Chu Vãn không ngờ, có một ngày cô có thể nhìn thấy nước mắt của Lục Tây Kiêu.
Anh không nên khóc.
Rõ ràng anh nên mãi mãi phóng khoáng tùy tiện, mãi mãi bước nhanh về phía trước, người kiêu ngạo như anh, sao có thể một mình rơi lệ dưới đôi mắt chăm chú của mọi người, trong tiếng hoan hô nói cười.
Thậm chí cô cũng không dám nghĩ lại, giọt nước mắt ấy có liên quan tới cô hay không.
Cô có thể chịu được Lục Tây Kiêu hận cô, oán cô, mãi mãi không tha thứ cho cô, nhưng lại không thể nào chịu được Lục Tây Kiêu rơi nước mắt vì cô.
Thậm chí Chu Vãn không dám xem lại lần thứ hai, nhanh chóng khóa điện thoại lại.
———
Thoắt cái, Lục Tây Kiêu đã trở lại, tiệc cưới cũng kết thúc.
Anh nắm tay Chu Vãn qua nói một tiếng với Tưởng Phàm rồi đi thang máy xuống tầng, anh uống rượu, nhất định là không lái xe được, nên phải gọi tài xế.
Chu Vãn đứng ở bên cạnh anh, cầm chặt tay của anh, nhẹ nói: "Đợi sau khi trở về, em muốn học lái xe."
Lục Tây Kiêu ngậm điếu thuốc, nghe vậy thì cụp mắt: "Sao đột nhiên em lại muốn học lái xe?"
"Trong công việc cũng có lúc đột nhiên cần ra ngoài mà." Chu Vãn nói: "Hơn nữa, sau này lúc anh phải uống rượu, em có thể tới đón anh."
Lục Tây Kiêu cười rộ lên: "Được."
Chu Vãn ngửa đầu dò xét anh.
Mặt anh không đỏ một chút nào, thần sắc không có gì kỳ lạ, chỉ là giữa lông mày lười nhác thả lỏng ra, giống như bị cơn chóng mặt nhuộm thành bức tranh thuỷ mặc .
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
"Lục Tây Kiêu, anh uống say à?"
"Hơi hơi."
Chính anh cũng thừa nhận hơi uống say, xem ra thật sự là uống quá chén rồi.
"Em còn tưởng là anh không uống say chứ."
Anh cười khẽ: "Uống hơi nhanh nên dễ say."
Thoắt cái, tài xế đã tới rồi, hai người ngồi song song ở ghế sau, giọng nữ máy móc mang theo dòng điện nhỏ yếu phát ra từ chương trình truyền hình trong xe, nói nhận được thông tin của một khán giả, người đó nói hôm nay chia tay với bạn trai yêu đương năm năm rồi, ngày nào người bạn trai cũng đều nghe kênh này, muốn phát bài "Sau này" cho anh ấy.
Hàng mi Chu Vãn run run.
Chất lượng âm thanh trong xe của Lục Tây Kiêu tốt hơn tiếng hát trong đoạn video KTV ầm ĩ bảy năm trước rất nhiều.
Cô quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, làn gió thổi qua làm tóc của anh trông hơi lộn xộn.
Cảm xúc âm thầm đều khóa chặt trong cơn gió đêm xuân, dường như xuyên thẳng qua thời gian bảy năm, cô lại lần nữa thấy được một Lục Tây Kiêu yếu ớt đến rơi lệ.
Cô đã quá xem nhẹ bản thân, vì vậy thật sự không ngờ, mình lại có thể làm tổn thương Lục Tây Kiêu.
———
Về đến nhà.
Hôm nay thật sự uống rượu quá nhanh, lúc này rượu còn đang không ngừng xông lên theo yết hầu và lồng ngực, Lục Tây Kiêu cau mày lại, cảm thấy không quá thoải mái.
Lúc thiếu niên anh uống quá nhiều rượu, sau này ở nước ngoài vài năm lại ăn uống không có quy luật, thỉnh thoảng dạ dày sẽ đau.
Đành rằng ở ngoài không thoải mái, nhưng ngay cả suy nghĩ cũng trở nên xa xăm.
Những năm này, mỗi lần uống say anh đều nghĩ tới Chu Vãn, lần nào cũng như thế, đã thành phản xạ có điều kiện.
Căn phòng này đối với bọn họ mà nói có chỉ có một ý nghĩa.
Bọn họ từng sống cùng nhau ở đây một khoảng thời gian, như là một nơi ẩn nấp che mưa tránh gió, cộng thêm cả những bí mật tối nghĩa không thể nói.
Lục Tây Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.
