Chương 234: Nhà họ Vương ở Yến Kinh
“Cảm ơn chủ tịch, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng”.
Thái độ của Lâm Thâm dành cho Tiêu Thiên càng cung kính hơn.
Anh ta đã nói rồi mà, với tính cách của Tiêu Thiên thì sao có thể để anh em dưới trướng mình chịu thiệt được, có cao thủ ở bên cạnh thì sự an toàn của anh ta sẽ được đảm bảo ở một nơi đầy rẫy nguy hiểm như Yến Kinh.
“Nhưng tôi cũng phải nói một lời khó nghe, nếu cậu dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này”.
Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Thiên vang lên trong điện thoại.
Lâm Thâm giật bắn mình, anh ta không khỏi đứng thẳng lên: “Anh yên tâm, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh quyết tâm của mình, cả đời này, Lâm Thâm tôi chỉ trung thành với một mình anh!”
“Được, cậu cứ đi đi, tới lúc đó cao thủ kia sẽ liên lạc với cậu”.
Dứt lời, Tiêu Thiên dập máy.
Lâm thâm siết chặt điện thoại trong tay, trán anh ta lấm tấm mồ hôi.
Cùng lúc đó tại cao ốc Thiên Dao, một cuộc họp hợp tác kinh doanh cấp thành phố đang diễn ra trong phòng họp của tập đoàn Trần Thị.
Không khí trong phòng họp vô cùng ngột ngạt, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ nghiêm túc căng thẳng.
Bởi vì một tình thế cạnh tranh ác liệt đã xảy ra ở thành phố Việt.
Một mình Bao Văn Tinh ở bên đó không thể chống đỡ được, nên đành nhờ trụ sở chính giải quyết vấn đề này.
Tập đoàn Trần Thị đã tiến vào thành phố Việt được hơn một tháng, thị trường vốn đã bão hòa nay lại xuất hiện thêm một đối thủ cạnh tranh mới khiến thị phần trên thị trường càng bị thu hẹp.
Sự cạnh tranh cũng trở nên ngày càng kịch liệt, đây chính là một trận chiến không súng đạn.
Tập đoàn Trần Thị muốn bứt phá thì chắc chắn phải cạnh tranh với những doanh nghiệp lâu năm ở thành phố Việt.
“Nhà họ Thường của thành phố Việt?”
Nghe đến tên đối thủ cạnh tranh lần này, Trần Mộng Dao vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải là một trong bốn gia tộc lớn, à không, giờ là ba gia tộc lớn hay sao? Nhà họ Thường là gia tộc đứng đầu thành phố Việt với khối tài sản lên đến vài chục tỉ, sở hữu sản nghiệp trải dài khắp tỉnh Quảng.
Nhưng định hướng phát triển của họ không giống với tập đoàn Trần Thị, cũng không cùng một lĩnh vực kinh doanh, tại sao lại đối đầu với tập đoàn mình?
Hay là họ mới bắt đầu dấn thân vào lĩnh vực này?
“Đúng vậy, chính là nhà họ Thường trong ba gia tộc lớn”.
Một bên đối tác gật đầu nói: “Con đường phát triển của nhà họ Thường thực ra đã đi vào ngõ cụt, dù là tiếp tục mở rộng thị trường ra bên ngoài hay là đặt chân vào một ngành nghề mới, thì họ cũng không thể là đối thủ của chúng ta!”
“Tôi lại nghe ngóng được một tin, gần đây hình như nhà họ Đường đã nhận được một khoản đầu tư cứu cánh, sau lưng họ có chỗ dựa mới vững chắc nên chẳng còn kiêng kỵ điều gì nữa”.
Trần Cường cau mày, nếu đúng là như vậy thì ông ta đã đại khái hiểu được ý định của nhà họ Thường rồi.
Dẫu sao số tiền này cũng không phải của bọn họ, có lỗ thì cũng là nhà đầu tư chịu lỗ, nếu thực sự có thể mở rộng kinh doanh sang một lĩnh vực mới, có thể khai thác thị trường mới thì ngại gì mà không làm?
Nhưng tỉnh Quảng có nhan nhản những doanh nghiệp lâu năm, sao cứ một mực phải đối đầu với tập đoàn Trần Thị?
Liệu có phải họ cho rằng tập đoàn Trần Thị mới đặt chân vào thành phố Việt không lâu nên dễ chèn ép không?
“Nếu đối phương đã động đến chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải nương tay.”
