Khi cô cảm thấy hơi tỉnh táo, có mùi vị cay nồng mát rượi của rượu lưu luyến giữa môi và răng của bọn họ.
Cái hôn này, tỏ ra dịu dàng mà quý trọng, không hề giống với những nụ hôn trước, chỉ làm cho cô cảm thấy bá đa͙σ và chiếm hữu.
“Ưm...” Cô vẫn là tránh ra, thở nhẹ, quay đầu đi chỗ khác.
Mà đùi cô vẫn còn quấn trên thắt lưng của anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên vai anh.
Một tay anh nâng cô, một tay vặn cằm cô lại, vũ điệu dưới chân vẫn không ngừng, giọng nói đàn ông thành thục đặc biệt trầm thấp, “Bảo bối, em sợ tôi?”
Nhắc đến vấn đề này, theo bản năng cô muốn lãng tránh, có chút khó chịu lại quay mặt đi tránh khỏi bàn tay của anh.
Anh cũng không chấp nhận, ngón tay thon dài giữ chặt cằm cô lại, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lúm đồng tiền trên mặt cô, “Có người nào đã từng nói qua cho em biết, em thật ngây thơ chưa?”
Cô không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, nhanh chóng nâng mắt nhìn anh một cái, rồi lại cụp mi xuống, không phục lẩm bẩm một câu gì đó.
“Ha ha!” Nhìn bộ dạng vểnh môi của cô, làm Qúy Thiếu Kiệt khẽ nở nụ cười.
Lúc này, bọn họ nhảy đến bên cửa sổ, anh đặt lưng cô dựa vào cửa sổ, ánh trăng hoàn toàn bao phủ bọn họ giống như một lớp phấn nền cao quý nhất trên thế gian, nhìn anh như gốm sứ Như Ngọc mà trang điểm, anh đưa tay ra, hai tay nâng mặt cô lên, ánh mắt tựa như d,đ.l/q;d có sức nặng, giống như muốn đi thẳng vào trong lòng cô, “Em có từng nghĩ tới, giữa em và các anh trai của em thật sự là... tình yêu sao?” Khi nói đến hai chữ tình yêu này, anh dừng vài giây, hai từ này phát ra từ miệng của anh, có vẻ không lưu loát, thậm chí còn có chút buồn cười.
“Em có từng nghĩ tới, thật ra em chỉ là lệ thuộc vào bọn họ, hoặc là lấy cách thức tình yêu thân mật để sống chung với bọn họ, em mới có cảm giác an toàn?”
Anh nói xong rất chậm, đắn đo cân nhắc từng chữ, khi nói chuyện vẫn luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô gái dưới ánh trăng.
Lạc Lạc bị hai bàn tay khô ráo của anh nâng mặt, bắt buộc nhìn vào ánh mắt màu xanh của anh, đầu tiên là không được tự nhiên, người đàn ông này, ở trước mặt cô lúc nào cũng cường thế như vậy, l'q:d hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng như một con sói xám lớn, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ nghĩ cách ăn luôn cô, nhưng mà, dần dần, những lời này và ánh mắt của anh cùng nhau ngấm vào thân thể cô, dần dần cô có chút sợ sệt, giữa cô và các anh, “Chỉ là bởi vì lệ thuộc vào và cảm giác oan toàn?”
Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, hoặc là hoài nghi tình cảm giữa cô và các anh trong suốt thời gian qua.
Từ ‘yêu’ trong nhận thức của cô, các anh là là chuyện duy nhất cô có thể nghĩ đến.
“Ba người, làm sao có thể có tình yêu chân chính?” Mà anh, ngay sau đó nói như vậy.
Lạc Lạc nhất thời ngây dại, hoảng hốt nhớ lại, ngày đó mẹ nuôi Mã Hoa cũng đã từng nói qua những lời này, bà nói: “Trong các người có tình yêu sao? Giữa các người chỉ có tham niệm và ham muốn chiếm hữu.”