"Chu Vãn." Anh không bật đèn, thấp giọng.
Chu Vãn giương mắt, trong căn phòng mờ tối chỉ có con ngươi của anh là sáng rực.
"Dạ?"
Anh yên lặng nhìn cô, khoảng chừng một phút đồng hồ, dường như lúc này mới xác nhận hiện tại Chu Vãn đang ở bên cạnh mình, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng, anh cong khóe miệng cười nhạt: "Không có gì."
Giữa lông mày anh để lộ quá nhiều cảm xúc phức tạp không thể nói.
Chu Vãn đưa tay bật đèn, bảo anh đi tắm rửa trước, rồi sau đó vào phòng bếp.
Bọn họ đã lâu không về, trong tủ lạnh cũng trống rỗng, cô dứt khoát lấy một hộp trà chanh kim quất trong tủ âm tường ra, Chu Vãn đun nước trong ấm, đổ một túi trà vào.
Nước sôi rồi, Lục Tây Kiêu cũng vừa tắm xong.
Chu Vãn rót một chén, lại thêm chút nước lạnh, đẩy cửa vào phòng Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu thoạt nhìn đúng là uống quá nhiều, nửa dựa vào đầu giường, không bật đèn, chỉ có ánh sáng len lỏi từ trong phòng tắm.
Tóc còn ướt sũng, vẫn chưa sấy khô.
"Lục Tây Kiêu, anh uống cái này đi."
"Cái gì thế?"
"Trà chanh kim quất, giải rượu đấy."
Nước ấm vừa vặn, anh ngửa đầu uống cạn, Chu Vãn cầm máy sấy ra, ngồi bên giường giúp anh sấy tóc.
Quả thực Lục Tây Kiêu uống rượu say nhìn không ra chút nào ở mặt ngoài, nhưng giờ phút này, anh ngoan ngoãn không giống lúc bình thường, cúi đầu, yên lặng, tùy ý để cô sấy.
Chu Vãn sấy khô hết tóc anh, cất máy sấy đi, khẽ nói: "Ngủ ngon, Lục Tây Kiêu."
Cô vừa đứng dậy toan rời đi, chợt bị anh níu cổ tay kéo lại, Chu Vãn suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, tay chống trước ngực anh nửa ngã xuống giường.
"Chu Vãn, em đừng đi."
Giọng anh trầm trầm, rất khàn, rất khàn, mang theo ý cầu xin, khác với giọng nói lúc bình thường.
Chu Vãn ngẩn người.
"Em đừng đi mà."
Bởi vì say rượu, anh khó chịu nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt lạui, nằm ngửa trên giường, chỉ chăm chăm nắm chặt cổ tay Chu Vãn, giống như nói mớ.
"Em không đi." Chu Vãn cầm chặt tay của anh: "Lục Tây Kiêu, em không đi đâu."
Cô nắm tay Lục Tây Kiêu rất chặt, muốn dùng nó để mang đến cho anh cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra, cả người đều sa vào hồi ức.
"Chu Vãn, chỉ cần em quay về, anh sẽ tha thứ cho em."
"..."
Khóe mắt anh dần dần hiện lên màu đỏ, vừa không cam lòng lại vừa uất ức: "Nhưng vì sao em không yêu anh..."
"..."
Hàng mi Chu Vãn thoáng chốc run run, yết hầu không nuốt xuống được, kinh ngạc nhìn Lục Tây Kiêu giờ phút này.
Trong cổ cô xuất hiện mùi vị chua chát, khong đè xuống được, vì vậy đành phải cúi đầu xuống hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Lục Tây Kiêu."
Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tây Kiêu chút nào.
Đây hết thảy đều là sai lầm của cô, tất cả hậu quả và thống khổ phải là cô gánh chịu mới đúng.
"Em cho rằng, em lừa anh, sau khi nói em không yêu anh, anh sẽ hoàn toàn buông tha cho em." Chu Vãn nhẹ nhàng nằm xuống cần cổ anh, nhỏ giọng nói: "Chỉ là em không muốn nhìn anh tiếp tục đau khổ."
Khi đó bọn họ quá trẻ tuổi.
Đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá đối phương quá thấp.
Cô đã nghe quen những lời về thời niên thiếu, rất nhiều người nói tình yêu thời thanh xuân giống như là một giấc mộng đẹp chân thật.
Bạn cho rằng bạn đang ở trong mơ, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, tựa như bạn cho rằng bạn sẽ vĩnh viễn yêu cô gái ấy, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng một khi tỉnh lại, sẽ mất đi, tựa như cuối cùng cô gái ấy chẳng qua chỉ là người mà bạn thoáng lướt qua trên đường đời.
