Chương 251: Chưa chắc là đối thủ
Nói đến đây, Nhan Sơ Nhu dừng lại một lát, có một loại biểu cảm phức tạp khó tả xuất hiện trêи khuôn mặt cô ấy.
“Tặc Đạo Nhân vậy mà lại không thể ra đòn phản kháng đã bị người này giết chết. Sức mạnh này …”
Tạ Minh Thành mỉm cười: “Sư tỷ, lẽ nào thực lực của người này còn mạnh hơn chị sao?”
Tạ Minh Thành là người vô cùng tự phụ, kể từ khi gia nhập vào Hiên Viên Tông, hắn càng tự hào về thân phận của mình.
Một trong bốn vị trí đứng đầu của Hiên Viên Tông, càng là mục tiêu hắn đang đuổi theo.
Vì vậy, khi nghe thấy Nhan Sơ Nhu khen ngợi tu sĩ Trúc Cơ trước giờ chưa từng lộ mặt như vậy, trong lòng Tạ Minh Thành hơi khó chịu.
Nhưng Nhan Sơ Nhu vẫn giữ thái độ thận trọng, cô ấy cười khẽ.
Cô nhìn mấy người họ, nhẹ nhàng nói.
“Nếu người này có thù địch với chúng ta thì hôm nay chúng ta không ai có thể rời khỏi đảo Tiêu Dao.”
Quan Tử Nghiêu trực tiếp giật mình, còn Tạ Minh Thành càng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng được.
“Sư… sư tỷ, chị không đùa chứ?”
Nhan Sơ Nhu khẽ lắc đầu, khuôn mặt trịnh trọng.
“Tất nhiên là không, từng câu tôi nói đều là thật. Tặc Đạo Nhân này là luyện khí sư đỉnh cấp, hơn nữa đây là địa bàn của cô ta, sao có thể dễ dàng đánh bại được cô ta chứ? Cho dù là tôi, nếu muốn đánh giết cô ta, sợ là cũng phải trả một cái giá nhất định. “
“Thế nhưng, có thể giết Tặc Đạo Nhân đơn giản như vậy, thực lực nhất định vượt xa tôi. Còn mấy người các cậu…”
Nói đến đây, Nhan Sơ Nhu nhếch môi khẽ cười, trong lòng Tạ Minh Thành hiểu rõ hàm ý bên trong nụ cười đó.
Một luyện khí sư, trong tình huống tu sĩ Trúc Cơ ra tay hết sức, sợ chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Cảm giác bực bội, không cam tâm không thể xua tan trong tâm trí của Tạ Minh Thành.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định trong vòng hai năm phải tu luyện thành tu sĩ Trúc Cơ.
Triệu Vô Đạo lén lút nháy mắt với Dương Hiên, ý như muốn nói, được rồi, thằng nhóc, cậu thật lợi hại.
Dương Hiên liền đáp trả bằng nụ cười thản nhiên.
May mà trước khi đi đã dọn dẹp hiện trường, bây giờ, cho dù là Nhan Sơ Nhu, cũng không tìm ra bất kì manh mối nào.
Không dừng lại quá lâu, Nhan Sơ Nhu sử dụng một miếng vải đen có chất liệu đặc biệt trực tiếp bọc xác chết của Tặc Đạo Nhân.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, đặt nó vào nhẫn giữ đồ của mình.
Nhiệm vụ lần này cũng đã kết thúc.
Sương mù trêи đảo Tiêu Dao cuối cùng cũng tan biến, mặt trời đã mọc, người dân của đảo Tiêu Dao cũng bắt đầu hoạt động.
Đêm qua, bởi vì trận pháp của Tặc Đạo Nhân.
Có nhiều luyện khí sư sơ cấp bị sương mù dày đặc ăn mòn, ngay cả chân khí nhỏ nhoi đó cũng biến mất.
Thật thảm thương…
Đây là điều bất hạnh của tầng thấp ở giới tu chân.
Dương Hiên chỉ có thể ngoảnh mặt làm thinh, trước khi rời đi, đã nhớ đến Lưu Năng.
“Sư tỷ, còn một chút chuyện, tôi phải đi làm…”
“Hả?” Đôi mắt đẹp của Nhan Sơ Nhu khẽ xoay tròn: “Tặc Đạo Nhân đã chết, cậu còn có thể có chuyện gì?”
“Không giấu sư tỷ, trước đó tôi đã làm giao dịch với một ông chủ ở sòng bạc. Mặc dù anh ta bị tôi lừa, nhưng vẫn phải giữ chữ tín, tôi từng đồng ý cho anh ta linh thạch làm thù lao.” Dương Hiên mỉm cười, chỉ vào Triệu Vô Đạo và Quan Tử Nghiêu: “Hai người họ có thể làm chứng cho tôi.”
