Chương 404: Gia tộc Bắc Minh hỗn loạn
Bắc Minh Hồi nghe thấy vậy, cơ thể già nua khẽ run lên.
“Gia tộc Bắc Minh có người lãnh đạo như các ông, cũng là một chuyện thương tâm. Nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn người khác sẽ nhìn gia tộc Bắc Minh với ánh mắt khinh thường. Đoán chừng người của năm gia tộc lớn cũng sẽ thấy xấu hổ”, Dương Hiên nói xong, ngẩng đầu nhìn mọi người.
Đại trưởng lão nhăn mặt, đây không phải là cảnh tượng mà ông ta muốn thấy, ông ta biết một số chuyện trước đây, nhưng vì thể diện của gia tộc nên chỉ có thể làm như vậy.
Sắc mặt Bắc Minh Ly khẽ thay đổi, lớn tiếng nói: “Chỉ có kẻ chiến thắng mới có quyền viết nên lịch sử, bất luận dùng cách gì, chỉ cần thắng lợi thì đều là cách hay”.
Ngay cả mấy người của gia tộc Bắc Minh cũng nghe không lọt tai câu nói này.
“Đúng là cách hay, có thể nói ra những điều không có nguyên tắc và giới hạn như vậy thì gia tộc Bắc Minh cũng chỉ có thế này. Mười mấy năm nữa cũng sẽ không phát triển xa được đâu, không bị đánh bại đã tốt lắm rồi”, Dương Hiên thấy đau lòng, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của một gia tộc lớn từ bọn họ, cho dù miễn cưỡng hợp tác với bọn họ, cũng sẽ không có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Lúc Bắc Minh Ly định phản bác, đại trưởng lão đã ngăn lại, sau đó nói: “Tôi biết chuyện này thật sự là Bắc Minh Ly đã làm không đúng, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tại sao còn muốn lật nó lại. Lẽ nào còn muốn để gia tộc Bắc Minh rối tung một lần nữa sao?”
Dương Hiên mỉm cười, lắc đầu nói: “Chuyện này cuối cùng vẫn cần phải giải quyết, chắc chắn không phải giải quyết cái chết của phu nhân. Mà sẽ giải quyết bằng cách khác, chắc hẳn đại trưởng lão hiểu ý của tôi”.
Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Chuyện này không thể, Bắc Minh Ly làm tộc trưởng nhiều năm rồi, cũng coi như không tệ. Đột nhiên thay đổi thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc”.
Bắc Minh Ly nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có sự kiên quyết của đại trưởng lão, thì ông ta sẽ không bị người khác giành lấy chức vị tộc trưởng.
“Làm người cần có tầm nhìn xa, đừng vì cái trước mắt. Gia tộc Bắc Minh tốt hay không thì trong lòng ông hiểu rõ, năng lực quản lý của Bắc Minh Ly thế nào ông cũng rất rõ, nếu như cứ tiếp tục thế này, gia tộc Bắc Minh sẽ gặp nguy”, Dương Hiên nói.
“Thời gian này tôi quản lý không tốt sao? Gia tộc xảy ra chuyện gì chưa? Không hề, hơn nữa còn phát triển ổn định, rõ ràng chuyện tôi làm không sai, ít nhất trong lịch sử của gia tộc, cũng không phải điều tồi tệ nhất”, Bắc Minh Ly rất phẫn nộ khi nghe lời đánh giá của Dương Hiên.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu khi thấy biểu hiện của Bắc Minh Ly, một người cầm quyền lại dễ dàng nổi giận như vậy thì không phải chuyện tốt.
Sự phát triển của gia tộc thật sự dựa vào số liệu, thế nhưng không thể chỉ nhìn vào số liệu, cần phải nhìn vào tình hình tổng thể của gia tộc, điều quan trọng nhất là lòng người. Bắc Minh Ly rất yếu về phương diện này, có thể nói là hoàn toàn không có.
“Bất kể thế nào, tôi sẽ không nghe ý kiến của cậu”, Trong lòng ông ta rất rõ, nếu như để Bắc Minh Hồi làm gia chủ, gián tiếp chứng minh chuyện bọn họ xử lý trước đây là sai lầm. Lòng tự tôn và danh dự của ông ta không cho phép điều này xảy ra.
Dương Hiên lắc đầu, vẫy tay: “Đó chỉ là bắt đầu, tôi rất muốn biết thực lực của gia tộc Bắc Minh rốt cuộc ra sao”.
Trương Hạo cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, quyết định phân thắng bại với đại trưởng lão.
