Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Anh

Chương 16: Chị dâu tương lai

Trước Sau

break

Sương Tự: ?
Cô thấy khó hiểu: "Tôi có làm gì đâu."
"Vậy tại sao không dám ngồi xe của tôi." Hạ Đình Châu tỏ vẻ "đừng giải thích, em chính là mê mẩn sắc đẹp của tôi".
Anh móc ngón tay vào chiếc áo khoác hàng hiệu tùy ý khoác trên lưng ghế sô pha, vung lên vai, ngậm điếu thuốc, bước đi thong thả lười biếng ra ngoài.
Sương Tự chỉ có thể đi theo.
Mãi đến khi ngồi lên ghế phụ, cũng không hiểu ra rốt cuộc là logic gì.
Không ngồi xe của anh, chính là muốn giở trò đồi bại với anh?
Vậy ai muốn tránh xa anh một chút, chẳng phải là yêu sống yêu chết anh rồi?
Nghĩ không thông dứt khoát bỏ qua, con người Hạ Đình Châu luôn khiến người ta khó đoán.
Ví dụ như không uống rượu, lại chạy đến quán bar - cái nơi ồn ào nhất trên thế giới để ngủ.
Có lẽ tư duy của anh chính là thích đi đường khác người.
Hạ Đình Châu dập tắt thuốc lá rồi mới lên xe, ném áo khoác của anh lên ghế phụ, có lẽ là quên mất hôm nay có người ở đây, một động tác theo thói quen.
Sương Tự bị hơi thở lạnh lẽo trầm ổn trên áo của anh xộc vào mặt, quay đầu nhìn anh một cái.
"Cầm lấy." Hạ Đình Châu khởi động xe, một tay điều khiển vô lăng, lướt êm ru từ chỗ đậu xe ra đường lớn.
Xe thể thao không có ghế sau, cũng không thể vứt áo của anh đi, cô đành gấp lại tạm thời để lên đùi, xếp chỉnh tề.
Nhận ân huệ của người ta, không nói câu nào cũng không lịch sự lắm, nhưng Sương Tự thật sự nghĩ không ra có thể trò chuyện với anh về đề tài gì.
Nói chuyện đời thường? Cuộc sống của cô và Hạ Đình Châu chẳng liên quan gì đến nhau, không biết bắt đầu từ đâu.
Nói chuyện về dự án máy bay không người lái dùng nhiên liệu hydro lỏng? Làm ơn, tan làm rồi.
Chẳng lẽ nói chuyện về những lời đồn đại trên người anh sao, suýt chút nữa làm chết người các kiểu...
Đám công tử bột ở Yến Thành không phải ai cũng xuất sắc như Thẩm Duật, thiếu gì những cậu ấm ăn chơi trác táng, gây ra họa cũng có thể dựa vào gia đình giải quyết. Ví dụ như cái tên ăn chơi khét tiếng nhà họ Trịnh.
Sương Tự biết rất ít về Hạ Đình Châu, chỉ nghe được chút này chút nọ từ miệng người khác.
Hạ Tư lệnh năm đó ở biên giới Trung - Myanmar phối hợp phá một tập đoàn buôn ma túy xuyên quốc gia, những người đó cực kỳ hung ác, đã bắt cóc Hạ Đình Châu khi đó mới năm sáu tuổi và mẹ anh. Mẹ anh đã hy sinh vào lúc đó.
Chuyện này hẳn là một điều cấm kỵ, không ai dám nhắc đến trước mặt Hạ Đình Châu, Sương Tự cũng chỉ nghe được một hai câu từ mấy người đàn ông say rượu không giữ được mồm miệng trong một buổi tiệc nào đó.
Về nhà tò mò hỏi Thẩm Duật, Thẩm Duật gõ vào đầu cô: "Thích nghe ngóng thế, đổi tên thành Tống Thích Nghe ngóng nhé?"
Cho nên ở cái đất Yến Thành này, Hạ Đình Châu muốn phóng túng thế nào thì phóng túng, muốn ngang tàng thế nào thì ngang tàng.
Nhà họ Hạ là một ngọn núi cao được xây dựng bằng quyền thế, quyền quý ba đời, công trạng hiển hách, anh có vốn liếng để làm trời sập xuống khi không vui.
Đang nghĩ miên man thì tay Hạ Đình Châu không báo trước mà đưa về phía cô.
Sương Tự giật mình, theo phản xạ né tránh, lưng dán vào cửa xe.
Nhận thấy phản ứng kinh hãi của cô, Hạ Đình Châu khẽ nhướng mày: "Trốn cái gì?"
Anh đưa tay mở hộp đựng đồ trước ghế phụ.
