Chương 259: Hậu quả
Ngay lúc này Dương Hiên nở một nụ cười khinh miệt, khiến cho rất nhiều người giật mình chưa kịp phản ứng.
Thiền Dư nhìn anh chằm chằm, đôi mắt khẽ nhíu lại.
Hướng Tử Mặc rót trà, uống một hớp nhỏ, quả thực lúc này mọi suy nghĩ đều dồn lên người Dương Hiên.
Ánh mắt Nhan Sơ Nhu hơi dao động, vẻ mặt phức tạp.
Nếu bây giờ mấy người Triệu Vô Đạo lên tiếng nói gì đó, thì đây hẳn là chuyện xấu!
Trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện, Dương Hiên bình tĩnh hơn, không được quên, bản thân đến Hiên Viên Tông là để thực hiện nhiệm vụ của Ngọa Long.
Thành Nguyên Đệ cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Dương Hiên.
Ông ta hơi ngạc nhiên, mới đầu không hề tức giận, bởi vì ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, người thanh niên trẻ này lấy đâu ra lòng dũng cảm dám đưa ra yêu cầu với mình.
Dần dần, trêи mặt Thành Nguyên Đệ lộ rõ vẻ oán hận. Bởi vì ông cảm nhận được, địa vị của mình bị người khác khiêu khích, mà người kia, lại chỉ là một đệ tử vừa mới vào tông phái.
Đáng chết!
Ánh mắt Thành Nguyên Đệ nghiêm nghị, chân khí trêи người đột nhiên tỏa ra, sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ tầng năm, cho dù cách xa mấy mét, lực sát thương cũng vô cùng kinh khủng.
Dương Hiên cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, nên hiểu rất rõ điều này.
Do đó, anh vội vàng âm thầm vận hành chân khí, ngưng tụ trước ngực.
Nhưng vẫn chậm một bước, Dương Hiên vừa lo lắng che dấu thực lực, vừa không muốn đối đầu trực tiếp với lão già này.
Bây giờ không còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ sức ép từ chân khí của ông ta.
Ầm!
Râu tóc của Thành Nguyên Đệ bay lên, thoạt nhìn toàn thân như cao thêm mấy chục phân.
Không khí bị rung chuyển bởi năng lượng dữ dội từ chân khí của ông ta, tạo ra vài luồng khí giống như gợn sóng.
Dương Hiên nhíu mày, con ngươi hơi co lại.
Người này trông như thế, mà lại ra tay tàn độc!
Tiêu rồi!
Dương Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu ngay lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nếu như bị đánh trúng thẳng mặt, ít nhất cũng mất nửa cái mạng!
Anh chợt nghiêng người, dòng chân khí kia lướt thẳng qua sát bên người.
Xoẹt!
Áo của Dương Hiên rách đôi ra.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, Thành Nguyên Đệ nhìn thấy Dương Hiên có thể tránh được chiêu thức của mình, trong lòng thầm kinh ngạc, song lại khôi phục ngay tức khắc, chân ông ta di chuyển nhanh như bay.
Chỉ trong nháy mắt, đã tới trước mặt Dương Hiên.
Thân thể Dương Hiên hơi cứng đờ, chỉ thấy Thành Nguyên Đệ đã giơ tay lên cao, lòng bàn tay đang ngưng tụ chân khí vô cùng mạnh mẽ từ trong cơ thể!
“Chịu chết đi! Thằng nhãi ranh…”
Đôi mắt Dương Hiên hiện lên vẻ bối rối, bây giờ mà không liều mạng, thì không còn cơ hội nữa!
Cho dù bị bại lộ, thì cũng còn tốt hơn là chết ở chỗ này!
Chân khí trong cơ thể, điên cuồng dao động!
Mấy người Triệu Vô Đạo thầm than vãn, cố gắng kiềm chế đôi chân, mới có thể khiến bản thân không bị kϊƈɦ động xông lên trước, cùng kề vai chiến đấu với Dương Hiên.
Trêи mặt Tạ Minh Thành xuất hiện một nụ cười giễu cợt, trong lòng khinh thường, đáng tiếc tên Dương Hiên kia lại không chết trong tay của tao.
Còn ba người đứng đầu của ba tông phái khác, rõ ràng cũng không ngờ, Thành Nguyên Đệ sẽ ra tay tàn nhẫn với Dương Hiên như vậy!
Giờ phút này cho dù bọn họ muốn ngăn cản, cũng không kịp nữa rồi.
Lão già kia, ông chết đi!
Dương Hiên che giấu chân khí trong cơ thể rất tốt, chỉ cần lão già kia lơ là một chút, thì Dương Hiên có thể có 30% cơ hội giết chết ông chỉ với một đòn!
Bởi vì bây giờ Thành Nguyên Đệ khinh thường Dương Hiên, nên mới để lộ nhiều sơ hở. Trong mắt Thành Nguyên Đệ, đấu với một đệ tử cấp độ luyện khí sư, thì không cần lo lắng chuyện phòng thủ!
Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy Thành Nguyên Đệ hung hãn đánh mạnh một chưởng như muốn đòi mạng Dương Hiên!
Dương Hiên chăm chú quan sát, anh đang đợi, đợi khoảnh khắc Thành Nguyên Đệ tới gần, để ra tay giết chết!
