Sắc trời dần tối, ánh hoàng hôn chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu vào chiếc bàn, Phó Thư Ngôn yên lặng ngồi trên ghế, khuôn mặt tinh xảo phủ lên một lớp sáng, đôi mắt trong suốt nhìn cuốn nhật ký của cha không chớp mắt, ngón tay vuốt ve từng dòng chứ cứng cáp của người đàn ông.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt trời lặn khuất sau những đám mây phía chân trời, bầu trời tối sầm, trông yên tĩnh lạ thường.
Phó Thư Ngôn lặng lẽ bỏ kẹp sách hình lá phong vào trong, nhẹ nhàng đóng cuốn sổ nhật ký lại.
Đèn đường đã được bật sáng, trong bụi cây thỉnh thoảng vang lên tiếng ve kêu, Phó Thư Ngôn chậm rãi đi tới ven đường, gió đêm thổi qua, đôi mắt mang theo cảm xúc mơ hồ.
Sau khi biết cha có tình cảm với mình, chính cô cũng ngạc nhiên, cha chỉ thân thiết với cô khi còn nhỏ, sau khi cô lớn, hai người nói chuyện với nhau tương đối ít, gần như không tiếp xúc với nhau, ở trong mắt cô, cha rất lạnh lùng, tương đối ít nói.
Chỉ là cô không ngờ hóa ra cha vẫn luôn giấu kín tình cảm ở trong lòng. Phó Thư Ngôn không biết rõ suy nghĩ trong lòng mình là gì, ngoại trừ kinh ngạc, cô tò mò nhiều hơn, cô rất tò mò không biết cha có bày tỏ tình cảm của mình không? Hay là giấu nó mãi mãi? Cô nghĩ, ngoại trừ tò mò, có lẽ còn có chút vui…
Nhưng đây cũng chỉ là dấu vết, dù sao tính cách của cha tuy lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô, mặc dù nhiều lúc giữ khoảng cách với cô…Trong ấn tượng của cô, cha chưa từng nổi giận với cô.
Nếu lúc trước cô chỉ coi Phó Minh Viễn là một người cha thì hiện tại, Phó Thư Ngôn cảm thấy suy nghĩ của mình đã thay đổi, Phó Minh Viễn không chỉ là một người cha mà còn là một người đàn ông trưởng thành, cô cũng muốn biết, cha sẽ làm gì khi đối diện với sự gần gũi của cô?
*
Phó Thư Ngôn trở về nhà, lặng lẽ nấu mì trong bếp. Nấu mì cũng cần phải có kỹ thuật, Phó Thư Ngôn không biết đo khẩu phần, cô thả một nắm vào trong nồi, mì tản ra, có vẻ hơi ít.
Phỏng chừng Phó Minh Viễn phải tăng ca một thời gian, cô và cha có hai người, nên phải nấu nhiều hơn. Sau khi suy nghĩ, Phó Thư Ngôn thả thêm một nắm nữa.
8 giờ rưỡi, Phó Minh Viễn tan làm về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn con gái đang nấu mì trong bếp, ánh mắt dịu dàng, đi đến.
“Ngôn Ngôn, cha về rồi.” Phó Minh Viễn đến gần, nhìn Phó Thư Ngôn đang nhíu mày nhìn mì trong nồi, thấy nhiều mì như vậy, Phó Minh Viễn cong môi, duỗi tay xoa đầu cô, “Ngôn Ngôn nấu nhiều như vậy là lo lắng cha ăn không no sao?”
Phó Thư Ngôn thoáng bối rối, sau đó cô lấy lại bình tĩnh, buông tay ra, “Con tưởng rằng con nấu ít, không ngờ lại nấu nhiều như vậy.”
“Không sao, sau này cha sẽ dạy con.” Phó Minh Viễn dịu dàng nói.
Hai người ăn cơm xong, ai về phòng người nấy, đêm nay con gái không kêu mình ở cùng, trong lòng Phó Minh Viễn có hơi phiền muộn. Mấy ngày nay, hai cha con mới trở nên thân thiết hơn, hiện tại dường như lại quay về điểm xuất phát…
Phó Thư Ngôn tắm xong thì phát hiện đêm nay Phó Minh Viễn không đến phòng mình, cô khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu, cha cũng kiềm chế bản thân quá đi, nhưng, Phó Thư Ngôn cô đây sẽ không để cha được như ý…
Mấy ngày nay cô đã quen ngủ trong lòng ngực Phó Minh Viễn, cô cảm thấy rất an toàn, đột nhiên ngủ một mình khiến cô không quen, từ nhỏ đến lớn cô đều làm theo ý mình, chưa bao giờ để bản thân chịu uất ức…Nghĩ đến đây, cô cầm gối.
Phó Minh Viễn đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng đầu vuốt mái tóc ướt đẫm, dòng nước ấm áp trượt xuống yết hầu gợi cảm, dọc theo cơ ngực màu lùa mì chảy xuống dưới, cơ bụng rõ ràng không có thịt thừa, lông mu ở dưới háng rậm rạp, ướt đẫm cuộn thành từng sợi.
Đang rửa sạch hạ thân, đột nghiên nghe thấy vặn cửa, cạch, cửa phòng mở ra, Phó Minh Viễn nhất thời sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, hắn trần truồng đứng trong phòng tắm, ánh mắt xuyên qua, nhìn về phía Phó Thư Ngôn.
Sau khi đóng cửa, xoay người liền nhìn thấy thân hình rắn chắc, gợi cảm của Phó Minh Viễn, mặt Phó Thư Ngôn đỏ ửng, vuốt lọn tóc ra sau tai một cách mất tự nhiên, sau đó giả vờ bình tĩnh đi đến bên giường.
Phó Minh Viễn nhíu mày, mím môi, nhanh chóng lau người rồi quấn khăn tắm quanh hông, khi tắm hắn thường không đóng cửa phòng tắm, bởi vì thời gian này sẽ không có ai đi vào, cho dù là Phó Thư Ngôn, cũng chưa từng đến phòng hắn vào buổi tối.
Bị con gái nhìn thấy mình trần truồng, trong mắt Phó Minh Viễn lóe lên cảm xúc phức tạp, hắn không biết cô sẽ nghĩ thế nào…
Phó Minh Viễn lau tóc đi ra, thấy Phó Thư Ngôn đã ngồi trên giường mình, yên lặng xem video, như thể chuyện xấu hổ vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Cha tắm xong rồi ạ.” Phó Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Minh Viễn.
“Ừ. Sao Ngôn Ngôn lại đến phòng của cha.” Phó Minh Viễn nhẹ giọng hỏi, tự hỏi liệu con gái đến tìm mình có chuyện gì.
Phó Thư Ngôn nhướng mày, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tới ngủ với cha.”
Tim Phó Minh Viễn đập thình thịch, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, nhìn Phó Thư Ngôn không chớp mắt, sau đó, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói, “Ừ, cha ngủ cùng con.”
Hai người ôm nhau như thường lệ, Phó Thư Ngôn dựa vào lồng ngực ấm áp của Phó Minh Viễn, lẳng lặng nghe nhịp tim của người đàn ông.
Ôm con gái ở trong lòng, Phó Minh Viễn cảm thấy có chút tâm viên ý mã, không tự chủ được ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói, “Ngôn Ngôn.”