- 10 tỉ, một mình mày, đến khu nhà hoang đường Tinh Hoa, ngay bây giờ.
– Làm sao tao biết bạn tao có ở đó hay ko?
- Người chủ động là tao, ko phải mày.
– Tao muốn nói chuyện với bạn tao.
– ………….
- Zinny, bẫy đó, mày ko được… “Bốp”…
– Kindy…Kindy…
– Nghe thấy chưa? Nó chưa chết.
– Con khốn. Nó mà bị gì tao sẽ bắt mày trả gấp 10, à ko gấp 100 lần.
- Tao sẽ chờ mày. Ha ha ha…
“Rụp”
– Lệ Phi phải ko chị hai?
– Uhm.
– Cô ta muốn gì hả chị?
– “Ko có gì, chỉ là đang muốn chọc tức chị thôi. Thịnh, ra chị nhờ chút” – Nó cùng Thịnh bước ra ngoài trước những con mắt tò mò của mọi người bao gồm cả Quốc Bảo.
– Sao vậy chị?
– Chị sẽ đến khu nhà hoang đường Tinh Hoa một mình.
– Ko được, rõ ràng là có bẫy.
– Bởi thế chị mới cần em. Nhưng ko được nói gì với mọi người.
– Kế hoạch sao chị?
– ………………….
– Dạ! Em hiểu rồi.
Nó khoác vội chiếc áo khoác da thú màu đen, bước lên chiếc môtô phân khối lớn của mình phóng đi với tốc độ kinh hoàng. Trong lòng nó bây giờ chỉ còn một điều quan trọng nhất chính là sự an nguy của nhỏ. Dẫu biết rằng đây là một cái bẫy, nhỏ chỉ là thức ăn để nhử, còn con mồi mới chính là nó nhưng nó ko thể vì bản thân mà để mặc cho con bạn mình phải gánh vác tất cả, huống chi chính bản thân nó vẫn còn nợ nhỏ một mạng chưa có dịp trả.
Quay trở về quá khứ hai năm trước…
- “Tại sao chứ? Em đã làm gì mà anh lại đối xử với em như vậy?”
Nó đau khổ thất thần bước đi trong cơn mưa rả rít trút xuống mặt đất, miệng ko ngừng gào thét. Mưa hoà cùng nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt của nó tự bao giờ. Cả một thành phố giờ đây đã trắng xóa bởi nước mưa càng ngày càng nặng hạt, tiếng sét đánh đùng đùng trên đầu ko còn làm nó sợ hãi bởi vì vết thương lòng dường như đã lấn át cả nỗi sợ của nó lúc này.
– “Em phải làm gì đây khi cuộc đời em chẳng còn có anh? Em giờ đây chẳng khác gì cái xác ko hồn. Em ko thể cầu xin anh quay lại nhưng em vẫn mong anh quay về vì em, cho em biết lí do vì sao anh lại ra đi, hay anh chỉ cần bảo rằng anh cần em, hãy chờ anh, chỉ như thế thôi thì em sẽ chờ, chờ đến khi nào anh quay về lại bên cạnh em, dù bao nhiêu lâu, em vẫn chờ. Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ của chính em mà thôi, anh đã đi, đã rời xa em mà ko một lời từ giã. Chính bản thân em cũng ko biết vì ai mà anh lại trở nên lạnh nhạt với người mà anh đã từng thề thốt yêu thương suốt mấy năm qua như thế, hay phải chăng, anh chưa từng yêu em?”.
Nó ko còn biết gì nữa, đầu óc giờ đây đang quay cuồng, nó chỉ muốn bước đi thật nhanh nhưng tất cả chỉ là những bước đi vô định ko có đích đến, bởi vì cái đích mà nó muốn vương tới đã ra đi ko một ngày trở lại. Nó chỉ biết đi, đi và đi, bất chợt nó lao nhanh ra đường, ánh đèn xe tải chiếu sáng soi rõ khuôn mặt trắng bệt của nó lúc này, trắng ko phải vì sợ hãi mà trắng vì mệt, vì đau. Nhắm chặt mắt lại, chỉ trong một khoảnh khắc nó thấy rõ được cái chết, thấy rõ được cảm giác thanh thản, những kỉ niệm bên hay đang lùa về trong đầu nó như một thước phim quay chậm. Anh yêu nó, anh ôm nó trong vòng tay mỗi khi trời mưa như thế này, anh thường hay xoa đầu nó mỗi khi nó buồn,…tất cả những cử chỉ anh dành cho nó phải chăng chỉ là lừa dối?
– Hiểu Minh, coi chừng…
Kétttttttttttttttt……..
Ầm…..
– Hiểu Minh à! Hiểu Minh…
– Ơ… Nguyệt Vy. Đây là đâu?
– “Mày đang ở bệnh viện đấy. Mày rõ khùng mà. Chỉ vì một thằng con trai khốn nạn như nó mà mày định kết thúc cuộc đời mình như thế này sao? Mày rõ hâm mà. Mày định bỏ tao, bỏ papa mày, mày thấy đáng ko? Mày thấy nó xứng được nhận cái mạng của mày ko? Hức…hức…” – Nguyệt Vy ôm chầm lấy nó khóc nức nở làm chính nó cũng thấy hối hận về những gì mình đã làm.
– Tao xin lỗi mày. Tao sẽ ko như thế nữa.
– Cũng may lúc ấy tao đi tìm mày ngang qua đấy, nếu ko…chắc tao ân hận suốt đời quá!
– Cám ơn mày nghen. Tao lại nợ mày rồi hì hì.
– Cười cái con đười ươi, mau khoẻ lại rồi còn trả nợ cho tao.
– Kem nha?
– Cái mạng mày mà chỉ đáng giá một ly kem thôi hả?
– Ừ. Ai biểu mày cứu tao chi giờ còn đòi hỏi he he.