Lúc này, Bắc Minh Hồi mở lời: “Đại trưởng lão, ông nên nghe lời của Dương Hiên, không thì gia tộc Bắc Minh thật sự sẽ gặp nguy hiểm”.
Đại trưởng lão quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ông có ý gì?”
“Trước khi bị bọn họ bắt, tôi đã sắp xếp xong rồi, nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ lập tức hành động. Nếu như tôi đoán không sai, bên ngoài đã hỗn loạn”, Bắc Minh Hồi bình tĩnh, như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Bắc Minh Ly nhìn đại trưởng lão, sau đó đưa vài người rời khỏi căn phòng bí mật.
Dương Hiên tranh thủ cơ hội, liếc mắt nhìn Trương Hạo. Mục tiêu của hai người khá rõ ràng, Trương Hạo đối đầu với đại trưởng lão và nhị trưởng lão, Dương Hiên đối đầu với tứ trưởng lão.
Người này căn bản không phải là đối thủ của anh, chỉ trong một chiêu, ông ta đã bị đánh bại. Lợi dụng sơ hở này, anh ra tay đánh gục người bên cạnh Bắc Minh Hồi, kéo ông ta về chỗ mình.
Trương Hạo cũng kết thúc trận chiến với đại trưởng lão, quay về đứng bên cạnh Dương Hiên.
Đại trưởng lão không hề căng thẳng, bây giờ bọn họ đang bị bao vây, không ra ngoài được.
“Tiền bối, ông không sao chứ?”, Dương Hiên vội vàng hỏi.
Bắc Minh Hồi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Trương Hạo trước mặt mình, thầm thở dài, thằng bé năm tuổi trước đây lớn rồi, đã có thể che gió cản mưa cho ông. Nhưng một người bố như ông lại không thể làm gì cho con trai, nghĩ đến đây, mắt không kìm được rơi nước mắt, ông ta biết bây giờ không phải lúc đau lòng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Ông ta ngẩng đầu đi đến bên cạnh Trương Hạo, nhìn đại trưởng lão nói: “Mọi người đều biết chuyện xảy ra năm đó, ông vì thể diện của gia tộc mà bóp méo sự thật, khiến vợ tôi chết thảm. Tôi tưởng rằng năm mươi năm đã qua, tôi có thể quên đi chuyện này nhưng lại nhận ra mình không làm được. Lúc Dương Hiên tìm đến, tôi không muốn ra tay, song lúc tôi nhìn thấy Phong Nhi, tôi không nhẫn nhịn được”.
Trương Hạo nhìn Bắc Minh Hồi với đôi mắt hơi rưng rưng.
“Khi tôi nghĩ đến ánh mắt bất lực của nó lúc rời đi, tôi biết mình không thể tha thứ cho các ông. Hôm nay cho dù phải tiêu diệt gia tộc Bắc Minh tôi cũng sẽ không dừng lại. Một gia tộc như vậy, không cần cũng được”, nói đến đây, ánh mắt đau buồn ban đầu của ông ta đột nhiên trở nên kiên định, lộ rõ một tia sát khí.
Trương Hạo thầm run rẩy, đặt sự chú ý lên người đại trưởng lão, sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này, Bắc Minh Ly vội vàng trở lại, lớn tiếng nói: “Đại trưởng lão, không hay rồi, trưởng bối của gia tộc đưa người thân tín đến bắt đầu đối phó với người chúng ta, đã bao bây toàn bộ căn phòng”.
“Ai? Ai dẫn đầu?”, đại trưởng lão lạnh lùng nói.
“Bắc Minh Hoán, Bắc Minh Hàn”, Bắc Minh Ly nói.
Đại trưởng lão phẫn nộ, muốn ra tay giết bọn họ nhưng thấy ánh mắt của Trương Hạo, ông ta liền dừng lại, trong lòng hiểu rõ chuyện hôm nay không dễ giải quyết.
“Đây không phải là tôi có sức mạnh lớn đến mức nào, mà là kết quả tình cảm của mọi người, lúc tôi đồng ý hợp tác với Dương Hiên, chỉ cần liên lạc thì bọn họ đã đồng ý giúp đỡ . Từ góc độ này thấy rõ, Bắc Minh Ly không hề quản lý tốt như những gì ông ta nói”, ngay cả Bắc Minh Hồi khi nghe tin này, cũng không nở nụ cười vui vẻ.
Đại trưởng lão không quan tâm Bắc Minh Hồi, ông ta quay đầu nói với Bắc Minh Ly: “Ông đưa tứ trưởng lão đi khống chế bọn họ đi, chuyện ở đây giao cho chúng tôi”.