Chương 267: Trương Thu Bạch đột phá
Rít một hơi thật sâu, Trương Thu Bạch bị sặc ho khụ khụ.
Vãi thật, điếu thuốc này nặng quá đi mất, một hơi đã làm nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, cổ họng như muốn bốc cháy.
Còn hại họng hơn cả uống rượu Thiêu Đao Tử.
Điều đáng sợ là Tiêu Thiên từ từ hít khói rồi nhả ra với vẻ mặt đầy hưởng thụ như vậy.
Trương Thu Bạch nuốt nước bọt, không phải ai cũng thưởng thức được thuốc của Long Vương.
“Anh Thiên…”
“Đừng nói chuyện, thử hít hai hơi nữa xem, sẽ có hiệu quả bất ngờ!”
Trương Thu Bạch hơi do dự, nhưng ngay lập tức hít vào hai hơi, lần này anh ta đã biết cách rồi, nhưng cũng không dám cho vào phổi, mà nhẹ nhàng hít một hơi.
Khói tràn ngập trong khoang miệng y như ngậm một ngọn lửa.
Mặt anh ta nháy mắt đò bừng, giống như say rượu.
“Đừng nhổ ra!”
Tiêu Thiên lạnh nhạt nói.
Trương Thu Bạch gật đầu.
“Thử vận khí đi!”
Trương Thu Bạch thử chuyển động khí tức trong cơ thể, sự kích thích này giống như tia lửa rơi vào chảo dầu, khí tức trong cơ thể bỗng chốc sôi sùng sục.
Ùng ùng ùng!
Tim gấp rút co bóp dữ dội để bơm máu, anh ta thậm chí còn nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể.
Khí tức cơ thể mạnh mẽ âm u, thậm chí trong phòng còn như có cơn gió nhẹ thổi qua làm rèm cửa bay xào xạc.
“Vẫn chưa đủ, hít một hơi lớn!”
Trương Thu Bạch gật đầu, bắt đầu hít một hơi lớn khí thở ra trong miệng.
Giống như cá voi hút nước, một hơi hút điếu thuốc trên tay thành tro tàn.
Đùng!
Làn khói cay nồng qua khí quản vào phổi, một làn khí nóng ào ạt chạy khắp cơ thể, lan tỏa tứ chi.
Khí thế của Trương Thu Bạch tăng vọt, âm ỉ vượt quá tầm kiểm soát.
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, ngoài lá thuốc quý hiếm, cha nuôi còn kết hợp với hàng chục loại dược liệu quý hiếm khác, loại nào cũng là bảo vật vô giá, điếu thuốc này nếu bán đấu giá tại chợ đen thì có thể bán với giá cao ngất trời!
Tiêu Thiên có thể xông lên trình độ tối cao chỉ trong vòng 20 năm ngắn ngủi, thì không thể thiếu công lao của loại thuốc này.
Nhìn thấy khí thế của Trương Thu Bạch tăng lên đỉnh điểm, Tiêu Thiên nói: “Lúc này không đột phá thì còn đợi đến lúc nào!”
Dứt lời, Trương Thu Bạch đột nhiên mở trừng mắt.
Khí thế toàn thân lại tăng vọt lên gấp mười lần.
Ùng ùng!
Thổi khiến bàn ghế trong phòng đung đưa, cho dù vậy, Tiêu Thiên vẫn đứng vững như núi, thậm chí tóc của anh cũng hề lay động.
“Em đột phá rồi? Đột phá thật rồi!”
Trương Thu Bạch cực kì kích động, vỗ tay vào chiếc bàn trà bằng gỗ đặc, ‘rầm’ một tiếng, chiếc bàn bỗng chốc vỡ tan tành!
Đột phá tầng thứ ba, sức mạnh của Trương Thu Bạch tăng lên bao nhiêu lần, quan trọng nhất là sử dụng sức mạnh.
Hiện giơ anh ta đứng ở đây, dù không hề động đậy, chỉ cần dùng khí thế cũng có thể ép chết người, đây là sự nghiền ép của đẳng cấp cao.
Nếu nói, vượt qua tầng thứ nhất, thứ hai chưa phải là thử thách, nhưng đến khi đột phá tầng thứ ba thì cực kì khó khăn.
Cao thủ luôn chỉ cần một chiêu là có thể quyết định thắng thua, một khi lộ ra sơ hở thì có thể cướp đi mạng sống của bạn trong nháy mắt.
