Hợp âm vừa đánh đã hoàn toàn tan biến, trong phòng đàn bây giờ yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì, còn y thì đang từ xa nhìn khuôn mặt tươi cười tùy ý của Triệu Vanh.
Biểu tình này mặc dù ở trong trí nhớ của Kiều Nam Kỳ, cũng không thường xuất hiện ở trên mặt của Triệu Vanh.
Triệu Vanh cho dù làm bất kỳ việc gì vẫn luôn luôn khiêm tốn.
Mấy năm trước Triệu Vanh khi bị chuốc rượu, vui vẻ sẽ cười nhưng cũng không thoải mái cười to như người khác. Kiều Nam Kỳ mỗi lần nhìn nụ cười như không cười ấy của Triệu Vanh, trong lòng đều rất khó chịu.
Bình thường Triệu Vanh chỉ khẽ cong khóe miệng, đôi mắt hơi cong lại như cánh hoa, lúc ấy đặc biệt ôn hòa lại ít nói.
Tóm lại đều khác hẳn bây giờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, y thậm chí còn có chút choáng váng.
Đã nhiều ngày không được thấy Triệu Vanh, trong nhà không còn người nào khác, y vẫn thường xuyên trong tiềm thức nhớ tới Triệu Vanh. Nghĩ còn hơn nhiều so với trước kia.
Kiều Nam Kỳ cho rằng đây là chuyện bình thường.
Giống như y phải quên đi cảm giác có cha mẹ sau khi Kiều An Tình qua đời được vài năm, hay sau khi dọn khỏi nhà cũ ở đường Xương Khê, phải quên đi những con mèo hoang đã làm bạn cùng y cả thời niên thiếu... Lúc ban đầu khó tránh khỏi việc khổ sở, nhưng chỉ cần không nhìn thấy, không nhớ tới, không nhắc tới, dần dần cũng sẽ phai màu trong ký ức.
Y cảm thấy Triệu Vanh đối với mình cũng như vậy.
Thỏa thuận hôn nhân của cả hai đã kết thúc.
Bọn họ chia tay rồi.
Qua một khoảng thời gian, từng người rồi cũng sẽ quên.
Trong đầu y thậm chí còn xuất hiện một ý niệm --- Triệu Vanh thích y nhiều năm như vậy, những ngày này hẳn là rất khó khăn.
Lúc trước luôn dùng ánh mắt ai nấy cũng nhận ra được là Triệu Vanh, không quan tâm muốn cùng y ký thỏa thuận hôn nhân là Triệu Vanh, mà bây giờ đã trôi qua nhiều ngày vậy rồi, Triệu Vanh có hối hận không?
Nhưng Triệu Vanh không có.
Triệu Vanh không chỉ không có, mà giờ phút này còn xuất hiện ở nơi không nên có mặt là trước cửa nhà Lục Tinh Bình, không biết nói gì với Lục ŧıểυ Nguyệt mà lại cười thỏa mái như vậy.
Đây là 'cuộc đoàn tụ' sau bao ngày xa cách, lại khiến nỗi phiền muộn mà y trút ra sau bao ngày chơi đàn lại quay trở lại.
Ngoài cửa sổ, ở cửa.
Lục Tinh Bình đã đi ra ngoài. Anh dường như đã đoán trước được sự có mặt của Triệu Vanh, chỉ chào hỏi rồi trò chuyện vài câu với Triệu Vanh, sau đó Triệu Vanh một mình lên xe, một lát sau, bánh xe từ từ chuyển động, dần dần chạy xe đi.
Kiều Nam Kỳ đột nhiên đứng dậy.
Chiếc ghế đàn bị y tác động lắc lư một chút, chân ghế di chuyển phát ra tiếng ma sát sắc bén.
Tiếng vang lên dồn dập nhưng ngắn ngủi, chói tai nhưng không tra tấn. Nhưng khi nó rơi vào lỗ tai của Kiều Nam Kỳ, lại như những viên mưa đá rơi xuống mặt hồ, tạo ra những tạp âm lớn không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, Triệu Vanh đã lái xe đi rồi.
