Chương 399: Hợp tác thành công
“Bà lão vừa nãy bảo rằng, ông ấy ở trong dãy phòng phía sân sau bên kia, tôi còn chưa kịp đi qua”, Dương Hiên nói.
Trương Hạo gật đầu: “Ở chỗ nào vậy, cậu đi tìm đi, cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra, nếu không sẽ có phiền phức”.
Dương Hiên chưa kịp trả lời, Trương Hạo đã vội vã rời đi.
“Tên này gần đây thật bí ẩn, ông ta rất quen thuộc với nơi này, lát nữa có thể tìm được mình”, nói xong, Dương Hiên khẽ lắc đầu, đi thẳng ra sân sau.
Anh đi đường rất cẩn thận, thấy người khác liền né tránh, không để bất kỳ ai phát hiện ra, lúc đến sân sau anh hơi kinh ngạc. Nơi này toàn là lá khô, đồ đạc lộn xộn, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, ngay cả đường đi cũng không thấy rõ.
Vừa bước vào thì thấy một ông lão thân thể khỏe mạnh, đang nằm trêи ghế phơi nắng, trêи mặt râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, mặc một bộ đồ cũ bạc màu nhưng nhìn có vẻ khá sạch sẽ.
Dương Hiên ổn định lại tâm trạng, chậm rãi đi tới bên cạnh ông lão, nhỏ nhẹ hỏi: “Tiền bối là Bắc Minh Hồi sao?”
Ông lão khẽ mở mắt, nhìn Dương Hiên, cười nói: “Hóa trang trêи mặt khá giống đó”.
Nét mặt Dương Hiên thay đổi, sau khi đến đây, nhìn lần đầu tiên đã nhận ra mình hóa trang sao? Chứng tỏ người này tuyệt đối không đơn giản.
“Tiền bối phát hiện ra được bằng cách nào?”, Dương Hiên lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu, cười hỏi.
“Lúc trước tôi cũng là một cao thủ hóa trang, kỹ thuật mà cậu dùng rất giống tôi, vì vậy tôi chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Nếu như ở trước mặt một cao thủ, cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức”, Bắc Minh Hồi nhắc nhở.
Dương Hiên cũng hiểu rõ điều này, anh cười nói: “Tiền bối ở đây lâu như vậy rồi, ánh mắt vẫn sắc bén như xưa, thật khiến tôi khâm phục”.
Bắc Minh Hồi không lên tiếng chỉ khẽ thở dài.
“Nếu tiền bối đã phát hiện ra hóa trang của tôi, thì tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này tôi đến là muốn hợp tác với ông, đưa gia tộc Bắc Minh trở về Ngọa Long”, Dương Hiên chắc chắn rằng Bắc Minh Hồi biết đến sự tồn tại của Ngọa Long. Dù sao ông ta đã từng là tộc trưởng, không thể không biết.
Bắc Minh Hồi khẽ mở mắt, nhìn Dương Hiên, trêи mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Cậu là người của Ngọa Long sao?”
Dương Hiên gật đầu, thừa nhận thân phận của mình.
“Sao cậu lại biết tôi hi vọng gia tộc Bắc Minh gia nhập Ngọa Long?”, ông lại nhắm mắt và hỏi.
“Không lâu nữa, sẽ có một cuộc tấn công của từ nước ngoài vào, mục đích chủ yếu của bọn họ là năm gia tộc lớn. Chắc hẳn ông hiểu rất rõ về thực lực của năm gia tộc lớn, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ. Chỉ hợp tác cùng Ngọa Long mới có thể xoay chuyển tình thế”.
“Tấn công thì tấn công, dẫu sao tôi không còn là tộc trưởng của gia tộc Bắc Minh nữa, cũng không còn gia đình, dù có chết cũng chẳng còn gì luyến tiếc”, Bắc Minh Hồi không có chút ý chí chiến đấu nào.
“Trước đây ông từng là tộc trưởng một gia tộc, ngay cả chút ý thức trách nhiệm với gia tộc cũng không có sao? Ông không muốn gia tộc Bắc Minh tiếp tục tồn tại à?”, Dương Hiên hơi khó hiểu hỏi lại.
“Việc gia tộc Bắc Minh tiếp tục tồn tại hay không liên quan gì đến tôi, khi vợ tôi mất, con trai ra đi, khoảnh khắc đó trái tim tôi đã chết rồi”, Bắc Minh Hồi nhắm mắt lại, một giọt lệ đọng trêи khóe mắt.
