Trước hôm nay, đối với cô bé Chung Tĩnh Ngôn này, Phương Thanh Ngọc không thể nói thích, cũng chưa nói tới ghét.
Phương Thanh Ngọc nhỏ hơn Chấn Thanh một tuổi, hơn Chung Tĩnh Ngôn bốn tuổi, tuy rằng cùng lớn lên trong một đại viện, nhưng từ nhỏ đến lớn, đi học, bạn chơi, cũng không thân thiết gì. Ngoài việc nghe nói cô là cô nhi được nhà họ Chung nuôi dưỡng, đã từng có một khoảng thời gian rất tò mò về cô ra, cô ta gần như không hề để ý đến cô gái này.
Điều duy nhất liên quan đến các cô đó chính là Chấn Thanh.
Mỗi lần đi tìm Chấn Thanh, cũng sẽ thấy cô đi theo như một cái đuôi, dính chặt lấy hai anh trai mình. Hơn nữa, mỗi một lần đều dùng ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn cô ta chằm chằm, giống như cô ta đang mơ ước tài sản riêng của cô vậy.
Rất khó có người nào sẽ thích ánh mắt như vậy. Nhưng mà, Phương Thanh Ngọc vẫn cho rằng đây chẳng qua là một cô em gái khá đặc biệt mà thôi, không hề quá để ở trong lòng.
Có một lần, cô ta và mấy người bạn nữ cùng tuổi trong sân tụ chung một chỗ cười cười nói nói, bàn tán khen ngợi bài múa cô vừa mới học được.
Lúc này, có người nhìn thấy Chung Tĩnh Ngôn xa xa đứng ở bên cạnh, mặc một chiếc váy hoa tuyết màu trắng rất xinh đẹp, vừa mυ"ŧ kẹo que, vừa hâm mộ nhìn họ.
"Ơ, cháu nɠɵạı của người giữ cửa, cũng muốn học khiêu vũ đấy!"
"Mình đã thấy cô ta khiêu vũ, thẳng tắp giống như một con khỉ, ha ha, khó coi chết đi được. . . . . ."
"Mình nghe dì Mã nói chuyện với mẹ mình, sớm muộn gì cũng để cô ta đến từ đâu thì về lại chỗ đó, trước sau gì cô ta cũng trở về cô nhi viện của cô ta. . . . . ."
Có lẽ bản tính con người vỗn dĩ ác độc, một cô bé mồ côi, lại mặc những loại quần áo xinh đẹp làm cho những cô gái thiên chi kiêu tử như cô ta cũng phải đỏ mắt, các cô gái nhỏ rối rít dùng biểu tình cười nhạo để biểu đạt mà chẳng thèm quan tâm.
Khi đó, cô ta nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Chung Tĩnh Ngôn nhanh chóng trắng bệch như tờ giấy, ảm đạm đến một chút huyết sắc cũng không có.
Trước khi bọn họ phát hiện ra điều khác thường, Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên ném cây kẹo que về phía cô gái tên là Hồng Hồng đã nói để cho cô đến từ đâu thì về lại chỗ đó, sau đó, vọt lên giống như một con sư tử nhỏ tức giận.
Lúc ấy, cô ta vừa vặn đứng ở giữa Hồng Hồng và Chung Tĩnh Ngôn, chỉ cảm thấy một một luồng sát khí thổi qua bên người, đợi đến khi hồi hồn, Chung Tĩnh Ngôn đâm đầu vào bụng Hồng Hồng, d'đ/l'q;đ giống như đang phát điên, không đầu không đuôi xé quần áo của cô ấy, cắn cổ tay và tất cả vùng da lộ ra bên ngoài, thậm chí còn nhảy cao bấu mặt, kéo tóc của cô ấy. . . . . .
Khi đó, cô mới sáu bảy tuổi đúng không? Mà Hồng Hồng mười một tuổi đã cao hơn cô một cái đầu.
Họ đều là ăn sung mặc sướиɠ lớn lên trong đại viện, đã bao nhờ nhìn thấy đứa bé nào dã man như vậy?