Bóng dáng chiếc xe ngày càng xa, dần dần biến mất ở trên đường nhỏ.
Lục Tinh Bình và Lục ŧıểυ Nguyệt xoay người trước sau đi về phía cổng.
Kiều Nam Kỳ đi được nửa bước, chợt ý thức được mình muốn làm gì.
Y liếc nhìn hướng Triệu Vanh rời đi rồi từ từ ngồi xuống.
Khi Lục Tinh Bình vào nha, thứ anh nhìn thấy là cảnh Kiều Nam Kỳ đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là nhà của anh, nơi Kiều Nam Kỳ nhìn có thể trông thấy gì, Lục Tinh Bình hiểu rõ hơn ai hết.
Nghĩ tới vừa rồi là ai đứng ở đó, Lục Tinh Bình ánh mắt vừa động, đã đi xuống bàn cà phê ngồi xuống, lười biếng duỗi người nói: "Không đàn nữa?"
Kiều Nam Kỳ lúc này đã bình tĩnh thu lại nét mặt.
Y nói: "Mệt rồi."
"Vậy hôm nay cũng không có yêu cầu gì nữa." Lục Tinh Bình dang tay nói, "Buổi tư vấn hôm nay kết thúc. Ngày mai còn tới không?"
"Không tới. Tôi về."
""Nhớ bảo trợ lý của cậu thanh toán mấy ngày này cho tôi nhá."
"......"
Kiều Nam Kỳ không nói thêm gì nữa, y khép lại sách nhạc trước mặt, hai tay cầm nắp đàn piano từ từ hạ xuống.
Y hôm nay vẫn mặc áo sơ mi trắng như ngày thường, tay áo hơi xắn lên lộ ra cổ tay rắn chắc. Chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu vẽ nên những đường nét khi chuyển động, làm nổi bật những đường cong cơ bắp trên cơ thể của y.
Nhưng động tác của y lại vô cùng nhẹ nhàng, lúc nắp đàn hạ xuống đều không ra tiếng vang gì.
Nét sang trọng trong từng hành động nhỏ.
Chỉ khi vội vàng xách áo khoác lên mới để lộ chút tâm tình của mình.
Khi Kiều Nam Kỳ đứng dậy mặc áo khoác vào, Lục Tinh Bình tựa lưng vào ghế, cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không đề cập tới việc Triệu Vanh xuất hiện ở nhà mình.
Anh thản nhiên nói: "Tôi trước kia đã từng hỏi cậu chưa?"
Bước chân rời đi của Kiều Nam Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn người kia.
"......?"
"Cậu ghét nhà họ Trần như vậy, còn không thích thể loại rác rưởi không học vấn không nghề nghiệp, tại sao lại để Triệu Vanh ở lại nhà mình?"
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng đã thay đổi.
Y khẽ nhíu mày, nhớ tới một năm trước hình như Lục Tinh Bình quả thật cũng đã hỏi y những lời này.
Lúc ấy y vừa cùng Triệu Vanh ký thỏa thuận hôn nhân.
Thỏa thuận này được ký trong im lặng, nɠɵạı trừ nhà Triệu Vanh và nhà họ Kiều bên này, cũng chỉ có vài bạn bè thân thiết biết.
Lục Tinh Bình và Hạ Viễn Đồ lúc biết chuyện này, đã quyết định hỏi riêng y.
Bản thân Kiều Nam Kỳ cũng không phải là người thích bàn những chuyện này, nhưng Hạ Viễn Đồ từ nhỏ lớn lên với y, y cũng bao dung với Lục Tinh Bình, nên cũng chỉ nói vài câu với bọn họ.
Hạ Viễn Đồ lải nhải, lúc đó đã hỏi rất nhiều câu linh tinh, trong đó có những chuyện không liên quan như y và Triệu Vanh có muốn nhận con nuôi không.
Nhưng người ngày thường không bao giờ người khác như Lục Tinh Bình lại không nói gì, chỉ lâu lâu xen vào đưa ra vài ý kiến.
