Thẩm Duật gõ gõ tàn thuốc, vẻ mặt rất nhạt: "Hay là cậu đến chỗ Tư lệnh xin một viên đạn đi."
Lục Mạn Mạn nhìn anh ấy, nhìn Sương Tự, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Nhạc Tử Phong: "Mẹ nó, ai cũng nhắm vào tôi." Vừa nói vừa quay sang Sương Tự, "Em gái, lại đây hai chúng ta nói chuyện."
Sương Tự đứng dậy: "Tôi đi rửa tay đã."
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, Sương Tự đứng dưới vòi nước xoa xoa ngón tay một cách lơ đãng, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Mạn Mạn bước vào từ trong gương.
Lục Mạn Mạn nghiêng đầu: "Cô rất ghét tôi sao?"
Sương Tự hỏi ngược lại: "Điều gì khiến cô có ảo giác này?"
"Cảm giác thôi mà."
"Đừng nghĩ nhiều." Sương Tự tắt vòi nước mạ vàng, chậm rãi lau khô tay, "Cô xinh đẹp, tính cách cởi mở hào phóng, rất dễ mến, ai mà ghét cô chứ."
Lúc cô xoay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Mạn Mạn đột nhiên nhìn cô nói một câu: "Này, có phải cô thích anh trai mình không?"
Sự cứng đờ trong chốc lát khiến Sương Tự đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích.
Cô véo đầu ngón tay, vài giây sau mới tìm lại được giọng nói: "Không có. Cô đừng hiểu lầm. Những lời mà Tống Nhạc Nhan đã nói lúc đó cô đừng coi là thật, quan hệ giữa cô ta và tôi không tốt, cố ý tung tin đồn nhảm."
Không biết Lục Mạn Mạn có tin hay không.
Dù sao cũng không phải là anh em ruột, Sương Tự đặt mình vào vị trí của người khác, cảm thấy đổi lại là mình thì có lẽ cũng sẽ khó chịu.
Im lặng một lát, cô lại lên tiếng: "Cô không cần tin tôi, tin nhân phẩm của anh trai tôi là được. Hy vọng đừng vì sự tồn tại của tôi mà ảnh hưởng đến cách nhìn của cô về anh ấy."
Lúc Sương Tự quay lại phòng riêng thì chủ đề đã chuyển sang chuyện khác.
Ghế sô pha mà Hạ Đình Châu vừa ngồi đã trống không, anh và cô gái xinh đẹp kia đã biến mất.
Về phần đi đâu, Sương Tự cũng không để ý.
Cô trực tiếp cầm lấy túi xách, Nhạc Tử Phong tỏ vẻ khó hiểu: "Em mới đến được bao lâu đã đi rồi? Không đợi anh trai em à?"
"Tôi hơi mệt, mọi người cứ chơi từ từ." Sương Tự nói, "Anh trai, em về trước nhé."
Rời khỏi phòng riêng tràn ngập mùi rượu và sắc dục, đi đến sân khu tứ hợp viện, làn gió mát lạnh thổi qua cành lá cây La Hán Tùng.
Nhìn thấy chiếc siêu xe màu đen ngông cuồng kia, Sương Tự mới chú ý dưới cây có người.
Người đẹp mặc sườn xám đang cúi người nói chuyện với cửa sổ xe: "Anh Châu không chơi nữa sao?"
"Hết hứng." Hạ Đình Châu thờ ơ đáp.
Người đẹp nói: "Vậy tôi dẫn anh đi chơi trò gì đó thú vị hơn nhé?"
Hạ Đình Châu đặt tay trên cửa sổ xe gõ gõ điếu thuốc, cười một tiếng, giọng điệu rất lười biếng: "Có gì thú vị, nói tôi nghe xem."
Sương Tự không muốn làm phiền "nhã hứng" tán tỉnh của bọn họ, nhưng xe của anh đỗ quá ngông cuồng, ở trên con đường bắt buộc phải đi qua.
Cô lại không biết hai người này đến khi nào mới xong, không muốn đứng xem trực tiếp ở đây, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên thẳng thắn đi qua.
Một người sống sờ sờ như vậy, rất khó để không gây chú ý.
Người phụ nữ đứng thẳng người, nói chuyện với cô cũng rất dịu dàng, nhưng không có cái kiểu tán tỉnh giống như khi đối diện với Hạ Đình Châu: "Cô Tống muốn về sao?"
"Ừ."
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Hạ Đình Châu lơ đãng liếc nhìn cô.
