– Thì tôi cũng chỉ vì rãnh rỗi rủ cô đi chơi thôi chứ ko tốt lành gì đâu.
– Ủa tôi cám ơn vì anh rãnh nhảy vô đánh tụi kia chứ có cám ơn vụ đi chơi đâu mà lên mặt.
– Cô…cô…
– Tôi sao?
– Ờ …ko sao…quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
– Chém gió. Về đi, lái xe cẩn thận.
– Uk. Ngủ ngon.
Nó mất ngủ cả đêm, nó cảm thấy tim mình sao cứ đập liên hồi “Ko ngờ hắn ta cũng có lúc biết cười mà công nhận nhìn hắn cười cũng dễ thương thiệt. Haizzz…Hiểu Minh àh, hôm nay mày điên rồi, khi ko tự nhiên nghĩ hắn ta dễ thương, hâm , khùng, hại não quá aaaaaaa!!!”
Bên cạnh đó, có một con người cũng tỉnh như sáo cả đêm vì quá ư là “phi thường”, “Lần đầu tiên trong đời đến khu vui chơi mà lại vui như thế, nhờ có cô ta àh? Con heo đó hả? Haizz…khùng nè ( tự đập đầu mình ), mà công nhận cô ta cũng trẻ con quá chứ, nhưng… rất dễ thương, nhìn cô ta cười tự nhiên muốn…muốn…muốn…Oh my God…Mình bị gì nè trời? Tự nhiên muốn hôn cô ta sao? Hôn con heo đó hả? Hại não quá aaaaaaa…( Tự đập đầu mình lần hai )
_________________
“I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ này người mang tình đi cùng ai
Dẫu tim tôi giờ này vỡ tan
Thì người cứ vẫn mãi cười thôi.
I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ thì tình yêu đã mãi tàn phai
Khóc òa… biết giờ…
Dù em cố níu kéo
Nhưng anh vẫn quay đi”
( Chuông điện thoại nó – “Nhận ra” )
– Alô! Chuyện gì vậy Henry?
– …
– Hả? Em nói cái gì?
– …
– Khi nào? Ở đâu?
– …
– Được rồi. Bảo mọi người tập trung ở Sexy ngay. Chị đến rồi tính.
Sau khi nghe điện thoại Quốc Bảo, nó ko kịp thay đồ mà phóng lên xe lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể, nó hớt ha hớt hải chạy vào Sexy ko cần quan sát xung quanh đang có những con mắt nhìn mình đến khó hiểu.
– Mọi chuyện sao rồi?
– “Chị hai! Kindy cùng với Jun đi điều tra thằng cha Dương Quang Minh thì bị bọn chúng tập kích, chỉ có hai người nên Kindy mở đường cho Jun thoát khỏi còn mình thì vẫn bị kẹt trong đám đàn em của Quỷ Vương” – Quốc Bảo thấy nó vào thì nhanh chóng đứng lên e dè nói rõ sự tình trong sự lo lắng, trong lòng cậu lúc này cũng như có lửa đốt vì bao năm qua theo nó, cậu đã biết tính tình nó như thế nào. Chuyện này mà nó ko đập cậu cùng thằng Jun một trận cho ra trò thì bữa nay chắc là nó ăn chay.
Nghe đến đó, mặt nó đanh lại, môi mím chặt, hai bàn tay nắm lại tự hồ máu muốn rỉ ra vì ngón tay dài đang cắm sâu vào da thịt thể hiện rõ sự lạnh lùng mọi ngày cùng với âm thanh “rầm” khi nó đập bàn sau đó là tiếng nó hét lên qua kẽ răng – “Chị đã nói bao nhiêu lần hả? Làm gì cũng phải dẫn theo nhiều người, chuyện quan trọng như thế cũng ko báo cáo cho chị một tiếng. Bọn bây có còn coi chị là chị hai nữa ko hả?”
– “Chị hai! Em xin lỗi. Chị Kindy một mực ko cho bọn em báo lại với chị vì sợ chị lo lắng, với lại chuyện này mọi người cứ nghĩ trong khả năng của chị ấy nhưng ai ngờ lại bị tên cáo già đó nắm đằng chuôi nên…” – Jun xoa xoa trán, mình mẩy đầy vết thương nhìn nó nói.
– Bây giờ thì ko sợ chị lo hả? Thiệt hết biết với bọn bây. Mà Jun, em có quan sát kĩ bọn chúng đi về hướng nào ko?
– “Bọn chúng đưa chị Kindy lên xe limo màu đen, biển số là QV-3478” – Jun trả lời
– Điều tra chưa?
– “Em cho người đi rồi, chắc chỉ chút nữa là có tin tức thôi” – Quốc Bảo đứng lên rồi kéo nó ngồi vào chỗ mình, tay thì nhanh nhẹn rót rượu đưa cho nó.
Nó ko uống ly rượu cậu đưa vội mà lia mắt nhìn một vòng quanh đám đàn em đang rối lên để nhanh chóng tìm ra tung tích Nguyệt Vy. Đôi mắt nó sắc lại nhìn Quốc Bảo làm cậu giật mình.