Chương 282: Dương Cung Khuyết phản bội
“Sao bọn chúng không trực tiếp đánh vào trong?” Đông Phương Môn không hiểu, sơn động vốn không phải một nơi khó tấn công, rồi dựa vào sức mấy người bọn họ đâu phải đối thủ của chúng.
“Cụ thể tôi cũng không rõ, có thể là bọn chúng đang đợi người.” Nam Cung Khuyết nghĩ một lúc, rồi đưa ra kết luận.
Đông Phương Môn cũng gật gù: “Xem ra cao thủ của bọn chúng không phải là đối thủ của gia tộc Thác Bạt, chúng ta phải mau chóng tới đó, cứu bọn họ ra trước khi viện binh của chúng tới.”
Dương Hiên không nói gì, dựa theo lẽ thường mà phân tích, bọn chúng có thể dựa vào lợi thế quân số để kết liễu hết gia tộc Thác Bạt, tại sao lại không tiến công, lẽ nào còn có mục đích khác?
Điểm này anh không hiểu, thấy Đông Phương Môn đi ứng cứu, cũng không có ý định ngăn cản ông ta. Lúc bọn họ đi tới bên ngoài cửa hang, thấy đúng như lời Nam Cung Khuyết nói, cửa hang rất nhiều người, không thể vào được.
“Phải làm sao bây giờ? Lẽ nào giết hết bằng đây người sao?” Đông Phương Môn thì thầm nói.
Dương Hiên vẫn không nói gì cả, trong lòng anh hơi có cảm giác bất an, nhưng không thể tìm được nguyên nhân cụ thể.
“Ngoài cách này ra, chắc không còn cách nào khác nhỉ?” Tây Môn Hồng ái ngại lắc đầu, cái giá cho việc này có thể sẽ rất lớn, quan trọng là chưa chắc dã thành công, bọn họ cũng đâu biết trong đó có bao nhiêu cao thủ.
Trong lúc không đưa ra được quyết định, bọn họ quay đầu lại nhìn Dương Hiên, hỏi: “Tiên sinh, cậu có cách gì hay không?”
Dương Hiên nghĩ một lúc, từ từ nói: “Chúng ta có thể dùng cách dương đông kϊƈɦ tây, tôi và Tề Cấm sẽ dụ mấy tên cao thủ trong đó đi chỗ khác. Các ông đối phó với đám người còn lại, cùng với gia tộc Thác Bạt phối hợp trong ngoài, nhất định có thể giết hết được người ở đây.”
Mọi người nghe vậy đều khẽ gật đầu. Có điều Đông Phương Môn có hơi ái ngại. Toàn những việc nguy hiểm thì đều là Dương Hiên với Tề Cấm làm, ông cũng không thể nói nổi.
“Đừng do dự nữa, chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ hành động. Nếu đúng như những gì các ông nói, thì chúng ta phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này, nếu không thì sẽ rắc rối lớn đấy.” Dương Hiên biết để bao nhiêu người phải đợi thế này nhất định không phải một nhân vật tầm thường.
Mấy người Đông Phương Môn gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Dương Hiên.
Bọn họ đợi đến khi trời chập tối, Dương Hiên và Tề Cấm khẽ lại gần một bụi cỏ phía bên ngoài sơn động. Chỗ đó cách nơi đối phương đóng quân chỉ có vài mét. Nếu như ra tay, có thể giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Dương Hiên nhìn Tề Cấm một cái, hai người ngầm hiểu ý nhau, cùng lúc ra tay, sau khi dựa vào tốc độ không kịp trở tay để giải quyết hai người trong số địch, lập tức quay người rời khỏi đó.
Bọn chúng phản ứng lại ngay tức khắc, một đám người đuổi theo về hướng bỏ chạy của Dương Hiên, vừa đuổi theo chưa đầy hai phút, bọn chúng đã dừng lại.
“Đừng đuổi nữa, tôi thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, chúng ta mau quay về đi.” Sau đó tên thủ lĩnh dẫn theo đám người đó quay trở lại chỗ nghỉ ngơi.
Hai người Dương Hiên thấy kế này có vẻ không ổn: “Chuyện này là thế nào? Sao mới đuổi được nửa đường đã quay lại rồi?”
Tề Cấm nghĩ một hồi, bèn nói: “Có phải bọn chúng biết mục đích của chúng ta rồi không?”
Dương Hiên lắc đầu, cảm thấy không phải như vậy. Rồi anh đột nhiên bật cười: “Nếu như bọn chúng đã không đuổi, vậy chúng ta cứ tiếp tục giết bọn chúng. Như vậy có thể không mất người nào mà vẫn giết được hết bọn chúng.”