Dương Hiên không nói lên lời, trong lòng nhớ đến những chuyện xảy ra xung quanh ông ta liền cảm thấy đồng cảm: “Tôi hiểu ông, cũng biết những chuyện ông đã trải qua. Ông nhất định rất hận tộc trưởng hiện tại, lúc này có cơ hội kéo ông ta xuống, lẽ nào ông không muốn nắm lấy sao?”
Bắc Minh Hồi không trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không biết đang nghĩ gì.
“Xem ra tôi đến tìm ông là sai lầm rồi, ông đã mất hết ý chí chiến đấu, đến cả dũng khí báo thù cho vợ mình cũng không có, tôi thực sự thấy thương xót cho cái chết của bà ấy, bà ấy là vì ông mà chết, ông lại vô tình đến vậy sao?” Dương Hiên tức giận nói, không phải anh đang giả vờ mà thật sự anh đang nghĩ vậy.
“Tôi biết, những điều này tôi đều biết, nhưng tôi làm thế nào được chứ? Tiêu diệt gia tộc Bắc Minh sao? Đó dù gì cũng là nơi sinh thành dưỡng ɖu͙ƈ tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ suy vong đây”, Bắc Minh Hồi bất lực.
“Tôi không yêu cầu ông đối phó với gia tộc Bắc Minh, mà chỉ đối phó với tộc trưởng đó thôi, chỉ cần ông ngồi lên vị trí tộc trưởng là có thể hợp tác cùng Ngọa Long, cùng ngăn chặn tấn công của thế lực ngoại quốc, đến lúc đó, ông chính là công thần của gia tộc Bắc Minh”.
“Cậu nhóc, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, cho dù tôi giúp cậu, cũng khó mà lật đổ bọn họ. Thực lực của bọn họ hiện tại thật sự rất mạnh, tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được”, Bắc Minh Hồi bất đắc dĩ nói ra suy nghĩ.
“Vấn đề lực lượng ông không cần lo lắng, tôi có thể giúp ông. Tôi đến gặp ông, mục đích chính là cố gắng hết sức bảo toàn thực lực của gia tộc Bắc Minh, dùng nó để chống lại thế lực ngoại quốc”, Dương Hiên nói rõ mục đích của mình.
Bắc Minh Hồi gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên, đột nhiên nghĩ đến vợ và đứa con bé nhỏ của mình, sắc mặt thay đổi, đôi mắt đỏ hoe: “Bắc Minh Ly, tôi sẽ khiến ông phải trả giá, lấy mạng ông báo thù cho vợ và con trai tôi”.
Dương Hiên không nói gì, đây là sức mạnh vốn có của ông ta, nếu dập tắt nó, ông ta sẽ lại trở về dáng vẻ lúc trước.
“Tiền bối, ông đồng ý rồi đúng không?”, Dương Hiên hỏi.
Bắc Minh Hồi gật đầu: “Cậu nói đúng, tôi đồng ý. Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, thực lực của bọn họ rất mạnh, nếu không đủ sức mạnh sẽ không thể đánh bại họ”, Bắc Minh Hồi bắt đầu nhắc nhở Dương Hiên.
Dương Hiên gật đầu, anh hiểu rõ điều này.
“Bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ của ông là liên hệ với những người lúc trước, để bọn họ ủng hộ ông. Chỉ có như vậy mới có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng, mà không phải chịu áp lực dư luận. Tôi sẽ đi tìm bằng chứng về chuyện kia của ông, tốt nhất là bằng chứng có thể khiến Bắc Minh Ly mất chức tộc trưởng”, Dương Hiên suy nghĩ một lúc, rồi vạch ra kế hoạch như vậy.
Bắc Minh Hồi đồng ý, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất nhiều người ủng hộ ông ta. Chuyện năm xưa, nhiều người cho rằng vợ ông bị hãm hại, mục đích cuối cùng chính là để đánh bại ông ta. Vì suy nghĩ này rất nhiều người sẽ đứng ra hỗ trợ ông ta.
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Dương Hiên lặng lẽ rời đi. Sau khi trở về, anh quay lại vườn hoa lần nữa, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh vừa tìm kiếm bóng dáng của bà lão kia. Trong số những người anh biết ở đây, chỉ có một mình bà lão bằng lòng nói những chuyện năm xưa với anh, người khác không dám nói ra, sợ bị trừng phạt.