Chương 79: Chỗ dựa
Sắc mặt Bàng Hưng Hoa ửng đỏ, vẫn cứng miệng, kiên quyết không thừa nhận.
Hiện tại có nhiều người đã ra ngoài, cũng không phải chỉ có một mình Dương Hiên là có thể cứu hắn.
“Cậu cho rằng chỉ có cậu mới có thể cứu tôi sao?”
Bàng Hưng Hoa nhìn Dương Hiên với một nụ cười khinh bỉ và hướng cổ ra bên ngoài cầu cứu: “Các bạn thân mến, ai giúp kéo tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ đền ơn trả nghĩa, làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người…”
Thật đáng tiếc, với loại người hám danh hám lợi như Bàng Hưng Hoa, bên ngoài vẫn im lặng như tờ.
Những người bên ngoài cũng không phải ngu ngốc gì, Dương Hiên vài lần ra tay cứu giúp, đã cứu mạng tất cả bọn họ, mà Bàng Hưng Hoa chính là thủ phạm khiến họ rơi vào những nguy hiểm như thế. Bọn họ nên đứng về phía ai? Không cần nghĩ cũng dễ nhìn ra?
Nếu bây giờ bất cứ ai chơi xấu Dương Hiên, thì thật đáng xấu hổ, thật đáng khinh thường, ngay cả Hứa Nhu, người luôn lấy oán trả ơn, cũng không lên tiếng.
“Nếu cậu đã không cần tôi cứu, thế tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn mà tôi xây dựng để tránh mưa vậy.”
Dương Hiên giả vờ buông tay, quay người rời đi.
“Bố …” âm thanh này còn nhỏ hơn cả tiếng kêu của muỗi.
Dương Hiên lắc tai hai lần rồi ngoáy tai.
“Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?”
Bàng Hưng Hoa nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng cúi đầu, sợ rằng Dương Hiên sẽ trông thấy ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của hắn.
“Bố… Được rồi chứ…”
Bàng Hưng Hoa nhắm mắt lại, dù sao cũng không còn mặt mũi gì rồi, vì hi vọng sống sót hắn đã phải từ bỏ sự tôn nghiêm của mình.
Hang động trống rỗng và kín gió thỉnh thoảng sẽ vọng lại tiếng hét chót tai như những linh hồn muốn sống lại.
Dương Hiên mỉm cười hài lòng và đưa tay ra.
“Mau lên đây đi, con trai.”
Khuôn mặt tức giận của Bàng Hưng Hoa như chuyển thành màu gan lợn, rất muốn giữ một chút tôn nghiêm tượng trưng cho mình, mặt mũi bị người ta ‘mát xa’ trêи nền đất còn phải nhặt lên đến cười nịnh cảm kϊƈɦ, chướng mắt đến hận không thể cắn một cái vào tay, nhưng để sống sót, hắn chỉ có thể nén giận, cho Dương Hiên chà đạp lên sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Dương Hiên bắt lấy bàn tay mà Bàng Hưng Hoa đưa qua, kéo nhẹ hắn lên, nhưng cũng không làm xấu hổ Bàng Hưng Hoa như mong đợi.
Bàng Hưng Hoa sống sót sau tai nạn, nhưng cũng không vui sướиɠ gì, nhìn vào vẻ mặt khinh bỉ của mọi người, chỉ hận không thể bọc cả người mình, co đầu rút cổ ở nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, cả đời sẽ không bị bọn họ cười đùa.
Mọi người đều đã được giải cứu, nhưng đã khoảng mười giờ tối, Dương Hiên không ngần ngại đưa nhóm người đến ngôi nhà rộng lớn mà anh xây dựng với hàng chục thước.
Trong ngôi nhà gỗ, có một bếp lò làm bằng đá của Dương Hiên, có nhiều củi khô để đốt, thật ấm áp dễ chịu, làm ấm tất cả những người vừa thoát khỏi hang động trong mưa bão, trong lòng họ cảm thấy vô cùng cảm kϊƈɦ, tự nhiên cũng không suy nghĩ thêm gì về cái phòng này từ đâu mà có, trời mưa lớn như vậy ở đâu ra nhiều củi khô như thế.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hiên không biết săn chim thú, hoa quả ở đâu. Mặc dù ăn một buổi sáng sớm nhiều dầu mỡ như vậy không tốt cho dạ dày và đường ruột, nhưng bắt được động vật hoang dã quý hiếm trong tự nhiên, mọi người đều kϊƈɦ động, vui vẻ, cảm thấy ăn thịt vào buổi sáng cũng không sao.
Sau một đêm mưa lớn, dường như những đám mây đen trêи bầu trời đã bị nước mưa rửa trôi, tất cả đều trở nên xanh trong quang đãng, rải rác là ánh mặt trời đang nở rộ với một màu xanh trong vắt.
