Ai cũng biết đó chỉ là một ước nguyện đẹp đẽ. Mặc dù nó tuyệt mỹ và hư ảo thế nào thì cả hai người không ai nỡ phá vỡ điều đó.
Hứa Tình Thâm lên tiếng lần nữa: “Ăn điểm tâm xong anh có muốn trở về bệnh viện hay không?”
“Không được.”
Hứa Tình Thâm do dự: “Dì nhỏ bên kia…”
“Anh sẽ an bài tốt.”
“Vâng.” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng đáp.
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn ăn chưa xong: “Em còn đói lắm sao?”
Cô gật đầu: “Anh cũng ăn đi, dù có chuyện gì cũng phải ăn no trước đã.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, các loại cảm xúc phức tạp vẫn còn quanh quẩn trong lòng. Hai người ăn xong điểm tâm thì trở về Tinh Cảng.
Tài xế dừng xe trước cửa Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đã đợi sẵn ở bên ngoài. Cô kéo tay Tưởng Viễn Chu: “Em đi vào trước.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm đi vào trong. Lão Bạch tiến lên: “Tưởng tiên sinh, quay về Cửu Long Thương sao?”
Người đàn ông ngồi vào xe, mãi đến lúc tài xế khởi động xe thì Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng: “Về nhà họ Tưởng.”
Trở về nhà, Tưởng Viễn Chu đi thẳng lên lầu hai. Tối hôm qua đến giờ cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng. Tưởng Viễn Chu không chút do dự, tiến thẳng vào trong.
Anh đảo mắt khắp căn phòng, toàn bộ cửa sổ đều mở toang, khăn trải giường đã được đổi mới nhưng trên chiếc giường hoàn toàn trống không, không có gối đầu hay chăn đệm.
Tưởng Viễn Chu vòng trở ra ngoài, đi xuống lầu dưới. Anh gọi một người giúp việc lại : “Ai bảo các người vào dọn dẹp phòng?”
“Tưởng tiên sinh, chúng tôi chưa ai lên lầu.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy mím môi nhấc chân đi ra ngoài. Ở cửa anh thấy Tưởng Đông Đình đang ở cách đó không xa đi về hướng ngược lại. Lão Bạch cung kính chào hỏi ông, sau đó đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Đông Đình tiến lên vài bước. Tưởng Viễn Chu đang đứng trên bậc thang, nhìn xuống: “Ba bảo người vào phòng dọn dẹp?”
“Phải.”
“Mấy thứ trên giường đâu?”
Tưởng Đông Đình đáp: “Sáng sớm nhà họ Lăng đã cho người tới mang đi toàn bộ.”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu cất cao giọng hỏi.
“Thái độ của nhà họ Lăng đối với chuyện này rất nghiêm túc, Viễn Chu…”
“Đừng nói nữa.”
Hôm nay, tại chỗ này, Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong lòng kích động như muốn lật tung tất cả.
“Nếu bọn họ thích thì mang về làm kỉ niệm cũng tốt.”
“Viễn Chu, con nói thế là sao?”
Tưởng Viễn Chu bước xuống, ánh mắt lạnh lùng quét lên mặt Tưởng Đông Đình.
“Muốn ép con lấy Lăng Thời Ngâm, không có cửa đâu! Say rượu mất trí thôi mà, hơn nữa ai cũng không còn nhỏ tuổi. Bên nhà họ Lăng kia ba cứ thu xếp với bọn họ, cúi đầu chịu nhận lỗi cũng được, cứ xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Tất cả giao cho ba đấy.”
“Con! Sao con có thể nói ra những lời này?”
“Thái độ của Lăng Thời Ngâm ba cũng thấy rồi đấy. Cô ta cũng không cần con chịu trách nhiệm, con cũng không muốn chịu trách nhiệm. Một phút sai lầm này mà phải dùng hạnh phúc cả đời để trả sao?”
Lão Bạch đứng bên cạnh nghe thế không khỏi kinh ngạc. Chuyện tối hôm qua anh không rõ, nhưng sáng nay luôn cảm thấy Tưởng Viễn Chu có cái gì không đúng, không nghĩ rằng sự việc lại là như vậy. Tưởng Viễn Chu phát sinh quan hệ với tiểu thư nhà họ Lăng?
