Chương 264: Ỷ thế ức hiếp người
Uy hiếp, đúng là uy hiếp một cách trắng trợn. Những lời của Ngụy Vô Danh khiến sắc mặt mọi người biến đổi, ai nấy đều với vẻ mặt khó coi. Thực lực của tập đoàn Trần Thị thì mọi người đều biết, ông trùm đứng sau họ có ai lại dám đắc tội chứ?
Có không ít người đã thầm điều tra lịch sử phát triển của tập đoàn Trần Thị, phát hiện ra sự phất lên của tập đoàn Trần Thị là giẫm lên vô số ‘xác’ của những doanh nghiệp lớn khác. Tập đoàn này chưa đầy nửa năm đã trở thành tập đoàn danh tiếng bậc nhất của Vân Thành thì chắc chắn không hề đơn giản. Chưa nói đến việc nhà họ Ngụy chèn ép họ, chỉ riêng việc đắc tội với tập đoàn Trần Thị thì chỉ e họ đã sớm chết trước bởi áp lực đến từ tập đoàn Trần Thị rồi. Đây đâu phải là cho họ sự lựa chọn, rõ ràng đây là ép họ nhảy vào lửa thì có!
“Ngụy thiếu gia! Hợp tác với ai là sự lựa chọn của chúng tôi, cậu nói thế có vẻ không thỏa đáng lắm”.
“Đúng vậy! Chúng tôi hợp tác với ai là do chúng tôi tự nguyện, mở miệng ra là chèn ép, đây chẳng phải là ỷ thế ức hiếp người khác sao?”
“Hợp tác thì phải cho thấy được thành ý hợp tác chứ…”.
Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm thương trường chứ đâu phải hạng vớ vẩn, thế lực nhà họ Ngụy lớn đấy nhưng đừng quên, đây là tỉnh Quảng chứ không phải là Tân Đô.
“Bụp”, Ngụy Vô Danh đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Hoặc là các người cùng tập đoàn Trần Thị đi theo con đường kinh doanh đen tối hoặc là chuẩn bị đón nhận đòn tấn công tàn khốc của nhà họ Ngụy đi”.
“Muốn có được thị trường phía bắc thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với nhà họ Ngụy, không có đường nào khác đâu”, Ngụy Vô Danh lại cười lạnh nói tiếp: “Nhà họ Ngụy của tôi cũng có tiếng nói ở phía bắc lắm đấy. Các người nhìn xem những gia tộc khác ở phía bắc có dám đối đầu với nhà tôi đâu”.
Mọi người lúc này đều không lên tiếng, ai nấy đều vô cùng tức giận. Điên rồi, hắn ta điên thật rồi, căn bản không coi bọn họ ra gì. Đây là ác ý phá hoại thị trường và phá hoại quy tắc. Cứ coi như hắn ta là người của nhà họ Ngụy ở Tân Đô thì cũng không thể ngang ngược làm càn như vậy chứ. Mặc dù phẫn nộ đấy nhưng họ đều biết thực lực của nhà họ Ngụy. Một khi gia tộc lớn ở phía bắc liên thủ lại chèn ép họ thì không có gia tộc nào có thể đỡ nổi. Kể cả là đứa ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
Chọn nhà họ Ngụy phản bội lại tập đoàn Trần Thị, mặc dù có thể bị đối phương báo thù nhưng so với thị trường lớn như phía bắc thì đây cũng không phải là việc khó chấp nhận.
Nhưng có một điểm, gốc rễ của bọn họ là ở phía nam. Hơn nữa, nói gì thì nói tay của nhà họ Ngụy đâu có thể vươn dài đến thế. Đừng quên là người đứng sau chống lưng cho tập đoàn Trần Thị có để mặc bọn họ chèn ép tập đoàn Trần Thị như thế không?
Là Ngụy Vô Danh có thù riêng với tập đoàn Trần Thị chứ không phải do họ có mâu thuẫn với tập đoàn Trần Thị, vậy thì dựa vào đâu mà ép họ làm như vậy?
“Ngụy thiếu gia! Cậu có thể bảo đảm lợi ích cho chúng tôi không?”, lúc này có người từ trong đám đông đứng ra nói: “Ở đây có biết bao doanh nghiệp, cứ coi là nhà họ Ngụy thì cũng không thể chăm sóc hết được”.
“Đúng vậy! Không có cái rễ ở phương nam thì chúng tôi lấy cái gì để mở rộng thị trường lên phía bắc?”, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Ngụy Vô Danh chỉ nói mồm mà không có gì đảm bảo cả. Tất cả đều là người thông minh thì việc gì phải chơi chữ ở đây.
