" Ư.. dừng lại đi " Giọng cô nhỏ nhẹ để ngăn cản người đàn ông trước mặt nhưng tất cả đều không thành.
Hắn gặm nhấm nụ hoa của cô, bàn tay cũng từ từ va chạm với đôi chân đầy đặn, cứ chậm rãi trườn lên trên rồi dừng lại ở cửa động đang rỉ ướt. Thần sắc vẫn lạnh lùng đúng như lời đồn bên ngoài, trái tim đanh thép ngàn mĩ muốn độc chiếm nhưng lại muốn lùi chân lại ngay ́.
Lục Khương Thâm đưa một ngón tay vào theo như kinh nghiệm hắn đã học hỏi qua mấy cuốn sách thường đọc, đúng là rất khít, cơ thể cô như bao trọn lấy ngón tay của hắn.
Vẫn như vậy cho đến khi hoa huyệt cô bắt đầu rỉ thứ mật hoa lẫn thêm một màu đỏ thẫm. Gương mặt người đàn ông mới thay đổi đôi chút, ánh mắt trầm ngâm nhìn vẻ mặt ái ngại của cô gái trước mặt.
" Á.. Đau .. ư.." Lâm Kiều Ân vừa cảm thấy sung sướиɠ, vừa đau đến tê liệt thân thể. Cô không kìm cảm xúc rên lên.
Lục Khương Thâm lại càng thêm hưng phấn, hắn cười một cách bỡn cợt, bàn tay khẽ vuốt ve chiếc cằm thon gọn của cô. Họ nói ánh mắt hắn khắc tâm phụ nữ..?
Đúng lạnh đến mức khắc tâm, rất đáng sợ không thể cự tuyệt lại với mệnh lệnh của dã thú.
Lâm Kiều Ân bắt đầu thả lỏng người thì cách ra vào của hắn cũng mạnh hơn nhưng cũng dễ chịu hơn nhiều. Gương mặt cô cũng nhợt nhạt đi nhiều, cô đau lắm nhiều khi muốn bỏ lại con đường trước mắt lui về nhà chăm sóc bà nội.. Bà ấy bây giờ chắc lo cho cô lắm, nhưng mẹ cô thì sao? Kẻ bị hắn đâm chết bỏ mặc trên đường cao tốc.
Kẻ như hắn? Nhắc tên có mến mộ, có sợ hãi, có cả máu đỏ thẫm rải quanh.
Còn cô đau thương lấp đầy vì 1 tai nạn do hắn gây ra, ăn cơm thừa, giữa trốn xa hoa gục đầu làm kẻ hầu chỉ để cứu lấy cái mạng nhỏ sống qua ngày.
Ai hiểu cho một mảnh đời? Hoa héo úa rồi ai chăm sóc? Hay chỉ một cơn mưa lớn dội xuống rồi sống vục dậy?
côn th*t của Lục Khương Thâm ngừng dịch chuyển, hắn nhìn vẻ mặt căm hận của Lâm Kiều Ân nở một nụ cười lạnh đến buốt thịt, từng cách hắn cong môi cười cũng làm người khác phải thay đổi sắc mặt cho phù hợp nhưng cô gái trước mặt lại kéo hắn xuống, nhanh chóng đặt hắn một nụ hôn cuồng nhiệt, một nụ hôn có thể đưa mạng người chuyển qua giới âm dương.
Lâm Kiều Ân nhả bờ môi đang sưng lên của Lục Khương Thâm ra, ánh mắt nhẹ nhàng lướt trên thân thể hắn, giọng nói nhỏ nhẹ. " Rút ra đi, đừng để người khác nhìn thấy tôi trong cảnh này trước khi chết. Dơ bẩn. "