng gay gắt, cửa bệnh viện có trạm xe buýt, cô đi tới ngồi xuống. Tia sáng quá mức chói mắt, Hứa Tình Thâm cầm lấy sơ yếu lý lịch che ở trên trán, tay phải đặt trên đùi, ngón tay cô vô thức cử động vài cái.
Cô vừa bị bệnh viện bên cạnh từ chối, người phụ trách phỏng vấn nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô, ánh mắt nhìn cô với thái độ kiểu “cô lại còn dám ra đây tìm việc”, nhìn cô chằm chằm. Hứa Tình Thâm nhớ kỹ cảm giác ngay lúc đó, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt, một giây cũng không dám đợi tiếp nữa. Cuối cùng, người đó nói trắng ra: Tin tức điều trị chết người đều truyền khắp tất cả các bệnh viện lớn nhỏ. Chúng tôi không so được với bệnh viện Tinh Cảng, nhưng là không có nghĩa là có thể đối bỏ mặc sự sống chết của bệnh nhân. Cô có lý lịch như vậy, còn hy vọng được làm bác sĩ một lần nữa sao?
Hứa Tình Thâm muốn cố gắng giải thích, muốn họ cho mình một cơ hội. Nhưng hiển nhiên là đối phương không muốn nghe, dù cho cô nói dược tính phản ứng ở mỗi người là khác nhau.
Cô nên dẹp ý nghĩ này đi, không có một bệnh viện nào đồng ý cho cô làm việc đâu, cứ cho là xếp cho cô được ở cương vị này một lần nữa thì cô nghĩ còn có bệnh nhân sẽ giao tính mạng của mình cho cô nữa sao?
Hại người ta chết, còn muốn cứu người, nực cười.
Một chiếc xe buýt tiến vào trạm, chặn ánh nắng chiếu xuống, Hứa Tình Thâm cầm sơ yếu lý lịch trong tay, ngón tay bấu chặt vào tập giấy. Trong lồng ngực lại có cơn đau đớn xé rách giống như vậy truyền đến, Hứa Tình Thâm vội vàng cất tập sơ yếu lý lịch đi, bây giờ là lúc nào chứ, nhớ lại quá khứ có tác dụng gì không?
Khóc và cười trước sự sinh tồn, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Trở lại nhà họ Hứa, trong nhà không có một bóng người, Hứa Tình Thâm tới phòng bếp nhìn, bên trong rổ có thức ăn, cô khong có sự lựa chọn nào khác.
Lúc ăn cơm tối, cả gia đình đều quây quần, Triệu Phương Hoa gắp một miếng thịt xào, hỏi: Tình Thâm à, đã tìm được việc chưa?
Lúc này Hứa Tình Thâm đã cảm thấy ăn uống không được tốt cho lắm, cô cầm chiếc đũa chọc hai cái vào bát.
Chưa.
Không thể nào, với điều kiện của con mà đi ra ngoài, hẳn là phải tìm được một nơi tốt mới đúng.
Đúng đó, chị à, điều kiện không tốt cũng không cần phải cố làm gì.
Hứa Tình Thâm như nghẹn ở cổ họng, đối mặt với sự thoải mái của người khác, tảng đá lớn trong lòng vẫn không có cách nào gỡ bỏ.
Ba, con sợ là bây giờ rất khó tìm việc.
Triệu Phương Hoa đặt bát cơm trong tay. Vì sao?
Hai ngày nay con thử tìm vài bệnh viện, nhưng đều không có kết quả.
Vì sao? Triệu Phương Hoa lớn giọng.
Hứa Minh Xuyên không nhịn được, lườm bà ta một cái.
Mẹ, không tìm được thì cũng phải từ từ chứ, mẹ đừng thúc giục.
Cậu nhìn sang Hứa Tình Thâm, còn có thể vì sao chứ? Nhất định là bởi vì chuyện người nhà họ Tưởng qua đời.
Sắc mặt của Hứa Vượng cũng trở nên xấu đi, vì để cho Hứa Tình Thâm đi học mà không ít lần ông phải tranh chấp với Triệu Phương Hoa. Cho tới ngày hôm nay, khó khăn lắm con gái mới có chút hy vọng tương lai thì lại bất ngờ gặp phải biến cố như vậy, nếu nói không sao thì là giả.
Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, nếu thực sự không tìm được thì con cứ tới tiệm thuốc làm, cũng coi như là làm đúng với chuyên môn.