Cô điên cuồng dã man giống như không muốn sống vậy, dùng hết tất cả hơi sức trên người, giống như đang bảo vệ vật trân quý nhất, vừa bấu vừa đánh, cô bé tên là Hồng Hồng bị cô đánh đến ~Thu Lệ~l/q'd nỗi tóc tai bù xù, gào khóc thảm thiết, miệng của cô vẫn còn chặt chẽ cắn cánh tay của Hồng Hồng, bất kể Hồng Hồng có giãy giụa thế nào cô cũng không nhả ra, cho đến người lớn hai bên gia đình nghe được kêu khóc chạy tới, kéo các cô ra, Hồng Hồng đã bị cắn như muốn rớt thịt ra, máu tươi chảy dài. . . . . .
Một màn đó, cô ta vẫn còn khắc sâu ấn tượng, không riêng cô ta, mà tất cả những đứa bé trong đại viện, từ đó về sau đều dùng ánh mắt nhìn ŧıểυ Quái Vật để nhìn Chung Tĩnh Ngôn, bất kể là bằng tuổi hay không bằng tuổi, trừ Chấn Thanh và Chấn Văn ra thì không còn người nào chơi cùng với cô nữa.
Bốn năm gần đây, cô ta vẫn cho là Chung Tĩnh Ngôn cứ như vậy mà biến mất, giống như cô đột nhiên xuất hiện vậy. Có lẽ, cô gái kia chỉ là trời cao cố ý phái xuống, gây ra một số chướng ngại cho tình yêu của cô ta, cô ta cảm thấy không ngại, chỉ cần Chấn Thanh vẫn còn ở bên cạnh cô ta, cô ta nghĩ, giống như cô gái kia sớm muộn cũng sẽ đến từ đâu thì về lại nơi đó vậy, Chấn Thanh của cô ta, sớm muộn gì cũng là của cô ta.
Mấy năm qua, ngày từng ngày cô ta thâm nhập vào cuộc sống của Chấn Thanh, chăm sóc anh, khích lệ anh, anh đối xử với cô ta không tệ, thậm chí ngay chìa khóa nhà cũng chịu giao cho cô ta nên cô ta nghĩ, chỉ là cần thời gian mà thôi, tình yêu của cô ta đang trải qua khảo nghiệm.
Nhưng mà, Chung Tĩnh Ngôn lại đột nhiên trở lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô gái đó, cô ta khiếp sợ, sau đó là thật sự sợ hãi, bởi vì, cô ta phát hiện, bản thân cô ta hoàn toàn không nắm chắc trong bốn năm qua Chấn Thanh đã yêu cô ta hay chưa!
Lúc này, cô ta không cách nào khống chế được ánh mắt của mình, nghiêng về phía đối diện, Chấn Thanh đang gỡ sạch xương cá, rồi để vào trong chén cho cô gái, bên kia Chấn Văn đã sớm gắp một viên thịt, chỉ chờ cô gái ăn xong cá, liền đút vào trong miệng cho cô —— hai anh em giống như đang đút cho em bé ăn cơm vậy, cưng chiều cô giống như khi còn bé, canh chừng từng ánh mắt của cô, xem như là một món đồ sứ yếu ớt dễ vỡ.
Ánh sáng bên trong phòng hết sức đầy đủ, cô gái đó, mái tóc ngắn màu nâu, làn da trắng muốt sáng long lanh, vẻ mặt nuông chiều, thỉnh thoảng lại cúi mặt xuống, ngàn vạn phong tình.
Đã sớm không còn là cô gái với mái tóc vàng hoe, nước mũi rất dài, giương nanh múa vuốt ban đầu nữa rồi. Mà bây giờ, cô như một nàng công chúa được cưng chiều trong cung điện, như một con búp bê không ăn khói lửa nhân gian.
Nhưng búp bê này chỉ là một đứa con gái nuôi không rõ lai lịch.