“Nhà họ Lăng gia thế không phải tầm thường. Con và Lăng nha đầu đã xảy ra chuyện như vậy thì con phải chịu trách nhiệm với nó. Có phải con muốn phá nát giao tình giữa hai nhà hay không?”
Tưởng Viễn Chu bật cười trào phúng: “Vậy lúc ba mang người đến tận giường con thì không thấy xấu hổ sao? Con không ngờ người đứng đầu nhà họ Tưởng vì muốn đạt được mục đích lại không từ thủ đoạn dơ bẩn như vậy!”
“Tưởng Viễn Chu!”
“Lão Bạch, chúng ta đi.”
Tưởng Viễn Chu bước nhanh về phía trước, Lão Bạch vội đuổi theo anh. Ngồi vào bên trong xe, Lão Bạch nói với tài xế: “Trở về Cửu Long Thương.”
Trên đoạn đường trở về Cửu Long Thương, bầu không khí trong xe ngột ngạt đáng sợ. Lão Bạch bật nhạc giao hưởng, từng chuỗi giai điệu thư thái lần lượt truyền đến trong tai Tưởng Viễn Chu. Người đàn ôg đột nhiên ra hiệu dừng xe. Tài xế vội đánh tay lái, dừng xe ở bên đường.
Tưởng Viễn Chu chỉ về phía trước: “Xuống xe.”
Lão Bạch nháy mắt với tài xế. Đối phương liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.
“Tưởng tiên sinh, tối hôm qua không phải ngày giỗ của phu nhân sao?”
Dựa theo lệ cũ, anh sẽ phải ở lại nhà họ Tưởng, sau đó sao lại tiến triển thành như vậy?
Tài xế đóng cửa xe. Chung quanh thật ra rất yên tĩnh, không nhiều xe cộ qua lại. Anh đứng tựa bên thân xe, Lão Bạch đứng bên cạnh anh.
Sau một lúc.
Lão Bạch sắc mặt nghiêm túc: “Chuyện này e rằng có liên quan đến cô Tưởng.”
“Tôi vốn định trở về lấy vài thứ mang qua bệnh viện.”
“Tưởng tiên sinh hoài nghi?”
Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mắt lại: “Tôi muốn ôm một hi vọng cuối cùng, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Lăng Thời Ngâm … Hai người chúng tôi lúc đó không giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Huống hồ thật vất vả họ mới bắt được cơ hội hiếm có như ngày giỗ mẹ tôi, nếu không e là chẳng còn cơ may nào.”
Lão Bạch nhíu mày, như có lời muốn hỏi nhưng lại thôi. Tưởng Viễn Chu thấy vậy, không kiên nhẫn nói: “Đến nước này rồi còn ngại gì mà không thể nói ra?”
“Tưởng tiên sinh, tối hôm qua một chút ấn tượng ngài cũng không nhớ sao?”
Đây mới chính là điều khiến Tưởng Viễn Chu buồn bực nhất. Anh quay mặt sang chỗ khác: “Cũng không phải là cậu không biết, lúc tôi uống say rồi thì sẽ không nhớ gì hết.”
Cũng phải. Mỗi khi Tưởng Viễn Chu uống say đều sẽ làm ra chuyện kì quặc. Nếu không có người khác kể lại, anh cũng vĩnh viễn không biết mình đã càn quấy cỡ nào.
“Nhà họ Lăng khẳng định cũng biết chuyện này.”
“Chuyện này đương nhiên không thể giấu được.” Tưởng Viễn Chu quay kiếng xe xuống, nhàn nhạt nói tiếp.
“Chuyện cũng đã xảy ra, phải đối mặt thôi.”
“Cô Hứa…”
Tưởng Viễn Chu hạ mi mắt xuống: “Tối hôm qua ba tôi cho người đi đón cô ấy. Dựa theo sự thông minh của cô ấy, trong lòng chắc chắn nảy sinh nghi ngờ.”
“Phải.”
—
Buổi chiều, Tưởng Tùy Vân xuất viện. Nhà họ Tưởng cho xe tới đón bà.