Trong đại sảnh, nét mặt mỗi người một vẻ khác nhau.
Khó hiểu, lo lắng, thương tiếc, còn có vẻ không đành lòng, vui mừng, phấn khích…
Một chưởng kia, cuối cùng cũng đánh xuống.
Ngay lập tức, đại sảnh Hiên Viên Tông phát ra một tiếng răng rắc, sau đó, toàn bộ người trong sảnh bắt đầu run rẩy.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Thành Nguyên Đệ sởn da gà, một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, từ sau lưng truyền đến.
Thức hải của Thành Nguyên Đệ cho ông ta biết, dấu hiệu của sự nguy hiểm này!
Ông ta nhanh chóng nhận ra hơi thở nguy hiểm mạnh mẽ kia, đến từ Ngụy Ngư Nặc.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu, cuộc tấn công đã ập tới.
Do đó, một chưởng kia của ông ta còn chưa kịp đánh xuống, đã phải chật vật nghiêng người tránh đòn!
Trong đại sảnh, một cây cột trụ chịu sức ép bị đập vỡ, dường như có mắt, bay về phía Thành Nguyên Đệ!
Vật dụng ở đại sảnh Hiên Viên Tông chủ yếu làm từ gỗ, vô số những mảnh gỗ vụn và bàn ghế bằng gỗ đều bay lên không trung.
Sau đó, bay hết về phía Thành Nguyên Đệ, giữa tiếng gào hét thê thảm của mọi người.
Giờ phút này, đại sảnh Hiên Hiên Tông là một mớ hỗn độn.
“Toang!”
Một mảnh ngói vụn lớn, vỡ toang xuống đất, mang theo sức lực mạnh mẽ như sấm chớp.
Bên trong lớp bụi mù, Thiền Dư đột nhiên quát lên: “Tất cả đi ra ngoài, căn phòng này sắp sập rồi.”
Điều khiến cho mọi người bất ngờ là bản thân lại trở thành người bị liên lụy.
Vốn dĩ Dương Hiên có thể đấm Thành Nguyên Đệ một cú trí mạng, nhưng lại không ra tay. Anh sững sờ tại chỗ, có một cánh tay dịu dàng giữ anh lại, kéo nửa phần áo bị cắt đôi của anh vào, rồi khẽ nhảy ra khỏi đại sảnh.
Dương Hiên mở to hai mắt, anh quay đầu lại nhìn, đại sảnh Hiên Viên Tông ở phía sau to lớn như vậy, khoảnh khắc này, lại ầm ầm sụp đổ.
Anh liếc nhìn Ngụy Ngư Nặc, rất muốn hỏi một câu, làm như vậy liệu có đáng không?
Vừa nãy anh nói ra mấy lời đó, thật ra chỉ muốn giúp cô tranh đấu một chút, nhưng lại không ngờ lão già này lại điên cuồng ra tay với anh như vậy.
Mấy ngày nay Dương Hiên căn bản chưa từng ra khỏi Đạo tông, cho nên không thể nào hiểu rõ được, tính tình của vị trưởng lão này. Nếu biết lão già này sẽ xúc động như vậy, không cho phép ai phản đối ông ta, thì trước khi Dương Hiên nói chuyện, sẽ cân nhắc kỹ càng hơn.
Nhưng mà bây giờ…
Ngụy Ngư Nặc và Dương Hiên đứng vững trêи mặt đất, đám người Thiền Dư nhìn hai người họ, vẻ mặt Ngụy Ngư Nặc không chút biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu, bày tỏ trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
Ba người đứng đầu tông phái nhíu mày lại, càng không có ý nghĩ ra tay.
Bọn họ bắt đầu điểm danh và kiểm tra các đệ tử của mình.
Dương Hiên ngẩng đầu, cách xa đống đổ nát mấy chục mét, có một lão già đang chật vật dùng tay đẩy cây cột đè người ra ngoài, sau đó đứng lên.
Thành Nguyên Đệ bị chôn vùi dưới đóng đổ nát, tức giận đến nổi khuôn mặt bắt đầu co giật nhẹ.
Ông ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngư Nặc, hận không thể nghiền người phụ nữ này thành tro bụi ngay tức khắc.
Gió thổi qua nhẹ nhàng, Thành Nguyên Đệ lau bụi đất trêи mặt, giọng nói như xé rách không khí.
“Cô có biết hậu quả khi làm thế này không?”
Ngụy Ngư Nặc im lặng nhìn ông ta, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói một chữ.
“Lên!”
Ầm ầm!
Khắp nơi bắt đầu chấn động, toàn bộ đống gạch vụn trong sảnh, bắt đầu phát ra ánh sáng vàng kim.
Thành Nguyên Đệ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt trợn tròn.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà cô đã tạo thành một trận pháp khác rồi sao?
Trái tim Dương Hiên đập càng lúc càng nhanh hơn, Ngụy Ngư Nặc còn không dừng tay lại ư? Không lẽ cô thật sự muốn giết chết lão già này sao?
Ở đối diện, ánh sáng vàng kim đã biến mất, giữa mặt đất, rất nhiều bùn đất đột nhiên dâng lên ngưng tụ thành một cây cột trụ.
————————