Chương 286: Tiến vào lều trại của kẻ địch
Khi ba người Dương Hiên đi tới một nơi bí mật, Dương Hiên lên tiếng hỏi, “Ông có biết đám người Hoắc Đốn đóng quân ở chỗ nào không, cụ thể bọn họ có bao nhiêu người, và bao nhiêu người có cấp bậc trưởng lão.”
Nam Cung Khuyết suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, “Tôi tính sơ lược, ở đó có mười mấy người đứng đầu, còn lại hơn một trăm người, đều tập trung ở bên cửa lớn.”
Dương Hiên sững sờ, vốn đã đánh giá bọn họ rất cao, song thật không ngờ lại còn có nhiều người như vậy.
“Bây giờ chúng ta nói về điều kiện khác, ông cũng không cần phải dẫn bọn họ đi ra, chỉ cần đưa tôi đi vào nơi bọn họ đóng quân, chuyện này coi như là hoàn thành rồi. Ông cũng có thể tiếp tục sống trêи thế giới này.” Dương Hiên tiếp tục nói.
Nam Cung Khuyết giương mắt lên nhìn anh, biểu cảm trong mắt như không thể tưởng tượng nổi.
“Biểu cảm của ông là thế nào đây, chẳng lẽ không tin tưởng tôi sao?” Dương Hiên cười nói.
Nam Cung Khuyết bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng vọng tưởng, cho dù là đưa các cậu vào được, cũng sẽ chết thôi. Ở chỗ đó nhiều vệ sĩ như vậy, căn bản không thể nào giết được tên cầm đầu.”
Dương Hiên hỏi tiếp, “Ai nói chúng tôi muốn giết tên cầm đầu, chỉ muốn vào đó xem thử, có thể cho bọn họ một sự ngạc nhiên hay không thôi.”
Nam Cung Khuyết vẫn không tin lắm, Dương Hiên sẽ không làm chuyện gì không có lợi ích, chắc chắn còn có mục đích khác.
“Đừng nói mấy điều vô dụng này với tôi nữa, mau đưa tôi vào trong, tôi tự có mục đích của mình.” Dương Hiên không định nói mục đích của anh với ông ta.
Nam Cung Khuyết bất lực lắc đầu, tiếp tục nói, “Cậu cần phải cân nhắc cho kỹ, vào đó vô cùng nguy hiểm, rất có thể sẽ không ra ngoài được nữa.”
Dương Hiên gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Khuyết ở trước mặt, “Xem ra ông không muốn đi, nếu như không đi, ông chỉ có một con đường chết. So với việc chết ở đây, chi bằng đi vào đó thử xem, xem ông có thể sống sót được hay không.”
Nam Cung Khuyết cân nhắc một lúc, thở dài, “Được rồi, tôi đưa các cậu đi vào, sau khi đi vào bọn họ nhất định sẽ đi tới tìm tôi, đến lúc đó các cậu tìm một chỗ trốn đi, tránh bị bọn họ phát hiện.”
Dương Hiên sửng sờ, ông ta có phải bị đần độn không, đưa bọn họ đi vào, có nghĩa là người khác sẽ phát hiện ra, trốn đi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Nam Cung Khuyết lắc đầu, “Đừng bày ra vẻ mặt như vậy, tôi vẫn có cách của tôi, cậu chỉ cần làm như lời tôi nói là được rồi.”
Dương Hiên không chút do dự mà đá ông ta một phát, nói tiếp, “Nói ra cách của ông đi, nếu không tôi sẽ không tha cho ông.”
Nam Cung Khuyết lắc đầu, nói tiếp. “Đến lúc đó tôi sẽ dẫn các cậu vào, các cậu phải thay quần áo cho giống bọn họ. Như vậy sẽ không khiến bọn họ nghi ngờ. Khi đi vào, các cậu chỉ cần làm người bình thường đi cùng tôi, sau đó tìm một chỗ ẩn nấp, như vậy sẽ không có ai biết.”
Dương Hiên cảm thấy có lý, liền gật đầu, sau đó nhìn lại cơ thể mình, nói, “Chúng ta cần phải đi tìm hai bộ quần áo.”
Nam Cung Khuyết suy nghĩ, nói, “Chúng ta có thể đi tới hang núi ở phía trước tìm, chỗ đó có nhiều người chết như vậy, chắc chắn sẽ có quần áo phù hợp.”
Dương Hiên đồng ý, liếc nhìn Tề Cấm, bảo anh đi tìm quần áo. Còn Dương Hiên ngồi xuống trước mặt Nam Cung Khuyết, cười nói, “Tôi cho ông một con đường sống, không biết ông có muốn hay không?”
Trong lòng Nam Cung Khuyết dấy lên một dự cảm không lành, nhưng vẫn gật đầu, nếu không đồng ý, thì mạng của bản thân sẽ không còn nữa.