Đến tối, Hứa Tình Thâm thay quần áo xong, rời khỏi Tinh Cảng. Gió lạnh thổi vào mặt đau rát như cắt da xé thịt. Hứa Tình Thâm vừa định băng qua đường thì một chiếc xe chậm rãi dừng lại ngay phía sau gót chân cô.
“Cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm dừng bước, thấy tài xế nhà họ Tưởng bước xuống xe.
“Lão gia bảo tôi tới đón cô.”
Cô nắm chặt túi xách trong tay: “Bác Tưởng muốn gặp tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô đi thì biết.”
Hứa Tình Thâm trầm mặt xuống. Tưởng Đông Đình bảo cô đến nhất định là có liên quan đến chuyện tối hôm qua nói với cô. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng cười: “Hiện giờ tôi có hẹn với bạn, để hôm khác vậy.”
“Cô Hứa, cô vẫn nên tới đó một chuyến.”
Hứa Tình Thâm mím môi: “Anh trở về nói với bác Tưởng, hôm khác tôi và Viễn Chu sẽ ghé thăm.”
“Cô Hứa, lão gia đã nói bất luận thế nào cũng phải đưa cô Hứa đến nhà họ Tưởng.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra sau, thấy một chiếc xe quen thuộc đang tiến tới. Ánh mắt cô đảo qua biển số xe, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước mặt Hứa Tình Thâm. Lão Bạch đẩy cửa ra, xuống xe.
“Cô Hứa, xem ra tôi đã đến muộn.”
“Không có việc gì, tôi cũng vừa tan việc thôi.”
Lão Bạch liếc nhìn người tài xế kia, sau đó làm động tác mời Hứa Tình Thâm lên xe. Tài xế thấy thế vội ngăn cản.
“Muốn gặp cô Hứa là ý của lão gia.”
“Tôi chỉ nghe theo lời dặn của Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch trừng mắt với đối phương.
“Muốn cướp người từ trong tay tôi? Cứ thử xem.”
Lão Bạch nói xong liền đứng ra che chăn trước mặt Hứa Tình Thâm, sau đó giúp cô mở cửa xe. Chiếc xe đánh vòng một đoạn trước cổng Tinh Cảng rồi nghênh ngang rời đi.
Dọc đường đi, không ai mở miệng nói lời nào. Hứa Tình Thâm cuối cùng bức bối không chịu được mà hỏi: “Lão Bạch, anh ấy có ở nhà không?”
“Có, là Tưởng tiên sinh bảo tôi tới đón cô.”
Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại, rũ mi mắt xuống: “Sáng sớm hôm nay là anh đưa anh ấy tới bệnh viện, hay là anh ấy tự mình tới?”
“Là tôi. Sáng sớm tôi đã đến Cửu Long Thương.”
“Ừ, cũng đúng, sáng sớm ở bệnh viện tôi đã thấy anh.” Hứa Tình Thâm muốn giả vờ không quan tâm nhưng có những chuyện không cách nào kìm nén được.
“Lúc anh qua đó, chỉ có một mình anh ấy sao?”
“Tôi vừa đến thì Tưởng tiên sinh cũng vừa bước ra, không thấy ai khác cả.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ là đề tài này không thể tiếp tục nữa.
Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm và Lão Bạch một trước một sau lần lượt đi vào.
Tưởng Viễn Chu đang ngồi trong phòng khách. Hứa Tình Thâm bỏ túi xách xuống, bước tới chỗ anh. Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô.
“Nếu như em không muốn tự lái xe, sau này anh sẽ bảo người đưa đón em đi làm.”
“Tưởng tiên sinh, vừa rồi ở trước cổng bệnh viện, chúng tôi đụng phải người ở nhà bên kia.”
Tưởng Viễn Chu làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi Hứa Tình Thâm: “Em thấy vậy được không?”
“Được.”
“Còn nữa, nếu như ba anh muốn gặp riêng em, em không cần đến gặp ông ấy.”
Hứa Tình Thâm có chút lơ đễnh, đầu óc vẫn còn miên man nghĩ tới tối hôm kia nhà họ Tưởng vui vẻ quây quần bên nhau, nghĩ tới Tưởng Đông Đình nói với cô sau này mọi người là người một nhà, bây giờ cũng chỉ mới qua mấy ngày đâu? Nhưng Hứa Tình Thâm hiểu rõ căn bản nhà họ Tưởng sẽ không tiếp nhận cô.
