Chương 261: Ủng hộ
Tần Hồng Chung thân là tu sĩ Trúc Cơ tầng tám, có thể cảm nhận được trời đất, giờ phút này, nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng đưa tay phải ra, lẩm bẩm niệm chú.
Sau đó, khuôn mặt ông ta kinh hãi, hít thở không thông, khí thế mạnh mẽ như thần tiên hoàn toàn biến mất.
Ông ta hãi hùng nhìn Ngụy Ngư Nặc, tay phải run rẩy chỉ về phía cô: “Cô… Cô…”
Dương Hiên mặt ngơ ngác, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao ông già này, tự nhiên lại sợ hãi như bị ai dọa vậy chứ?
Đang lúc hoài nghi, thì một giây sau, cả khe núi rung lên vì chấn động.
Vô số mây đen trêи trời bắt đầu tụ lại!
Sấm chớp vang lên ầm ầm, như thể muốn làm nổ tung, tan tành cả dãy núi.
Mọi người đều kinh hoảng, sợ đến mức run lên cầm cập.
“Thiền sư huynh, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đúng thế, đúng thế, Tần trưởng lão là tu sĩ Trúc Cơ tầng tám, nhưng cũng không thể làm được điều này trong thời gian ngắn vậy chứ?”
“Trình độ này ghê gớm quá rồi, mây gió biến sắc, ma khóc quỷ than…”
Hướng Tử Mặc, Nhan Sơ Nhu, Thiền Dư, ánh mắt ba người bọn họ chạm nhau, cảm nhận được rõ nỗi khϊế͙p͙ sợ sâu sắc đang hiển hiện trong ánh mắt mỗi người.
“Cái này… là đại trận Khốn Tiên!”
Lời vừa dứt, mây đen trêи đỉnh đầu đã từ từ xếp thành một vòng xoáy lớn!
Ở giữa, một cột sấm sét sáng rực khổng lồ đang ngưng tụ….
Một khi giáng xuống, thân xác tan tành!
Rất nhiều đệ tử đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, đại trận Khốn Tiên gì chứ, cột sấm sét này mà đánh xuống đây, khéo đến cả mảnh vụn cũng tan thành mây khói.
Khoảnh khắc này, bọn họ cuối cùng cũng biết, tại sao hội trưởng lão, lại phản đối giao vật này cho Hiêu.
Nếu vật này lỡ giao vào tay kẻ xấu, thì có khác gì quả bom nguyên tử của giới thế tục?
Ngụy Ngư Nặc cắn chặt răng, chân khí bắt đầu không ổn định.
Sau đó cô cảm nhận được, có một người đang nắm chặt tay cô.
Chân khí vô cùng ấm áp, bắt đầu len lỏi truyền vào trong cơ thể cô. Cô kinh ngạc nhìn Dương Hiên, cặp mắt trợn tròn.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Cô nhìn rõ hơn rất nhiều, nhưng nhìn sao cũng không thấu.
Ví dụ như, chân khí của Dương Hiên, chắc chắn không phải là loại mà một luyện khí sư nên có.
Dương Hiên khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời giải thích. Anh quay đầu nhìn về phía hội trưởng lão và mọi người…
Sấm chớp càng lúc càng lớn.
Trêи khuôn mặt hội trưởng lão và tất cả mọi người, không phải kinh hãi, cũng là khϊế͙p͙ sợ.
Đặc biệt là Thành Nguyên Đệ, sợ đến mức chân đứng không vững.
Ông ta làm sao hiểu được đây?
“Cô… sao cô học được trận pháp này?”
Tần Hồng Chung nhìn Ngụy Ngư Nặc.
“Chỉ là chưa từng dùng thôi, tuyệt mạch như tôi, Đạo tông chỉ có một người, mọi người cũng không quan tâm đến.”
Nghe thấy vậy, Tần Hồng Chung im lặng một lát rồi nói.
Một câu rất nghiêm túc, nhưng lại rất có lý.
“Có thể nói chuyện một lát không?”
Dương Hiên nghe xong, thiếu chút nữa không nhịn nổi mà bật cười.
Hiện giờ, mọi thứ điên cuồng, chiến trận lớn như vậy, cột sấm sét sắp giáng xuống đầu đến nơi, mà vẫn còn muốn nói chuyện một chút.
Không hiểu ông ta nghĩ gì?
Đây là trận chiến hai nước một yếu một mạnh giao tranh.
Nếu dùng các chiêu thức đánh nhau, cường quốc ắt sẽ chiến thắng. Nhưng đến khi đánh rồi mới biết, nước yếu hơn cũng có vũ khí.
Đây có phải là chơi đá bóng với nhau đâu?
Nghỉ giữa trận đưa ra hiệp ước ngừng đánh sao?
Hội trưởng lão bây giờ, đối diện với cục diện này.
Không phải bọn họ yếu, mà là kẻ thù quá mạnh.
Đại trận Khốn Tiên chính là một trong những trận pháp mạnh nhất trêи đời, thậm chí có thể coi là trận pháp nguy hiểm nhất, đối diện với đại trận Khốn Tiên đã ngưng tụ thành công, thì dù có là trưởng lão, ai cũng không khỏi hãi hùng.
Người thức thời tài giỏi lỗi lạc hay kẻ tu hành, ai cũng biết điều này.
“Được, nói thì nói.” Nói gì thì nói, Ngụy Ngư Nặc cũng không có ý định thu hồi trận pháp, cột sấm sét lớn như cả ngọn núi như vậy, vẫn lơ lửng ở trêи không trung.