Trần Cường ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt ông ta quét một vòng khắp phòng họp: “Hãy cho bọn họ biết sức chiến đấu của tập đoàn Trần Thị đi, chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ nếu có người gây chuyện. Tập đoàn Trần Thị chúng ta sẽ đánh trận chiến này đến cùng, hy vọng tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng làm vang danh tập đoàn chúng ta”.
Nhân viên tập đoàn Trần Thị nổi tiếng hiếu chiến, nghe được lời của chủ tịch liền hừng hực khí thế.
Tiền lương cao ngất ngưởng của bọn họ không phải cứ ung dung ngồi trong phòng làm việc là có được, mà phải tranh giành hết lần này đến lần khác để đoạt lấy.
“Chiến con mẹ nó luôn!”
“Nhà họ Thường dám động đến chúng ta, chúng ta hãy cho bọn họ biết tay!”
…
Sau khi hội nghị kết thúc, quản lý các bộ phận đều đồng loạt rời đi để bắt đầu triển khai kế hoạch, tập đoàn Trần Thị giống như một cỗ máy chiến đấu tinh vi, cỗ máy này đã được khởi động rồi.
Khi Trần Mộng Dao trở lại phòng làm việc, Tiêu Thiên đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha chơi game.
“Lại đây cho anh ôm cái nào!”
Tiêu Thiên đặt điện thoại di động xuống và dang hai tay ra.
Trần Mộng Dao dở khóc dở cười, thật là đồ quấn người, đã lớn thế này rồi mà còn đòi hết ôm ấp lại đến hôn hít!
“Không cho!”
Trần Mộng Dao chun mũi, nếu qua đó thể nào cũng bị sờ sờ mó mó, sao cô có thể tự đem mình dâng lên miệng người ta chứ.
“Đúng rồi, hai ngày nữa cháu phải tới thành phố Việt một chuyến, có kẻ cạnh tranh ác ý, cháu phải qua đó chỉ đạo mọi người”.
“Ngày kia à?”
“Vâng, không đi không được!”
Trần Mộng Dao bất đắc dĩ nói.
Thế lực của nhà họ Thường ở thành phố Việt rất lớn, nếu như không giải quyết bọn họ, tập đoàn Trần Thị rất khó có thể đứng vững ở đó.
Hiện tại có tận vài dự án bắt đầu được triển khai cùng một lúc, áp lực bên trong tập toàn rất lớn, tiền trong tay cô tuy nhiều nhưng cũng có ngày phải tiêu tốn hết.
Tập đoàn Trần Thị bắt buộc phải tự mình vượt qua cửa ải này.
Mặc dù Trần Cường nói phải đánh thắng trận chiến này bằng mọi giá.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, lĩnh vực này không phải là ngành nghề chính của đối phương, nếu như phá hoại thị trường một cách ác ý thì chính bọn họ cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Do đó cô muốn dùng phương thức ôn hòa để giải quyết vấn đề.
“Được, anh đi cùng em, coi như là đi du lịch!”
Tiêu Thiên duỗi người, điều chỉnh tư thế một chút rồi chăm chú chơi game.
Trần Mộng Dao khẽ cười rồi cũng bắt đầu tập trung làm việc.
Cùng lúc đó ở thành phố Việt.
Từ khi Trương Thu Bạch dẫn người quét sạch thế giới ngầm nơi đây, Vương Liên Thắng đã tiếp quản thành phố này hoàn toàn.
Trừ một vài tên côn đồ nhỏ lẻ ra, hầu như chẳng còn bóng dáng của các thế lực băng đảng nữa.
Nơi này cũng trở thành một khu vực không có thế giới ngầm giống như Vân Thành vậy.
Không ai dám tới đây gây chuyện, cũng không ai dám nhúng tay chọc ngoáy vào địa phận nơi đây nữa.
Dưới sự quản lý của Vương Liên Thắng, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, tỉ lệ doanh nghiệp bước chân vào đây trong quý này còn nhiều hơn tỉ lệ của cả năm ngoái.
Càng nhiều doanh nghiệp xâm nhập vào, sự cạnh tranh trên thị trường càng kịch liệt.
Thị trường có độ lớn nhất định, một miếng bánh phải chia cho ngày càng nhiều người ăn, điều này là một cơ hội độc nhất đối với những doanh nghiệp lâu năm ở thành phố Việt.
Mà nhà họ Thường đã nắm được cơ hội đó trong tay.
Một gia tộc hàng đầu đến từ Yến Kinh đã đem lại cho nhà họ Thường cơ hội này.