“Nếu cứ từ chối gặp mặt như vậy có phải hơi vô lễ rồi không?”
“Đối với ông ấy không cần nói tới chuyện lễ nghĩa làm gì.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời của Hứa Tình Thâm.
Cô gật đầu: “Được rồi.”
Lúc ăn cơm tối, có điện thoại gọi tới, người giúp việc nghe máy rồi báo lại: “Tưởng tiên sinh, là điện thoại của cô Tưởng.”
Tưởng Viễn Chu khựng lại một chút, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào bất thường. Người giúp việc cho là anh không nghe rõ nên nhắc lại thêm lần nữa. Hứa Tình Thâm nhìn anh, Lão Bạch liền đẩy ghế đứng dậy đi nghe điện thoại.
Hứa Tình Thâm nghe Lão Bạch khách khí nói: “Chào cô Tưởng, Tưởng tiên sinh đang bận ăn tối, cô cần tìm ngài ấy có chuyện gì sao?”
“Được, cô Tưởng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tưởng Tùy Vân cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là gọi báo đã xuất viện về đến nhà rồi. Bà bệnh cũng không nặng, bảo Tưởng Viễn Chu không cần lo lắng.
Bữa cơm tối chợt trở nên nhạt như nước ốc.
Một lúc sau, Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch về trước. Hứa Tình Thâm tắm rửa xong trở lại phòng ngủ. Tưởng Viễn Chu đang ngồi bên mép giường, mái tóc ngắn chưa kịp khô, những bọt nước vẫn còn tí tách rơi xuống hai bên sườn mặt anh. Hứa Tình Thâm đi tới, ném một chiếc khăn lên đầu anh.
“Anh không sợ bị cảm sao?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay ra ôm lấy hông cô, vùi đầu trước ngực cô, hai chân giang rộng ra để cô sát lại bên mình hơn. Cô giúp anh lau tóc một chút rồi buông chiếc khăn ra.
Hứa Tình Thâm ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu. Cô vòng tay ra sau ôm lấy cổ anh. Gò má hai người áp sát vào nhau. Giọt nước trên trán anh rơi xuống, trượt trên sườn mặt Hứa Tình Thâm. Cô đổi tư thế thành quỳ gối trên giường, hai tay duỗi ra đẩy vai Tưởng Viễn Chu một cái. Người đàn ông liền ngã xuống giường.
Hai người quấn lấy nhau trên giường một lúc, Hứa Tình Thâm hơi nhổm người dậy, lôi kéo chiếc áo sơ mi của Tưởng Viễn Chu. Vạt áo bị cô lôi ra khỏi lưng quần tây. Hai bàn tay cô cũng nhân cơ hội này mà trượt xuống bên hông anh, kéo lưng chiếc quần tây xuống.
Tưởng Viễn Chu không hề ngăn cản nhưng anh bỗng ôm chặt lấy hông Hứa Tình Thâm rồi xoay người nằm đè lên cô.
Người đàn ông ngồi dậy: “Anh đi sấy tóc đây, nếu không sẽ cảm lạnh mất.”
“Tưởng Viễn Chu.”
Thấy anh đứng dậy, Hứa Tình Thâm liền vội vàng bắt lấy cổ tay anh.
“Vì sao anh lại giận dì nhỏ?”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu rút tay về.
“Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Bình thường chỉ cần dì nhỏ có chút khó chịu trong người thì anh sẽ là người khẩn trương nhất. Thế nhưng sáng nay khi bà nằm viện, rồi cả lúc nãy bà gọi điện thoại tới Cửu Long Thương, anh cũng không quan tâm. Vì sao chứ?”
Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy, hai người gần nhau trong gang tấc. Ở khoảng cách này, cô hoàn toàn có thể nắm bắt mọi biểu cảm trên gương mặt anh.
“Tối hôm qua có phải dì nhỏ đã làm hoặc đã tham dự vào chuyện gì đó khiến cho anh khó chịu, cho nên hôm nay anh mới giận dì ấy?”
