Chương 300: Hẹn gặp
Vương Tĩnh đương nhiên không tin vào cái lí do này, thấy Dương Hiên không có ý định nói chuyện nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Cô sống ở đây sao?” Dương Hiên có chút thắc mắc, anh tin Lâm Toàn sẽ không bán căn biệt thự này đi, cô ấy biết anh nhất định sẽ trở về.
Vương Tĩnh gật đầu nói: “Trước khi Lâm Toàn đi đã giao lại biệt thự này cho tôi, bảo tôi sống ở đây.”
Dương Hiên không biết chuyện này, cảm thấy có chút bối rối nói: “Hi vọng cô không nói chuyện chúng tôi ở đây với người khác, lần này chúng tôi bí mật tới đây, không muốn để người khác biết nơi chúng tôi đang ở.”
Vương Tĩnh gật đầu, anh là kẻ thù của năm gia tộc lớn, nếu như để người khác biết Dương Hiên sống ở đây nhất định sẽ phái người tới ám sát.
Sau đó bầu không khí lại rơi vào trạng thái bối rối, Dương Hiên do dự một chút rồi cười nói: “Nếu như không có việc gì thì chúng tôi về phòng nghỉ ngơi đây, cô cũng đã vất vả cả ngày rồi.”
Vương Tĩnh gật đầu sau đó trở về phòng của mình.
Dương Hiên và Tề Cấm nhìn nhau rồi cũng trở về phòng.
Dương Hiên vừa nhắm mắt chưa được ba phút thì Tề Cấm gõ cửa bước vào, có chút lo lắng nói: “Chúng ta có nên lập tức rời khỏi đây không, nếu như Vương Tĩnh là gián điệp vậy thì người muốn giết chúng ta đang trêи đường đến đây rồi.”
Dương Hiên lắc đầu nói: “Anh yên tâm, Vương Tĩnh sẽ không bán đứng chúng ta đâu.”
Tề Cấm có chút không tin, tiếp tục nói, “Sẽ không bán đứng chúng ta? Anh có cái gì để chắc chắn vậy?”
Dương Hiên cười: “Tôi không có gì chắc chắn cả, nhưng tôi rất rõ Lâm Toàn. Nếu như Vương Tĩnh thật sự là gián điệp thì cô ấy đã không giao căn nhà cho cô ta trông coi đâu. Điều này nói lên Lâm Toàn tin tưởng cô ta, cho nên chúng ta cũng có thể tin tưởng cô ta.”
Tề Cấm vẫn có chút lo lắng, sau khi nhìn thái độ của Dương Hiên thì quay người về phòng mình, cả đêm không thể nào ngủ được, anh ta từng khắc đều chú ý đến tình hình xung quanh để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Một đêm trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, trong lòng Tề Cấm mới thả lỏng được một chút, đột nhiên cảm thấy những gì Dương Hiên nói cũng có lý.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng thì trêи bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng nhưng không thấy bóng dáng Vương Tĩnh đâu.
Lúc Dương Hiên đang định ngồi xuống ăn sáng thì thấy Tề Cấm không có ý định đụng tay vào nên thắc mắc hỏi: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau tới ăn sáng đi, ăn xong chúng ta ra ngoài, vẫn còn việc phải làm.”
Tề Cấm vội vàng nói: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nhỡ cô ta bỏ độc vào thức ăn thì chúng ta xong đời rồi.”
Dương Hiên bật cười nói: “Không sao, mau ăn đi, cô ta sẽ không làm vậy đâu.”
Tề Cấm cảm thấy có chút khó tin, một Dương Hiên luôn cẩn thận trước đây bây giờ đâu mất rồi. Thấy anh ấy bỏ một miếng thức ăn sáng vào miệng, anh ta không nhịn được mà thở dài một hơi.
Vài phút sau, Dương Hiên xua tay: “Thấy chưa, không sao, mau ăn đi, ăn xong còn phải dọn dẹp chỗ này nữa.”
Dưới sự thuyết phục của Dương Hiên, Tề Cấm cũng bắt đầu ăn. Hai người ăn xong, dọn dẹp bàn ăn một chút rồi rời đi từ cửa sau của biệt thự.
Hai người đều rất cẩn thận, Tề Cấm để kiếm của mình vào trong một ống trúc cầm trong tay để tránh sự chú ý của người khác.
Không lâu sau đó, hai người đã đến Vương gia. Cánh cổng vẫn giống như trước đây nhưng hai bên cổng có hai bảo vệ đang đứng canh gác với vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn họ vừa đến cổng liền cười nói: “Chúng tôi đến tìm Vương Binh, phiền người anh em thông báo một tiếng.”
Bảo vệ sửng sốt một chút, nhìn hai người rồi hỏi: “Hai người là người của công ty nào? Đến tìm thiếu gia có việc gì?”
Dương Hiên nhìn lại quần áo của mình hoàn toàn là cách ăn vận của một người bình thường, một chút khí chất doanh nhân cũng không có. “Chúng tôi là bạn của anh ấy, lần này đặc biệt đến để thăm anh ấy.”