Mọi người đã ăn một bữa ăn thật tuyệt, coi như một chuyến đi chơi trêи đảo hoang, một loại trải nghiệm cắm trại.
Một số người đề nghị chơi đến chiều mới rời đi, nhưng mới đến hòn đảo này đã liên tiếp xảy ra một số nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, mọi người đều cảm nhận được vận đen của hòn đảo này, hận không thể người lập tức mọc cánh bay về đất liền.
Mọi người lòng vừa mong muốn về nhà, vừa có một chút tiếc nuối, chuyến đi đáng mong chờ này là một cuộc phiêu lưu sinh tồn ly kỳ. Ngoài một niềm vui nho nhỏ vào buổi sáng, một vài sinh mạng suýt chút nữa thì đã không còn, nói gì đến trải nghiệm vui vẻ ở hòn đảo này.
Nhưng còn may mắn thay, chuyến đi này có một vị anh hùng lớn như Dương Hiên hộ tống, nếu không đoạn đường này cũng không đủ để họ chết vài lần.
Trong khi mọi người đều vui vẻ, có một vài người xấu hổ vì những lời chế nhạo và nhận thức hời hợt của họ. Vì vậy, trong lòng dù còn sợ hãi, nhưng cũng cảm ơn Dương Hiên vì đã cho họ cơ hội để cảm thấy sự bình yên một lần nữa.
Trước khi rời đi, mọi người đều tiến lên để bày tỏ lòng biết ơn và gửi lời mời đến Dương Hiên và Lâm Toàn.
Dương Hiên mất một lúc mới thoát khỏi sự nhiệt tình của bọn họ, nhưng Lâm Toàn lại không khá hơn. Trước kia tiếp xúc với cô ấy đều là những người ghen tị chế nhạo. Bây giờ bao trùm lấy cô là một sự nịnh nọt khó chịu.
“Vẫn là Lâm Toàn có mắt nhìn tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiềm năng của Dương Hiên. Một người chồng đa năng như vậy thực sự rất khó tìm.”
Lâm Nhã nhìn thấy sự ghen tị trong đôi mắt những người này, đảo mắt cái cô có thể nhìn rõ, những người này ngoại trừ Hứa Nhu ra đều là người lố bịch.
Mọi thứ đã nhanh chóng thay đổi, trước đây mỗi lần tụ tập đều ở vị trí trêи cao nhìn xuống đùa cợt người nhà Lâm Toàn, bây giờ lại hận không thể nịnh nọt nhiều hơn vài câu, để cùng cô ấy qua lại thân thiết, đổi lấy một chút nhân tình ích lợi lỡ Dương Hiên về sau có phát triển tiền đồ.
Những người này thực sự không có ích lợi gì cả.
Tuy nhiên, bên này lại có hai người không hòa hợp nhau. Hứa Nhu và Bàng Hưng Hoa liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào với ai, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chán chường rời đi.
Trông giống như ʍôиɠ đang bốc hỏa, những người xung quanh không ngừng cười nhạo.
Dương Hiên đã không để tâm đến Bàng Hưng Hoa, sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, mới vừa về đến nhà, liền nhận được một cuộc gọi từ tổ trưởng Hình Minh của Tổ chức Ngọa Long.
“Nghe nói lần này cậu đi hoang đảo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bị thương chứ?”
“Không.”
“Vậy chín giờ sáng mai, cậu đến Đinh Thành báo cáo, có một nhiệm vụ ở đó cho cậu …”
Dương Hiên nhìn người vợ yêu kiều bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm anh, thở dài trong lòng. Xem ra muốn cùng Lầm Toàn tiếp xúc gần hơn một bước, còn phải chờ thời cơ.
“Được rồi.”
Mất ngủ cả đêm, Dương Hiên làm việc cật lực để sắp xếp cho việc rời đi, để đảm bảo rằng anh sẽ không bị đánh úp khi làm nhiệm vụ.
Dương Hiên hôn nhẹ lên trán Lâm Toàn và lưu luyến buông tay cô vợ nhỏ của mình một cách miễn cưỡng.
“Anh sẽ mau chóng trở về, chờ anh nhé.”
Bây giờ Dương Hiên không còn giữ cô ấy như lúc ban đầu, không làm gì thì cũng rất bằng lòng ở rể. Lâm Toàn nhìn vào bóng lưng Dương Hiên, đôi mắt rạng rỡ lấp lánh.
Sâu trong đôi mắt ẩn chứa sự rung động, chỉ chờ thời điểm hoàng kim sẽ bùng nổ.
Lâm Toàn không muốn bó buộc anh, và cũng biết rằng cô không thể bó buộc được, vì vậy cô dự định, khi Dương Hiên mệt mỏi, cô sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho Dương Hiên.
————————