Tưởng Viễn Chu không muốn nghe Hứa Tình Thâm nói tiếp nữa. Cô vốn thông minh, rất nhiều chuyện không cần động não nhiều cũng có thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Người đàn ông đứng bên giường một lúc, sau đó ngồi xuống. Anh kéo Hứa Tình Thâm qua, để cô đứng trước mặt anh.
“Bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau.”
Hứa Tình Thâm đặt tay lên hai đầu vai Tưởng Viễn Chu: “Nếu chuyện này không ảnh hưởng tới chúng ta, thì đương nhiên là sẽ như trước đây. Tối hôm qua em bị gọi qua bên đó, tài xế cố ý đưa em vào. Lúc đó em thấy dì nhỏ đứng ở cửa, cả người ngã nghiêng như sắp ngất, nét mặt bà rất kì lạ, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng. Lúc em muốn bước tới thì bà lại dùng sức ngăn em lại. Cho đến giờ em vẫn không hiểu rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh nói không có việc gì, vậy em sẽ tin không có việc gì. Chúng ta cũng đừng nghĩ tới nữa.”
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình. Phải, Hứa Tình Thâm rất thông minh nên biết tối hôm qua nhất định có chuyện xảy ra. Nhưng cô làm sao biết tối hôm qua anh và Lăng Thời Ngâm lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường?
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, Hứa Tình Thâm cúi đầu mỉm cười nhìn anh. Tưởng Viễn Chu đầy yêu chiều nhéo má cô một cái. Anh không ngờ cô lại chọn cách cùng anh trốn tránh hiện thực. Nhưng nếu không trốn tránh thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào kiên trì xông lên, biết ở đó là vực sâu cũng lao vào sao?
—
Nhà họ Lăng.
Bà Lăng gõ cửa phòng, bên trong lại không có động tĩnh gì. Bà mở cửa đi vào thì thấy Lăng Thời Ngâm đang nằm trên giường không nhúc nhích. Bà dịu dàng đến bên giường gọi: “Xuống ăn cơm tối thôi.”
“Mọi người ăn đi, con không muốn ăn.”
“Không ăn làm sao được?” Bà Lăng ngồi xuống bên mép giường, đặt tay lên vai con gái cưng.
“Đừng làm rộn như vậy. Tối hôm qua ba con chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Nhưng bây giờ không phải ông ấy cũng đã đồng ý rồi sao?”
“Con không có làm rộn.” Lăng Thời Ngâm ngồi dậy.
“Con chỉ cảm thấy trong người có điểm khó chịu.”
“Con thấy khó chịu chỗ nào?” Bà Lăng nghe thế không khỏi sốt ruột. “Con đừng làm mẹ sợ.”
Lăng Thời Ngâm cúi đầu: “Không có gì, chắc là sẽ khỏi ngay thôi.”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Con…” Lăng Thời Ngâm rũ mi mắt xuống.
“Con thấy chỗ đó… đau nhức.”
Bà Lăng nhìn khắp người con gái một lượt, vừa sốt ruột vừa tức giận, kéo tay cô dậy: “Đi, đứng lên cho mẹ.”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Đến bệnh viện.”
“Con không đi.” Lăng Thời Ngâm gạt tay bà ra.
“Còn chưa đủ mất mặt sao.”
“Con cũng biết mất mặt?” Bà Lăng xốc chăn trên người cô ra.
“Đứng lên cho mẹ!”
“Con nói không đi mà!”
Bà Lăng giận đến mặt mày tái mét: “Con đấy! Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nếu không may xảy ra chuyện gì thì sao? Thời Ngâm, con vẫn còn nhỏ tuổi, nếu như để ảnh hưởng đến việc sinh nở sau này thì biết làm thế nào?”
Lăng Thời Ngâm cũng bị dọa không nhẹ: “Không, không thể nào…”
“Làm sao con biết không thể nào?” Bà Lăng kéo con gái ngồi dậy.
“Mau nghe lời mẹ.”
“Nhưng những chuyện này nếu truyền ra ngoài thì…”
Bà Lăng suy nghĩ một chút: “Con đừng sợ, chúng ta đến Tinh Cảng, dù sao đó cũng là bệnh viện của Tưởng Viễn Chu.”