“Không! Chú, tôi không muốn nghe!” Cô vội vàng ngắt lời Quý Thiếu Kiệt, mạnh mẽ nghiêng mặt đi, da thịt cô cọ xát bàn tay anh, lưu lại cảm giác mịn màng.
Đầu cô đau nhức âm ỷ. Ngẫu nhiên nhìn thấy ở cửa hàng đồ lót, bây giờ là , lời nói này, những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, hoàn toàn phá vỡ mười mấy năm yên bình sống trên đời của cô.
Chẳng lẽ, thực sự các anh chỉ trêu đùa cô thôi sao? Mà cô, bây giờ thế nhưng cũng muốn thừa nhận các anh đối với cô không phải là tình yêu?
Cô cắn môi, đột nhiên cảm thấy tất cả những việc này đều thật vớ vẩn.
Những điều hôm nay cô nhìn thấy, nghe được, hiện giờ lấy tư thế như vậy ở trong căn phòng này, tất cả đều thật vớ vẩn.
...
Lúc này, không phải cô sẽ nằm trên giường lớn trong phòng mình, ngủ say trong lòng các anh sao? Giống như trước kia, ngày nào cũng thế, cô gối đầu trên cánh tay anh cả, chân gác lên bụng anh hai không chút khách khí nào.
Cô hạ thả tay xuống, dùng sức véo tay mình một cái, nhưng mà, đau đớn là thật, ánh trăng là thật, mùi hoa hồng cũng là thật... tất cả những thứ này, thật sự vớ vẩn như thế. Chân thật đến nỗi cô không thể không đối mặt.
Mặt cô vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh, vẫn cứ giữ chặt như thế, hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Chú, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một chút.”
Quý Thiếu Kiệt nhìn mặt cô, không bỏ qua một chút biểu cảm nào trên mặt cô, bao gồm cả giãy giụa, buồn rầu và mờ mịt mới vừa nãy của cô. Mà lúc này, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận của cô lại khiến anh cười ra tiếng, “Được, bảo bối, chúng ta nói chuyện.”
Cô gắng sức tránh anh, duỗi thẳng mũi chân xuống sàn, “Buông tôi ra, chú như vậy.... Làm sao chúng ta có thể nói chuyện?”
“Như vậy... là như thế nào?” Anh hỏi lại một lần nữa, đổi lấy một ánh mắt hung tợn của cô gái.
Anh cứ vậy mà như cười như không nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia xấu xa, anh ác ý ưỡn thắt lưng, nơi đó có một cây gậy cứng rắn mà cô hết sức xem nhẹ đang đâm vào bụng cô.
Anh nhìn cô gái khó chịu di chuyển lên trên, bàn tay nhỏ bé níu chặt quần áo trên vai anh, phí công muốn tránh ra, anh liền cười trầm thấp, có lòng tốt nói với cô: “Được rồi, bảo bối, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Từ trên người anh trượt xuống, đứng cách xa anh một chút, bỗng chốc cầm lấy một cành hoa hồng, loại bỏ từ cánh từng cánh một, mãi đến khi chỉ còn lại một nụ hoa, mới ngẩng mặt lên xoắn xoắn tay nói: “ Chú, vì sao hôm nay tôi ở lại chỗ này, lúc trước chú cũng đã biết, chính là vì những tấm hình đó.”
“Vì chú gửi những bức ảnh đó đến, cho nên mới tạo thành kết quả tôi không có nhà để về.”
Thật ra không có những tấm hình đó, Mã Hoa cũng sẽ không bỏ qua cho cô,cô biết, nhưng mà nếu những bức ảnh đó đến trễ một chút, thì bộ dạng của cô sẽ lớn hơn một chút, có khả năng tự lập, cô sẽ thi lên đại học, khi đó, có phải sẽ khá hơn một chút? Mà sẽ không chật vật như bây giờ.
