Chương 231: Sóng gió ập đến
Khi Tiêu Thiên quay về phòng lần nữa thì Trần Mộng Dao đã ngủ say.
Không còn cách nào khác, Tiêu Thiên đành vào phòng tắm tắm qua bằng nước lạnh, sau đó đợi cho khô người mới lên giường ôm lấy cô thiếp đi.
Cùng lúc đó tại khu ổ chuột ngoại ô phía Bắc.
Đinh Lập dẫn theo đàn em thuê tạm hai phòng nghỉ ngắn ngày.
Thời tiết dần trở lạnh, hắn tới đây cũng được gần một tháng rồi.
Một tháng này đem lại cho hắn những trải nghiệm chưa từng có.
Thì ra làm việc tốt lại là thứ có thể khiến trái tim con người ta vui vẻ đến vậy.
Hơn ba mươi năm qua, chưa có ngày nào mà hắn được tận hưởng sự hạnh phúc khoan khoái như khoảng thời gian này.
Không cần tối ngày chém giết, cũng không phải đau đầu suy nghĩ làm sao để mở rộng địa bàn, nuôi đám đàn em, mà chỉ đơn giản đi làm việc tốt là được.
Thậm chí mọi người còn vô cùng yêu quý hắn vì đã dẫn theo đàn em cùng làm việc tốt.
Đây đều là những thứ hắn không ngờ tới.
Niềm tiếc nuối duy nhất của hắn là đã tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa gặp được Tiêu Thiên.
Cũng không biết anh ta có hài lòng với công việc của mình hay không.
Hút xong một điếu thuốc, hắn đang định đi ngủ thì một tên đàn em hốt hoảng chạy tới, trong tay nắm chặt một tờ giấy: “Đại ca, anh Năm và anh Sáu biến mất rồi, đây là mảnh giấy bọn họ để lại”.
Đinh Lực đoạt lấy tờ giấy, liếc qua thật nhanh rồi nhíu mày: “Chết tiệt, hai đứa nó đã chạy tới Thiên Thành rồi”.
“Hai người đó thật hồ đồ, Thiên Thành là nơi bọn họ có thể tới sao? Đúng là không muốn sống nữa!”
“Đại ca, có cần bắt bọn họ quay lại không?”
Đinh Lập giận xanh mặt, hắn đã cảnh cáo bọn họ rất nhiều lần, sao vẫn không chịu nghe lời?
Ông Khương đã chết, Thiên Thành trở thành nơi vô chủ, ngay cả đám người của Lưu Phong cũng không dám tùy tiện xông vào Thiên Thành, hai tên ngốc này không phải đang đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
“Không cần, hai tên đó một lòng muốn làm việc lớn, cho dù có bắt quay lại cũng không ngăn cản được mong muốn của bọn nó, kệ cho hai đứa nó tự sinh tự diệt đi”.
Đinh Lập hừ lạnh một tiếng, xoay người tiến vào phòng.
Anh Năm và anh Sáu là đàn em số một của Đinh Lập, ngày ngày phải ở Vân Thành đỡ cụ già băng qua đường đã chán muốn chết.
Bọn họ vốn không ưa làm từ thiện mà chỉ thích lăn lộn trong thế giới ngầm, giờ Khương Càn Khôn đã chết, toàn thế giới ngầm của tỉnh Quảng đã dậy sóng, đây không phải chính là lúc để đấu đá tranh giành quyền lực hay sao?
Bọn họ cho rằng Đinh Lập đã sợ mất mật, không xứng làm đại ca của họ nữa.
Nên hai người bọn họ bỏ lại mảnh giấy rồi lên tàu hỏa đi cả đêm tới Thiên Thành.
Vương Tượng là ông trùm Hương Thành – quận thứ 24 của tỉnh Quảng, hắn ta xếp hạng cuối cùng, chẳng ai xem trọng nên cũng không kiếm chác được gì.
Nhưng hắn ta tuổi còn trẻ, dã tâm còn nhiều, nhân lúc ông Khương chết, những người khác còn đang lo sợ, hắn đã lập tức đem người tới chiếm lĩnh thế giới ngầm của Thiên Thành.
Chính vì nhận được lời mời của hắn, anh Năm và anh Sáu mới quyết tâm rời bỏ Đinh Lập để tới Thiên Thành.
Vương Tượng mặc dù to gan lớn mật, tràn đầy dã tâm, nhưng dưới trướng hắn ta chẳng có mấy người dùng được.