Lăng Thời Ngâm bị mẹ mình kéo tới phòng thay quần áo. Sau khi Lăng Thời Ngâm ngoan ngoãn nghe theo thì bà vội vàng xuống lầu, đi tới chỗ chồng mình.
“Ông có số điện thoại của Viễn Chu phải không?”
“Bà hỏi làm gì?”
“Tôi muốn nói với nó mấy câu.”
Ông Lăng lấy điện thoại ra đưa cho bà. Bà nhận lấy rồi mang lên lầu.
Khi nhận được điện thoại của nhà họ Lăng, Tưởng Viễn Chu không hề do dự mà nghe máy ngay. Anh vừa nghe vừa bước nhanh ra phía ban công.
“A lô?”
“Viễn Chu, là bác.”
“Bác Lăng.”
“Phải.” Bà Lăng ngồi xuống giường, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Lăng Thời Ngâm ngăn lại.
Bà không cam lòng: “Sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua… Hiện giờ Thời Ngâm thấy trong người không được khỏe. Chúng ta không tiện tới bệnh viện khác, con có thể sắp xếp người bên Tinh Cảng được không? Bây giờ bác lập tức đưa Thời Ngâm tới đó.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đồng ý.
“Hai người cứ qua đó trước, con sẽ sắp xếp bác sĩ đợi sẵn.”
“Vậy…” Sắc mặt bà Lăng không được tốt, còn muốn nói gì đó thì điện thoại di động lại bị Lăng Thời Ngâm đoạt lấy.
Cô gái nhấn nút ngắt máy.
“Thời Ngâm, con làm gì vậy?”
Lăng Thời Ngâm cầm lấy áo khoác, sắc mặt tái nhợt: “Mẹ à, nói như vậy là được rồi. Không phải mẹ lo lắng cho sức khỏe của con sao? Còn không mau đến bệnh viện?”
“Vậy đi thôi.”
Chuyện này ông Lăng không tiện đi cùng. Bà Lăng cùng Thời Ngâm lên xe, thẳng đến Tinh Cảng.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tưởng Viễn Chu vẫn đứng yên tại đó không trở về phòng ngủ ngay. Anh gọi cho Lão Bạch.
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi chờ ở trong phòng, nhìn ra ban công thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng đó hút thuốc. Cô đi tới bên cửa sổ sát đất: “Điện thoại của ai vậy?”
Hứa Tình Thâm nhìn ra được trong lòng Tưởng Viễn Chu đang có chuyện phiền não, giữa hai đầu chân mày của anh đã xuất hiện nếp uốn rất sâu. Thế nhưng anh lại không muốn cùng cô chia sẻ vấn đề này.
“Được, vậy anh cũng đừng thức khuya quá.”
Tưởng Viễn Chu gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Anh biết rồi.”
Hứa Tình Thâm trở lại trước giường, vén chăn lên nằm vào. Cô nghiêng người, tiếp tục dõi theo bóng lưng Tưởng Viễn Chu. Anh lại đốt một điếu thuốc nữa. Cô không biết anh sẽ đứng ở đó bao lâu nữa. Lúc này bên ngoài gió lớn mà Tưởng Viễn Chu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh. Lớp vải vóc bị cơn gió dồn ép đến dính sát vào thân thể rắn chắc của anh.
Hứa Tình Thâm vuốt ve chỗ trống bên cạnh mình. Cô nghĩ, nếu như lúc này Tưởng Viễn Chu vẫn đang an ổn nằm bên cạnh cô thì tốt biết bao.
Tưởng Viễn Chu đột nhiên xoay người, bước thật chậm trở vào phòng ngủ. Hứa Tình Thâm thấy thế vội vàng nhắm mặt lại.
Người đàn ông đứng bên mép giường, khom lưng ngắm nhìn gương mặt cô. Anh vươn tay ra vuốt ve cằm cô, đầu ngón tay anh mang theo dư vị của điếu thuốc lá vừa hút. Hứa Tình Thâm vẫn nằm yên không nhúc nhích. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Hứa Tình Thâm mở mắt ra, thấy Tưởng Viễn Chu lại trở về phía ban công. Cô muốn nhắc anh khoác thêm áo vào. Người đàn ông đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Sắc trắng nổi bật giữa màn đêm, dường như bóng dáng ấy khiến Hứa Tình Thâm chói mắt đến không mở mắt nổi nữa.