Bởi vì hai người Dương Hiên có hóa trang một chút nên người bình thường sẽ không nhận ra, hai người bảo vệ này trước đây đã gặp anh rồi nhưng cũng không nhận ra.
Bảo vệ do dự một chút, biết thiếu gia của mình đang bận chuyện quan trọng, không biết có nên thông báo hay không. Nếu như hai người này không phải là bạn của thiếu gia vậy thì sẽ bị phạt mất.
“Hai người là bạn của thiếu gia sao? Có gì để chứng minh không?”
Dương Hiên ngẩn ra một chút, anh làm sao có đồ vật gì của Vương Binh chứ. Nghĩ một lát anh chậm rãi nói: “Anh vào nói với Vương Binh một câu này, anh ta sẽ ra đây gặp tôi.”
Bảo vệ cảm thấy có hứng thú vội vàng hỏi: “Câu gì?”
“Cứ nói với anh ta có bạn cũ đến thăm.”
Dương Hiên nói xong, mặt ra vẻ thần bí.
Cũng bởi vì thấy biểu cảm này nên bảo vệ cảm thấy thân phận của Dương Hiên không tầm thường, rồi nhìn người đồng nghiệp bên cạnh nói: “Anh ở đây coi chừng, tôi vào trong báo cáo.”
Một lát sau, bảo vệ chạy đến trước mặt Dương Hiên cung kính nói: “Tiên sinh, mời anh vào, thiếu gia nhà chúng tôi mời anh vào.”
Dương Hiên liếc nhìn Tề Cấm bên cạnh một cái, mỉm cười rồi hai người cùng đi vào Vương gia. Những người khác có thấy cảnh này cũng không biết thân phận thật sự của Dương Hiên.
Bảo vệ trực tiếp dẫn bọn họ đến thư phòng của Vương Binh, đi đến cửa, đợi sau khi Dương Hiên vào trong thì mới đóng cửa lại rời đi.
Vương Binh đang xem tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn thấy một nụ cười quen thuộc. Mới đầu anh ta không nhận ra Dương Hiên, nhìn kỹ anh ấy vài phút sau mới bừng tỉnh nhận ra: “Dương Hiên, cậu trở về rồi.”
Dương Hiên gật đầu nói: “Không tồi, vẫn nhận ra tôi.”
Vương Binh cười nói: “Ban đầu tôi cũng không nhận ra được, đến lúc nhìn thấy nụ cười của cậu tôi mới biết chính là cậu.”
Dương Hiên gật đầu, nhìn xung quanh phòng rồi nói: “Khá lắm, trong phòng bố trí rất thoải mái.”
Vương Binh phẩy tay: “Làm gì có gì thoải mái đâu, đều là những thứ phổ thông thôi.”
Điểm này Vương Binh nói không sai, đều là những nội thất rất phổ thông, không có đồ gì xa xỉ, cũng không có những tác phẩm tranh ảnh sưu tầm cổ quý giá.
“Dạo này anh sống thế nào rồi?” Dương Hiên quay lại hỏi.
Vương Binh lắc đầu nói: “Cũng không có gì tốt cả, nhất là thời gian sau khi cậu rời khỏi, mặc dù có sự giúp đỡ của Ngọa Long nhưng cũng suýt chút nữa bị chúng tiêu diệt rồi. Bây giờ nói trắng ra chỉ đang thoi thóp ngắc ngoải mà thôi.”
Dương Hiên có chút thắc mắc tiếp tục nói: “Bọn họ sao lại có cả thời gian để ý đến anh? Điều này không phù hợp với tính cách của bọn họ mà?”
Vương Binh lắc đầu nói: “Không phải là năm gia tộc lớn đối phó với chúng tôi, mà là những gia tộc nhỏ dưới trướng của họ. Nếu như một đấu một tôi chẳng sợ chúng, nhưng bọn chúng mấy gia tộc liên kết với nhau đối phó với tôi thì thật sự tôi không đấu lại được.”
Dương Hiên gật đầu, cho dù là anh, đứng trong vị trí của Vương Binh cũng rất khó chịu.
“Bây giờ sao rồi?”
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, sự chú ý của năm gia tộc lớn giờ dồn hết vào cuộc đối phó lẫn nhau, rất nhiều gia tộc nhỏ cũng bị cuốn vào trong, điều này khiến chúng tôi có thể thả lỏng một chút, có cơ hội để hít thở.” Vương Binh nói đến đây thì có chút bất đắc dĩ.
Dương Hiên gật đầu nói: “Lần này tôi trở về là muốn nói với các anh một tiếng, nhất định phải kiên trì, chúng tôi không bao lâu nữa sẽ trở lại. Còn một chuyện nữa là chuyện điều tra về tình hình cụ thể của gia tộc Đông Phương, lúc đó tại sao lại ra tay với chúng tôi.”