Tề Cấm gật đầu, đồng ý với cách của Dương Hiên. Sau đó hai người lập tức triển khai hành động, lại đi tới bụi cỏ đó, dùng chiêu thức cũ giết tiếp hai người trong số địch, rồi lại chạy đi không ngoái đầu lại.
Lần này bọn chúng không có ý định đuổi theo, mà bố trí mấy người đứng xung quanh phòng ngự, tránh bị thích sát thêm lần nữa.
Đông Phương Môn nhìn cục diện như vậy thì sốt ruột: “Chuyện này là thế nào? Sao bọn họ chẳng có động tĩnh gì vậy?”
Tây Môn Hồng lắc đầu, sau đó tiếp tục nói: “Có khi nào bọn chúng đã biết được mục đích của chúng ta nên mới không ra tay không.”
Đông Phương Môn nhìn lại vị trí của mọi người ở đằng sau, lắc đầu: “Có khả năng là như vậy, còn một khả năng nữa là bọn chúng được lệnh không được rời khỏi chỗ đó, nên mới không dám hành động.”
Đám người Tây Môn Hồng nghe thế cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến này.
Đúng lúc đó, Dương Hiên và Tề Cấm lại hoàn thành một lần thích sát nữa. Mặc dù bọn chúng đã bố trí phòng ngự, nhưng người phòng ngự thực lực quá kém cỏi, căn bản không phải là đối thủ của Dương Hiên và Tề Cấm. Còn chưa kịp phát hiện ra bọn họ thì đã mất mạng rồi.
Lần này bọn chúng có vẻ không nhịn được nữa, lúc bọn chúng định hành động, thì có một người ngăn bọn chúng lại: “Đừng quên mục đích lần này của chúng ta, nếu như muốn sống, thì cứ yên vị đứng ở đây đi.”
Hai người Dương Hiên không hề có ý định dừng lại, sau khi tiếp tục giết hai người nữa, bọn chúng đột nhiên đứng chụm lại với nhau, để hai người các anh không có cơ hội thích sát nữa.
“Thế này phải làm sao? Bọn chúng nhất quyết không chịu rời khỏi.” Tề Cấm sốt ruột nói.
Dương Hiên trầm tư một lúc, tiếp tục nói: “Điều này chứng tỏ bọn họ ở đây chắc chắn là có mục đích khác, nếu bọn chúng đã không chịu rời khỏi, vậy chúng ta triệt tiêu hết bọn chúng đi.”
Biểu cảm của Tề Cấm không hề thay đổi, dựa vào thực lực của hai người, hoàn toàn có thể giải quyết hết đám người đó. Chỉ có điều không muốn gây ra động tĩnh quá lớn và thời gian quá lâu, nên mới định dùng kế điệu hổ ly sơn.
Sau đó Dương Hiên giơ tay ra hiệu, toàn bộ người của Đông Phương Môn phát động tấn công những người đang thủ ở cửa hang.
Những người đang phòng thủ đó không có biểu hiện gì là bất ngờ, lập tức vào tư thế phòng ngự, chuẩn bị đón đợt tấn công của bọn họ.
Đông Phương Môn vừa chạy vừa hét lớn: “Người của gia tộc Thác Bạt, mau đánh ra ngoài đi, chúng tôi đến cứu mọi người đây.”
Hét mấy tiếng lớn, đều không có động tĩnh gì.
Bọn họ gặp phải sự chống cự mạnh mẽ từ phía đối phương, nhưng những phương thức chống cự này hoàn toàn không mang tính lấy mạng họ.
Việc này khiến tất cả mọi người đều hơi bất ngờ, việc này không đúng với phong cách làm việc của bọn chúng. Nhưng vì là đang trong trận chiến, nên suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu, không hề được suy tính kỹ lưỡng.
Hai người Dương Hiên không động thủ, mà đứng một bên quan sát tình hình xung quanh, anh biết người của Đông Phương Môn có thể giải quyết được tất cả, anh vốn không cần thiết phải ra tay.
Đúng vào lúc đó, một tiếng động lớn đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của bọn họ. Quay đầu lại nhìn, thì thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều người, tay người nào người nấy đều cầm vũ khí. Quan trọng nhất là có một số còn cầm súng, súng lục và súng liên thanh đều có.
Dương Hiên nhìn sang Tề Cấm, hai người lập tức tìm một chỗ để ẩn náu.
Đám người Đông Phương Môn thấy vậy liền hoang mang, chuyện này là sao? Súng trong tay bọn chúng ở đâu ra thế?
Đối với thực lực của bọn họ, thì bọn họ không sợ súng đạn. Nhưng súng của đối phương thực sự quá nhiều, làm gì có chỗ mà trốn.
Tiếp đó có mấy người từ phía sau đi lên, vỗ tay cười nói: “Đông Phương tiên sinh thật lợi hại, dẫn nhiều người đến tìm cái chết như vậy.”