Anh Năm và anh Sáu tin rằng dựa vào năng lực của bọn họ, nhất định có thể trở thành hai cánh tay trái phải của Vương Tượng.
Sau khi xuống tàu hỏa, hai người lập tức bắt xe tới quán trà.
Quán trà này được xây dựng lại từ trung tâm dưỡng sinh cũ của ông Khương, có thể thấy đây chính là ham muốn của Vương Tượng.
Trước kia bọn họ không có tư cách bước vào nơi này, nhưng hôm nay bọn họ sẽ trở thành khách quý.
Khi hai người họ còn đang mơ mộng, xe đã dừng bánh, bọn họ trả tiền xe xong liền nghênh ngang đi vào quán trà.
Nhưng còn chưa kịp bước vào trong đã bị một tên canh cửa chặn lại.
“Mắt chó của mày mù rồi hay sao? Dám cản đường anh Năm của mày à?”, Anh Năm tính tình nóng nảy, mở miệng quát mắng.
“Mau cho chúng tao vào, anh Tượng gọi chúng tao đến”, Anh Sáu trầm mặt nói.
“Hai người có quan hệ gì với Vương Tượng?”
Tên canh cửa chợt hỏi.
“Mẹ kiếp, mày bị ngu à?”
Anh Năm chỉ thẳng vào mặt cậu ta: “Ông đây…”
Chát!
Còn chưa dứt lời, một cái tát đã bay tới trong nháy mắt, cả người anh Năm bị hất bay vào trong quán trà.
“Con mẹ nó, dám ra tay đánh anh tao à…”
Anh Sáu sốc đến ngây người, đôi mắt vằn đỏ, lập tức xông lên.
Ở bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh, một người đàn ông nhấc chân đá mạnh một cú vào bụng anh ta, khiến anh ta thiếu chút nữa là nôn ra hết đống cơm mới ăn tối qua.
Người ở trong quán nghe thấy âm thanh bên ngoài bèn hỏi: “Ở ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
“Ngoài này có hai thằng ngu, nói là đến tìm Vương Tượng”, Một người đàn ông khác đáp.
“Cậu Đao bảo đưa bọn nó vào”.
Hai người đàn ông liền kéo anh Năm và anh Sáu dậy, trông như thể đang xách hai con gà con.
Sau khi tiến vào một căn phòng, hai người đàn ông ném bọn họ xuống đất như vứt rác.
“Chúng mày điên…”
Chữ “rồi” còn chưa kịp nói ra, cả người anh Sáu đã cứng đơ như bị điểm huyệt.
Vô vàn người chết… Máu… Khắp nơi nhuộm đầy máu…
Căn phòng này rất lớn, khoảng chừng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, cả phòng chất đầy xác chết, máu chảy lênh láng ra sàn nhà.
Có một người đàn ông đang ngồi khoanh chân dưới đất, dửng dưng lau chùi thanh đao lớn nhuốm máu trong tay.
Người này chính là Chúc Đao.
“Nói mau, chúng mày có quan hệ gì với Vương Tượng?”
Chúc Đao không nhìn bọn họ, chỉ mải mê lau chùi lưỡi đao.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Anh Năm lấy hết can đảm mà nói: “Cho dù anh là ai, hãy mau thả chúng tôi ra, nếu làm hại chúng tôi, đại ca của chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua…”
Soạt!
Một ánh đao lạnh lùng vút qua, đầu anh Năm bay lên, máu tươi bắn tung tóe.
Chúc Đao ngồi xuống chỗ cũ một lần nữa, trên người không dính một giọt máu nào: “Haizz, đao bẩn rồi, lại phí công lau rồi”.
Trông thấy cảnh này, anh Sáu khiếp hãi muốn đầu hàng, hai chân run rẩy.
Người đàn ông trẻ tuổi này là một con quỷ, chẳng nói chẳng rằng đã giết chết anh Năm, vậy mà hắn ta chỉ quan tâm đến thanh đao của mình bị bẩn, trong mắt hắn, mạng người chẳng đáng giá một xu.
Bộp!
Đầu gối anh Sáu mềm nhũn, anh ta quỳ xuống đất cầu xin thảm thiết: “Đại ca, xin tha mạng, xin tha mạng…”
Thứ chất lỏng tanh hôi nhỏ xuống từ giữa hai chân anh ta, anh Sáu đã sợ đến són ra quần.
“Nói mau, đừng để tao phải hỏi lại lần thứ hai”.