Cô cố gắng bình tĩnh trình bày rõ nguyên nhân quan hệ lúc đó, “Đúng, chúng ta lên giường, tôi... cũng không trách chú. Theo như lời chú đã nói, ngày tôi lên xe của chú thì tôi đã dự đoán được sẽ d.đ/l:q/đ xảy ra chuyện như vậy, cho nên, chuyện lên giường có thể nói là do tôi tự nguyện. Nhưng mà, một lần tự nguyện đó cũng không có nghĩa sau này mỗi lần tôi đều sẽ tự nguyện. Chú không có quyền mỗi lần đều đối xử như vậy với tôi...! Điều này làm tôi vô cùng chán ghét!”
“Nếu bởi vì do chú gây ra, mới khiến tôi không có nhà để về, như vậy, không phải chú nên gánh một phần trách nhiệm sao?”
Anh lười nhác nghiêng người dựa vừa cửa sổ mà cô vừa mới ngồi, khóe miệng vẫn giữ nụ cười xấu xa, buông tay, “Em muốn tôi chịu trách nhiệm với em như thế nào? Tôi đã lấy thân báo đáp rồi còn chưa đủ sao? Em cảm thấy bồi thường thịt một lần vẫn chưa đủ? Hay là tôi lại bồi thường thêm mấy lần nữa?”
Cô nhìn ông chú không biết xấu hổ giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, này, không cần khí tiết cũng phải có cái giới hạn của khoe khoang chứ!
“Để tôi ở lại chỗ này! Để tôi tiếp tục đi học!” Cô thở ra một hơi, nói thẳng.
Nói xong giống như cảm thấy vẫn chưa đủ, “Sau này, tôi không hi vọng chú đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi nữa. Chờ tôi thi lên đại học, dĩ nhiên tôi sẽ chuyển ra ngoài sống. Học phí, tiền sinh hoạt, tôi có thể xin học bổng và hỗ trợ vay vốn học tập để trả lại cho chú, có lẽ chú không biết, thành tích của tôi không tệ.”
“Điều chú phải làm, đó là giúp tôi tìm một ngôi trường, rồi cung cấp tiền sinh hoạt cho tôi mấy tháng trước, chỉ có vậy thôi. Chú, với tài lực của chú, những chuyện cỏn con này chắc không có vấn đề gì chứ?”
Khi nghe cô nói những lời này, khóe miệng Quý Thiếu Kiệt không biết đã sụp xuống từ lúc nào.
“Tại sao nhỉ? Tôi không làm được nhiều chuyện nha, vì sao tôi phải nuôi không em, trông chờ vào việc không biết đến khi nào em mới trả tiền cho tôi? Cũng chỉ bởi vì những tấm ảnh chết tiệt đó?”
Anh vẫn đứng ở đó với tư thế như lúc nãy, Lạc lạc lại cảm thấy người đó giống như bộ phận của máy lạnh, khí lạnh từ trên người anh toát ra vèo vèo, đóng băng quanh thân cô đều nổi da gà, ngay cả giọng nói của người đó cũng lộ vẻ bi thương.
Trong không khí đầy mùi hương thơm mát như trước, có mấy ngọn nến trên chiếc bánh ngọt trong góc tường đã cháy xong, chỉ còn những chân nên nhỏ bé điêu khắc tinh xảo đang ở đó, những ngọn nến còn lại cũng bắt đầu lùn xuống.
Cô dựa vào chút dũng cảm duy nhất này nói xong, giống như quật cường mà không sao cả đứng tại chỗ, nhưng trên thực tế lòng cô đang rất căng thẳng, giống như là đang đợi người ta tuyên án.
Nếu chú ấy không đồng ý thì sao? Ra khỏi cửa này, cô không có cách nào biết được những chuyện gì đang đợi cô phía trước. Cô không có người thân, cũng không có bạn bè nào, sau khi lên trung học, chỉ quen biết một mình Trịnh Hiểu Tuyên, nhưng Trịnh Hiểu Tuyên làm sao có khả năng giúp cô?