Hẳn là anh đang chờ điện thoại của ai đó. Bởi vì khi tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên thì Tưởng Viễn Chu giật mình, vội vàng nghe máy ngay.
“Thế nào rồi?” Người đàn ông cố đè thấp tiếng nói xuống, thế nên căn bản là Hứa Tình Thâm không thể nghe rõ được anh đang nói gì.
Lão Bạch vừa nói vừa rời khỏi bệnh viện. Hôm nay bên ngoài trời nổi gió to, gió lạnh ào ào gào thét bên tai không ngừng.
“Tưởng tiên sinh, có cần tôi mang kết quả kiểm tra tới không?”
“Không cần, nói tôi nghe kết quả là được.”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là… Chỉ là màng trinh bị xé rách, lần đầu tiên nên ít nhiều cũng sẽ để lại tổn thương. Không cần nằm lại bệnh viện.”
Lão Bạch nhìn chằm chằm phần kết quả chẩn đoán. Anh không đọc lại chính xác từng câu từng chữ trên đó, chỉ nói sơ lược ý chính cho Tưởng Viễn Chu biết.
Tưởng Viễn Chu hít vào một hơi, lúc này mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến phát run: “Đã biết.”
“Cô Lăng đã về nhà, ngài cứ yên tâm. Bên Tinh Cảng đã thu xếp ổn thỏa, do bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ khoa đích thân chẩn bệnh, tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin ra ngoài.”
Tưởng Viễn Chu siết chặt điện thoại trong tay: “Tạm thời cứ như vậy, cậu về trước đi.”
“Vâng, à đúng rồi Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch nhớ ra một chuyện, liền sốt ruột nói thêm: “Lúc ra cửa, cô Lăng có bảo tôi nhắn với ngài một câu.”
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy nói thái độ của cô ấy vẫn không thay đổi, ngài không cần bận tâm.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không nói thêm gì nữa, ngắt máy ngay. Người bên bệnh viện đương nhiên Tưởng Viễn Chu rất tín nhiệm, sẽ không có chuyện gì. Nếu như hôm đó không phải anh sau khi say rượu làm chuyện hồ đồ, thì Lăng Thời Ngâm có thể bị mất trinh tiết hay sao?
Tưởng Viễn Chu cất điện thoại, trở lại bên trong phòng ngủ. Hứa Tình Thâm đang nằm co rúc trên giường, nhìn qua có lẽ đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“Viễn Chu.”
“Còn chưa ngủ à?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Buồn ngủ lắm.” Hứa Tình Thâm từ từ nhắm mắt trở lại.
“Chỉ là không có anh ở bên cạnh, em không ngủ được.”
Làm sao bây giờ? Thực sự điều này đã trở thành một thói quen của cô. Tối hôm qua anh cả đêm không về, Hứa Tình Thâm ở lại Tinh Cảng cùng Tưởng Tùy Vân, cũng là một đêm cô mất ngủ.
Từ khi nào mà cô đã ỷ lại vào anh như vậy? Sau này phải làm sao đây?
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm vừa xuống lầu đã thấy Lão Bạch chờ ở dưới. Anh cùng Hứa Tình Thâm dùng điểm tâm rồi đích thân đưa cô đến Tinh Cảng.
“Cô Hứa, hôm nay hình như cô đi làm hơi sớm.”
“Tôi có một người bạn khám thai ở Tinh Cảng, tôi muốn vào sớm ghé qua xem một chút.”
“Vâng.”
Tới trước cửa bệnh viện, hai bên dọc đường có rất nhiều cửa hàng hoa quả. Hứa Tình Thâm xuống xe, Lão Bạch giúp cô mua một giỏ hoa quả. Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, cũng không đưa tay ra nhận ngay.
“Cô Hứa, cầm lấy.”
“Lão Bạch, chuyện này tôi tự lo được mà.”
“Cô đừng khách sáo, tôi giúp Tưởng tiên sinh lo chu toàn mọi thứ. Cô là bạn gái của Tưởng tiên sinh, đương nhiên tôi cũng phải thu xếp chu đáo cho cô.”