Anh Sáu nào dám giấu giếm nữa, anh ta vội vàng đáp: “Chúng em từ Vân Thành tới đây vì muốn dựa dẫm vào Vương Tượng, chúng em cũng chỉ vừa mới tới thôi, em vẫn còn giữ vé tàu hỏa đây, anh xem đi”.
Vừa nói, anh ta vừa hốt hoảng móc ra vé tàu hỏa trong túi quần.
“Từ Vân Thành tới?”
Chúc Đao chợt cười nhẹ: “Nghe nói nơi đó là một cấm địa, có thật không?”
“Thật… Thật…”
Anh Sáu gật đầu.
“Kể cho tao nghe chuyện về Vân Thành đi, kể hay thì tao tha cho mày một mạng!”
Chúc Đao mỉm cười vô hại, nhưng trong mắt anh Sáu, đó là một nụ cười ác ma.
Lòng dạ anh ta lúc này rối như tơ vò, sao anh ta lại không nghe lời đại ca cơ chứ, sao cứ muốn mò tới Thiên Thành chịu chết làm gì.
Anh Sáu không dám giấu giếm, kể một mạch mọi chuyện ở Vân Thành.
“Mày nói tên Tiêu Thiên đó rất lợi hại sao?”, Chúc Đao hứng thú hỏi.
Anh Sáu gật đầu: “Dạ vâng, cực kỳ lợi hại! Em nghe nói, ngay cả ông Khương cũng không phải đối thủ của anh ta!”
“Thú vị, thật là thú vị!”
Đột nhiên Chúc Đao bật cười lớn, hắn ta chỉ cần một nhát đao là đã có thể giết chết Vương Tượng, vốn tưởng rằng tỉnh Quảng này chẳng có ai đáng gờm, ai ngờ quận Vân Thành bé nhỏ lại ẩn giấu một tên cao thủ như vậy.
Trước khi đi, bố hắn đã hết lời căn dặn hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn chẳng buồn để tâm.
Với thực lực bây giờ của hắn mà muốn tiến bộ thì chỉ còn cách không ngừng giao đấu với các cao thủ khác.
Tên Tiêu Thiên kia chắc chắn cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn lại có sở thích duy nhất là dùng máu tươi của cao thủ để tưới lên thanh đao dài trong tay.
Chỉ có máu tươi của cao thủ mới làm cho hắn hưng phấn.
Thấy Chúc Đao cười man rợ, trong lòng anh Sáu xao động, đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.
“Ngày mai, mày đưa tao đi tìm tên Tiêu Thiên kia, nghe chưa?”
Anh Sáu hối hả gật đầu như gà mổ thóc: “Nghe rõ ạ!”
Đây quả là chuyện tốt, chỉ cần trở về Vân Thành, Đinh Lập chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó anh ta sẽ cứu rồi.
“Đưa nó đi!”
Dứt lời, hai người đàn ông áo đen lực lưỡng bước tới, thẳng tay lôi anh Sáu đi.
Tin tức về cái chết của Vương Tượng lan truyền rất nhanh trong tỉnh Quảng, chẳng mấy chốc các ông trùmthế giới ngầm của những thành phố khác đều đã biết chuyện.
Lòng người nhất thời bàng hoàng.
Tỉnh Tô đã phái người tới rồi, sóng gió đang kéo đến, một trận chiến đẫm máu sắp nổ ra.
Lần này bọn họ nên chống trả hay đầu hàng đây?
Không ai biết!
Bọn họ chỉ biết, người được tỉnh Tô phái tới lần này nhất định sẽ không kém cạnh so với Trình Vạn Lí.
Lưu Phong ngồi trong dáng vẻ bất an, cả người luống cuống.
Hắn nhìn đồng hồ, mới có ba giờ sáng nhưng hắn cũng không buồn để ý mà lập tức gọi điện thoại cho Đinh Lập.
Nhạc chờ kéo dài rất lâu, đầu dây bên kia mới nghe máy: “Có chuyện gì?”
Giọng điệu đối phương nghe có vẻ khó chịu.
“Anh Đinh, không xong rồi, đã xảy ra chuyện lớn!”
Lưu Phong nói thẳng: “Tỉnh Tô đã phái người tới rồi, Vương Tượng, kẻ vừa chiếm lĩnh Thiên Thành đã bị giết trong tối nay”.
Cái gì?
Đinh Lập đã tỉnh ngủ hoàn toàn, nhảy xuống từ trên giường: “Anh nói cái gì?”
Lưu Phong nhắc lại lần nữa, Đinh Lập nghe vậy vội vàng gọi đám đàn em phòng bên cạnh tỉnh dậy: “Mau gọi điện thoại cho cậu Năm và cậu Sáu, nhanh lên!”
Dù hắn ta đã bảo sẽ không quan tâm đến bọn họ nữa, nhưng đó cũng chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi.
Những người anh em này đã cùng hắn vào sinh ra tử, sao hắn có thể không chút bận tâm?
Anh Bốn thấy dáng vẻ nóng nảy của hắn liền vội vã gọi điện thoại, nhưng gọi liền mấy cuộc mà bên kia đều tắt máy.
“Thôi xong, xảy ra chuyện rồi!”
Đinh Lập thở dài, chuyện mà hắn không mong muốn nhất đã xảy ra rồi.
“Anh Đinh, liệu có thể xin phép anh Thiên được không, tôi cũng muốn tới Vân Thành”.
Giọng nói thấp thỏm bất an của Lưu Phong truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Xin anh đấy, coi như nể mặt tình nghĩa ngày xưa, nói hộ tôi một chút đi”.
Lưu Phong gần như thành khẩn cầu xin.
“Tôi… sẽ thử vậy”.
Đinh Lập lại nói: “Nhưng tôi cũng không dám bảo đảm anh Thiên… sẽ đồng ý!”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh Đinh!”
Lưu Phong mừng rỡ như điên, lời nói của Đinh Lập mang lại cho hắn một niềm hy vọng rất lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Lập bất lực lắc đầu, chính hắn cũng còn trong thời gian theo dõi, dựa vào cái gì mà bắt người ta nể mặt hắn?
Nhưng hắn đã nhận lời với Lưu Phong rồi, nên quyết định sẽ thử một lần.
Ngày mai vừa khéo là cuối tuần, mỗi cuối tuần, Đầu Trọc đều đưa người tới kiểm tra tiến độ công việc.
Hắn không thể liên hệ trực tiếp với Tiêu Thiên, nhưng có lẽ Đầu Trọc cũng là người mà hắn dễ mở miệng.
Anh Bốn nhìn vẻ mặt khó coi của Đinh Lập, lờ mờ đoán ra đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Những đàn em khác cũng bị tiếng động đánh thức, ngơ ngác nhìn anh ta trân trân.
“Cậu Năm và cậu Sáu đã xảy ra chuyện, tỉnh Tô đã phái người tới rồi!”
Đinh Lập nói xong, xoay người trở về phòng, bỏ lại đám người còn đang sững sờ.
Anh Hai và anh Bảy cùng run lẩy bẩy, thực ra bọn họ cũng có ý định bỏ đi, chẳng qua là chưa kịp hành động.
Nếu anh Năm và anh Sáu có chỗ đứng vững chắc ở Thiên Thành, bọn họ nhất định sẽ rời khỏi đây.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ này.
Hai người khấp khởi mừng thầm, may thay là mình chưa manh động, nếu không người gặp bất trắc sẽ chính là mình.
Những người khác lại nghĩ, đại ca quả nhiên chính là đại ca, thật biết nhìn xa trông rộng.
Điều này đã giúp Đinh Lập củng cố được niềm tin của mọi người.
Ngày thứ hai, Đinh Lập dậy rất sớm.
Nói cách khác, kể từ khi bị cú điện thoại của Lưu Phong đánh thức, hắn trằn trọc không ngủ nổi.
Bầu trời dần dần bừng sáng, hắn đưa đàn em đi ăn sáng, giúp bác gái nhà bên thay nước, giúp ông cụ tưới đất, cuối cùng còn đưa mấy đứa trẻ tới trường mẫu giáo rồi mới quay về.
Xong xuôi mọi việc, bọn họ bắt đầu chia nhóm tuần tra, từ khi bọn họ tới nơi này, lũ trộm cắp vặt đã giảm hẳn đi.
Mỗi lần người trong khu ổ chuột trông thấy bọn họ đều không kìm được mà giơ ngón cái lên chào.
Ở xa xa, Đầu Trọc trông thấy cảnh này liền lặng lẽ gật đầu.
Đám người này hoàn lương khá nhanh, theo dõi thêm một chút nữa là có thể kiểm tra trực tiếp để chính thức thu nhận bọn họ rồi.
Gã đang chuẩn bị đi tới, thì thấy một đoàn người từ xa kéo đến chặn đứng Đinh Lập.
——————–