“Ngụy thiếu gia! Nếu như cậu thật sự có thành ý thì chúng ta giấy trắng mực đen viết cho rõ ràng, như vậy mọi người mới yên tâm được, có phải không?”, một người đàn ông trung niên trong đó lên tiếng.
Lời nói của ông ta nhận được sự tán đồng của mọi người nên ai nấy cũng nói phụ họa vào: “Tổng giám đốc Trương nói đúng đấy, trong hợp tác kinh doanh, không chỉ nói suông được, phải có bản cam kết ràng buộc”.
“Lẽ nào ông nghĩ tôi đang gạt ông?”, mặt Ngụy Vô Danh trầm xuống, ngữ khí lạnh băng nói: “Tôi đường đường là người kế thừa của nhà họ Ngụy, nói một là một, vậy mà tôi lại đi gạt một doanh nghiệp bình thường như của ông sao? Nếu ông không muốn hợp tác thì lập tức cút ra ngoài”.
Ngụy Vô Danh trầm mặt rồi chỉ về phía cửa: “Cút về rồi đợi phá sản đi”.
Người đàn ông trung niên đứng ở đó, tức đến xanh mặt nói: “Cậu… Cậu căn bản là không có thành ý…”.
Ngụy Vô Danh cười lạnh một tiếng rồi nói với Ngụy Hiền ở bên cạnh: “Lập tức đi sắp xếp cho công ty của tên ngu đó phá sản cho tôi, tôi muốn bọn họ bị phá sản trong ngày hôm nay”.
“Vâng thưa thiếu gia”, Ngụy Hiền vội lấy điện thoại ra rồi gọi một số.
Dám chất vấn hắn ta ư, ngoài việc bị phá sản đóng cửa thì không có kết cục nào khác. Đợi lúc Ngụy Hiền gọi xong điện thoại thì mọi người đều lên tiếng nói: “Ngụy thiếu gia, tôi đứng về phía cậu”.
“Tôi cũng thế, mong Ngụy thiếu gia giúp đỡ thêm”.
“Ngụy thiếu gia, chúng tôi cũng gia nhập…”, những người đại diện phát ngôn này mặc dù tức giận trong lòng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa vào. Hiện thực chính là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tép riu, căn bản là không được lựa chọn. Đứng trước nguy cơ sinh tồn của doanh nghiệp, họ không do dự gì mà lựa chọn nhà họ Ngụy. Nhìn đám người đầy miệng nịnh hót mà Ngụy Vô Danh khinh bỉ nhếch miệng lên. Đám nhụt chí này, cứ phải lấy gương cho chúng sợ mới được.
Đợi họ rời đi, Ngụy Hiền đi lại nói: “Thiếu gia! Người đã xuống máy bay rồi, giờ ra tay hay là…”.
“Ra tay bây giờ, ra tay luôn đi”, Ngụy Vô Danh sớm đã không đợi nổi rồi: “Đánh gãy chân tay của thằng lái xe đó, sau đó đưa Trần Mộng Dao đến phòng của tôi”.
“Vâng thưa thiếu gia”.
Lúc này trên mặt Ngụy Vô Danh lộ ra nụ cười nham hiểm. Hắn ta phải làm nhục Trần Mộng Dao trước mặt Tiêu Thiên để Tiêu Thiên trước khi chết cũng được đã mắt một phen.
Lúc này, trong công ty con ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị, Bao Văn Tinh vội vàng đi vào nói: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Bao Văn Tinh vừa vào văn phòng liền xoay người sang hướng khác nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi không nhìn thấy gì cả”.
Lúc này Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn Tiêu Thiên một cái rồi từ trên đùi anh nhảy xuống, sau đó chỉnh lại một chút quần áo xộc xệch của mình, nói: “Không có gì đâu, anh quay người lại đi, ban nãy chỉ là ăn cơm thôi”. Sau khi hai người đã vượt qua được tầng quan hệ cuối cùng thì dường như Trần Mộng Dao trở nên bám Tiêu Thiên hơn.
Tiêu Thiên đặt muỗng xuống, nói: “Cậu vẫn chưa ăn cơm chứ, có chuyện gì thì ăn xong hãy nói”.
Bao Văn Tinh ngây người tại chỗ, trên mặt có chút ngượng ngùng, lời của Tiêu Thiên, anh ta không dám không nghe nhưng hiện giờ thật sự có chuyện gấp vô cùng quan trọng.
“Đừng nghe lời anh ấy, anh cứ nói đi có chuyện gì?”, Trần Mộng Dao lại khôi phục lại vẻ ‘lão luyện’ như thường.
“Chuyện này tốt hơn hãy để sếp tổng của công ty Đại Phát nói với sếp đi ạ, hiện giờ ông ấy đang ở bên ngoài ạ”. Nghe thấy vậy thì Trần Mộng Dao lập tức nhau mày, bởi chuyện khiến Bao Văn Tinh căng thẳng như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
“Mời ông ấy vào đi”, nói xong cô nhìn Tiêu Thiên một cái. Còn Tiêu Thiên bĩu môi đứng dậy rồi ngồi sang ghế sofa bên cạnh.
