Chương 76: Xấu hổ
“Dương Hiên, anh có chắc không?”
Tô Tô lo lắng bước lên, nhẹ nhàng chắn trước mặt Dương Hiên.
Cô trước giờ chưa từng nghe Lâm Toàn nói Dương Hiên biết chữa bệnh, dù cơn động kinh phát tác cơ bản sẽ không xuất hiện hiện tượng tử vong, chỉ cần chịu đựng qua cơn đau, thì sau khi hồi tỉnh cũng sẽ không sao nữa.
Nhưng nếu bệnh động kinh nghiêm trọng, cũng có thể không cứu được dẫn đến mất mạng, hơn nữa Đặng Lâm Lâm mắc bệnh lâu như vậy rồi, vẫn chưa thấy thuyên giảm, biểu hiện của một số bệnh khác cũng không hề giống bệnh động kinh này.
Nếu điều trị không tốt, thì sẽ phải gánh trêи lưng tội giết lầm một sinh mệnh, Dương Hiên muốn giải thích, nhưng nhiều người nhìn như vậy, bản thân Dương Hiên nói muốn cứu, giờ xảy ra chuyện gì đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm.
Dù bản thân có lòng tốt, có nói bao nhiêu đạo lý, dùng một trăm cái miệng cũng không thể rửa sạch tội.
Dương Hiên an ủi gật đầu cám ơn ý tốt của Tô Tô, đi vòng qua người cô, đối mặt với gương mặt lo lắng mất kiên nhẫn của Hứa Nhu nói:
“Đặt người nằm thẳng xuống đất, để tôi.”
Hứa Nhu vội vàng hạ người xuống, nhanh chóng đứng dậy lùi lại một bên, lòng thở phào nhẹ nhõm, miệng còn không quên thêm dầu vào lửa.
“Người tôi có thể giao cho anh, nhỡ có sảy ra chuyện gì cũng đừng có liên lụy đến người vô tội, anh phải biết, là bản thân anh nói có thể cứu, muốn cứu.”
Loại người cáo già, qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, chính là nói về loại người như Hứa Nhu.
Mọi người đều ngầm hiểu khinh thường nhìn Hứa Nhu, Hứa Nhu thì dường như không biết gì, nhìn Dương Hiên cởi bỏ thắt lưng của Đặng Lâm Lâm, cô ta dường như đã quên mất sự trơ tráo của bản thân, giọng nói the thé, mở miệng gây chia rẽ:
“Dương Hiên anh cứu người hay là nhân cơ hội sàm sỡ vậy? Đặng Lâm Lâm đã thành ra như vậy rồi, anh còn muốn lợi dụng sàm sỡ, anh có còn là người không?”
“Không có bản lĩnh cứu người thì im mồm đi, đừng làm lỡ thời gian cứu người của người khác”
Lâm Toàn không khách sáo trừng với mắt Hứa Nhu, một khi lơ là sẽ khiến cô ta lộ nguyên hình.
Hứa Nhu giận đến đỏ mặt, đang định nói gì đó phản bác Lâm Toàn, lại phát hiện ánh mắt không thiện cảm ở bốn phương, chỉ có thể cẩn trọng câm miệng.
Cô ta không cam tâm, sau đó tâm trạng lại tốt lên, nhìn Dương Hiên đè lên người Đặng Lâm Lâm, mắt lộ vẻ vui đùa, chờ đợi vụ kiện Dương Hiên chịu trách nhiệm hại chết người.
Dương Hiên nhẹ nhàng vén áo Đặng Lâm Lâm lên, chỉ để lại chiếc áo ngực nhỏ nhắn đáng yêu.
Anh dùng linh khí trêи tay, che giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó ấn và khai thông huyệt vị quan nguyên, trung xung, khí hải…
“A…”
Đặng Lâm Lâm kêu một tiếng thảm thương, nhíu mày đau đớn, chốc sau mặt đột nhiên vàng như giấy, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ về chầu trời.
“Dương Hiên, rốt cuộc cậu có chữa nổi không vậy?”
Có người chịu trách nhiệm hộ mình, Bàng Bưng Hoa vốn không nên ra mặt tranh luận, thu hút sự chú ý, nhưng Đặng Lâm Lâm thảm thương như vậy, trông có vẻ không qua khỏi, bản thân lại bị người ta chỉ trỏ chửi rủa.
Giờ tới lượt Dương Hiên, Bàng Hưng Hoa sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để khiến Dương Hiên nhục nhã, hắn lại không nhịn được nhảy ra dương oai tác quái, giậu đổ bìm leo.
Những người khác cũng lộ vẻ chần chừ, sẽ không làm chết người chứ?
Dù vậy Dương Hiên cũng không ngẩng đầu, chỉ mấy vòng quanh ngực Đặng Lâm Lâm, đè lại huyệt đản trung, dùng lực ấn.
“Phụt…”
Đặng Lâm Lâm không mở mắt, chỉ ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu, sau đó lại ngất đi.
“Nôn ra máu rồi, thôi xong, xảy ra án mạng thật rồi.”
Bàng Hưng Hoa xem kịch vui không chê náo nhiệt, những người khác thấy vậy cũng nhíu mày, âm thầm bàn tán, nhưng thấy Dương Hiên vẫn chưa dừng tay, sợ lớn tiếng làm ảnh hưởng Dương Hiên cứu người.