Hay là cô nên đi tìm ba nuôi Chung Bang lập? Dù sao, ông ấy là người yêu thương cô như vậy, nhưng mà, từ khi cô bước vào nhà họ Chung, tất cả cô đều để trong mắt, mấy năm nay, ba nuôi và mẹ nuôi l,q/d vẫn luôn chia phòng mà ngủ. Trước kia cô không hiểu, chỉ nhìn thấy mỗi khi ba nuôi về nhau phía sau nụ cười ấy là vẻ mặt cô đơn. Mà bây giờ, cô đã biết, thì ra vách tường ngăn giữa bọn họ chính là cô và mẹ ruột cô. Như vậy, cô còn có thể trở về sao? Trở về tiếp tục làm cái gai trong mắt bọn họ sao?
Cô được ăn cả ngã về không* nói ra tất cả những lời này, bây giờ, đứng trước ánh mắt lạnh lùng của Quý Thiếu Kiệt, trái tim bắt đầu hoảng loạn. Hóa ra, cô mười tám tuổi và cô của năm tuổi không có gì khác nhau, đều là hai bàn tay trắng như nhau.
*Được ăn cả ngã về không: liều lĩnh, dốc toàn bộ sức lực...
Nếu thật muốn nói có gì khác biệt, đó là mấy năm nay cô đã được nuông chiều, so với lúc năm tuổi thì bây giờ cô càng yếu ớt hơn. Cảm xúc không nói rõ nổi lên trong lòng, cô bỗng nhiên rât muốn khóc lớn một hồi.
“Nhưng mà, rõ ràng chú thích tôi!” Dưới tình thế cấp bách, cô thốt ra như vậy.
“Tôi chỉ thích em ở trên giường tôi! Chứ không thích để em đi học!” Anh nói càng thêm lạnh.
“Chính chú đã từng nói, chỗ nào có chú thì chỗ đó là nhà tôi.” Cô chưa từng bị kẻ nào đối xử lạnh lùng như vậy, những năm gần đây, cô được nhà họ Chung bảo vệ thật sự quá tố. Lúc này, chỉ cảm thấy toàn bộ máu và hổ thẹn tuôn hết lên mặt. Gần như là bất chấp tất cả lớn tiếng nói, nắm tay nắm lại thật chặt.
“Nói như vậy điều kiện trước tiên em là phụ nữ của tôi!” Anh dùng giọng điệu đùa cợt nói xong câu đó, liền đứng lên, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số điện thoại.
Lạc Lạc cảm nhận được gì đó, nhịn không được hỏi: “Chú, chú làm gì? Gọi điện thoại cho ai?”
Anh không nhìn cô, mặt trầm xuống chuyên chú bấm số điện thoại, “Đương nhiên là gọi cho người anh tốt Chung Chấn Văn của em. Để cậu ta đến đón em về!”
Lạc Lạc cấp tốc vọt qua, cướp đoạt di động của anh, “Không được! Không được gọi!”
Anh giơ cao tay lên, với thân thể của Lạc Lạc làm sao có thể với tới được, phí công vây quanh anh bật tới bật lui.
Nhảy không được, không khỏi lôi kéo tay áo Quý Thiếu Kiệt khóc hu hu.
Quý Thiếu Kiệt lạnh lùng nhìn bộ dạng hoa lê đẫm mưa đáng yêu của cô nhóc, tất cả dáng vẻ phong độ, thân sĩ dịu dàng, lãng mạn vừa rồi đều không thấy đâu, giống như đã thay đổi thành người khác.
“Chú, đừng gọi điện thoại, hu hu, cầu xin chú.” Cô ngửa mặt lên, nước mắt lưu chuyển trong vành mắt.
“Vậy sao có ngoan không?”
Cô vội vàng gật đầu qua loa, “Tôi sẽ ngoan!”
“Ngoan thì cởi sạch quần ao!” Anh đẩy tay cô ra, bưng cằm ngồi trên mép giường.