Mà cô ta là công chúa xuất thân trong một gia đình cán bộ cao cấp vừa có tiếng vừa có miếng lại bị người ta bỏ rơi.
Cô ta nhìn chung quanh, Chung Bang Lập, thậm chí là Mã Hoa, cũng đã tập mãi thành thói quen với những chuyện đang diễn ra trước mắt, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh em bọn họ đều chung sống với nhau như vậy.
Cô ta rất muốn bật cười, chỉ có một mình cô ta cảm thấy hình ảnh như vậy rất tức cười thôi sao? Nhưng mà, càng nhiều hơn nữa là bi ai xông tới, cô ta cảm thấy bản thân mình dư thừa, thậm chí không biết nên làm những gì mới có thể xoay chuyển tình yêu của mình.
Cô ta nâng mắt nhìn chằm chằm Chấn Thanh, người đàn ông trầm ổn anh tuấn đó, đang cười nói ríu rít với em gái của mình, lúc nào thì mới có thể nhìn cô ta?
Đột nhiên cô ta có một có một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ hai anh em sinh đôi nhà họ Chung đồng thời yêu cô em gái này?
Cái ý nghĩ này, khiến mồ hôi lạnh sau lưng cô ta chảy ròng ròng, cảnh tượng trước mắt cũng cực kỳ chói mắt.
Giúp Chấn Thanh đổ thêm một ít canh nóng vào chén, cô ta dịu dàng nói, "Đừng chỉ quan tâm tới Lạc Lạc, anh cũng ăn chút đi. . . . . . . Bây giờ cô ấy đã trưởng thành, cũng là cô gái lớn, biết chăm sóc mình."
"Anh ăn đủ rồi. Cám ơn!" Chấn Thanh khách khí cười cười với cô ta, rồi lại xoay người đi, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.
"Em đã ăn xong rồi, vẫn là món ăn ở trong nước là ngon nhất. “Lạc Lạc đẩy chén đĩa trước mặt ra, đáng yêu ưỡn bụng lên tựa vào ghế dựa cao thở dài một tiếng.
"Súc miệng chút. . . . . ." Chấn Văn đoán chừng cô quả thật ăn cũng không tệ lắm, đổ Thiết Quan Âm cho cô.
"Không cần, em muốn uống nước trái cây. . . . . ."
"Nghe lời! Nước trái cây quá ngọt, sau khi ăn xong phải uống trà xanh." Chấn Văn đưa trà tới bên miệng cô, lại đưa nước trái cây ra xa một chút.
Chung Tĩnh Ngôn chỉ đành phải nhẹ vểnh miệng uống hai hớp trà trên tay Chấn Văn.
Chung Bang Lập thấy sắc mặt Phương Thanh Ngọc không được tốt, cười nói, "Thanh Ngọc, lát nữa về cùng với nhà chú luôn nhé?"
"Không, chú Chung, buổi chiều con còn phải chạy về đài truyền hình để đi làm. Chấn Thanh, hôm nay anh không đi làm sẽ không sao chứ? Mới vừa nhậm chức, có phải vẫn nên cẩn thận một chút mới được?" Phương Thanh ngọc cố gắng mỉm cười hỏi.
“Bên đó anh đã xin nghỉ phép rồi, hôm nay thoả mái ở cùng Lạc Lạc."
Mã Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Thật đúng là một người anh trai tốt ‘nhị thập tứ hiếu’! Lúc nào thì cũng xin phép nghỉ một ngày ở cùng mẹ anh? Hay là ở cùng nhau rồi lại cùng leo lên giường!"
Lời vừa nói ra, trong lòng Phương Thanh Ngọc đột nhiên lộp bộp một chút, cái gì cũng hiểu, suy đoán thế nhưng trở thành sự thật.
Sắc mặt Chung Bang Lập hết đỏ rồi lại đen, quát lên một tiếng lớn, "Bà nói bậy bạ cái gì vậy? Bà. . . . . ." Lời còn chưa dứt đã tức giận đến ngửa mặt lên.