“Cảm ơn anh Thiên, cảm ơn anh!”
Trương Thu Bạch tưởng rằng bản thân đời này sẽ mắc kẹt trong tầng thứ hai, nhưng chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, anh ta đã đột phá thành công tầng thứ ba.
Dù là ở Bắc Cảnh thì anh ta cũng là cao thủ bậc nhất, là sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ.
Trương Thu Bạch bây giờ đã có tư cách trấn giữ một thành phố, trở thành Tổng tư lệnh quân đội một thành phố!
Tiêu Thiên vẫy tay, không hề bận tâm nói: “Cảm ơn tôi làm gì, cậu vốn đã gần đến ngưỡng cửa rồi, tôi chỉ đẩy cậu một cái thôi, dù cho không có tôi thì có mấy ngày nữa cậu cũng có thể đột phá”.
Anh ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Thu Bạch biết nó khó khăn cỡ nào.
Nếu không có thuốc lá của Long Vương, thì anh ta đột phá ít cũng phải khó khăn gấp 10 lần.
“Đúng rồi, bên Tần Minh chuẩn bị thế nào rồi?”
“Anh Thiên, bên anh Minh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi anh ra lệnh thôi!”
“Cậu ta làm việc tôi luôn rất yên tâm, nói với cậu ta, thời cơ đến thì lập tức bắt đầu”.
“Vâng!”
Trương Thu Bạch gật đầu rồi nói: “Anh Thiên, vẫn còn một chuyện!”
“Long Vương bảo em truyền lời cho anh, ông ấy hỏi anh bao giờ về!”
Tiêu Thiên ngồi trên ghế, ngón tay gõ vào mặt bàn tạo ra những tiếng ‘cộp cộp cộp’.
“Tôi vẫn còn chút chuyện chưa xử lý xong, đợi khi nào tôi làm xong thì sẽ quay về”.
Ánh mắt Tiêu Thiên sâu thẳm: “Có phải đám chó phía Bắc lại rục rịch?”
“Vâng, trong thời gian anh không có ở đó, mấy bộ lạc ở Bắc Cảnh lại xảy ra bạo động, Liên hợp quốc Bắc Việt với mấy chục nước nhỏ đã nhân cơ hội tấn công vào cửa khẩu Điên Phong, hàng nghìn anh em…của chúng ta…bị chết và bị thương…”
Vừa nói, hai mắt của Trương Thu Bạch đỏ bừng lên: “Có kẻ phản bội, Bắc Cảnh có kẻ phản bội, để lộ thông tin anh không có ở đó, vì vậy bọn họ mới dám tổng tiến công”.
“Đám súc sinh này, phải chết không được nhắm mắt…”
Nghe tiếng chửi của Trương Thu Bạch, ánh mắt của Tiêu Thiên lạnh lẽo đến cực điểm.
Anh không phải là không biết Bắc Cảnh có kẻ phản bội.
Lần này anh ấy lui quân, trông có vẻ như đã chán ghét cảnh chém giết, thực ra cũng là vì bắt kẻ phản bội đang ẩn nấp.
Đợi anh ta thu lưới thì sẽ nhanh chóng quay về, bắt đám rắc rưởi đó quỳ sám hối trước mộ của các anh em đã chết.
“Cốc cốc!”
Lúc này, cửa phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Đầu Trọc đẩy cửa bước vào: “Anh Thiên, Ngụy Vô Danh đã gọi tất cả bọn chúng đến rồi!”
Trương Thu Bạch vội vã lau khóe mắt: “Anh Thiên, giờ em sẽ đi qua đó bắt hết đám chó chết này!”
“Không cần, cùng đi đi!”
Tiêu Thiên lạnh nhạt nói.
……
Khách sạn Hilton, phòng tổng thống!
Ngụy Vô Danh tắm xong, thay bộ quần áo ngủ, lại gọi khách sạn mang rượu vang và bít tết lên.
Ngồi bên cửa sổ, vừa ăn bít tết Wellington do đầu bếp ba sao Michelin làm, uống Lafite hơn trăm nghìn nhân dân tệ, vừa ngắm nhìn cảnh đêm yên tĩnh, quá tuyệt vời.
Đặc biệt là sau khi hắn ta đã kiểm soát được tất cả các mối làm ăn và nhà phân phối của tập đoàn Trần Thị, thì tâm trạng càng vui vẻ hơn.