Hiện tại Kiều Nam Kỳ sở dĩ có thể lập tức nhớ ra Lục Tinh Bình hỏi vấn đề này, đó là bởi vì lúc ấy Lục Tinh Bình chỉ hỏi có một vấn đề như vậy.
Sau khi Hạ Viễn Đồ lải lải xong, Lục Tinh Bình mới nhàn nhã hỏi y: Cậu ghét nhà họ Trần như vậy, còn không thích thể loại rác rưởi không học vấn không nghề nghiệp, tại sao lại để Triệu Vanh ở lại nhà mình?"
Khi đó Kiều Nam Kỳ không nghĩ ngợi gì đã trả lời: "Cậu ấy không phải họ Trần."
Hạ Viễn Đồ giả vờ kinh ngạc: "Trời, chả có ý nghĩa gì!"
Lục Tinh Bình không tiếp tục truy vấn nữa.
Sau đó, Lục Tinh Bình thậm chí còn không bao giờ dòi hỏi chuyện giữa Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh nữa. Ngày thường nếu có nhắc tới, phân nửa đều là Hạ Viễn Đồ lải nhải.
Mà giờ khắc này, khi thỏa thuận hôn nhân của y và Triệu Vanh đã mất đi hiệu lực, Triệu Vanh đã dọn ra khỏi nhà được vài ngày, y lại lần nữa nghe thấy câu hỏi này, nhưng nhất thời lại không biết trả lời thế nào.
Hơn một năm trước y có thể thản nhiên nói một câu: ""Cậu ấy không phải họ Trần", trong lòng nghĩ bản thân chỉ ghét Trần Trạch Hòa chứ không ghét Triệu Vanh.
Nhưng bây giờ đã một năm trôi qua, y lại không có cách nào nói những lời này nữa.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Y cũng không biết đáp án nên là gì.
- --- Tại sao lại để Triệu Vanh vào ở?
Kiều Nam Kỳ im lặng đứng trước cửa, hồi lâu cũng không nói gì.
Lục Tinh Bình vẫn đang nghịch điện thoại, hiển nhiên không chút tò mò đáp án của vấn đề này.
Giống như một thợ săn đi trong rừng, bắn chỉ thiên lại không thèm nhìn tới những chú chim bị quấy rầy bởi tiếng súng.
Lại một hồi lâu.
Kiều Nam Kỳ vẫn không trả lời.
Y nhác chân, từ từ đi tới trước cửa phòng piano, lúc cầm nắm cửa định kéo ra, nhưng động tác lại đột nhiên dừng lại.
"Vừa rồi sao Triệu Vanh lại tới tìm cậu?" Y nhìn Lục Tinh Bình hỏi.
"Cuối cùng cũng không nhịn được hỏi?"
"......"
"Trên danh nghĩa là thuận đường đưa Lục ŧıểυ Nguyệt về nhà --- bọn họ không phải đều ở công ty cậu à?"
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ hơi trầm xuống, lông mày nhíu lại, bàn tay nắm chốt cửa hơi dùng sức.
Lục Tinh Bình chỉ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tuy nhiên tôi mấy năm nay không có liên hệ gì với cậu ấy, ŧıểυ Nguyệt cũng chỉ vừa mới quen. Cậu ấy khoảng thời gian này tới quá thường xuyên, hẳn là có mục đích khác. Nhưng mục đích cụ thể là gì, tôi vẫn chưa biết."
Vẻ mặt u ám của Kiều Nam Kỳ bình tĩnh lại một chút mà không nhận ra.
nɠɵạı trừ hôn ước hoang đường Trần lão phu nhân qua đời định ra, lúc Triệu Vanh và Lục Tinh Bình gặp nhau nhiều nhất cũng là những năm đại học kia, còn sau này là khi tụ tập đi chơi sẽ gọi Triệu Vanh tới. Dù vậy, sự chú ý của Triệu Vanh vẫn luôn tập trung trên người Kiều Nam Kỳ.