Cô đang đứng ở trong mộng, lại tự cho là tỉnh táo.
Cô ép bản thân bước ra khỏi giấc mộng, buông tha cho những thứ vùng vẫy kia.
Quyết đoán, dứt khoát, vô tình chặt đứt hết tất cả và quan hệ với Lục Tây Kiêu.
Cô cho rằng, sau này chàng trai của cô không có cô sẽ không hề có ràng buộc và gò bó, sẽ bước nhanh về phía trước, sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, sẽ vui vẻ phấn chấn, sẽ từng bước lên cao, tự do bừa bãi, cuồng vọng tùy ý.
"Lục Tây Kiêu."
Chu Vãn nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Mấy năm nay, rốt cuộc anh đã trải qua như thế nào đây?"
Cô lại nghĩ tới giọt nước mắt trong đoạn video kia.
Giọt nước mắt như rơi vào lòng cô, tản ra trong làn sương mù, cuối cùng không tan biến được.
Đầu ngón tay Lục Tây Kiêu luồn vào tóc cô, kéo cô lại, anh không trả lời câu hỏi của Chu Vãn, có lẽ là không nghe thấy.
"Có phải anh trải qua không tốt lắm không?"
Trong phòng tối đen, Chu Vãn nhỏ giọng nói với anh, tựa như nói từng bí mật không ai hay biết.
"Em cũng vậy, lúc vừa mới rời khỏi Bình Xuyên, ngày nào em cũng rất nhớ anh, ngày nào cũng rất mệt, nhưng em lại không dám nhớ anh, sợ mình sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ ích kỷ liều lĩnh trở về gặp anh."
Anh là người tốt với em nhất ngoại trừ bố và bà nội.
Cả đời này của em, người thực sự tốt với em quá ít.
Em hi vọng anh có thể bước đến tiền đồ tươi sáng, sống một cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất trên đời này.
Lục Tây Kiêu uống rượu say, không nghe rõ lời Chu Vãn nói vào giờ phút này.
Hôm nay trong tiệc cưới gặp được bạn cũ, lại nghe được bài "Sau này" từ chương trình trong xe, thật ra Lục Tây Kiêu cũng không nhớ lần tụ họp sau kỳ thi Đại học, anh chỉ vô thức nhớ lại những năm tháng nhiệt huyết ấy.
Nói đi nói lại đều là cầu xin cô đừng đi, hỏi cô vì sao lại nói không yêu anh.
Chu Vãn không ngại ngần lặp lại từng lần một, nói mình không đi, thừa nhận tình cảm của mình.
Tay của cô vẫn luôn bị nắm chặt.
Hóa ra người giống như Lục Tây Kiêu, cũng sẽ có lúc thiếu cảm giác an toàn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng ngủ dần, hô hấp bằng phẳng xuống, Chu Vãn bỏ tay của anh vào chăn, sợ anh nửa đêm tỉnh dậy sẽ khát nước, cô còn đứng dậy tìm cốc giữ nhiệt đặt nước ấm trên đầu giường.
"Ngủ ngon." Cô nhẹ giọng nói: "A Kiêu."
Cô hơi cúi người, muốn giúp anh dém chăn vào, đầu ngón tay vô tình gạt mở cổ áo sơ mi của anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt cô xéo qua thoáng nhìn thấy dấu vết gì đó.
Đầu ngón tay Chu Vãn khựng lại, ngừng thở...
Cô tưởng rằng đó là vết dao bảy năm trước Lục Tây Kiêu chắn trước người cô.
Ngón trỏ của cô khẽ run lên, cầm lấy cổ áo của anh vén sang bên cạnh, xuyên qua tia sáng yếu ớt, cô nhìn thấy hình xăm trên xương quai xanh của anh.
Là nét chữ của anh, ngòi bút phóng khoáng, nét chữ như người.
Chữ "Chu" viết trôi chảy, nét cuối cùng của chữ "Vãn" kéo đến rất dài.
Viết xuống xương thịt:
Chu Vãn.
Chỉ có hai chữ, là tên của cô.
Anh khắc tên của cô vào ngực.
Xuống một chút, là một vết sẹo dữ tợn, đã nhiều năm như vậy, vết sẹo vẫn không phai nhạt, vắt ngang qua làn da lạnh trắng của anh, nhìn thấy mà giật mình.
Là chứng cứ phạm tội của cô, cũng là huy chương của anh.
Chu Vãn chăm chú nhìn thật lâu.
Hình xăm và sẹo.
Cô có cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống.
