Chương 41: Đến bước đường cùng
Cuối cùng lại có một người không cảm thấy mình xấu, không sợ mình, không chê bai gương mặt này.
Trong lòng Lâm Toàn như được an ủi, nhưng cuối cũng vẫn lắc đầu.
“Cảm ơn anh, bộ mặt này của tôi, tự tôi cũng biết nó khủng khϊế͙p͙ đến mức nào, huống chi là người ngoài, hơn nữa bây giờ tôi tạm thời không muốn yêu đương gì, tôi xin lỗi!”
Giọng nói trong vắt như chim hoàng anh, nhưng với bộ dạng của quỷ dạ xoa quỷ thần đều muốn tránh xa, Trần Thiên Hạo nhíu mày, không thể chịu thêm được nữa, giả vờ ngước nhìn lên trời một cách thất vọng, với gương mặt đau buồn.
“Em biết anh không để ý……”
Trần Thiên Hạo cũng hơi do dự liệu có nên lãng phí báu vật gia truyền của mình không, nhưng nghĩ đến nhan sắc tuyệt trần của Lâm Toàn trước khi bị hủy hoại, thì cảm thấy gương mặt buồn nôn này vẫn còn có thể chịu đựng được.
Lâm Toàn vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.
“Anh biết bây giờ em vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng cuộc đời còn dài, anh sẽ dùng tấm lòng chân thành của mình nói với em, tất cả tương lai của em đều có anh, anh sẽ đợi đến khi nào em thật sự đón nhận anh.”
Trần Thiên Hạo biết nếu khăng khăng quá cũng không tốt, nên hắn ta để lại lời tỏ tình sâu đậm rồi đi về.
Lưu Hồng trừng mắt nhìn Lâm Toàn vì không nghe theo lời bà ta, vừa hứa sẽ đồng ý với Trần Thiên Hạo nhất định sẽ khuyên nhủ Lâm Toàn, vừa tiễn Trần Thiên Hạo đi ra.
“Chị, chị đừng có để bị vẻ ngoài tình cảm sâu nặng của Trần Thiên Hạo che mắt, Trần Thiên Hạo lúc trước còn còn suýt nữa cưỡng hϊế͙p͙ chị, hắn tuyệt đối không phải loại tốt đẹp gì!!”
Chờ cho hắn đi khỏi, đều là người trong nhà, Lâm Nhã không nhịn được mà mở miệng ra nhắc nhở, sợ Lâm Toàn đang trong lúc yếu đuối sẽ bị tên ngụy quân tử Trần Thiên Hạo lợi dụng chen vào.
“Dương Hiên cứu chị, chị sẽ không phụ lòng anh ấy, giờ anh ấy mất tích như vậy, chị sẽ tiếp tục chờ đợi.”
Lâm Nhã cứng họng, tuy thái độ của chị mình cứng rắn, nhưng cũng không thể không lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng anh rể lần nào cũng rất đáng tin, sao lần này lại thất tín như vậy chứ.
Không chờ cho chị mình tỉnh lại rồi hẵng đi, còn chưa dặn dò gì đã biến mất lâu như vậy vẫn không quay lại, thế này rõ ràng là tạo cơ hội cho người có ý đồ mà!
Nhưng Lâm Nhã không tin Dương Hiên vì chê chị gái mình mới bỏ đi, hoạn nạn mới biết được tình cảm thật sự, Dương Hiên là một người có nhân phẩm ngày một tốt lên, đó là điều không thể nghi ngờ.
Nếu biết việc anh ra đi gấp gáp chưa kịp nói lời nào với mấy người Lâm Nhã, sẽ khiến cho tất cả kết cục đều đi ngược lại với ý nguyện ban đầu của anh, Dương Hiên có bị đánh chết cũng sẽ ở lại chờ Lâm Toàn tỉnh lại.
Tiếc là không có nếu như……
Cả đoạn đường Dương Hiên suy nghĩ về mớ hỗn độn trong đầu, lên mạng đối chiếu sự khác nhau giữa nguyên liệu Đan Dưỡng Nhan và nguyên liệu hiện tại, thì thấy có mấy chục loại nguyên liệu thuốc không giống nhau, tài liệu trêи mạng không có, anh quyết định về nhà một chuyến, rồi liên hệ Liễu Tiêu Tiêu cho người đi tìm kiếm.
Lúc mở cửa phòng bệnh, lại cảm thấy có một luồng gió lạnh như băng thổi đến.
Nhìn thấy Dương Hiên, sắc mặt Lâm Toàn vui mừng.
Nhưng hai chị em họ vẫn chưa kịp mở miệng, thì Lưu Hồng đã nói rồi: “Ôi, đây chẳng phải là kẻ xấu xa vừa hại Tiểu Toàn nhà tôi mất cả công ty, vừa chê Tiểu Toàn xấu xí nên bỏ chạy sao, bây giờ lương tâm cắn rứt rồi hả?”
Bà ta từ từ đứng lên, chống nạnh, vẻ mặt từ cao ngạo nhìn Dương Hiên một cách căm thù, “Tiếc là, lương tâm của mày nhận ra quá muộn, Tiểu Toàn không cần mày nữa rồi.”
Ánh mắt Dương Hiên nhìn qua một lượt, thấy một người đàn ông khác cũng đang có mặt ở đó, đột nhiên hiểu được câu nói của Lưu Hồng.
Nhưng dù sao cũng do mình lúc trước bỏ đi không nói lời nào, cho nên với tính cách của Lưu Hồng, làm ra việc như lúc này, cũng vẫn có thể hiểu được.
“Anh chính là Dương Hiên kẻ đã bỏ mặc Lâm Toàn sao?”