Không ai coi trọng hôn ước kia, cho nên sự giao thoa lớn nhất của Triệu Vanh và Lục Tinh Bình cũng chỉ có thể là Kiều Nam Kỳ.
Nơi Triệu Vanh hiện tại ở cách nhà Lục Tinh Bình không gần.
Xa như vậy, còn muốn 'tiện đường' đưa Lục ŧıểυ Nguyệt về nhà, do đó tới tìm Lục Tinh Bình ở đây, còn có thể vì cái gì?
Y thường xuyên tới nơi này của Lục Tinh Bình, Triệu Vanh cũng biết điều đó.
Kiều Nam Kỳ quay đầu lại, sương mờ trong mắt cũng đã tan đi.
Nhưng y lại nói: "Những chuyện này không liên quan tới tôi."
Lục Tinh Bình lúc này mới rời mắt khỏi điện thoại, cau mày nói: "... Không liên quan?"
Kiều Nam Kỳ đã mở cửa rời đi..
- -
Triệu Vanh sau khi rời khỏi nhà Lục Tinh Bình đã trực tiếp lái xe đi tới viện điều dưỡng.
Gần đây thời tiết trở lạnh, bắt đầu vào đông, thân thể Triệu Mính lại bắt đầu tệ đi, cho nên cậu cũng thường xuyên lui tới.
Lúc cậu tới, Triệu Mính hơi sốt nhẹ, lại không quá thoải mái. Bác sĩ hình như trước đó đã tới, Triệu Mính đã uống thuốc từ sớm, cho nên bây giờ vẫn đang ngủ.
Người chăm sóc đang ở bên cạnh xếp quần áo.
Cậu đi lên muốn giúp đỡ, người chăm sóc lại đẩy cậu ra: "ŧıểυ Triệu con ngồi đi, sao lại để con làm chuyện này chứ."
Triệu Vanh lắc đầu cười.
Cậu đi vòng qua người kia, không nói gì bắt đầu gấp quần áo lại.
Động tác không chút vụng về, thậm chí còn thuận tay còn hơn người chăm sóc. Thân người cao gầy ở giữa đống quần áo nho nhỏ, không gian có chút chật chội nhưng động tác lại không vụng về.
Khi quần áo đã gấp xong, người chăm sóc còn rất kinh ngạc.
"Trước kia lúc không có tiền, thường xuyên làm thôi," Triệu Vanh giải thích, "Mấy năm nay... Cũng thường xuyên làm."
Cậu không đợi đối phương hỏi thêm mà nói tiếp: "Hôm nay cháu muốn dành thời gian cho mẹ, dì nghỉ ngơi trước đi. Đêm nay cháu ở lại đây."
Người chăm sóc tự nhiên đáp lại.
Chờ người đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ.
Điểm vàng cuối chân trời bị màn đêm cuốn đi, bóng tối buông xuống, đèn đường thắp sáng cả hàng dài.
Thế giới dường như trở nên ồn ào náo động, nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh.
Triệu Vanh ngồi ở bên giường Triệu Mính gọt táo, Triệu Mính sau khi thuốc hết tác dụng mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy cậu liền khẽ mỉm cười.
Bà nhìn qua có vẻ khá tỉnh táo, có lẽ uống thuốc xong, đầu óc cũng không mơ hồ nữa.
"ŧıểυ Vanh," Bà nói, "Sao không gọi mẹ."
"Mẹ ngủ ngon quá."
Triệu Vanh đặt dao gọt hoa quả và táo xuống, nghiêng người về trước từ từ nâng Triệu Mính dậy, cầm lấy gối đầu bên cạnh lót cho bà.
Sau khi nhét gối vào, tay cậu khẽ khựng lại, ngơ ngác nhận ra bộ chăn ga này là hơn một năm trước, khi cậu lần đầu cũng là lần duy nhất dẫn Kiều Nam Kỳ tới gặp Triệu Mính, Kiều Nam Kỳ đã dặn trợ lý ŧıểυ Ngô tùy tay chuẩn bị quà gặp mặt.