Vâng, ngày mai con lại đi thử một chút xem.
Triệu Phương Hoa ăn vài miếng, ném cái bát một cái, đứng dậy đi xem ti vi. Sau bữa cơm chiều, Hứa Tình Thâm vội vàng thu dọn, Hứa Minh Xuyên mang đồ ăn còn dư lại vào bếp.
Minh Xuyên, em đi ra ngoài, để chị rửa.
Chị, em giúp chị. . .
Triệu Phương Hoa liếc nhìn bên trong phòng bếp. Minh Xuyên, con đi ra cho ta! Bình thường lười biếng ngay cả bàn cũng không chịu dọn dẹp, con vào bếp làm gì?
Hứa Tình Thâm đẩy Hứa Minh Xuyên ra.
Đi ra ngoài đi.
Chị. . .
Hứa Tình Thâm mở vòi nước, bọt nước bắn một ít lên trên bụng, cô vô thức đưa tay sờ bụng.
--
Hơn mười ngày kế tiếp, Hứa Tình Thâm tới hết các bệnh viện ở Đông Thành, đương nhiên là kết quả đều giống nhau.
Hôm nay là cuối tuần, cô ngồi trong nhà hàng lẩu cá Ấn Thành, Tống Giai Giai ở bên ngoài vẫy tay, nhưng cô hoàn toàn không thấy, Tống Giai Giai đành phải bước nhanh vào trong.
Tống Giai Giai ngồi vào chỗ đối diện Hứa Tình Thâm.
Tình yêu, cậu không sao chứ?
Cô lắc đầu. Không có việc gì.
Trước đó hai người có liên lạc qua điện thoại, Tống Giai Giai biết đại khái là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều rất nhiều chuyện chi tiết không biết rõ ràng lắm, nhưng lúc này cô cũng sẽ không đi hỏi.
Tình Thâm, cậu vẫn ở nhà sao?
Đúng vậy.
Cậu đến ở cùng tớ đi, bà mẹ kế của cậu như vậy, chắc chắn là sẽ tỏ thái độ không hề dễ chịu chút nào?
Cũng tạm. Hứa Tình Thâm lấy cái cái thìa đưa cho cô. Cho cậu kem xoài tươi, mau ăn đi.
Ừ. Hứa Tình Thâm đáp ứng. Nếu như tớ ở không nổi nữa, sẽ tới ở cùng cậu.
Được.
Món cá nướng được bưng lên rất nhanh, Hứa Tình Thâm gọi cả cơm tẻ, mùi vị cá nướng chui vào mũi làm cô vội vàng lùi về phía sau.
Giai Giai, hiện tại ngay cả công việc làm bác sĩ tớ cũng không tìm nổi, nếu tiếp tục như vậy nhất định cũng không phải biện pháp hay, cậu hỏi tớ hộ cô bạn bên cạnh, có việc gì có thể giới thiệu cho tớ hay không.
Cái gì? Cậu không được nhận vào làm bác sĩ?
Ừ, tớ cũng không có cách nào khác.
Tống Giai Giai cắn một miếng đồ chua, chỉ cảm thấy mùi vị chua tới nỗi như xông thẳng lên mũi.
Không làm bác sĩ. . . Thấy sắc mặt Hứa Tình Thâm buồn rầu, cô vội vàng an ủi: Cũng không có gì đâu, kỳ thực cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi từ từ tìm việc mà.”
Một người, nếu như ngay cả công việc cũng bị mất, vậy cảm giác an toàn sau cùng cũng thực sự mất hết.
Được rồi, để tớ hỏi cho.
Khác với Tống Giai Giai vui vẻ hoạt bát khi bình thường, kỳ thực cô cũng là một người nhạy cảm, cô biết hiện giờ Hứa Tình Thâm đang khó chịu, có một số câu muốn hỏi cho rõ nhưng lại khiến cho cô sẽ chạm vào vết thương của Hứa Tình Thâm, có hỏi lại khiến cô trở nên lo lắng, cô chỉ cần thấy Hứa Tình Thâm bình an như thế này là tốt rồi.
Mấy ngày sau, Tống Giai Giai lại hẹn Hứa Tình Thâm, còn dẫn theo một người bạn.
Tình Thâm… Tống Giai Giai vừa nhìn thấy cô, đã giới thiệu người bạn bên cạnh cho Hứa Tình Thâm: Đây cũng là bạn tớ.
Xin chào.
Xin chào.