Hội trưởng lão ai nấy mồ hôi ướt đẫm cả lưng, không ngờ rằng, đối phó với tiểu bối trình độ chỉ đạt Trúc Cơ tầng ba, mà lại chật vật đến mức độ này.
Trong lòng Tần Hồng Chung vô cùng hối hận, nếu vừa rồi ông ta không dây dưa kéo dài, trực tiếp giết chết luôn Ngụy Ngư Nặc, thì có phải xong rồi không?
Ngưng tụ đại trận Khốn Tiên cần có thời gian, nếu ông ta lúc nãy ra tay luôn, chắc chắn Ngụy Ngư Nặc không còn con đường sống.
Để bây giờ, bị lâm vào thế kìm kẹp.
“Ta sẽ phái người trong hội trưởng lão giúp cứu bố cô ra sau, còn đại trận Khốn Tiên này, đưa cho Hiêu loại giả là được, cô thấy sao?”
“Khó để đảm bảo nội bộ Hiêu có người biết trận pháp hay không, tôi không muốn mạo hiểm mạng sống của bố tôi như vậy.”
Giọng điệu Ngụy Ngư Nặc không trầm không bổng, thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Tần Hồng Chung.
“Nếu làm theo ý cô, thì Hiên Viên Tông của ta sẽ nguy hiểm!” Giọng nói Tần Hồng Chung gắt hơn, tên tiểu bối này mềm mỏng không ưa, khiến ông ta hết sức tức giận.
“Tôi nói rồi, sau khi cứu bố tôi ra ngoài, tôi sẽ dùng tính mạng này, phá hủy bản vẽ của đại trận Khốn Tiên.”
Hội trưởng lão ai nấy bắt đầu nhỏ to bàn bạc.
“Ả đàn bà này không biết điều chút nào, chúng ta đã nhún nhường như vậy rồi, mà vẫn cứng đầu.”
“Ban đầu lúc Thiên Cơ Tử chết, lẽ ra chúng ta nên để người khác phụ trách Đạo tông. Tôi đã sớm nhìn ra tên tiểu bối này có ý định phản nghịch rồi.”
“Lẽ ra cái gì, quan trọng là bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Hội trưởng lão lần nữa rơi vào im lặng.
Cuộc đàm phán của hai bên, thêm một lần bế tắc.
Đột nhiên, có tiếng chim ưng thét lên một tiếng, từ trêи không trung vọng lại.
Chim ưng dang rộng hai cánh, ước chừng phải dài đến ba mét, che phủ gần hết tầm nhìn của mọi người ở gần đó.
Nó không hề sợ hãi cột sấm sét trêи bầu trời, thần sắc lạnh lùng đứng giữa cuộc đối đầu của hai bên.
Trong miệng nó đang ngậm một cuốn sách cuộn tròn hình ống.
Hai bên có hoa văn rồng xanh.
Đây là cuốn Thanh Long, chỉ có tông chủ của Hiên Viên Tông mới có tư cách ban bố.
Trong Hiên Viên Tông, khi cuốn Thanh Long tới, nghĩa là do tông chủ ban bố xuống.
Thấy vậy, Thiền Dư cùng các đồ đệ, chắp tay hành lễ.
Mọi người hội trưởng lão cũng cúi đầu hành lễ.
Ngụy Ngư Nặc cau mày hơi lưỡng lự, rồi cũng chắp tay lại.
Dương Hiên thấy vậy cũng tự nhiên hành lễ theo cô, nhưng ánh mắt anh, thì nhìn chằm chằm vào con chim ưng.
Sau đó, chim ưng nhả cuốn sách ra. Cuốn Thanh Long tự động bật mở, ánh sáng lóng lánh, chữ viết trôi nổi giữa không trung.
Nội dung trong cuốn Thanh Long không nhiều, chỉ có đúng hai chữ, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Cho phép!”
Hội trưởng lão nhìn thấy vậy, thiếu chút nữa tức giận đến phồng mang trợn mắt.
“Tại sao tông chủ lại ủng hộ cô ta!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Cái này quá… Tông chủ không suy nghĩ thấu đáo rồi!”
Mười sáu vị trưởng lão, ai cũng nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.
Đồng tử Dương Hiên khẽ co lại, ngẩng đầu nhìn chim ưng đang bay tới.
Tông chủ Hiên Viên Tông – Tào Thiên Thăng, không đến đây sao? Đúng là thật hoành tráng.
Nhớ tới nhiệm vụ của Ngọa Long, Dương Hiên nghĩ trong đầu, chẳng lẽ đây là đại pháp Diệt Hồn của Tào Thiên Thăng, bây giờ xuất hiện dưới thân thể khác, sợ bị bại lộ?
Hoặc cục diện ngày hôm nay, vỗn dĩ ông ta muốn nhìn thấy?
Mấy lão già đầu của hội trưởng lão, không hài lòng với chỉ đạo của Tào Thiên Thăng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Dương Hiên cũng ít nhiều thăm dò được tình hình hiện giờ của Hiên Viên Tông, xem ra, mối quan hệ giữa tông chủ và hội trưởng lão, cũng không ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Ngụy Ngư Nặc nhìn thấy hai từ này, liền nói lời cảm ơn với chim ưng.
“Đa tạ tông chủ đã thông cảm.”
Ánh mắt chim ưng lạnh lùng, chăm chú quan sát Ngụy Ngư Nặc, rồi sau đó dang cánh bay thẳng lên bầu trời.