“Hừm, coi như anh cũng biết điều đấy”, Trần Mộng Dao hừ một cái nói.
Sau khi Bao Văn Tinh đi ra ngoài thì sếp tổng Từ Đại Phát của công ty Đại Phát vội vã chạy vào nói: “Tổng giám đốc Trần, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện rồi…”, toàn thân Từ Đại Phát như vô cùng hoảng sợ.
“Tổng giám đốc Từ, ông đừng sốt ruột, có chuyện gì thì cứ từ từ nói”, Trần Mộng Dao giải quyết mọi việc đều không bao giờ hoảng loạn.
Từ Đại Phát là tổng giám đốc marketing ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị, không những có năng lực nghiệp vụ rất tốt mà làm người cũng rất có nguyên tắc. Ở thời kỳ đầu Vân Trà phát triển, thậm chí ông ta còn giúp tập đoàn Trần Thị mở rộng thị trường sang các huyện thành khác nữa. Chuyện này Trần Mộng Dao vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Tổng giám đốc Trần, không chậm được đâu ạ… Đại thiếu gia của nhà họ Ngụy muốn dồn chúng tôi đến đường chết”, Từ Đại Phát sốt ruột đến nỗi nhẩy cẫng lên: “Hắn ta đã lên tiếng với những nhà phân phối và những đối tác mà hợp tác với chúng ta, ép chúng tôi phải hủy hợp đồng với tập đoàn Trần Thị và hợp tác với nhà họ Ngụy. Nếu như không hợp tác với họ thì sẽ ép cho chúng tôi phá sản”.
“Cái gì?”, trên mặt Trần Mộng Dao lúc này lộ ra vẻ phẫn nộ. Mặc dù chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cô đã dự đoán được hắn ta sẽ có hành động nhưng thật không ngờ đối phương lại đê tiện như vậy. Nếu dùng thủ đoạn thương mại thì Trần Mộng Dao sẽ không nói lời nào nhưng dùng thủ đoạn đê hèn như này rồi dùng bạo lực để phá vỡ quy tắc thì cô không thể chịu được.
“Tôi không chấp nhận nên hắn ta dùng sức mạnh của nhà họ Ngụy định lật đổ công ty Đại Phát của tôi”, Từ Đại Phát sốt ruột không ngừng.
“Ting, ting, ting”, lúc này điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên. Lúc nhận điện thoại, ông ta suýt nữa đập nát điện thoại rồi.
“Cái gì, siêu thị Gia Đắc Lợi nói chúng ta cung cấp hàng có vấn đề, khách hàng ăn vào bị ngã bệnh? Phạt chúng ta ba triệu ư?”
“Phía Gia Phúc nói chúng ta cung cấp thực phẩm quá hạn sử dụng… Trừ năm triệu tiền hàng của chúng ta?”
“Người của cục công thương điều tra được trong kho của chúng ta… Họ bắt chúng ta phải bồi thường ba mươi triệu…”.
“Bụp”, điện thoại của Từ Đại Phát trực tiếp rơi trên đất, toàn thân ông ta không ngừng run rẩy.
“Alo, sếp ơi… Sếp có nghe thấy chúng tôi đang nói không sếp”, Từ Đại Phát định thần lại vội nhặt điện thoại lên rồi nói: “Đừng sốt ruột, chuyện cấp bách lúc này là phối hợp điều tra với nhân viên bên cục thực phẩm, sau đó trấn an nhân viên công ty là công ty chúng ta sẽ không có vấn đề gì đâu, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì”.
Nói xong, Từ Đại Phát cúp điện thoại rồi quỳ sụp trên đất: “Tổng giám đốc Trần cầu xin cô giúp đỡ tôi với, cầu xin cô cứu công ty Đại Phát của chúng tôi… Tên chó chết Ngụy Vô Danh đã ra tay rồi, công ty Đại Phát chúng tôi đã bị ép đến đường cùng rồi”.
“Tổng giám đốc Từ, mau đứng lên đi, đừng như vậy”, Trần Mộng Dao cũng kinh ngạc nói.
“Được rồi, cứ đứng lên đi”, Tiêu Thiên đặt đũa xuống rồi lấy khăn giấy ra lau miệng, lúc này mới nói: “Chỉ là bồi thường chút tiền thôi mà, có gì to tát đâu. Thế này đi, tập đoàn Trần Thị đầu tư vào tập đoàn Đại Phát một tỷ và cổ phần của chúng tôi là 51%, ông thấy sao?”
————————