Chương 44: Hiểu lầm
“Hú hú… hú hú.”
Đã hơn nửa đêm, nhưng tòa nhà Bối Lâm lại có tiếng người rối loạn.
Bất ngờ nhóm người xung quanh nhìn tòa nhà bị xe cảnh sát bao quanh, nhỏ giọng thảo luận về vụ án giết người.
“Thật ngại quá, sự việc bắn tỉa này là nhắm vào anh, cho dù anh là nạn nhân, vẫn phải theo tôi về cục cảnh sát làm một cuộc điều tra.”
Trước khi xe cảnh sát đến, Thái Mỹ Lâm đã điều tra hiện trường trêи nóc tòa nhà, phát hiện Số 8 bị một phát súng mạnh mẽ tốc độ cao hơn bắn trúng, cô biết rằng Dương Hiên vô tội.
Dương Hiên giơ lên còng tay, không tiếng động phản bác: “Tôi đã là nạn nhân, tại sao phải bị đối xử như tội phạm giết người, còng tay tôi?”
“Nghe nói cái chết của Chủ tịch Lâm Thị anh lúc đó cũng có mặt tại hiện trường. Vừa nhận được tin, muốn thuận tiện hỏi anh. Xét thấy thực lực của anh quả thật quá mạnh, đương nhiên phải còng tay lại để đề phòng sự nguy hiểm của anh.”
Dương Hiên nhướn mày không nói gì, nhưng lại cảm giác rằng 80% nữ đồng chí cảnh sát này vì trước đó mình không cẩn thận vô lễ với cô ấy nên nhân tiện lợi dụng việc công mà trả thù cá nhân.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đi mau!”
Thái Mỹ Lâm thẹn quá hóa giận, hờn dỗi trừng mắt Dương Hiên, cảm thấy ý đồ xấu trong lòng cô đã bị vạch trần.
“Người đàn ông đó chính là kẻ giết người …”
……
Mọi người đứng xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, Dương Hiên cau mày nhăn mặt, tay bị còng chui vào xe cảnh sát. Ngày mai sau khi chuyện nay được đồn thổi ra ngoài, đoán chừng Lâm Toàn sẽ ngày càng cách xa anh, ôi…
Dương Hiên ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn Thái Mỹ Lâm đang ấn anh lên xe.
Sự trả thù nhỏ của người phụ nữ này thực sự lợi hại, trong phút chốc đã đâm trúng điểm chết của anh!
Bầu trời tờ mờ sáng, Dương Hiên cả đêm không ngủ, đã làm biên bản đầy đủ, tạm thời không có vấn đề gì nữa, đồng ý đến đồn cảnh sát để xét hỏi bất cứ lúc nào, Thái Mỹ Lâm cười rạng rỡ tiễn khỏi Tổng cục cảnh sát Trung Giang.
“Mặc dù rất tò mò anh rốt cuộc là ai, nhưng anh không muốn nói, tôi cũng không thể ép buộc anh, anh đi đi, lần sau gặp lại, tạm biệt “
Khóe miệng Dương Hiên co giật, anh rời đi không thèm ngoảnh lại nhìn nơi không bao giờ muốn đặt chân đến nữa.
“Cô kiểm tra người họ “Ngiêm” ở Trung Giang và trong nước, hoặc nhân vật có thể tùy ý điều chỉnh vai trò bắn tỉa ám sát có chữ “Ngiêm” ở cuối, tìm được thì trả lời tôi.”
Cúp điện thoại của Liễu Tiêu Tiêu, Dương Hiên buồn ngủ ngáp một cái.
Cho dù đã bước vào thời kỳ luyện khí công, nhưng vẫn chưa thật sự chuyên chú vào tu luyện, đương nhiên vẫn còn nhu cầu của người bình thường. Đôi mắt mệt mỏi của Dương Hiên đang hoa lên, vô thức đi về phía bệnh viện.
Cả quãng đường lảo đảo đi vào bệnh viện, vốn muốn ở bên ngoài phòng bệnh lén lút nhìn Lâm Toàn một chút, sau đó tiếp tục quay về nghỉ ngơi điều chế đan dược. Nhưng nhìn thấy người mà anh không muốn xuất hiện nhất lại ở đây.
Trần Thiên Hạo!
Sắc mặt Dương Hiên u ám, giận sôi máu.
“Tiểu Toàn, nghe cô nói, mấy ngày này em có thể xuất viện rồi, còn muốn đi tìm việc làm?”
Lâm Toàn nhìn Trần Thiên Hạo được Lưu Hồng mỗi ngày nịnh bợ, giữa đôi lông mày có hơi khó chịu.
Trần Thiên Hạo này, vì luôn nhận được sự ủng hộ của mẹ mình, hắn thực sự còn cho rằng mình đã chấp thuận.
“Nếu em muốn đi làm có thể đến công ty của anh làm phó tổng giảm đốc. Đến lúc đó, hai chúng ta hợp lực, nhất định sẽ làm Hạo Huyền trở nên lớn mạnh và tốt đẹp hơn.”
“Đúng rồi, Thiên Hạo nói đúng. Đến lúc đó, hai vợ chồng con đồng lòng cùng nhau nỗ lực, tất nhiên sẽ đánh đâu thắng đó, đúng là câu này chứ! Lần này tôi miêu tả không sai chứ.”