Có thứ gì đó kéo cô, ngã xuống dưới vực càng sâu càng đen, nhưng khi rơi xuống phía dưới, lại có thứ gì đó mềm mại ấm áp nâng cô lên, ánh mặt trời rải rác xuyên qua sương mù dày đặc và bóng tối.
Cô đột nhiên nắm chặt nắm đấm, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông.
"Lục Tây Kiêu... Anh không thể như vậy..."
Tim cô đập rất nhanh, hỗn loạn, lan ra sự chua chát và đau xót khó tin.
Đến giờ phút này, cuối cùng cô cũng phát hiện mình đã sai vô cùng, quanh đi quẩn lại, cô tự cho là đúng mà làm rất nhiều, lại phát hiện tất cả chẳng khác nào một trò cười.
Lúc trước cô đã từng gặp vài người bạn gái của Lục Tây Kiêu, ai cũng xinh đẹp tự tin, tỏa sáng hào phóng.
Nhưng cô không phải người con gái như vậy.
Cô tự ti, nhạy cảm, ngại ngùng.
Thật ra cô rất ghét bản thân như vậy.
Ngay cả bản thân mình mà cô cũng không yêu, làm sao mà có thể tin...
Chàng trai tỏa sáng chói lóa ấy lại thật sự yêu cô.
Thậm chí không tiếc khắc cô vào xương thịt của mình, không tiếc máu tươi đầy mình vì cô.
———
Sáng hôm sau.
Chu Vãn tỉnh lại, nghĩ đến chuyện sau khi dậy, dạ dày Lục Tây Kiêu có thể sẽ khó chịu, Chu Vãn ra ngoài mua bát cháo, lúc về thì anh vừa rời giường, đẩy cửa phòng ngủ đi ra.
Động tác của Chu Vãn khựng lại, nhìn về phía anh: "Anh đau đầu à?"
Giọng anh mất tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc: "Vẫn ổn."
"Em mua cháo rồi, anh ăn chút đồ ấm trước đi, sẽ thoải mái hơn một chút."
"Ừ."
Lục Tây Kiêu ngồi vào trước bàn ăn, cầm lấy thìa nhấp một miếng, cháo rau củ ấm áp thanh đạm, ăn hết quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Vãn ngồi đối diện với anh, giương mắt nhìn về vào chỗ cổ áo anh, anh cài nút áo lên, không nhìn tới chỗ sẹo và hình xăm.
"Lục Tây Kiêu." Cô nhẹ giọng.
"Hm?"
"Mấy năm nay, anh sống có khỏe không?"
Bàn tay cầm thìa của Lục Tây Kiêu khựng lại, giương mắt, sau đó cười khẽ: "Rất tốt."
Chu Vãn mím môi, lúc này, cô không giả vờ được chút nào nữa, hỏi thẳng: "Hình xăm trên người anh, là xăm lúc nào vậy?"
Lục Tây Kiêu sững sờ.
Đêm qua, càng về sau, anh nửa say nửa ngủ, sau khi tỉnh lại lại rã rời như vậy, trí nhớ đứt quãng, một chút cũng không biết Chu Vãn thấy lúc nào.
"Lớp 11." Lục Tây Kiêu nói: "25 tháng 3, ngày sinh nhật em."
Lồng ngực Chu Vãn lộp bộp một cái.
Lại có thứ gì đó nặng trịch rớt xuống.
"Ngày sinh nhật em..."
Giọng Chu Vãn run rẩy: "Vì sao trước giờ anh chưa nói với em?"
Lục Tây Kiêu giật khóe miệng: "Vốn dĩ đây là quà sinh nhật anh muốn tặng cho em, nhưng hôm nay thấy anh và em lại không tiện nói, cảm thấy quá cố ý, dù sao sau này em cũng có thể thấy."
Hình xăm ngay dưới xương quai xanh một chút.
Cũng không phải ở mãi phía dưới.
Thật ra mặc cổ áo thấp một ít là có thể thấy.
Chu Vãn giật mình hiểu ra, Lục Tây Kiêu xăm lúc đầu xuân se lạnh, mà cô lại nói chia tay với anh vào cuối tháng năm.
Mà bây giờ, bọn họ gặp lại vào đầu mùa đông, đến bây giờ mới vừa vặn khai xuân.
Bọn họ chưa từng cùng nhau đón mùa hè.
Nếu như khi đó cô đi chậm một chút, chờ thời tiết thành phố Bình Xuyên nóng nực, tất cả mọi người đều đổi thành đồ ngắn tay, có phải cô có thể nhìn thấy hình xăm của Lục Tây Kiêu rồi không?