Trong đôi mắt xinh đẹp của ba người Lâm Toàn cũng gợn sóng, lo lắng hồi hộp nắm chặt lòng bàn tay, mắt chăm chú nhìn Dương Hiên vẫn còn đang bận rộn.
Dương Hiên dùng linh khí ôn hòa của mình, cuối cùng ấn một điểm trêи lông mày Đặng Lâm Lâm, đứng dậy thở phào một hơi.
Anh chỉ cơ bản ổn định khí âm bị dồn nén mà bùng phát của Đặng Lâm Lâm, muốn chữa khỏi hoàn toàn, bây giờ trong tay không có sẵn thuốc, đương nhiên là lực bất tòng tâm.
Mọi người nhìn lồng ngực Đặng Lâm Lâm đang bất tỉnh nhân sự khẽ phập phồng, lại nhìn sang mấy người Lâm Toàn đi tới chỗ Dương Hiên, không rõ vì sao.
Lẽ nào Dương Hiên cũng phải bó tay, chuẩn bị buông tay từ bỏ?
Trước kia anh từng nói bản thân có thể cứu Đặng Lâm Lâm, cũng chỉ là mạnh miệng nói suông?
“Ồ ồ ồ, chẳng phải mạnh miệng nói bản thân có thể cứu sao, bây giờ anh làm người ta nôn ra máu rồi, lại phủi áo mặc kệ? Thấy người ta sắp không qua khỏi, sợ gây ra án mạng, không dám chịu trách nhiệm sao?”
Sau khi Hứa Nhu thoát khỏi tội danh đồng lõa hại chết Đặng Lâm Lâm, bản tính lại trỗi dậy, chua ngoa hoạnh họe Dương Hiên.
“Không có bản lĩnh thì đừng làm, gây ra án mạng, đừng tưởng rằng cảm thấy cho được Đặng Lâm Lâm chút hơi thở rồi có thể che đậy cho bản thân.”
Chẳng phải sự xử sự trước kia của Hứa Nhu chính là đại biểu cho câu nói này của cô ta sao, giờ Hứa Nhu có thể nói một cách khí thế đạo lí như vậy.
Lâm Nhã cũng muốn cổ vũ cho sự trơ tráo của Hứa Nhu, “Phiền xoay cái đầu chó của cô, nhìn cho rõ sự thật rồi hẵng nói.”
Dường như cô gái này chưa từng học cách ngã một lần để khôn hơn một chút, mỗi lần bị tát đều đau đớn nhưng không hề ghi nhớ, còn tiếp tục gây sự, đúng là con gián đập hoài không chết, khiến người ta buồn nôn.
Ba người Lâm Toàn luôn không ngừng quan sát sự thay đổi của Đặng Lâm Lâm, vậy nên ngay từ đầu đã phát hiện ra sắc mặt hồng hào, mí mắt chuyển động của Đặng Lâm Lâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Dù luôn tin Dương Hiên sẽ không làm những chuyện không chắc chắn, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, mấy người Lâm Toàn vẫn lo lắng.
Giờ người đã trị khỏi thật rồi họ mới thở phào, nhưng Lâm Toàn và Tô Tô đều không phải là người thích ra mặt cãi lại, kiểu người này đương nhiên sẽ tới lượt Lâm Nhã trời sinh tính hoạt bát ra tay.
Những người khác thấy vậy cũng mau chóng đảo mắt nhìn theo, quả nhiên sắc mặt của Đặng Lâm Lâm rất tốt, lấp lánh như ngọc, có hơi ánh hồng, vốn là người đẹp thanh tú với khuôn mặt bị bệnh nhợt nhạt, giờ lại như cánh đào, cực kì thuần khiết.
So sánh với khuôn mặt vàng như giấy trước kia giống như đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa mọi người còn phát hiện, so với khuôn mặt phờ phạc ốm yếu của Đặng Lâm Lâm lúc trước, sắc mặt của Đặng Lâm Lâm còn chưa bao giờ khỏe mạnh như bây giờ.
“Oa, tỉnh thật rồi, tốt quá.”
Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh sợ nhìn Dương Hiên, thầm khâm phục.
Cho dù là chiến đấu với cá mập, hay đối mặt với chuyện có thể sẽ phải chịu tố tụng trách nhiệm liên quan đến mạng người, Dương Hiên vẫn dũng cảm quyết đoán, đã nói là làm.
Người như vậy, giờ còn ai dám nói Dương Hiên ăn bám, ở rể, họ sẽ chặt đầu làm bóng!
Hơn nữa, cũng chỉ vỏn vẹn ba năm, Dương Hiên có được bản lĩnh lợi hại như vậy, họ dám khẳng định Dương Hiên sau này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Người thông minh có cái nhìn sâu sắc, âm thầm quyết định không kết giao với Dương Hiên, cũng sẽ không đắc tội với anh.
Thậm chí những người não úng nước kia, họ cũng không bao giờ dám tham gia chế giễu hay đứng xem kịch hay nữa.
Còn hai người Hứa Nhu và Bàng Hưng Hoa bị xem là não bị úng nước, sắc mặt lại hết sức khó coi.
Cười không thành tiếng, ngược lại còn bị bẽ mặt, lúc nãy giễu cợt hả hê bao nhiêu, bây giờ lại hoang mang bấy nhiêu.
Bàng Hưng Hoa và Hứa Nhu hiếm khi biết xấu hổ, ngầm hiểu ý nhau cùng tránh khỏi đám người.
————————