Lưu Hồng liên tục gật đầu hùa theo Trần Thiên Hạo, trêи miệng cũng cười trêu ghẹo, giọng điệu giống như Trần Thiên Hạo đã là chồng của Lâm Toàn.
Dương Hiên nắm mạnh tay, xương kêu răng rắc, đôi mắt lạnh lùng đã có thể giết người.
“Mẹ, mẹ đang nói bậy gì thế?”
“Cót két”
Lâm Toàn cau mày đang muốn phản bác, thì nghe thấy động tĩnh của cánh cửa phòng bệnh, đành phải nhìn qua đó.
Dương Hiên mỉm cười đẩy cửa bước vào.
“Vợ ơi, xin lỗi, vừa nãy vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người. Em muốn xuất viện đi làm sao? Anh cũng vừa vặn chuẩn bị một công ty cho em.”
Lưu Hồng và Trần Thiên Hạo nhìn nhau. Người này còn chưa tỉnh ngủ đến bệnh viện nằm mơ à?
Lưu Hồng trực tiếp không khách sáo mở miệng chế giễu.
“Dương Hiên, đừng dựa vào mình còn mang tiếng là chồng của Lâm Toàn thì có thể lừa gạt người khác ở khắp nơi, mày có bao nhiêu tiền tụi tao còn chưa biết sao? Giả vờ làm kẻ lắm tiền à? Còn đã chuẩn bị một công ty? Ha ha, tao thấy mày đang ghen tị rồi? Trong lòng khó chịu nên cố làm ra vẻ ư!”
Không thể phủ nhận, Dương Hiên thực sự ghen tị, mà còn vô cùng ghen tị!
Đối mặt với mẹ vợ luôn muốn mình bị cắm sừng, Dương Hiên nắm chặt nắm đấm đang muốn vung ra, nhưng vẫn nghiến chặt răng, kiểm soát cảm xúc, thầm hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Mọi người từng nghe nói về Đồ Lâm chứ? Chính là công ty bảo an gần đây đã chiếm đoạt Lâm Thị. Công ty bảo an đó chính là công ty tôi chuẩn bị cho vợ, quy tắc hoạt động của công ty giống như Uy Lập, vợ xuất viện là có thể nhanh chóng tiếp quản.”
Đồ Lâm đột nhiên vùng lên nhanh chóng nuốt chửng anh cả của giới bảo an Trung Giang. Trần Thiên Hạo cũng có nghe nói, hắn còn nghe ông của hắn từng nói người phía sau của Đồ Lâm rất mạnh, kêu hắn đừng gây rối nhúng tay vào.
Nhưng trước mặt, kẻ hèn nhát vừa mới hại Lâm Toàn mất công ty, còn hủy đi cả khuôn mặt của cô ấy, lại có thể nói khoác mà không biết ngượng tùy tiện tặng Đồ Lâm.
Anh nghĩ mình là ai? Nếu Dương Hiên có vốn này, Uy Lập sẽ bị Lâm Thị cướp đi, Lâm Toàn sẽ rơi vào hoàn cảnh này sao?
Đúng là quá vô lý!
“Có một số người tự cho mình là người lợi hại nhất thiên hạ, cả thiên hạ đều thuộc về mình, người phía sau Đồ Lâm mạnh như nào, Lâm Thiết Sơn bị ép đến mức nhảy lầu, mày còn nghĩ muốn tặng là tặng, thật sự buồn cười chết mất!”
“Nếu mày thực sự có công ty lớn mạnh như Đồ Lâm, Uy Lập của Tiểu Toàn sẽ bị Lâm Thị cướp đi sao? Còn hại Tiểu Toàn thành như vậy, thằng nghèo hèn thì mãi là thằng nghèo hèn, hại người khác xong còn đóng giả thành ông lớn, thật khiến người ta kinh tởm.”
Suy nghĩ trong lòng của Trần Thiên Hạo nảy sinh, Lưu Hồng lập tức lên tiếng phản bác chế giễu.
Trần Thiên Hạo không kềm được gật đầu đồng ý, nhưng hắn lại sợ nắm đấm của Dương Hiện, không dám lên tiếng.
Lâm Toàn cũng không nhịn được liền cau mày, cô không biết sự thật, cảm thấy Dương Hiện hình như đang nói quá.
Để cạnh tranh với Trần Thiên Hạo mà có thể giả mạo thành chủ nhân của công ty lớn!
Dương Hiện đang định nói gì đó, tin tức mới nhất về Trung Giang đúng lúc phát trêи TV, vừa vặn xuất hiện hình ảnh Dương Hiện hai tay bị còng, Thái Mỹ Lâm đẩy anh vào xe cảnh sát.
“Đêm qua Trung Giang đã xảy ra một vụ án giết người tàn độc. Nghi phạm dự kiến cũng được cho là liên quan đến vụ án Chủ tịch Lâm Thị nhảy lầu được thảo luận nhiều nhất gần đây. Nhưng người dân trong thành phố hãy yên tâm, nghi phạm đã bị bắt giữ quy án, sẽ không gây nguy hiểm cho sự an toàn của mọi người. Vụ án giết người tàn độc này đã được Tòa án Trung Giang thụ lí. Muốn biết thêm thông tin liên quan, vui lòng chờ điều tra tiếp theo!”
Ngay lập tức, mấy người trong phòng bệnh đều im lặng kì lạ nhìn Dương Hiên mới vừa mạnh miệng.
————————-