Hứa Tình Thâm nhận lấy giỏ hoa quả: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, cô Hứa, hẹn gặp lại.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, bước vào bệnh viện.
Người bạn học cũ đang ở bệnh viện cũng là Tống Giai Giai nói cho cô biết. Lúc còn đi học Hứa Tình Thâm và cô ấy cũng không tính là thân thiết lắm, nhưng hay tin người này đang ở bệnh viện thì cô cũng muốn ghé qua thăm.
Tới trước phòng bệnh, Hứa Tình Thâm gõ cửa rồi đi vào. Thai phụ trong phòng vừa nhìn thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên: “Hứa Tình Thâm?”
Cô đi tới, đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường: “Mình cũng vừa nghe Giai Giai nói cậu ở đây, trong người thấy thế nào rồi?”
“Tạm được.” Đối phương đứng dậy kéo tay Hứa Tình Thâm qua.
“Cậu ngồi đi.”
Mẹ của cô ta cũng ở trong phòng, nhiệt tình rót cho Hứa Tình Thâm một cốc nước. Hứa Tình Thâm liền xua tay: “Không cần đâu dì, con sắp đến giờ làm rồi.”
“Nghe Giai Giai nói cậu là bác sĩ ở Tinh Cảng?”
“Phải.”
“Thật vậy à?” Mẹ cô gái nghe thế thì giật mình hỏi lại: “Vậy có thể nhờ cháu giúp chúng ta chuyển phòng bệnh được không? Bác muốn chuyển nó sang phòng đơn, nhưng người của bệnh viện cứ bảo không còn phòng trống. Cháu là bác sĩ, chắc là có quen biết với bác sĩ chủ nhiệm?”
Hứa Tình Thâm có chút bối rối: “Cháu chỉ là người mới, cũng chưa quen biết nhiều…”
“Nhưng cháu là bác sĩ ở Tinh Cảng, chuyện này chắc cũng không thể làm khó cháu?”
Hứa Tình Thâm hi vọng lúc này người bạn học kia có thể đứng ra thẳng thắn nói những điều này với cô, nhưng đối phương dường như cũng e ngại, không dám nói nhiều cũng không dám tạo áp lực cho cô. Hứa Tình Thâm đứng dậy, cũng không nói thêm nữa.
“Được, vậy để mình hỏi thứ.”
“Tình Thâm, cám ơn cậu nhiều lắm.”
Hứa Tình Thâm rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến phòng mạch sản khoa. Phòng đơn còn trống hay không cô phải hỏi thử mới biết, nhưng nếu không còn thì cô cũng không có cách nào giúp được. Bên trong bệnh viện có rất nhiều người qua lại, bây giờ cũng đã bắt đầu đến giờ chẩn bệnh. Hứa Tình Thâm vẫn chưa thay quần áo, mặc thường phục đi qua hành lang, đến thẳng phòng khám khoa sản.
Hai y tá trẻ tuổi đang xem lại hồ sơ bệnh án, đột nhiên một người tò mò hỏi: “Này, tối hôm qua hai mẹ con nhà họ Lăng sao lại đến bệnh viện.”
“Mẹ con nhà họ Lăng nào?”
“Cô quên rồi sao? Tối hôm qua họ đến khám phụ khoa đó. Chuyện đặc sắc như vậy mà cô có thể quên?”
“A, nhớ ra rồi, mẹ con nhà họ Lăng, chuyện gì đặc sắc?”
Hứa Tình Thâm bước chậm lại, mẹ con nhà họ Lăng, có phải là đang nói tới Lăng Thời Ngâm không?
“Không biết, đặc biệt thần bí. Tôi chỉ thấy bác sĩ chủ nhiệm khoa tự mình chẩn bệnh. Bà Lăng ngồi đợi ở bên ngoài, sắc mặt rất khó coi.”
“Chà… Cô Lăng vẫn còn nhỏ mà? Lại đến khám phụ khoa sao?”
“Quan trọng là lúc đó cũng đã hơn chín giờ tối, mà nói phải khám gấp mới được.”
Hai chân Hứa Tình Thâm như bị chôn chặt tại chỗ, cô không còn sức nhấc chân lên để đi tiếp nữa.