"Đưa em về nhé?"
Sương Tự không đến mức không có mắt nhìn, sao không thấy bọn họ đang tán tỉnh nhau chứ.
Một người đẹp quyến rũ ở bên cạnh, ai rảnh mà đưa cô về?
Huống chi Hạ Đình Châu chưa bao giờ thân thiện với cô, chỉ là vì lịch sự khách sáo một chút thôi nhỉ. Dù sao đợi nhà họ Thẩm và nhà họ Lục trở thành thông gia, anh chính là cậu của Thẩm Duật, thân càng thêm thân.
Giả khách sáo, cô hiểu.
"Không làm phiền anh đâu, anh Đình Châu." Cô hiểu chuyện nói, "Anh bận việc của anh đi."
Hạ Đình Châu nói: "Con mắt nào của em thấy tôi đang bận?"
Hai con mắt đều nhìn thấy.
Người ta uống rượu, còn anh ngủ say sưa, chẳng phải là dưỡng sức để buổi tối cùng người đẹp trải qua đêm xuân sao?
Sương Tự không dám nói, giải thích: "Tài xế đưa tôi đến..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Đình Châu thu ánh mắt khỏi người cô, đạp ga, tiếng động cơ ngông cuồng kiêu ngạo nghiền nát dây thần kinh của cô, nghênh ngang rời đi.
Sương Tự ngẩn người một lát.
Bất ngờ vì anh lại tàn nhẫn bỏ rơi đẹp lại như vậy.
Bản thân người đẹp lại tỏ ra không hề ngạc nhiên, vuốt lại chiếc hoa tai bị gió thổi lay động, ánh mắt lấp lánh như sóng nước khiến ngay cả một người phụ nữ như Sương Tự cũng thấy mê mẩn: "Anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
Về đến nhà, Sương Tự tắm xong liền vùi mình vào chăn, cảm thấy mệt mỏi, đầu óc lại tỉnh táo miên man với đủ loại suy nghĩ không thể nắm bắt được.
Không hiểu vì sao, rõ ràng ở hội sở không bao lâu, lại vô cùng tốn sức.
Điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat, cô cầm lên xem.
Lục Mạn Mạn: [Cô về đến nhà chưa?]
Phụ nữ thích Thẩm Duật luôn có rất nhiều, giống như măng mọc sau mưa, hết đợt này đến đợt khác.
Có người muốn đi đường vòng từ chỗ Sương Tự, có người ghét cô chiếm quá nhiều sự chú ý của Thẩm Duật.
Nhưng không ai ngoại lệ, bọn họ đều phải lấy lòng cô.
Lúc Sương Tự còn nhỏ, hồn nhiên giúp bọn họ đưa thư tình. Những bức thư đó Thẩm Duật chưa bao giờ xem, nhưng cô lại tò mò đọc rất kỹ.
Kiểu tương tự như ân cần cô đã thấy rất nhiều, nhưng đại tiểu thư nhà họ Lục căn bản không cần phải lấy lòng cô.
Sương Tự khách sáo trả lời: [Về rồi, cảm ơn đã quan tâm]
Lục Mạn Mạn: [Ngày mai rảnh không, cùng đi dạo phố nhé?]
Sương Tự từ chối: [Xin lỗi, ngày mai có việc]
Sau đó, Lục Mạn Mạn cứ cách ba bữa nửa tháng lại gửi tin nhắn WeChat cho cô, hẹn cô ăn cơm, đi dạo phố, đến các cửa hàng nổi tiếng trên mạng để check in.
Sương Tự không hiểu rốt cuộc cô ta có ý gì, còn muốn dò xét điều gì, luôn từ chối rất khách khí, nhưng vì quá khách khí nên ý tứ xa cách cũng rất rõ ràng.
Thế giới của người trưởng thành, cô cho rằng đối phương sẽ hiểu ý mình.
Dù sao Lục Mạn Mạn trông ngây thơ trong sáng, nhưng thực tế rất thông minh.
Lục Mạn Mạn gửi vài lần, thấy cô luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, liền không nhiệt tình dán lên mông lạnh nữa.
Mấy ngày sau, Phó Vân gọi điện thoại đến, nói trong nhà có khách, bảo Sương Tự về sớm.
Cô từ công ty trở về nhà họ Thẩm, nhìn thấy Lục Mạn Mạn đang ngồi ở phòng khách.
Lục Mạn Mạn vẫy tay với cô: "Tiểu Cửu, lại gặp nhau rồi."