“Rất đơn giản, ngay sau khi lần săn bắn này kết thúc, ông hãy đến nước X, tìm chủ tịch tập đoàn Hàn Thị, nói với ông ấy là Dương Hiên bảo ông đến đó, tự nhiên ông ấy sẽ sắp xếp cho ông.” Sau khi Dương Hiên nói xong, trêи mặt tỏ vẻ hài lòng.
“Dương Hiên, cậu chính là Dương Hiên đã rời khỏi thành phố Giang Đông?” Nam Cung Khuyết kinh ngạc, bản thân chẳng lẽ bị đần độn rồi sao? Lại đắc tội một kẻ điên có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Dương Hiên gật đầu, “Đừng quan tâm tôi là ai, làm cho tốt chuyện này, đương nhiên ông sẽ có cơ hội sống tiếp.”
Nam Cung Khuyết suy nghĩ một lát, tiếp tục nói, “Cậu muốn tôi làm gì?”
Ông ta là một người khá nhát gan, không muốn tiếp tục sống những ngày bán mạng như thế này nữa, nên mới lên tiếng hỏi.
Dương Hiên khẽ cười, lắc đầu, “Ông yên tâm, tôi sẽ không bảo ông đứng ra chiến đấu, dù sao với bản lĩnh của ông, căn bản không làm gì cho chúng tôi được.”
Thật ra mục đích quan trọng nhất của Dương Hiên là không muốn bị phản bội lần nữa, cho nên mới không định để cho Nam Cung Khuyết đứng ra làm nhiệm vụ.
Nam Cung Khuyết gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn, chỉ cần không bảo ông ta nộp mạng, tất cả đều dễ nói.
“Tôi muốn để ông làm một sĩ quan huấn luyện, huấn luyện người giúp chúng tôi, đồng thời quản lý một vài chuyện, quan trọng nhất là bảo vệ an toàn nơi đó.”
Nam Cung Khuyết gật đầu, đồng ý chuyện này.
Sau đó Dương Hiên nói, “Tốt nhất là ông đừng giở trò, thân phận người nhà ông đã thống kê xong hết rồi, nếu ông có vấn đề gì, thì sau này ông sẽ không còn được gặp lại người thân và bạn bè của ông nữa.”
Nam Cung Khuyết hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội gật đầu.
Khi Tề Cấm trở về, trêи người mang theo hai bộ quần áo, lại còn vô cùng sạch sẽ. Sau khi hai người thay đồ, bảo Nam Cung Khuyết dẫn tới căn cứ của Hoắc Đốn.
Ở nơi đóng quân có rất nhiều loại lều trại khác nhau. Phía sau chỗ đó chính là lối ra, nếu muốn giành chiến thắng, nhất định phải đi ra từ chỗ này.
“Lát nữa khi chúng ta đi vào, các cậu đừng nói gì hết.” Sau khi Nam Cung Khuyết nói xong, liếc mắt nhìn hai người Dương Hiên.
Bọn họ gật đầu, hiểu được ý trong lời nói đó.
Khi bọn họ tiến vào lều trại trước mặt, người xung quanh nhìn thấy Nam Cung Khuyết thì không có phản ứng gì, trực tiếp để ông ta đi vào. Sau khi hai người Dương Hiên vào trong, liền để mặc Nam Cung Khuyết, tự đi tới một bên, ẩn nấp.
Sau đó người của Hoắc Đốn tới bên cạnh Nam Cung Khuyết, vội vàng nói, “Ông trở về bằng cách nào vậy?”
Bọn họ cũng không quan tâm tới hai người Dương Hiên.
Nam Cung Khuyết mỉm cười, “Nhân lúc bọn họ không chú ý, tôi đã trốn đi, thiếu chút nữa là chết ở bên trong rồi. Nói với thủ lĩnh, tôi có chuyện quan trọng cần báo.”
Người của Hoắc Đốn liếc nhìn nhau một cái, đưa ông ta tới lều trại của Hoắc Đốn, nói, “Nam Cung Khuyết vừa trở về, nói là có chuyện muốn bẩm báo.”
Hoắc Đốn cũng hơi ngạc nhiên, ở đó nhiều người bao vây tấn công như vậy, sao có thể chạy ra ngoài được. “Ông trở về như thế nào?”
Nam Cung Khuyết không trả lời câu hỏi này, chỉ nói, “Hai người cao thủ không biết tên kia và Đông Phương Môn đã náo loạn ầm ĩ một trận, hai người kia rời khỏi chỗ của Đông Phương Môn, không biết đã đi đâu. Người của Thác Bạt Dư và Phương Đông Môn kết hợp lại, tổng cộng có hơn hai mươi ngươi.”
Hoắc Đốn gật đầu, tiếp tục hỏi, “Rốt cuộc ông đã trốn khỏi vòng vây của nhiều người như vậy bằng cách nào? Tôi khuyên ông vẫn nên thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
“Nhân lúc bọn họ náo loạn, tôi mới thoát ra được.” Nam Cung Khuyết nói ra lý do ông ta trốn thoát.