Mọi người lập tức bị sợ đến luống cuống tay chân, cùng vây lên phía trước, vừa ấn vào huyệt nhân trung(giữa mũi và miệng), vừa đắp khăn lông.
Chấn Thanh lấy điện thoại gọi cho chủ nhiệm Lý, mới vừa nối máy, Chung Bang Lập đã tỉnh dậy rồi, nhìn Phương Thanh Ngọc than thở, "Thanh Ngọc, mấy năm nay tinh thần dì Mã con không được tốt lắm, những điều bà ấy nói con đừng để trong lòng."
Mã Hoa đứng cách hơn một mét, cười lạnh, "Việc xấu trong nhà không giấu được nên đã sắp xếp cho tôi trở thành bệnh nhân tâm thần rồi hả?"
Phương Thanh Ngọc vội đè mu bàn tay Chung Bang Lập lại, cười lớn nói, "Chú Chung, chú yên tâm, con biết mà."
Chung Bang Lập ngồi dậy từ trên người Chấn Văn, nhận ly nước trà Chung Tĩnh Ngôn đưa tới uống một hớp, dừng một chút, ngước mắt nhìn Phương Thanh Ngọc gật đầu, "Đứa bé ngoan, mấy d'đ/l'q;đ năm này chúng những người cùng thế hệ với tụi chú, đa số đều đã có con cháu lượn quanh đầu gối. Bao nhiêu năm qua con và Chấn Thanh cũng được coi là thanh mai trúc mã, con lại đối xử với Chấn Thanh rất tốt, chú đều để trong mắt, nếu như con bằng lòng, ngày mai chú liền tìm ba con nói chuyện này một chút."
Ông vừa nói ra lời này, mọi người đều sửng sốt, không ngờ ông đột nhiên đưa ra quyết định này.
Trong phòng bao nhất thời vô cùng an tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ rì rì của máy sưởi, giống như một con rắn độc đang ẩn nấu chỗ nào đấy.
"Ba!" Thân thể Chung Chấn Thanh cứng ngắc, khó khăn mở miệng, "Con và Thanh Ngọc chỉ là bạn bè, ba đừng ghép lung tung như thế, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Thanh Ngọc."
Trong lòng Phương Thanh Ngọc đau xót, biết là một chuyện, bị anh nói thẳng ra trước mặt mọi người như vậy, vẫn là không chịu nỗi xót xa, cúi đầu, "Chú Chung, chú hiểu lầm. . . . . ."
"Không cần phải nói nhiều như vậy. Chấn Thanh, ngày mai con cùng ba đến nhà viện trưởng Phương đi." Chung Bang Lập mệt mỏi giơ tay lên, ngắt lời cô ta, "Chúng ta đi thôi. Tôi mệt mỏi rồi!"
Đêm dài lắm mộng, dưới tình huống ba anh em gặp lại, chung sống nhiều hơn một ngày ông liền sợ hãi thêm một ngày, ông đang sợ sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào. Đứng ở lập trường của một người cha, ông không thể không giải quyết dứt khoát. Lời nói vừa rồi của Mã Hoa, làm ông sợ hết hồn hết vía, ở quan trường nhiều năm, lực sát thương của gièm pha lớm biết bao nhiêu, ông hiểu rất rõ.
"Không! Con sẽ không đi!" Chấn Thanh đã là người trưởng thành, thậm chí là lãnh đa͙σ thành phố, anh nhíu mày thật chặt, nhưng lời nói lại rất có khí phách, đặt biệt rõ ràng trong phòng bao, "Ba, mẹ hiểu rất rõ con đang nói gì, đời này, con không bao giờ thay đổi lựa chọn."
"Anh có biết anh đang nói gì không? Anh đã từng suy nghĩ cho tiền đồ của anh chưa? Có suy nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ anh không? Chẳng lẽ anh cứ nhất định phải đi tới đáy của con đường đen tối hay sao?" Chung Bang Lập chỉ vào mũi của anh, giận đến trước mắt biến thành màu đen, đôi môi phát run.
