Bệnh viện thành phố lúc này đông đủ gương mặt đàn em của nó, tay chân thằng nào thằng nấy đầy những hình xăm lớn nhỏ, máu me bê bết, quần áo xộc xệch. Người thì cứ hết đứng rồi lại ngồi trước hai cửa phòng cấp cứu kế bên nhau, người thì ngồi bệt xuống đất tranh thủ băng bó những vết thương trên người mình. Cảnh tượng hãi hùng này khiến cho toàn bộ bác sĩ, y tá, bệnh nhân ko rét mà run, ai cũng ko dám lãng vãng xung quanh khu vực cấp cứu để tránh rước họa vào thân. Cánh cửa phòng bật mở cũng là lúc mọi người cùng ào lại phía vị bác sĩ kia.
– Ai là người nhà của bệnh nhân Vu Hiểu Minh và Ngũ Nguyệt Vy?
– TÔI – Quốc Bảo, Thành Phong, Vương Hoàng cùng Anh Vũ đồng thanh đáp trả.
– Bệnh nhân Nguyệt Vy thì chỉ bị thương nhẹ, xây xát ngoài da thôi nên ko sao cả. Riêng bệnh nhân Hiểu Minh thì bị thương khá nặng do những vật sắt nhọn đâm vào người, cô ấy cần tịnh dưỡng nhiều hơn nữa, hiện tại vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, gia đình nên nói chuyện để cô ấy mau chóng tỉnh lại và bồi bổ thêm nhiều vitamin để cô ấy có thể hoạt động bình thường và tránh làm tinh thần bị chấn động.
– Vâng, cám ơn bác sĩ.
Phòng bệnh V.I.P 1 giờ đây toàn hoa, trái cây, sữa,… hết người này ra rồi người kia vô thăm bệnh. Y tá bệnh viện đợt này đột nhiên chăm chỉ hẳn lên, siêng năng đến chăm lo cho bệnh nhân trong phòng bệnh, tất cả chỉ vì hai chữ “trai đẹp”.
Nguyệt Vy đã tỉnh từ lâu, ngồi bên cạnh nó với hai mắt rưng rức, nhỏ hối hận vì tất cả những gì mình đã mang lại cho con bạn, nhỏ cứ cầu nguyện cho bạn mình mau chóng tỉnh lại.
Sau một tuần điều trị tích cực và dưới sự chăm sóc tận tình của Thành Phong cùng mọi người trong hội, nó cuối cùng cũng dần dần mở mắt ra, điều đầu tiên nó thấy là khung cảnh trắng toát nồng nặc mùi este, cái mùi nó vô cùng ghét nhưng mỗi lần đánh nhau xong là y như rằng nó luôn bị dẫn đến đây để thưởng thức. Quốc Bảo và Nguyệt Vy mừng suýt ngất khi thấy câu đầu tiên nó nói là… than đói, cứ thế từng muỗng từng muỗng cháo được thổi nguội đưa vào miệng nó giống như người sắp tử vì đói. Sau khi ăn xong nó thấy sung sức hẳn lên. Tinh thần quậy bất diệt một lần nữa tràn về, thế là ba người bọn họ cười ha hả bày kế họach phá tung cả cái bệnh viện này trong thời gian nó còn phải nằm ở đây.
Thành Phong lúc này vừa từ nhà vào bệnh viện, hắn cứ lo lắng ko biết vì sao nó mãi chưa tỉnh dậy, bước vào phòng bệnh, hắn thấy Quốc Bảo cùng Nguyệt Vy đang rưng rưng nước mắt, ko khí u ám thấy rõ khiến cho hắn đột nhiên bất an trong lòng.
– “Có chuyện gì vậy?” – Hắn chạy lại ngồi bên giường nắm chặt lấy hai tay nó như thường lệ lo lắng hỏi.
– “Bác sĩ bảo Hiểu Minh trở nặng…nếu hôm nay ko tỉnh…e rằng…hức hức… Hiểu Minh…hức hức” – Nguyệt Vy tay lau nước mắt cúi gầm mặt lên giường khóc nức nở.
Sau khi nghe nhỏ nói, Thành Phong từ khuôn mặt trắng bệch chuyển sang tím tái, hắn quay sang nhìn nó đang nằm im thin thít trên giường hai mắt nhắm chặt trông có vẻ như là đang ngủ rất ngon, hai bàn tay hắn run run lắc lấy lắc để vai của nó:
– “Hiểu Minh à…cô còn chưa tỉnh sao? Cô định…bỏ…mọi người hả?” – Ngay cả hắn cũng bất lực gục hẳn lên người nó mà đau lòng. Nó bị hắn lắc lia lịa thì chóng mặt vô cùng như vì việc nước mà cố gắng chống chọi và quyết trả thù sau.
– “Chị à. Chị tỉnh lại đi…ko có chị thì em biết làm sao đây? Hức…hức…” – Quốc Bảo là người cuối cùng gục xuống kế bên Nguyệt Vy xen vào những tiếng nấc thương tâm.