Phòng khách nhà họ Thường.
“Vương thiếu gia, nhà họ Thường chúng tôi mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng đợi đến ngày cậu tới rồi”.
Thường Huy nâng ly trà lên: “Có thể hợp tác cùng nhà họ Vương là vinh hạnh của nhà họ Thường chúng tôi”.
Vương Thiếu Du, nhị thiếu gia của gia tộc hàng đầu Yến Kinh.
Các đại gia tộc khác đều tìm người để làm việc cho mình ở thế giới ngầm, nhưng hắn thì khác, hắn muốn tìm người trong giới làm ăn chân chính.
Thật ra các đại gia tộc đều hiểu rõ trong thế giới ngầm có thể kiếm tiền rất nhanh, tay sai ngầm của bọn họ không ngại xử lí những việc đen tối dơ bẩn.
Nhưng chuyện xảy ra với nhà Thượng Quan lần này chính là một hồi chuông cảnh tỉnh cho nhiều người.
Nếu như lại tìm phải một kẻ như Khương Càn Khôn để làm ăn thì sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Cùng là vì tiền, vậy sao không chọn người của giới làm ăn chân chính chứ.
“Thường gia chủ khách sáo rồi, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ hợp tác làm ăn, hai bên đều ngang hàng”.
Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường.
Giữa gia tộc đứng đầu thành phố Việt với gia tộc hàng đầu Yến Kinh có một khoảng cách rất lớn, gia tộc cỡ nhà họ Thường cùng lắm chỉ được coi là gia tộc hạng ba ở Yến Kinh mà thôi.
Nếu không phải nhắm vào nguồn tài nguyên của tỉnh Quảng, hắn cũng chẳng thèm hợp tác với một gia tộc ở thành phố bé nhỏ này.
“Nào, Vương thiếu gia, tôi lấy trà thay rượu kính cậu một ly!”
Thường Huy nghe Vương Thiếu Du nói như vậy thì rất hài lòng.
Vương Thiếu Du nâng ly trà lên và khẽ nhấp một ngụm.
“Đúng rồi, Thường gia chủ, tình hình nhà họ Thường các ông có vẻ không được tốt cho lắm”.
Vương Thiếu Du nói: “Giống như có người đang đánh lén công ty của nhà họ Thường vậy”.
“Vương thiếu gia nắm bắt thông tin thật nhanh nhạy!”
Thường Huy cười khổ: “Chúng tôi đúng là bị công ty người khác đánh lén”.
“Nhà họ Thường không phải là một trong ba gia tộc lớn của tỉnh Quảng ư? Công ty nào mà lại có mắt như mù vậy?”
“Tập đoàn Trần Thị”.
Thường Huy mở miệng nhưng không nói nên lời, như thể đang kiêng dè điều gì đó.
Tập đoàn Trần Thị?
Vương thiếu gia cau mày, tập đoàn Trần Thị là cái gì chứ, trước giờ hắn chưa từng nghe nói đến.
Không phải là tay chân của một gia tộc nào đó phía Bắc đấy chứ?
Dĩ nhiên anh ta phải thận trọng với những chuyện liên quan đến kế hoạch kiếm chác của mình.
“Thường gia chủ, tập đoàn Trần Thị nào thế? Liệu tôi có biết không?”
Thường Huy nghe vậy bèn lắc đầu: “Vương thiếu gia, cậu không biết đâu! Tập đoàn Trần Thị chỉ là một tập đoàn của Vân Thành nhỏ bé thuộc tỉnh Quảng thôi”.
Gì cơ?
Nhà họ Thường đường đường là một gia tộc của thành phố, vậy mà lại bị một tập đoàn bé nhỏ đến từ quận lị hạng ba đâm sau lưng, điều này khiến ai nghe được cũng sẽ cười rớt hàm.
Vương Thiếu Du không khỏi nhíu mày.
“Vương thiếu gia không biết đấy thôi, tập đoàn Trần Thị này không hề đơn giản, nhưng chúng tôi đang phản công rồi. Chưa đầy hai tháng nữa là chúng ta có thể thắng”.
“Cái gì? Hai tháng?”
Vương Thiếu Du nói: “Ông đùa tôi à, thời gian lâu như vậy, tôi cũng chẳng có nhiều kiên nhẫn đến thế”.
Chờ hết hai tháng thì cũng đã quá muộn rồi.
Thời gian là vàng bạc, vào cuộc chơi càng nhanh thì lời lãi càng lớn.