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xe chiếu vào, ngón tay anh thon dài, gân cốt trên mu bàn tay nhấp nhô, cảm giác mạnh mẽ hoang dã. Mạch máu màu xanh lam uốn lượn lên trên, chìm vào cổ tay áo sơ mi sang trọng.
Sương Tự nhìn anh lấy ra một hộp kẹo từ bên trong, bóc một viên ném vào miệng, cười nhạt: "Có lẽ tôi nên là người sợ bị chiếm tiện nghi mới đúng chứ."
"..." Sương Tự im lặng ngồi thẳng lại, "Tôi không phải là sợ chiếm được tiện nghi của anh sao."
Ánh mắt đen láy của Hạ Đình Châu liếc sang, hừ nhẹ một tiếng: "Em thử xem."
Cô có mấy lá gan mà thử?
Chủ yếu là, cô cũng không ngốc.
Xe dừng ở ngoài cửa nhà họ Thẩm, Sương Tự lập tức xuống xe, đặt chiếc áo khoác đã gấp gọn lên ghế, vẫy vẫy tay: "Anh Đình Châu tạm biệt."
Sau đó nhanh nhẹn chạy vào nhà.
Giờ này, Phó Vân và người làm đã nghỉ ngơi, biệt thự nhà họ Thẩm đèn đuốc đều đã tắt, chỉ để đèn ở hành lang cho cô.
Chị Vương khoác áo ngoài từ phòng đi ra đón cô: "Sao về muộn thế, bà chủ vẫn luôn đợi cháu, thấy cháu muộn rồi chưa về thì lo lắng không yên, dì phải nói này nói nọ mới khuyên được bà ấy lên nghỉ. Bụng đói không? Trong bếp có để canh cá cho cháu, dì nấu cho cháu bát mì nhé?"
"Không cần đâu, cháu không đói." Sương Tự nói nhỏ, "Dì đi nghỉ đi, cháu cũng về phòng ngủ đây."
Chị Vương nhìn cô lên lầu, lúc này mới quay về phòng cho người giúp việc.
Sương Tự không bật đèn, nhẹ tay nhẹ chân lên lầu về phòng ngủ, không kinh động đến ai.
Sáng sớm Phó Vân gặp cô, hỏi han: "Tối qua con đi đâu thế, chị Vương nói con mãi đến gần sáng mới về."
"Con đi uống rượu với anh Tử Phong và mấy người bạn." Sương Tự tỏ ra rất bình thường, cứ như hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thấy cô không có gì khác lạ, trái tim bất an của Phó Vân mới trở lại vị trí cũ.
Chị Vương pha xong cà phê mang đến, Sương Tự cúi đầu ăn trứng chiên, nghe thấy Phó Vân đối diện nói: "Anh trai con qua sinh nhật đã ba mươi mốt rồi, chuyện hôn sự cũng nên định rồi. Hôm qua mẹ đã bàn bạc với ba nuôi con, định chọn một cô gái môn đăng hộ đối ở Yến Thành, anh trai con cũng không có ý kiến gì. Mấy ngày nay rảnh rỗi, con giúp mẹ cùng xem nhé?"
"Dạ." Sương Tự ngẩng đầu cười, "Mẹ chọn chắc chắn là người tốt ở mọi phương diện."
Phó Vân nói chuyện này chắc là chỉ thăm dò ý kiến, trên thực tế chỉ gọi Sương Tự cùng xem ảnh một lần.
Nhà họ Thẩm danh gia vọng tộc như vậy, liên hôn là sự trói buộc lợi ích giữa hai gia tộc, không phải đám hậu bối như Sương Tự có thể nhúng tay vào được. Huống chi cô thậm chí còn không phải là người nhà họ Thẩm.
Sinh ra trong tầng lớp như vậy, ngay cả chuyện hôn sự của chính mình cũng chưa chắc đã tự quyết được, huống chi là Thẩm Duật.
*
Lúc nhận được điện thoại của Nhạc Tử Phong thì cô vừa tắm xong.
Nhạc Tử Phong gọi cô ra ngoài chơi, Sương Tự nói: "Mấy anh chơi đi, em chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."
"Ngủ sớm thế? Giường ở nhà ngủ có thoải mái hơn ở Mỹ không?" Nhạc Tử Phong nói, "Trước kia chăm chỉ biết bao, anh trai em không dẫn em đi thì em cũng phải đi theo cho bằng được, bây giờ sao gọi cũng không ra thế này. Không ra thật à? Chị dâu tương lai của em đang ở đây đấy, không đến xem sao?"
Sương Tự cảm thấy tai mình hơi ù, không biết có phải là do tắm nước vào tai hay không.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc