Chương 99: Ra tay tàn ác
Ngày hôm sau, Dương Hiên đến đại học Lĩnh Nam với một tâm trạng rất tốt, còn ở Trung Giang, ông cháu Đặng gia đến Đồ Lâm để báo ơn lại không gặp được anh, Lâm Toàn niềm nở tiếp đón họ.
“Dương Hiên không có ở đây à?”
Sau khi biết Dương Hiên đã đi, Đặng Lâm Lâm vô cùng tiếc nuối, nhìn Đặng lão gia, quyết định lần sau lại tới.
“Vậy thì, Lâm Toàn, cậu bận thì cứ làm đi, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Trêи khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Toàn điểm thêm một nụ cười, giọng điệu chân thành.
“Lâm Lâm, lần đi dã ngoại đó Dương Hiên chỉ thuận tay giúp đỡ, bất kể là ai trong tình huống cấp bách ấy cũng sẽ trượng nghĩa ra tay cứu giúp, chúng ta là bạn cùng lớp nhiều năm, không cần phải đến tận nơi trịnh trọng cảm ơn như vậy, sau này cậu có thời gian, có thể ở cạnh cho ông Đặng nhiều hơn…”
Lâm Toàn và Đổng Nhu, dự định cùng tiễn ông cháu Đặng Lâm Lâm ra ngoài.
Lúc này, nhân viên tiếp đón của Đồ Lâm trực tiếp xông vào văn phòng chủ tịch, quên cả gõ cửa.
“Chủ tịch, không ổn rồi, không ổn rồi, lại có người đến gây phiền phức…”
Lâm Toàn nhíu mày, nhân viên tiếp đón này vẫn luôn hành sự đúng mực, vì vậy không để ý cô đang có khách quý mà hoảng loạn xông vào, nhất định đã xảy ra chuyện mà đội trưởng đội bảo an Điền Chấn không thể giải quyết.
Lâm Toàn bước đến vỗ nhẹ vào lưng người đó, dịu dàng trấn an:”Đừng hoảng hốt, xảy ra chuyện gì, cứ từ từ nói.”
Thấy Đồ Lâm dường như xảy ra chuyện lớn, ông cháu họ Đặng nhìn nhau, quyết định tạm thời ở lại, xem thử Đồ Lâm có cần giúp đỡ gì không.
“Chủ tịch, hình như người kiếm chuyện lần trước, không can tâm bị đánh nên quay lại, lần này đến đưa theo mấy kẻ lợi hại hơn, đánh đội phó Vương Tịnh bị thương nặng, đội trưởng Điền lại không có ở đó, tôi chỉ có thể nhân lúc bọn họ không chú ý, vội vàng chạy tới đây báo cho chủ tịch, chị xem bây giờ phải làm sao đây?”
Dường như nhớ đến tình trạng thê thảm của Vương Tĩnh, khuôn mặt của nhân viên đó tái nhợt, ánh mắt run rẩy bất an, tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Điền Chấn đi đâu rồi?”
Vương Tịnh trước đây ở Uy Lập là bảo an lợi hại nhất chỉ đứng sau Trương Bân, sau này được Dương Hiên một tay chỉ bảo, là người chủ chốt thứ hai của Đồ Lâm, bây giờ nghe nhân viên tiếp đón nói, Vương Tịnh không chỉ đã bị đánh bại, còn bị thương nặng, lúc này Điền Chấn lại không ở đây, Lâm Toàn vô cùng lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
Đổng Nhu kiểm tra lại lịch trình Đồ Lâm, nghiêm túc nói, “Lâm tổng, Điền Chấn đại diện Đồ Lâm tham dự một hoạt động bảo an trong thành phố, bây giờ chắc sắp về rồi.”
“Lâm Toàn, Đồ Lâm xảy ra chuyện gì vậy, có khó khăn gì, cứ việc nói, chúng tôi giúp được gì sẽ cố gắng hết sức, có phải không? Ông.”
Đặng Lâm Lâm luôn im lặng, cũng nhìn ra được người đến kiếm chuyện với Đồ Lâm lần này không thể coi thường, nhà bọn họ hiện tại chỉ còn có hai ông cháu, nhưng Đặng thị cũng có tiếng nói ở Trung Giang.
Đặng Lâm Lâm vẫn có tự tin, có thể giúp được Lâm Toàn.
Đặng lão gia cười gật đầu, đồng ý với lời của Đặng Lâm Lâm.
Sắc mặt hoảng hốt của Lâm Toàn được an ủi đôi chút, nhưng không hề có ý định liên lụy đến người khác, hơn nữa Điền Chấn sắp quay lại, Điền Chấn lợi hại hơn Vương Tịnh rất nhiều, có thể sẽ giải quyết được chuyện này.
“Lâm Lâm, ông Đặng, cảm ơn ý tốt của hai người. Nhưng đội trưởng đội bảo an của chúng tôi sẽ lập tức quay về, chuyện này có thể giải quyết được, vốn là định mời hai người cùng ăn một bữa cơm, bây giờ có chuyện, chỉ có thể hẹn khi khác. Tôi muốn ra ngoài xử lý chuyện của Đồ Lâm, chỉ có thể để thư ký của tôi tiễn mọi người, thật sự xin lỗi! Tôi không thể đi cùng, thất lễ rồi.”
Lâm Toàn ghi nhận tấm lòng của Đặng Lâm Lâm, quay người nói Đổng Nhu tiễn hai ông cháu họ Đặng rời đi.
Đặng Lâm Lâm thấy thái độ kiên quyết của Lâm Toàn, cũng không tiện nói nhiều, cô cùng Đặng lão gia, theo sự chỉ dẫn của Đổng Nhu bước vào thang máy chuyên dụng rời đi.
Lâm Toàn nhìn hai ông cháu họ Đặng đi khuất bóng, vẫn chưa quá muộn, cô dẫn theo nhân viên tiếp đón đang sợ hãi kia vào thang máy dành cho tổng tài đi đến sảnh trước.
Vào lúc đó đại sảnh Đồ Lâm vô cùng hỗn loạn.
“Hừ, gọi chủ tịch ra đây, nếu không phó đội trưởng kiêu ngạo của các người sẽ…”
Viên gia lần này cử ra một kẻ cầm đầu, năng lực đã đạt tới cấp bậc võ sư cao nhất, chỉ kém chút nữa là đạt tới võ tướng.
Vương Tịnh là người lần đầu tiếp xúc với con đường võ thuật, mới được Dương Hiên chỉ dạy không đến nửa năm, lại vừa đạt đến cấp bậc võ giả trung cấp, dù là võ thuật Dương Hiên truyền thụ tinh tế cao thâm đến đâu, khoảng cách thực lực giữa hai người, có sự chênh lệch không nhỏ.
Võ giả sao có thể là đối thủ của võ sư đã luyện võ nhiều năm?
Người của Viên gia đã nghiền nát khuôn mặt của Vương Tịnh bằng một chân, Vương Tịnh không có sức phản kháng, máu chảy đầm đìa, đau đớn muốn phát tiết ra.
“Sẽ… bị tôi nghiền nát như một con kiến, chết không chỗ chôn.”
“A…”
Khắp đại sảnh ngoại trừ tiếng kêu đau đớn của Vương Tịnh, không một ai dám lên tiếng, bầu không khí vô cùng bí bách ngột ngạt, bởi vì sự tàn bạo vô nhân tính của đám người Viên gia, Đồ Lâm chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, phẫn nộ mà không dám nói.
“Dừng tay!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cửa vào đại sảnh, là Điền Chấn tham gia hoạt động trở về.
“Là đội trưởng Điền Chấn!”
“Điền lão đại cuối cùng cũng về rồi!!”
Người của Đồ Lâm thấy đội trưởng trở lại, tâm trạng vô cùng kϊƈɦ động.
Điền Chấn vừa kết thúc hoạt động, nghe tin có kẻ đến Đồ Lâm kiếm chuyện, vốn nghĩ có Vương Tịnh bảo vệ, đối phó một đám trộm cướp vớ vẩn dễ như trở bàn tay, không ngờ…
Điền Chấn nhìn Vương Tịnh mặt mũi tái mét, thân hình co quắp, ánh mắt thay đổi.
“Ồ ồ ồ, một con chó vừa bị đánh, lại một con khác xuất hiện?”
Kẻ cầm đầu của Viên gia lần này còn kiêu ngạo hơn rất nhiều so với người trước kia, ánh mắt xem thường, coi mọi người ở Đồ Lâm nhỏ bé như con kiến, còn so sánh người của Đồ Lâm với súc vật.
Gân xanh của người công ty Đồ Lâm nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể xông lên xé rách cái miệng ghê tởm của người Viên gia.
Điền Chấn cũng vô cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, rút cây đao dài sắc nhọn từ thắt lưng, lao lên trước.
“Muốn chết.”
Cây đao này được Dương Hiên ghi lại trong tư liệu võ thuật, dùng làm vũ khí. Điền Chấn tính cách vốn mạnh mẽ, nhưng lại học võ thuật ôn hòa, vũ khí dài sắc nhọn này lại vừa vặn phù hợp với kỹ năng võ thuật của cậu ấy, cậu ấy chỉ liếc mắt rồi nhanh chóng vung đao lên.
Nếu như đối phó với mấy kẻ tầm thường, Điền Chấn sẽ không để lộ đao giấu bên thắt lưng, nhưng lúc này, Vương Tịnh bản lĩnh không thua mình bao nhiêu, lại không thắng được thủ đoạn của mấy kẻ này.
Bản thân cũng mới là võ sư sơ cấp, nếu như lúc bắt đầu không dốc toàn lực đánh cho đối phương không kịp trở tay, vậy bản thân cũng có khả năng sẽ bại bởi sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên.
Điền Chấn ra tay trước vì bị chọc giận, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
Cậu ấy xông lên, đao trong tay phát sáng, cây đao biến hóa khôn lường, thay đổi linh hoạt, mỗi đao hạ xuống vừa mềm dẻo lại mang theo sức lực vô cùng lớn.
————————-