Chương 294: Đông Phương Môn gặp nguy
Bọn họ cũng không hành động ngay, mà tìm một nơi có thể quan sát lối ra, yên lặng chờ đợi. Trong lòng Dương Hiên hiểu rõ, người của năm gia tộc lớn nhất định sẽ ra tay. Bọn họ chỉ cần ngồi chờ và ngư ông đắc lợi, thì có thể dành được năm vị trí đứng đầu.
Khi chỉ còn cách thời gian kết thúc săn bắn nửa ngày nữa, Thác Bạt Dư đưa theo đám người Đông Phương Môn, và gia tộc Bắc Minh trước giờ không rõ tung tích, tổng cộng người của bốn gia tộc lớn đi tới trước cửa nơi đóng quân của Hoắc Đốn và dừng lại ở đó.
“Hoắc Đốn, chúng tôi đến rồi, ra đây đi, chúng ta hãy quang minh chính đại đánh một trận.” Người đang nói là Thác Bạt Dư, tuy rằng giọng nói không lớn lắm, nhưng bên trong lại tràn ngập sự ngang ngược hống hách.
Không lâu sau, Hoắc Đốn dẫn theo Bối Tháp cùng mười mấy gia tộc nhỏ còn lại đi tới trước mặt Thác Bạt Dư. Tuy rằng số người bên bọn họ nhiều, nhưng thực lực lại không mạnh như năm gia tộc lớn. Tổng thể hai bên coi như là đều nhau, không ai chiếm ưu thế.
Thác Bạt Dư hơi sửng sốt, bọn họ tưởng bên trong Hoắc Đốn có rất nhiều người, nếu đánh không lại, thì rút lui. Nhưng không ngờ rằng chỉ nhiều hơn mười mấy người so với bọn họ, bọn họ cũng có lòng tin để đánh với đám người này một trận.
“Năm gia tộc lớn các người đoàn kết quá nhỉ, đều đến đông đủ cả rồi.” Hoắc Đốn vẫn khá thoải mái, hắn tin rằng có thể ngăn cản những người này, để bản thân có thể có được thứ hạng khi ra ngoài.
“Đối phó với các anh, cẩn thận một chút cũng tốt, nhưng tôi thật không ngờ, các anh chỉ còn lại ít người như vậy? Những người khác đâu, bị các anh đuổi đi rồi à?”
Những lời này của Thác Bạt Dư đâm trúng chỗ đau của Hoắc Đốn, hắn chỉ tay vào bọn họ lớn giọng nói: “Đừng vui mừng quá sớm, hôm tay tôi sẽ để cho các ông nhìn xem, thế nào mới là sức mạnh thực sự.”
Sau đó hắn vẫy tay, đám người ở phía sau đi tới trước mặt năm gia tộc lớn, chậm rãi vây quanh bọn họ. Bối Tháp không chần chừ, đi tới trước mặt đám người Thác Bạt Dư, Bắc Minh Cung, Đông Phương Môn và Tây Môn Hồng, dự định một mình đánh bốn người bọn họ.
Lúc này Hoắc Đốn đi tới trước mặt Bối Tháp, cười nói: “Thác Bạt Dư để tôi, những người còn lại giao cho cậu.”
Trong lòng bọn họ hiểu được, chỉ cần ngăn chặn được bốn người này, thì những người còn lại không phải là đối thủ của bọn họ.
Thác Bạt Dư lại không nghĩ như vậy, liền nói: “Cử một người ra đối phó với thuộc hạ của anh ta, nếu không chúng ta sẽ không phải là đối thủ của bọn chúng.”
Đông Phương Môn gật đầu, lập tức đi từng bước ra bên ngoài.
Hoắc Đốn cũng biết điều này, sao có thể để ông ta làm như vậy được, hắn đột nhiên đưa tay ta, chặn đường đi của Đông Phương Môn. Sau đó một trận đại chiến xảy ra, Hoắc Đốn không đối phó với Thác Bạt Dư như dự định ban đầu, mà đối địch với Đông Phương Môn. Còn Bối Tháp thì giao đấu với ba người còn lại. Tuy rằng một địch ba, nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Bối Tháp.
Hoắc Đốn mạnh hơn Đông Phương Môn một chút, thẳng tay đánh dồn ép ông ta, khiến ông ta choáng váng.
Cả hai bên chiến đấu hơn nửa giờ, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, nhìn từ góc độ của Dương Hiên, nếu thời gian cứ kéo dài, thì năm gia tộc lớn sẽ thua trận.
“Khi nào chúng ta ra tay?” Phù Li Lam ghé tới bên cạnh, không nhẫn nhịn được liền nói.
Dương Hiên khẽ cười, “Vội gì chứ, khi cả hai đám người bọn chúng đều bị thương thì chúng ta sẽ ra tay, một lưới bắt hết bọn chúng.”
Phù Li Lam nghe thấy câu này cũng nở nụ cười theo.
Một giờ sau, tất cả người của cả hai bên đều gần như tới giới hạn, bắt đầu xuất hiện sai lầm, cả hai bên đều có tình huống bởi vì sai sót mà bị đối phương giết hại.