Hắn ta đã rất nóng lòng muốn nhìn Trần Mộng Dao cởi hết quần áo, ở trên giường lấy lòng hắn ta, cầu xin hắn nương tay.
“Đấu với tao, chết thế nào cũng không biết!”
Ngụy Vô Danh dùng dao nĩa mạnh tay cắt miếng bít tết, giống như đang cắt Tiêu Thiên vậy.
Nhẩm tính thời gian, hai tên đó chắc đã thành công và hiện đang trên quay về rồi.
Hai tên đó là cao thủ lừng danh giang hồ do nhà họ Ngụy bỏ ra số tiền lớn mời về.
Trên tay đã nhuốm máu ít nhất mấy chục mạng người.
Bọn hắn ra tay chắc chắn không có vấn đề gì.
“Tiêu Thiên… dám đánh ông đây, mày chắc chắn…”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Ngụy Vô Danh bị dọa cho giật mình, chiếc dao nĩa trên tay suýt thì đâm trúng hắn.
“Là ai?”
“Rầm!”
Hai bóng ngươi bay từ cửa vào, rơi mạnh xuống đất.
Ngụy Vô Danh nhìn chằm chằm, đó chính là hai cao thủ của nhà họ Ngụy mà hắn gọi đến.
Chỉ là, hai tên này hiện giờ đang nằm bất động dưới đất như hai con chó chết.
Ngụy Vô Danh giật mình đứng lên.
Ngay sau đó, có hai người từ cửa bước vào, còn có thể là ai ngoài Tiêu Thiên!
Trương Thu Bạch đi sau anh, đám người Đầu trọc đứng bên ngoài canh cửa.
“Mày… bọn họ… là do mày làm?”
Ngụy Vô Danh kinh hãi đến mức nói năng lộn xộn!
Hắn ta không phải tên ngốc, hai tên cao thủ này đã bị đánh như thế này, thì bản thân hắn đâu có thể làm đối thủ anh ta, vội vàng dơ cái dao nĩa trong tay lên ngắm vào Tiêu Thiên: “Tao cảnh cáo mày, đừng đến đây, nếu không ông đây sẽ đâm chết mày!”
Dứt lời, Tiêu Thiên không nhịn được mà cười thành tiếng.
Trương Thu Bạch, Đầu Trọc và mấy anh em cũng ôm bụng cười phá lên.
“Rốt cuộc bọn mày muốn làm gì? Tao là người thừa kế nhà họ Ngụy đấy, bọn mày dám động vào tao thì nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không tha cho bọn mày!”
Trương Thu Bạch không thể nghe nổi nữa, nghiêng mình đi đến trước mặt Ngụy Vô Danh, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một chiếc tát mạnh như trời giáng đánh vào mặt.
“Ba!”
Ngụy Vô Danh bay thẳng ra ngoài, hàm răng giả mới lắp hôm qua lại bị rơi ra.
Bỗng chốc, trong miệng hắn ta tràn đầy máu tươi.
Trương Thu Bạch đi đến, lôi hắn ta đến trước mặt Tiêu Thiên như lôi một con chó chết, đạp vào chân Ngụy Vô Danh: “Quỳ xuống cho tao!”
“Bọn mày đáng chết…”
“Rầm!”
Tiêu Thiên thẳng chân đã hắn ta văng ra rất xa, nếu không phải bị chiếc bàn ăn chặn lại, thì hắn đã xông thẳng đến làm vỡ thủy tinh, bay ra ngoài rồi.
Trương Thu Bạch tức giận đi đến, nắm lấy tóc hắn ta, hung ác tát vào mặt hắn: “Con mẹ mày, ai cho mày nói chuyện?”
Ngụy Vô Danh cảm thấy da đầu hắn sắp bị xé rách, cực kì đau đớn.
“Nhà họ Ngụy ở Tân Đô, có người ở trong thế giới ngầm lẫn giới chính trị, hô mưa gọi gió, xưng vương xưng bá, danh tiếng cực kì lớn”.
Tiêu Thiên vô cảm nhìn hắn ta: “Nhưng đây là Tỉnh Quảng, không phải Tân Đô, không phải là nơi mày có thể lộng hành!”
“Thật ra nếu mày cạnh tranh kinh doanh bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng không nên giở thủ đoạn bẩn thỉu tấn công tập đoàn Trần Thị, còn dám xúc phạm đến người phụ nữ của tao!”
————————