Vương Hoàng từ đâu chạy lại đỡ Nguyệt Vy
– Ko sao đâu em. Hiểu Minh mạnh mẽ lắm mà.
“Phụt”
Thành Phong ngước mặt lên nhìn Quốc Bảo và Nguyệt Vy rồi cúi mặt xuống tiếp tục nghe tiếng nấc nghẹn ngào của hai người.
Nhật Phương từ ngoài cửa đã nghe rõ mọi chuyện thì cũng đau lòng ko kém, cô nhanh chân chạy lại chỗ Quốc Bảo nhẹ nhàng vuốt lưng cậu làm cậu, nhỏ và nó nổi da gà vì hành động trẻ con của cô.
“Phụt…phụt…”
– “Nè! Hai người làm gì mà phát ra cái âm thanh kinh khủng đó vậy?” – Ko chịu được Thành Phong ngẩng đầu lên mắng xối xả vào mặt hai người họ.
– “Há há há…Hai đứa mày khóc kinh quá…há há há…làm tao ko kềm chế được há há há” – Nó mở mắt ra ôm bụng cười khiến cho Quốc Bảo cùng Nguyệt Vy ko kềm nổi phá lên cười theo còn mặt của ba chàng ta cùng một cô nàng thì nghệch ra một đống thấy rõ.
“Cốp…cốp…cốp”
Thành Phong cho cả ba người đang cười ba cái cốc vào đầu khiến họ im bặt nhưng vẫn ko kềm được trận cười man rợ nhất lịch sử nhân loại, thế là hai vai cứu run lên bần bật và sau một thời gian kềm chế muốn nội thương cả lục phủ ngũ tạng, cả ba tiếp tục phá lên cười chảy cả nước mắt, vỡ cả bụng, xịt nước mũi luôn.
– “Vui chứ?” – Thành Phong giận dữ nhìn nó với ánh mắt ko thể nào đỏ hơn.
– “Vui mà!” – Nó lại dùng chiêu mỹ nhân kế trơ cái khuôn mặt cún con đáng yêu chết được còn tay thì xoa xoa đầu tỏ vẻ hối lỗi.
– Vui cái đầu cô đó đồ con heo.
– Ai biểu anh bò quá chi nên bị dụ chứ bộ.
– Uổng công tôi lo lắng cho con heo như cô.
– Bộ tôi năn nỉ ỉ ôi anh lo cho tôi hả?
– Ko có tôi là cô chết lâu rồi nghe chưa?
– Tôi cũng đâu cần anh cứu tôi làm gì chứ?
– Chính cô nói nghe, sau này cô ra sao ko liên quan đến tôi.
– “Nỡ ko???” – Anh Vũ cùng Vương Hoàng đồng thanh đáp làm mặt Thành Phong đông cứng như đá.
– “Đồ con heo/bò” – Nó cùng Thành Phong tức tối đồng thanh hét lên vào mặt nhau.
– “Lên giường nằm đi, em còn chưa khỏe hẳn đâu” – Lúc này Vương Hoàng mới bước lại bế xốc Nguyệt Vy lên giường làm nhỏ đỏ ửng cả mặt, tay chân thì rối bời ko biết đặt vào đâu
– “Í ẹ làm tôi nổi cả da “heo” lên rồi nè” – Nó chu chu mỏ khẽ rùng mình.
– “Em còn chưa khỏe đó, nghĩ ngơi đi, bệnh lại anh lo lắm í Hiểu Minh à há há” – Quốc Bảo vờ đắm chăn lên người chăm lo cho nó nhưng mắt thì ko quên liếc nhìn về phía Nguyệt Vy cười chế nhạo.
– “Anh hôn em một phát là khoẻ liền ý mà há há” – Nó thừa cơ hội hùa theo Quốc Bảo đốp chát chống lại nhỏ.
– “Ôkê!Chumỏ ra nào em!” – Quốc Bảo chu mỏ hướng về phía nó, nó cũng chu mỏ theo đáp lại tấm chân tình của cậu nên ko hề hay biết khuôn mặt Thành Phong giờ đây đã đằng đằng xát khí, xám ngoét lại ko còn gì gọi là gương mặt baby lạnh lùng thường ngày.
– “HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KO HẢ???” – Nguyệt Vy cùng Vương Hoàng mặt đỏ gay đồng thanh hét toáng lên làm bệnh viện rung bần bật ( Nói quá nèk! )
Chợt từ ngoài cửa phòng có tiếng bước chân chạy thình thịch đột nhiên thắng cái kéttttt, sau đó là tiếng “rầm”, cánh của phòng bệnh bật tung sảng khoái ko cần cocacola do một người con trai cao ráo, từ đầu đến cuối chỉ một màu trắng và trắng, nhìn cứ như…thiên thần theo lời mấy vị y tá.