Sáng nay nó đến trường với một tâm trạng vô cùng…chán nản. Nó cứ nghĩ ngợi đến cuộc nói chuyện hôm qua của nó và Đình Huy, ko biết nếu như gặp lại Hoàng Duy nó sẽ phải trưng cái bộ mặt như thế nào nữa.
Vui mừng? Hồi hộp? Đau khổ? Hạnh phúc?
Chẳng phải bao năm qua nó vẫn chờ anh quay trở về đó sao?
Chờ một ngày anh quay về bên nó, nắm tay dẫn nó đi dọc bãi biển như mọi lần anh vẫn làm.
Gia đình nó thật sự ko hề có lỗi gì với anh ấy cả trên phương diện pháp lý nhưng nói về tình nghĩa thì papa và nó nợ anh cả một khoảng khó có thể trả hết trong kiếp này.
Tiết thứ hai trôi qua một cách buồn tẻ đến phát chán, chắc có lẽ chẳng có ai đấu khẩu với nó cả mà.
– “Sao hôm nay Thành Phong ko đi học vậy Anh Vũ?” – Nó quay xuống đằng sau hỏi.
– “Anh cũng ko biết nữa, gọi điện thoại thì ko bắt máy, hôm qua nó đâu có nói là hôm nay nghỉ học gì gì đâu” – Anh Vũ quay sang phía Vương Hoàng hỏi – “Nó có nói gì với mày ko?”
– “Ko. Có bao giờ nó nghỉ học từ lúc gặp Hiểu Minh đâu há há. Chắc đang ghen…” – Vương Hoàng ngửa đầu lên trồi cười sặc sụa với cái ý nghĩ điên rồ của mình.
– “KHÙNG HẢ???” – Nó tức giận hét lên khiến cậu ta im bặt còn cả lớp thì quay xuống nhìn với khuôn mặt khó hiểu cộng với sự tức giận của ngài thầy giáo bên trên.
– “Hiểu Minh, em đang nói ai đấy???” – Thầy giáo bắt đầu bốc hoả.
– Dạ ko, em…
– Ra ngoài ngay cho tôi.
– Em đâu…
– RA NGOÀI NGAY.
– “Từ từ làm gì dữ vậy?” – Nó quay sang phía Vương Hoàng nhìn với ánh mắt nảy lửa còn hắn ta thì chỉ nhún vai cho qua chuyện – “Anh liệu hồn đó” – Rồi nó bước ra khỏi lớp trước sự hả hê của bọn nữ sinh.
Đừng ngoài cửa để ông thầy thương tình mà cho bước chân về lớp ko phải là tác phong của nó, ngoài ra thì nó cũng chẳng biết đi đâu cho hết hai tiết Toán của ông thầy chết tiệt này. Nó lang thang bước lên sân thượng định đánh một giấc thật ngon lành giết thời gian, gió thổi man mát, hiu hiu nhưng vẫn ko thể nào đưa nó vào giấc ngủ được.
Nó cứ miên man nhớ lại kỉ niệm về thời ấu thơ của mình, anh hai cùng Hoàng Duy. Trái tim nó đã trao cho anh ta tự bao giờ đến nỗi chính bản thân mình còn ko biết được. Chỉ biết mỗi khi nhìn thấy anh cười, nó cảm thấy mình vui, mỗi khi anh buồn thì nó cũng ko sao thấy thoải mái được. Khi được anh ôm trong lòng, nó thấy rất ấm áp, trái tim đập ngày một nhanh hơn. Nhưng cũng chính lúc anh từ bỏ nó mà ra đi thì trái tim đó đã ngừng đập, khoảng thời gian đó vô cùng khủng khiếp đối với một trái tim yếu đuối như nó. Từ một tiểu thư gia giáo chỉ biết đọc sách, nghe nhạc, chỉ trong một đêm cũng đủ để thiên thần trở thành ác quỷ, nó tập tành say sỉn, nhảy nhót, đua xe, đánh nhau,…đủ thứ trên đời này chỉ để quên đi nỗi đau trong tim.
Vết thương giờ đây ko phải là đã lành lặn, nó còn vẹn nguyên nơi đáy tim, chỉ là vẫn ko được sự cho phép của nó tái phát thôi. Nỗi đau vẫn âm ỉ như thiêu nát cơ thể bé nhỏ của một cô gái yếu đuối nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tất cả cũng chỉ là lớp vỏ bọc nó tự tạo ra cho mình nhằm tránh cái tình trạng bước một chân vào vết xe đổ của bản thân một lần nữa.
Nhưng kể từ lúc có sự xuất hiện của Thành Phong, nó mới tìm được cái cảm giác yêu ban đầu, vết thương đã lành miệng, ko còn lỡ loét hay hành hạ nó mỗi khi cô đơn. Dần dần hình bóng người con trai lạnh lùng nhưng trẻ con đó đã chiếm trọn ngăn còn lại trong trái tim ko vẹn toàn của nó, cái ngăn cấm kị mà nó cứ nghĩ rằng ko bao giờ còn ai có thể bước vào đó, hắn có lẽ đã là cuộc sống của nó rồi. Nó rất buồn khi hắn ko biết điều đó, nhưng ko hiểu sao nó vẫn cứ có cái linh cảm rằng hắn cũng yêu nó mới ghê, qua cái cách hắn lo lắng cho nó, quan tâm nó, nhưng nó vẫn ko xác định được rằng hắn làm những điều đó chỉ vì hắn yêu nó hay hắn chỉ xem nó như một đứa em gái, thậm chí là một người bạn. Lý trí của một người con gái, của chị hai Zinny ko cho phép nó được phép chủ động nên đành chờ thời gian thôi, có lẽ là nó sợ…quá khứ lập lại.
“I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ này người mang tình đi cùng ai
Dẫu tim tôi giờ này vỡ tan
Thì người cứ vẫn mãi cười thôi.
I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ thì tình yêu đã mãi tàn phai
Khóc òa… biết giờ…
Dù em cố níu kéo
Nhưng anh vẫn quay đi”
( Chuông điện thoại của nó – “Nhận ra” )
- Alô.
- Thành Phong xảy ra chuyện rồi, mày đang ở đâu vậy?
- Hả? Chuyện gì? Mày nói nhanh coi.
- Vương Hòang bảo là đang đi học thì bị ai đó đánh, nhân lúc sơ hở thì bị đâm.
- Cái gì?…Rồi…anh ta có sao…ko?
- Mày đang ở đầu? Đến phòng cấp cứu bệnh viện thành phố nhanh, bọn tao đang đến đó.