"Con không có lựa chọn khác, nếu như nhất định ép buộc con chọn, con thà chết còn hơn." Thân hình Chấn Thanh thẳng tắp, giọng nói trầm ổn bình tĩnh, cũng không phập phồng bao nhiêu, nhưng sức lực truyền ra lại đánh thẳng vào màn nhĩ người nghe, giống như anh đang chắc chắn năm nay GDP toàn thành phố sẽ đạt tới mức bao nhiêu trong buổi bọp nhậm chức vậy, làm cho người ta không thể chất vấn.
Tất cả lại trở về bốn năm trước, ba anh em bướng bỉnh, quỳ gối trong phòng khách nhà họ Chung, kiên định nói bất kể như thế nào ba người bọn họ đều muốn ở cùng nhau.
Thay đổi, chỉ là thời gian và địa điểm mà thôi.
Chung Tĩnh Ngôn đờ đẫng đứng sau lưng Chung Bang Lập, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Cô là người khởi nguồn nên tranh luận, nhưng mà, giờ phút này, cô không biết phải nói những gì.
Dù sao đi nữa cô đã không còn là cô gái nhỏ không rành việc đời ở trong tháp ngà của bốn năm trước nữa, chuyện xảy ra hôm nay, cô đẫ sớm có dự cảm sẽ đối mặt, chỉ là, sẽ không biết lại nhanh như vậy.
Cô vừa mới trở về nước, mời vừa được đoàn tụ cùng các anh và ba nuôi, không thể để cho cô ấm áp thêm được mấy ngày sao?
Giữa lúc mọi người còn đang khiếp sợ vì câu nói ‘Con thà chết còn hơn’ của Chấn Thanh, liền có một tiếng gió rít gào, một bóng người vọt mạnh tới, Mã Hoa đã vung chưởng lên mặt Chung Tĩnh Ngôn.
"Bốp!" Một âm thanh thanh thuý vang lên, giống như một cái trong quán cà phê đó của bốn năm trước.
Chung Tĩnh Ngôn bị đánh đến lùi lại một bước, gương mặt mêm mại của cô nhanh chóng sưng lên hằn rõ năm dấu tay.
"Mẹ làm gì thế?" Chấn Văn và Chấn Thanh cùng nhau xông về phía trước một bước, một trái một phải kéo cánh tay Mã Hoa lại, vừa đau vừa giận, bộ dáng kia, như muốn ăn thịt người.
"Thế nào, các anh muốn đánh tôi sao? Đánh đi!" Mã Hoa miệt thị nhìn con trai của mình, "Vì một con ŧıểυ tiện nhân như vậy, các anh lại muốn chết muốn sống, đã nhiều năm như vậy, vẫn là không có một chút tiền đồ! Tôi phải đuổi cô ta đi, có cô ta ở đây, các anh cũng sẽ nổi điên, chỉ khi nào cô ta đi, các anh mới có thể bình thường. . . . . ."
"Đủ rồi!" Mở miệng là Chung Tĩnh Ngôn, môi của cô có chút tái nhợt, lông mi giương nhẹ, con ngươi tĩnh mịch, năm dấu tay trên gương sưng đỏ phơi bày dưới ánh đèn sáng ngời, nhìn thấy mà ghê.
Cô bình tĩnh khoác lên cánh tay Chung Bang Lập, "Ba, chúng ta đi thôi, con muốn về nhà."
Cô muốn nhà, là nơi bình thản, ấm áp, an toàn, có thể vì cô mà che gió che mưa.
Mà không phải, giống như giờ phút này, cãi vả, chua ngoa, rối ren, làm người ta hít thở không thông.
Đi tới cửa, một chiếc xe Aston Martin one-77 phong tao đang phách lối đặt ngang tại nơi đó.
Tài xế kéo cửa ra, một người đàn ông bị vây quanh, đang chuẩn bị lên xe.
Anh mặc một bộ áo T-shirt màu lam, quần dài màu vàng nhạt, cao gầy, tinh khiết, có vẻ ưu nhã lại cao quý, điên cuồng mà cao ngạo.