Chương 71: Cứu viện
Nghe thấy hai chữ ‘cá mập’, đám đông đang nhàn rỗi chế nhạo Dương Hiên và Lâm Toàn liền hoảng loạn, vội vàng nhìn về phía sau lưng Bàng Hưng Hoa.
Những con sóng nổi lên phía sau cách Bàng Hưng Hoa vài chục mét, những chiếc vây màu đen đang nhắm hướng họ lao tới với tốc độ cực nhanh, không phải cá mập thì là cái gì?
“Có cá mập!”
Phụ nữ thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hét lên ầm ĩ, đám đàn ông cũng chả tốt hơn được vào đâu, mặt mày tái nhợt, chân tay khua loạn xạ, quay đầu lại và dùng hết sức mình bơi vào bờ.
Còn về cuộc thi, lúc này chẳng ai còn tâm trí quan tâm nữa.
Loài mãnh thú nguy hiểm nhất ở đại dương chính là cá mập, bạch tuộc, cá voi, và loài lợi hại đáng sợ nhất trong ba loài đó chính là cá mập – loài có tốc độ bơi cực nhanh và vô cùng hung dữ.
Bàng Hưng Hoa cách con cá mập gần nhất nên chắc chắn là đối tượng đứng mũi chịu sào chịu sự công kϊƈɦ đầu tiên của cá mập.
Còn Dương Hiên và Lâm Toàn bị rớt ở tít phía sau, ngược lại lại có vẻ như là đội an toàn nhất, đương nhiên điều này phải kèm điều kiện tiên quyết là loại trừ tốc độ bơi của Lâm Toàn.
Bàng Hưng Hoa sợ đến mức hồn bay phách lạc, dùng hết sức đưa chân hướng về phía bờ bơi loạn lên.
Thế nhưng tiếng nước cuồn cuộn bắn bên tai hắn mỗi lúc một gần hơn, Bàng Hưng Hoa bất lực nước mắt tuôn trào.
Khi nãy hắn bơi mạnh mẽ bao nhiêu thì lúc này hắn lại càng hối hận bấy nhiêu. Nếu như ngay từ đầu hắn không liều mạng bơi, đừng bơi nhanh như thế thì lúc này đã không trở thành đối tượng đầu tiên làm mồi cho cá mập.
Bàng Hưng Hoa hận rằng không thể rảnh tay để tự tát mình vài phát, chân tay hắn luống cuống.
Có điều con cá mập này xuất hiện cũng quá trùng hợp, rõ ràng chỉ có một mình hắn dẫn đầu, danh hiệu số một chắc chắn là hắn rồi, thế mà đột nhiên giữa đường lại có con cá mập từ biển sâu xuất hiện muốn giết người.
Nếu như không phải đúng lúc tính mạng gặp nguy hiểm thì hắn đã nghi ngờ con cá mập này là một diễn viên ngẫu hứng do Dương Hiên sắp xếp để đập phá hiện trường.
Dưới sự nguy hiểm cận kề như vậy mà tên Bàng Hưng Hoa này vẫn còn thừa tâm trí mà nghĩ đông nghĩ tây, thực không thể không thừa nhận hắn đúng là một nhân tài.
Điều kỳ lạ là, người trước giờ vẫn bình tĩnh thông minh như Lâm Toàn, tuy rất kinh sợ nhưng lúc này lại có chút xuất thần, còn tự mình thầm cảm thấy biết ơn vì may mà cô bơi không nhanh, nếu không dựa vào khả năng bơi lội của mình thì chắc là cô đã sớm làm mồi cho cá mập rồi.
“Chị à, chị đừng ngẩn người ra đó nữa, cá mập đến rồi, chị và anh rể mau bơi vào bờ đi!”
Lâm Nhã ở trêи bờ nhìn Lâm Toàn với khuôn mặt không biết đang nghĩ gì, không thể không hét lo lên đầy lo lắng, những người khác cũng đang hét lên một cách kinh hãi.
“Lớp trưởng, nhanh nữa lên! Nó sắp đuổi kịp rồi.”
Dương Hiên nhìn vị trí của con cá mập, cảm thấy vẫn nên đưa Lâm Toàn lên bờ trước quan trọng hơn. Còn con cá mập đó ước chừng dài khoảng mười mấy mét, thân hình to lớn và sức tấn công mạnh mẽ. Với lực cắn hàm răng cưa của chúng, cho dù bản thân đã luyện cho thể chất cơ thể mạnh mẽ hơn, lại có linh khí bảo vệ, nhưng đoán là khó chống đỡ được.
Hơn nữa ở dưới nước là địa bàn của cá mập, bản thân anh phải chịu lực cản của nước nên không chắc có thể chế ngự được nó ngay. Để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vẫn nên đưa Lâm Toàn lên bờ trước thì hơn.
Hai tay Dương Hiên bế Lâm Toàn, anh vận khí, ngay lập tức nước bắn tung tóe dưới chân anh và cơ thể anh bắn đi như một mũi tên.
Những người trêи bờ chỉ kịp nhìn thấy một vệt hơi nước lướt qua trêи mặt biển giống như chiếc ca nô lướt thật nhanh, những con sóng trêи mặt biển không kịp có thời gian để phản ứng, chỉ để lại những vệt nước sót lại.
“Ồ…khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, Dương Hiên có phải là đang bật động cơ nhỏ không?”
Vào thời khắc kinh thiên động địa như vậy, lời nói đùa vụng về đó có vẻ không được phù hợp lắm. Nhưng những người đang ở trêи bờ đều bị Dương Hiên giẫm lên mang theo nước bắn tung tóe, họ đều hết sức sững sờ, nhất thời quên mất người bạn của họ đang phải đối mặt với sự tấn công của cá mập.