Nhưng bây giờ lại qua bảy năm buồn chán.
Giữa bọn họ, dường như lúc nào cũng là trời đưa đất đẩy.
"Lục Tây Kiêu." Cô cúi đầu xuống.
Giọng anh vừa trầm khàn lại vừa dịu dàng: "Ừm."
"Hình như lúc nào em cũng mắc nợ anh, như thế nào cũng không còn rõ ràng nữa rồi."
"Vãn Vãn, em còn nhớ lời anh nói với em lúc sinh nhật 17 tuổi không?"
Chu Vãn giật mình.
Những hồi ức bảy năm trước vốn nên phai nhạt bỗng nhiên lại rõ ràng.
Lục Tây Kiêu đang cầm bánh ngọt, trong căn phòng lờ mờ, chỉ có ánh sáng ấm áp của ngọn nến.
Anh mở miệng trong bóng tối, giọng rất bình tĩnh, cũng rất nhạt, nhưng nặng nề và kiên định.
"Chu Vãn, sinh nhật 17 tuổi vui vẻ."
"Chúng ta còn có sau này, còn có tương lai, không có gì là kết thúc, mọi chuyện đều có thời gian thay đổi."
"Vì vậy, không sao đâu Chu Vãn, mỗi người đều sẽ trải qua mất mát, sẽ khó chịu, rơi nước mắt, sụp đổ, nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua"
"Còn anh, sẽ thắp lửa cùng em đi đến nơi có ánh sáng."
...
Chàng trai dũng cảm, vô tư, hết sức lông bông lại xuyên qua thời không xuất hiện trước mắt cô.
"Lục Tây Kiêu."
"Ừ."
"Ngày em tốt nghiệp ngày đó có thấy một câu nói trên mạng như vậy, chỉ tiếc em không thể nghênh đón mùa hè nóng bỏng cùng anh." Chu Vãn khẽ nói: "Khi đó em đã cảm thấy rất đáng tiếc, không thể đi qua mùa hè với anh."
Yết hầu Lục Tây Kiêu lên xuống.
"Xin lỗi, là em quá nhu nhược, là em buông bỏ anh trước."
Chu Vãn nói: "Nếu như lúc ấy em có thể dũng cảm một chút, kiên định một chút, tin tưởng tình cảm của anh một chút, có lẽ em cũng không làm tổn thương anh như vậy."
"Cuối cùng em tự cho là đúng, cảm thấy như vậy là tốt với anh, nhưng lại chưa từng hoàn toàn tin tưởng anh, chưa từng đứng ở góc độ của anh nghĩ về quan hệ của chúng ta."
Lục Tây Kiêu không nói chuyện.
Từ năm 17 tuổi cho đến bây giờ, anh chỉ yêu một mình Chu Vãn.
Những năm gần đây, đương nhiên anh cũng tủi thân, cũng oán trách, những cảm xúc này đột nhiên xông tới, cũng làm cho cổ anh cảm thấy chua chát vào lúc này, vô cùng uất ức.
Chu Vãn cụp mắt, nhẹ nói: "Em không biết nên nói ra sao, làm như thế nào mới có thể để anh tha thứ cho em, mới có thể đền bù cho anh..."
"Vãn Vãn."
Lục Tây Kiêu cắt ngang lời cô, chân thành nói khẽ: "Em không cần nói, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần sau này em đều ở bên cạnh anh."
Chu Vãn giương mắt, một giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Dù sao cô vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng trước mặt Lục Tây Kiêu.
Anh vô tư, lại hết sức chân thành, anh dám yêu dám hận.
Anh tha thứ cho tội lỗi nặng nề của cô đơn giản như vậy, chỉ cần sau này cô đều ở bên cạnh anh.
Nhưng anh là Lục Tây Kiêu đấy.
Lục Tây Kiêu mang theo hao quang, Lục Tây Kiêu được rất nhiều nữ sinh yêu thích thời thanh xuân, rõ ràng anh bị tổn thương, bị phản bội, nhưng anh vẫn tha thứ cho cô đơn giản như vậy.
Chu Vãn hít mũi một cái, cố gắng ổn định lại tiếng khóc nức nở.
"Lục Tây Kiêu."
"Ừm."
Cô lấy hết dũng khí, giương mắt nhìn anh, nhìn bản thân phản chiếu trong mắt anh, nhìn thẳng vào Chu Vãn cố chấp và tăm tối.
"Chúng ta làm quen lại một chút đi."
Chu Vãn nhìn ánh mắt anh, nói vừa chậm lại vừa thành khẩn từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc: "Xin chào, em là Chu Vãn, "Vãn" trong "Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt"."