Cậu trước kia mỗi khi nhìn thấy những món đồ này, tên Kiều Nam Kỳ đều sẽ không tự chủ được mà xuất hiện trong đầu. Nhưng mà hiện tại, cậu ngồi ở đây lâu như vậy, cho tới giờ phút này, khi đụng phải gối đầu, mới đột nhiên nhớ tới Kiều Nam Kỳ.
Cậ thật ra đôi khi sẽ nhớ tới những chuyện đã trải qua, những ký ức đã in sâu căn bản là không thể nào quên.
Nhưng những ký ức không ngừng hiện lên, tên và bộ dáng của Kiều Nam Kỳ như dần tách rời, cậu đã liên tục nhiều ngày không chủ động nghĩ tới nữa.
Cậu nhìn thấy Lục ŧıểυ Nguyệt không ngừng chăm chú nhìn thông báo nhắc nhở, nghĩ tới mình cũng từng có ánh mắt như vậy, lại không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ. Cậu giúp người chăm sóc gấp quần áo của Triệu Mính, cũng chỉ nghĩ mình mấy năm nay đã thành thạo những việc này, nhưng vẫn không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ.
Cũng không phải không nhớ.
Cậu vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhưng cái tên này không còn là từ đầu tiên bật lên khi cậu nhìn thấy hoặc làm việc gì đó.
Đây mới là cuộc đời thuộc về pháo hôi 'Triệu Vanh' trong nguyên tác đi.
Triệu Vanh đột nhiên trở nên kiên định với ý nghĩ trước đó.
"Mẹ ơi", cậu nói, "Gần đây con đang làm một việc. Chờ chuyện đó làm xong --- có thể mấy ngày, một tháng, mấy tháng, cũng có thể một hai năm. Nhưng con chắc chắn có thể làm xong."
"Chờ con làm xong, chúng ta hãy đi tới nơi khác mà con thích sống đi ạ."
-
Kiều Nam Kỳ sau khi rời khỏi nhà Lục Tinh Bình trời vẫn còn chưa tới. Công ty tạm thời không có việc gì, y có thể trực tiếp về nhà, hoặc có thể đi xã giao một chút.
Nhưng khi tài xế mở cửa ghế sau cho y, Kiều Nam Kỳ vừa mới ngồi xuống, lại không muốn đi đâu.
Về nhà, Triệu Vanh không ở đó.
Đi cùng đám Hạ Viễn Đồ, Hạ Viễn Đồ lại hỏi này hỏi nọ, những người khác sẽ tìm cách lôi kéo người chung quanh y hỏi thăm.
Tới công ty, gặp phải những người khác, lại bóng gió muốn hỏi vì sao Triệu Vanh đột nhiên lên chức vụ cấp cao.
Y giống như đi bất cứ đâu, đều có thể nghĩ tới chuyện liên quan tới Triệu Vanh.
Tài xế sau khi đóng cửa xe lại, khi trở về ghế điều khiển, quay đầu lại hỏi y: "Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"
Kiều Nam Kỳ không có trả lời.
Giờ phút này, y mới phát hiện ra một việc không ổn.
Trong những ngày này, y vẫn luôn cố tình bỏ qua mọi dấu vết của Triệu Vanh, thậm chí thường xuyên tới chỗ Lục Tinh Bình để làm dịu lại những cảm xúc tiêu cực không biết từ đâu tới.
Nhìn thì có vẻ có hiệu quả.
Nhưng chỉ từ xa nhìn thấy Triệu Vanh tươi cười với người khác, nghe Lục Tinh Bình hỏi vài câu bốn lạng đẩy ngàn cân, tất cả nỗ lực như đổ sông đổ bể, những suy nghĩ bị kìm nén phản công gấp mười gấp trăm lần.
Đơn giản không thể bỏ qua.
Cho dù chỉ nghĩ tới việc Triệu Vanh cùng y chia tay, y đã chịu không nổi tâm trạng buồn bực, muốn làm cái gì đó.
Mà cho dù y nghĩ tới đi đâu, nghĩ tới cái gì, điều trước tiên nghĩ tới cũng là Triệu Vanh.