Chả trách người ta lại dám mạnh miệng tranh đoạt giải nhất trong cuộc thi bơi. Dù người ta mang theo gánh nặng bên mình cũng chỉ cần bước vài bước trong nước thì đã đủ nhanh hơn những người tự mình cố gắng bơi điên cuồng trong suốt một thời gian dài như họ.
Với tốc độ đáng sợ không phải người như vậy, người ta ngay từ đầu vốn dĩ đã chả coi họ ra gì nên đồng ý tham gia cuộc thi này cũng giống như chơi đùa với đám mèo con chó con.
Những người trêи bờ bực bội, vẻ mặt thay đổi lên xuống, nhưng họ đột nhiên trỗi dậy một tia hi vọng. Với tốc độ như vậy của Dương Hiên, bạn mình thì còn đang ở dưới biển, nói không chừng có thể nhờ anh giúp đỡ cứu giúp được người bạn của mình.
Thấy Dương Hiên đang ôm chặt Lâm Toàn, những người trêи bờ liền chạy tới, Lâm Nhã cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Có điều khi nhìn về hướng con cá mập đang bơi trêи mặt biển ngoài xa thì ánh mắt họ ngay lập tức liền thay đổi, họ gào lên như sắp khóc đến nơi.
“Chị Tô Tô nhanh lên, cá mập đang đuổi theo chị kìa!!”
Bàng Hưng Hoa dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa từ nhỏ đã được luyện bơi nên khi bơi với cự ly như vậy cũng không thấm vào đâu. Do đó chỉ một lát đã vượt qua Tô Tô là người đang rớt lại cách phía sau hắn không xa.
Tô Tô lạnh hết cả sống lưng, nỗi hoảng sợ trong đôi mắt ngày một rõ rệt hơn, chân tay đang bơi thật nhanh cũng dần dần trở nên yếu hơn.
Lúc trước cũng chỉ vì muốn tranh giành giúp cho mấy người Lâm Toàn nên cô cố gắng bơi thật nhanh, chỉ rớt lại cách phía sau Bàng Hưng Hoa không xa. Sau khi tiêu tốn nhiều thể lực thì lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm thế này, tinh thần cô lúc này căng như dây cung bị kéo đến giới hạn, không dám lơi lỏng dù chỉ một giây.
Lúc này lại nghe thấy cá mập đang đuổi về phía mình, Tô Tô cảm thấy vô cùng khϊế͙p͙ sợ, dưới sự hỗ trợ bài tiết cấp tốc của tuyến thượng thận, sau khi bơi nhanh cách được một đoạn thì sau đó liền không còn sức lực nữa, cô bơi càng lúc càng chậm lại.
“Dương Hiên, cầu xin cậu hãy cứu lấy vợ tôi…”
“Dương Hiên, lúc trước là tôi đã sai, tôi không nên cười nhạo cậu, xin cậu hãy cứu lấy bạn tôi có được không?”
…
Dương Hiên thả Lâm Toàn xuống và đưa cô cho Lâm Nhã, anh không thèm đếm xỉa đến đám người đang vây quanh mình xin anh giúp đỡ.
Anh xoay mình và cuộn người lại, một lần nữa nhảy xuống biển.
“Dương Hiên?”
Lâm Toàn lo lắng nhìn Dương Hiên đang bơi một mạch về phía Tô Tô. Tuy rằng trong lòng cô không muốn Dương Hiên vừa mới thoát khỏi hiểm nguy lại tiếp tục dấn thân mạo hiểm, nhưng cũng không muốn mất đi người bạn chí cốt của mình.
Sự ích kỷ và lý trí đan xen lẫn nhau, đôi mày Lâm Toàn vốn nhíu lại thật sâu cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm hơn và từ từ giãn ra. Bởi vì Dương Hiên đã thay cô đưa ra sự lựa chọn, cô chỉ việc tin tưởng vào anh.
Đôi mắt đẹp của Lâm Toàn bình tĩnh dõi theo tình hình trêи biển, phớt lờ những người đang gây phiền nhiễu bên tai.
Lâm Nhã với vẻ bất an, nhưng lại không chịu đựng được các thể loại chửi rủa của đám người đó.
Rõ ràng người thân của cô cũng đang ở dưới nước nỗ lực để cứu người khác, còn đám người đó chỉ biết đứng trêи bờ không giúp được một tí tẹo nào, lại còn sau khi kêu cha cầu bà cố không xong thì trở mặt vô tình mắng nhiếc không ngừng. Rõ là ghê tởm đến cực độ khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Lâm Toàn đang buồn phiền, còn đám người này như kiểu không có mắt, cứ đeo bám miết không tha. Họ dường như đã quên rằng ngay từ lúc ở địa điểm bắt đầu tập hợp họ đã luôn miệng chế giễu cả gia đình cô hết sức có thể. Lúc này sau khi mặt dày tâng bốc xong rồi lại trở mặt lần nữa. Đám người này không cảm thấy xấu hổ sao?
Lâm Nhã đang nóng nảy buồn bã thì đột nhiên…
“Tô Tô, cẩn thận!!”
Lâm Toàn hoảng sợ thất thanh kêu lớn, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhã cũng nhìn theo, sự can đảm hoàn toàn vỡ vụn.
Những người khác trêи bờ cũng dừng lại cuộc cãi vã, nhìn thấy con cá mập nhảy lên ngay phía sau lưng Tô Tô. Dưới cái miệng khổng lồ cùng hai hàm răng cưa sắc nhọn sáng chói đều tăm tắp như rừng cây, dường như khoảng khắc ngay sau đó Tô Tô sẽ bị con cá mập tấn công, cơ thể chôn vùi miệng cá.
Đám đông kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, họ nhắm mắt lại, không dám tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu tiếp theo.
————————