Tộc trưởng của năm gia tộc lớn và hai người Hoắc Đốn cho đến bây giờ, vẫn chưa lộ ra sơ hở. Chỉ có điều Đông Phương Môn có vẻ như không trụ nổi nữa, trêи người xuất hiện vài vết thương máu chảy đầm đìa.
Dương Hiên hơi không đành lòng, Đông Phương Môn này là người không tệ lắm, một người rất thẳng thắn. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Khi nhìn thấy Đông Phương Môn không còn kiên trì nổi, Dương Hiên không nhẫn nhịn nữa, “Các anh trông chừng ở chỗ này, theo dõi tay tôi ra hiệu, khi nào tôi bảo các anh hành động thì mới bắt đầu ra tay, nhất định không được vội vàng.”
Đám người Phù Li Lam nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Dương Hiên.
Sau khi thấy như vậy, anh lập tức bắt tay vào hành động, chỉ với thời gian vài phút, đã đi tới bên cạnh Đông Phương Môn, trong lúc ông ta gặp nguy hiểm nhất, anh đã kéo ông ta sang một bên, cứu ông ta một mạng.
Cảnh tượng này khiến Đông Phương Môn và Hoắc Đốn kinh sợ, người này từ đâu tới, tại sao bản thân lại không hề phát hiện ra.
“Người anh em, cảm ơn, nếu không có cậu, mạng của tôi đã bị lấy đi rồi.” Đông Phương Môn rất vui khi gặp lại anh, ông ta không hề chán ghét gì Dương Hiên, mà trái lại còn vô cùng thích anh.
Hoắc Đốn lập tức cảnh giác, người này đúng là cao thủ mà mấy hôm trước cứu Lạp Khắc ra ngoài, có mối thù lớn với Hoắc Đốn. Rất có thể đây là người tới giúp đỡ năm gia tộc lớn.
Hắn đợi một lúc sau, vẫn không thấy Dương Hiên ra tay, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
“Các người tiếp tục đi, tôi chỉ là có duyên với Đông Phương Môn, nên không muốn nhìn thấy ông ta chết, ra tay giúp ông ta một chút thôi.” Nói xong, Dương Hiên nhấc chân, đi sang một bên, lẳng lặng đứng nhìn.
Bối Tháp biết thực lực của anh, nên đột nhiên rời bỏ đối thủ của mình, yên lặng đứng bên cạnh Hoắc Đốn, để tránh xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Người của năm gia tộc lớn cũng dừng lại, lúc này, hai bên đều đứng yên, cùng nhau quan sát Dương Hiên, biểu cảm không mấy tốt đẹp.
“Thác Bạt Dư, ông cũng biết thực lực của người này, nếu hai bên chúng ta tiếp tục chiến đấu, cho dù là có thắng lợi, thì cũng là một thắng lợi bi thảm. Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể giải quyết hết tất cả những người còn lại, lấy được thứ hạng đầu tiên đi ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta không chỉ mất đi thứ hạng, có khả năng còn mất mạng ở đây.” Khi Hoắc Đốn nói chuyện, trêи khuôn mặt còn nở nụ cười bỉ ổi.
Dương Hiên không thèm để ý, anh không quan tâm chỉ đứng ở một bên. Nếu anh còn muốn chạy, dưới tình huống có khoảng cách xa như vậy, bọn họ căn bản không ngăn cản được.
Đông Phương Môn có dự cảm không lành, đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Hiên, nhìn Thác Bạt Dư nói, “Không thể nào như vậy được.”
Thác Bạt Dư căn bản không quan tâm, ông ta liếc nhìn Hoắc Đốn một cái, “Vậy cùng nhau ra tay, sau khi giải quyết cậu ta sẽ tiếp tục giải quyết chuyện của hai bên chúng ta.”
Hoắc Đốn vui vẻ gật đầu, “Như vậy thì tốt.”
Đông Phương Môn không rời đi mà vẫn đứng bên cạnh Dương Hiên, vội vàng nói,”Người anh em, cậu đi mau đi, tôi ngăn họ lại giúp cậu.”
Thác Bạt Dư lập tức nổi giận, “Đông Phương Môn, ông muốn làm gì, mau bước qua đây, tôi sẽ coi như chưa thấy gì. Bằng không tôi sẽ nói với tộc trưởng của các ông, rằng ông phản bội lại năm gia tộc lớn.”
Đông Phương Môn hơi do dự, mắt liếc nhìn Dương Hiên ở phía sau, lớn tiếng nói, “Tuyệt đối không nên đánh nhau, bằng không sẽ bất lợi cho năm gia tộc lớn chúng ta, ông nhất định phải cân nhắc cho kỹ.”
Dương Hiên nhìn thấy vậy thì vô cùng cảm động, anh có cảm giác bản thân không cứu sai người.
Hoắc Đốn lập tức nở nụ cười, “Thác Bạt Dư, tôi thấy lời ông nói không có tác dụng đâu, nếu không thì sao ông ta chẳng hề nhúc nhích, căn bản không coi ông ra gì rồi đúng không?”
Nghe thấy vậy, đám đàn em của hắn ở phía sau cười lớn tiếng.
Thác Bạt Dư cảm thấy mất hết thể diện, nghiêm túc nói, “Mau chóng trở về, bằng không tôi sẽ ra tay thật đấy.”
————————