Lúc này Trần Thiên Hạo đang ở một góc liền đứng ra, thấy khí thế của Dương Hiên quá lớn không làm gì được, giọng điệu có chút sợ hãi.
Dương Hiên không thèm để ý đến hắn, anh vội vàng tiến về phía trước, nắm chặt hai tay của Lâm Toàn.
“Anh không hề bỏ mặc em, hãy tin anh, cố gắng mấy hôm nữa, anh nhất định có thể chữa khỏi gương mặt cho em.”
Chỉ một câu đơn giản đã khiến nước mắt Lâm Toàn cứ thế tuôn trào.
Đối với Lâm Toàn mà nói, chỉ cần có được lời hứa của Dương Hiên là đủ rồi.
“Anh đi đi, em sẽ chờ anh.”
Lâm Toàn lau nước mắt.
Hai người không nói gì nhiều, Dương Hiên dặn dò xong rồi rời khỏi phòng bệnh.
Dương Hiên sau khi đi khỏi đó đã ngay lập tức liên hệ Liễu Tiêu Tiêu giúp đỡ tìm nguyên liệu thuốc.
Đồng thời, cũng nhớ ra việc phải truy tìm bằng được kẻ cầm đầu chuyện này.
Lúc này đúng lúc đi kiểm nghiệm cảnh tượng thê thảm nguy kịch của Lâm Thiết Sơn, xả hận trong lòng.
“Chủ tịch, Viên gia tạm thời vẫn chưa trả lời…….”
Lưu Dân Giang đang cẩn thận báo cáo lại việc muốn lôi kéo Viên gia cùng trả thù Dương Hiên, đồng thời nhẹ nhàng đưa ra báo cáo về tình hình kinh doanh của công ty gần đây.
Lúc này Lâm Thiết Sơn đổi chiều hai viên đá màu đen trơn tròn trong tay, xoay trong lòng bàn tay vô cùng linh hoạt, càng xoay càng nhanh, dần dần mất đi kiểm soát, bay ra khỏi lòng bàn tay.
“Bụp……bụp……bụp……”
Viên đá màu đen nảy lên mặt sàn một lúc rồi lăn vào nằm im trong một góc, chất đá rất cứng chắc, không hề bị nứt lìa.
Lâm Thiết Sơn nhíu mày, dần dần nếp nhăn hiện rõ giữa hai chân mày.
“Bộp!”
Tập báo cáo về tình hình kinh doanh của công ty bị ném đi một cách tức giận, những trang giấy rơi khắp nền nhà.
Lưu Dân Giang sớm đã biết sẽ có kết cục này, nên vốn định báo cáo bằng miệng liền viết thành văn bản đem đến, tránh để bản thân bị trách móc.
Cổ phiếu của Lâm Thị đã tụt giảm về đáy, các cổ đông lớn sớm đã bán đi cổ phần trong tay rồi mỗi người một ngả, rời bỏ Lâm Thị.
Những thương nhân hợp tác với Lâm Thị thấy tình hình không khả quan, cũng trở mặt, tài chính liên tiếp bị hao hụt, không có đầu vào, cũng không có đầu ra, lại có người đứng sau giúp đỡ Dương Hiên, Lâm Thị tứ bề khốn đốn, không ai giúp đỡ.
Đúng là……sắp sụp đổ rồi……
“Đến bước đường cùng chưa?”
Lâm Thiết Sơn nhìn với ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm, Lưu Dân Giang không dám lên tiếng.
“Anh không được vào đây, đây là phòng làm việc của chủ tịch Lâm Thị……”
Dương Hiên mỗi tay túm lấy một người, đánh những người chặn anh bay ra ngoài.
“Bụp……”
Đến người đứng trước cửa phòng làm việc của chủ tịch Lâm Thị cũng bị đánh bay.
“Lâm Thiết Sơn!”
Dương Hiên nói rõ từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, Lâm Thiết Sơn cũng không vừa, với ánh mắt như diều hâu chưa bao giờ nhận mình đã già, chỉ muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Dương Hiên.
Nhưng dù sao cũng đã trêи thương trường mấy chục năm, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, lý trí vẫn còn, Lâm Thiết Sơn cố nén lại cơn giận đang sôi sục, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính. Ông ta còn phải cố gắng giành lại hy vọng cuối cùng cho Lâm gia.
“Tất cả mọi chuyện đều do một mình Lâm Thiết Sơn này làm, có gì cậu cứ nhắm vào tôi là được, Lâm Toàn cũng là con cháu của Lâm gia, lớn lên ở trong Lâm gia, mong cậu nãy nể tình nó, đừng vì thế mà đuổi cùng giết tận Lâm gia.
Gương mặt Lâm Thiết Sơn cứng đờ, muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, nhưng chung quy đối mặt với gia tộc đang tan rã, đành cúi thấp cái đầu đầy vẻ tôn quý của mình.
Dương Hiên nhếch lông mày, nhìn thấy sự vô liêm sỉ của Lâm Thiết Sơn, anh cười một cách giận dữ: “Giờ thì ông mới biết Lâm Toàn là con cháu Lâm gia, lúc ông ra tay độc ác với cô ấy, sao ông không nhớ đó cũng là cháu gái ruột của ông?”
Lâm Thiết Sơn bất lực nhắm mắt lại, khuôn mặt ảm đạm, cũng từng đặt tay trước ngực mà tự hỏi có hối hận không?
Nếu như lúc đầu bản thân không quá thiên vị, đối xử tốt với Lâm Toàn một chút, thì làm sao lại đến nông nỗi này?
Nhưng việc đã rồi, có nói thế nào cũng vô dụng, Lâm Thiết Sơn mở mắt ra, đột nhiên như già đi mười tuổi.
“Cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới buông tha cho Lâm Thị?”
————————-