Tống Giai Giai gọi nước uống, sau đó đi thẳng vào vấn đề: Cô ấy là đại diện y dược, Tình Thâm, nếu cậu đồng ý, có thể làm cùng cô ấy.
Hứa Tình Thâm nhìn về phía cô gái kia, trong tiềm thức đặc biệt bài xích nghề nghiệp này, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện của Tưởng Tùy Vân. Hứa Tình Thâm khẽ nắm tay lại, Tống Giai Giai nhận ra là cô không thích.
Tình Thâm, nếu cậu không muốn làm thì cứ nói, cũng không sao đâu.
Hứa Tình Thâm khẽ hít một hơi, cô bé đối diện thấy thế nói: Kỳ thực làm đại diện y dược cũng rất tốt, với tuổi tác của chúng ta, còn quan trọng hơn chuyện miếng cơm manh áo sao? Chúng ta không trộm cướp, không làm chuyện gì trái pháp luật, huống hồ những loại thuốc kia cũng đều là chính quy. Hơn nữa tớ nghe Giai Giai nói trước đây cậu làm bác sĩ, đây chính là điều kiện tốt có lợi.
Hứa Tình Thâm do dự, đương nhiên là Tống Giai Giai tôn trọng quyết định của cô, nhưng dù sao thì hiện thực sẽ không cho bạn thời gian để nghỉ ngơi, trước mắt, cố gắng sống vì bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.
Được, tớ sẽ làm, cũng không thể già như vậy rồi mà còn thất nghiệp.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngược lại lại nghĩ đây là chuyện tốt, dù sao không để cô tới những bệnh viện ở Đông Thành này là được rồi?
Không sao, xa một chút cũng tốt.
Ngày mai tớ sẽ đưa cậu tới đó.
Được.
Tống Giai Giai cười tủm tỉm nói thêm: “Tình Thâm, cậu cứ thử trước một chút, không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
Ừ, cảm ơn cậu.
Ba ngày sau khi xuống tới nơi, Hứa Tình Thâm mới nhận ra một sự thật, nếu làm đại diện y dược, phải lượn lờ quanh các bác sĩ đứng đầu trong các trong bệnh viện, phải nói hết những lời tán dương, khuôn mặt lúc nào cũng phải tươi cười, gặp người nào thái độ không tốt, bị từ chối hoặc trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Mà bình thường Hứa Tình Thâm lại là người ít nói, cho nên cô phải rất cố gắng.
Ngày hôm đó, sáng sớm Hứa Tình Thâm đi tới bệnh viện Hồ Thự, đây được coi như là một bệnh viện tương đối lớn ở Ngô Khương, với chuyên khoa ung bướu có tiếng, lúc này mới hơn bảy giờ sáng nhưng ở cổng đã có rất nhiều xe chờ được đi vào.
Hứa Tình Thâm bước vào từ một lối khác, trong tay cầm một túi, bên trong chất đầy các loại đồ linh tinh.
Một chiếc xe xếp hàng phía sau, bệnh viện này không có đường chuyên dụng, Hứa Tình Thâm đứng ở trước cửa khoa khám bệnh, một tay cầm túi, một tay giơ lên nhìn đồng hồ.
Bây giờ cách giờ làm việc của bác sĩ còn sớm, cô đứng ở một chỗ tương đối yên lặng bên cạnh, còn chưa ăn sáng, cô lấy một chiếc bánh bao và một hộp sữa từ trong túi ra. Cơ thể cô hiện tại sợ nhất là để chịu đói, nếu để đói bụng sẽ muốn ói, Hứa Tình Thâm nghĩ ăn xong điểm tâm sẽ đi vào, dù sao cô cùng không chịu nổi mùi bên trong bệnh viện.
Lão Bạch ngồi ở ghế cạnh tài xế, ánh mắt nhìn ra ngoài, liếc mắt liền thấy được thân ảnh của Hứa Tình Thâm.
Anh quay lại nhìn người đàn ông phía sau, Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy Lão Bạch nhìn anh chằm chằm, anh không khỏi lên tiếng: Nhìn gì vậy?
Lão Bạch vội vàng quay lại. Không có gì.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua Lão Bạch nhìn về phía trước, bóng dáng Hứa Tình Thâm bất ngờ đập vào mắt, anh chỉ nhìn qua cũng thấy được, tài xế nhấn còi, chiếc xe khởi động, đi vào bên trong bệnh viện.