Cho nên nhất định phải tăng tốc.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông cho người thông báo với tập đoàn Trần Thị, bảo bọn họ dừng tay, nhà họ Vương chúng tôi đã nhắm đến thị trường này, dự định hợp tác cùng nhà họ Thường, bọn họ hãy biết điều mà cuốn gói khỏi thành phố Việt”.
“Nếu không tôi sẽ ra tay, tới lúc đó thì không biết tập đoàn Trần Thị có thể tiếp tục hoạt động nữa hay không đâu!”
Gương mặt Vương Thiếu Du ánh lên nét cười, ý tứ uy hiếp rõ mồn một trong lời nói.
Đây chính là lối hành xử ngang tàng của đại gia tộc phía Bắc, nhưng nó lại có lợi cho nhà họ Thường.
Thường Huy đã đợi mất mấy ngày, cuối cùng cũng nghe được những lời này.
Thật ra ông ta cũng có phần giấu giếm, tập đoàn Trần Thị không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nó không chỉ hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng mà thậm chí còn hợp tác với cả tập đoàn tài chính Dao Trì.
Ông ta không thể đắc tội với hai công ty này.
Nhưng bây giờ đại gia tộc nhà họ Vương ở phía Bắc đã ra mặt, lẽ nào tập đoàn Trần Thị còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời sao?
Thường Huy cười nhạt trong lòng: “Muốn trách thì hãy trách nhà họ Trần các người thuyền to sóng lớn, cho dù tôi không nhắm vào các người thì những gia tộc khá cũng sẽ ra tay”.
Chỉ mấy ngày trước, tỉnh đã ra chính sách, khu vực phía Bắc sẽ trở thành trung tâm của thành phố trong tương lai, cơ sở hạ tầng phải được xây dựng đầy đủ.
Mà một tập đoàn đến từ quận lị bé nhỏ như tập đoàn Trần Thị, chẳng có tiếng tăm gì mà lại âm thầm chiếm được vị trí trung tâm ở khu vực phía Bắc.
Ai mà không ghen ghét, ai mà không tức đỏ con mắt?
Sự phát triển của nhà họ Thường cũng vừa đi vào ngõ cụt, ông ta không thể đắc tội với những doanh nghiệp lâu năm khác, chỉ đành nhắm vào tập đoàn Trần Thị mà thôi.
Nhưng nghe Vương Thiếu Du nói như vậy, ông ta cũng không thể đồng ý cái rụp, mà vẫn có chút e dè nói: “Vương thiếu gia, tập đoàn Trần Thị này, không dễ đụng vào…”
“Có tin đồn là bọn họ có quan hệ mật thiết với một ông trùm trong thế giới ngầm của tỉnh Quảng…nếu chúng ta tùy tiện đắc tội bọn họ, e là…”
“Ý ông là người quen của bọn họ ở thế giới ngầm sẽ trả thù chúng ta nếu chúng ta động đến bọn họ?”
Vương Thiếu Du cười lạnh một tiếng, sự khinh miệt trong mắt hắn càng dâng cao: “Thường gia chủ, ông không biết đấy thôi, thế giới ngầm của tỉnh Quảng sớm muộn cũng bị đại gia tộc phía Bắc chúng tôi thâu tóm, tới lúc đó chính chỗ dựa của nhà họ Trần sẽ biến thành thòng lọng trói cổ bọn họ, một khi đã quét sạch thế giới ngầm, ông nói xem bọn họ có đường sống hay không?”
“Còn nữa, e là ông không biết, các gia tộc phía Nam khác xa các gia tộc phía Bắc của chúng tôi, ngoại trừ những gia tộc hàng đầu ra, những gia tộc khác đều không đáng nhắc tới, ông… hiểu chứ?”
“Phải, Vương thiếu gia nói đúng, tôi thật là nông cạn”.
“Ừ!”
Vương Thiếu Du gật đầu: “Ông cứ lập tức phái người đi, chỉ cần nói ra tên Vương Thiếu Du của tôi, bọn họ sẽ biết phải làm gì”.
Vân Thành, một gia tộc của quận lị hạng ba bé nhỏ, chỉ là một trò đùa.
Còn Yến Kinh chính là thủ đô thứ hai!
Trừ Tam đại quý tộc ra thì nhà họ Vương cũng đứng hàng thứ hai, chỉ dựa vào nhà họ Trần tép riu thì lấy gì mà chống lại?
Nếu cứ ngoan cố chống đối thì chính là tự tìm đường chết.
——————–