Quan Tử Nghiêu đứng ra: “Sư tỷ, Dương sư huynh nói thật đấy. Bất kể ông chủ Lưu này có hoàn thành chuyện sư huynh đã giao hay không, anh ta quả thực đã giúp chúng ta một vài việc, nếu không cũng không thể xác định được vị trí của Tặc Đạo Nhân… Chỉ là …”
Quan Tử Nghiêu cau mày, dè nhặt nhìn Dương Hiên: “Dương sư huynh, anh xác định ông chủ Lưu vẫn còn sống sao?”
“Còn sống.” Dương Hiên gật đầu: “Trước đó khi sương mù tan biến, tôi từng nhìn thấy anh ta.”
Dương Hiên thực ra đã nói dối, anh không chính mắt nhìn thấy, mà khi mở thức hải đã chú ý đến.
“Vậy được, chúng tôi đợi cậu ở bến đò, cậu mau giải quyết chuyện này.” Nhan Sơ Nhu nói xong, liền sải bước đi về phía trước.
Triệu Vô Đạo vỗ vào vai anh, rồi cũng đi theo sau.
“Hừ, cái đồ lắm chuyện, Hiên Viên Tông chúng ta sao có thể làm bạn với đám chuột trêи đảo Tiêu Dao chứ? Đồ vô dụng anh hết thuốc chữa rồi!” Trước khi Tạ Minh Thành đi, không quên châm biếm vài câu.
“Dương sư huynh…”
Quan Tử Nghiêu nhìn trái nhìn phải, Dương Hiên thấy dáng vẻ của cậu ta, khẽ vỗ vào vai cậu ta.
“Đi đi.”
……
Một mình Dương Hiên quay lại sòng bạc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lưu Năng đang gào thét thảm thiết trêи ghế.
“Đại ca của tôi, anh đã quay lại rồi, anh biết không, sinh mệnh nhỏ bé của tôi xém chút đã mất rồi đó!”
Nghe thấy lời này, Dương Hiên mỉm cười tủm tỉm, lấy ra vài viên linh thạch tốt từ nhẫn không gian, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Đôi mắt của Lưu Năng vốn đau đớn phải nheo lại, đột nhiên mở to ra. Chỉ trong chốc lát, trêи mặt đã có một nụ cười không thể che giấu.
Lưu Năng bỗng cảm thấy, eo không mỏi, lưng không đau nữa!
Nhận lấy mấy viên linh thạch ôm vào trong lồng ngực một cách rất tự nhiên, Lưu Năng khom lưng nịnh bợ.
“Giúp anh làm việc, một cái mạng nhỏ không tính là gì cả.”
Lưu Năng là ông chủ của sòng bạc, chất lượng của viên linh thạch này, hắn ta chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt ra.
“Ồ? Phải không, vậy mà vừa nãy anh còn nói xấu…”
Dương Hiên nhướn mày, khẽ phóng ra một chút khí cơ, mang theo vài phần chất vấn: “Anh là loại người gì, tôi không nhìn ra chắc?”
Cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ đó, Lưu Năng toát mồ hôi lạnh, cười khà khà, nhưng trong lòng hơi sợ hãi.
Người này vui giận thất thường, thật khó đối phó.
Sau đó, chợt thấy Dương Hiên lại lấy ra một chiếc hộp và đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?” Lưu Năng nghi ngờ.
“Anh đừng quan tâm bên trong là thứ gì, chuyện anh phải làm là tìm một căn phòng trêи đảo Tiêu Dao đặt nó vào đó.”
Nói xong, Dương Hiên lại tiếp tục lấy linh thạch ra.
“Nếu anh biết điều, không thiếu linh thạch cho anh.”
“Ông chủ thật hào phóng.” Lưu Năng giống như nhận lấy linh vị tổ tông, đón lấy hộp gỗ.
“Anh yên tâm, từ nay về sau, chiếc hộp gỗ này sẽ là linh vị của bố tôi rồi.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm linh thạch trong tay của Dương Hiên.
“Tốt nhất là như vậy.”
Dương Hiên cười khẩy: “Còn nữa, tốt hơn hết là anh không nên có ý nghĩ gì với thứ này… Nếu không… Tôi tôi sẽ không ngại giết sạch cả đảo Tiêu Dao đâu.”
“Không dám, không dám.” Trái lại Lưu Năng không tin những lời này lắm, có điều bây giờ mục đích quan trọng nhất là lấy được linh thạch.
“Được rồi, lấy đi.” Dương Hiên thấy hắn ta lo lắng, cũng không nói nhiều.
……
Giữ lại đường lui sẽ không sai, mặc dù Dương Hiên chưa thực nghiệm cách này có khả thi hay không, nhưng cũng nên chuẩn bị một chút cho những chuyện phát sinh sau khi các đệ tử bế quan vào năm sau.
Bên trong chiếc hộp gỗ là một người giấy có máu của Dương Hiên.
Năm sau nếu có điều bất trắc gì đó, nói không chừng còn có thể dựa vào đường này để chạy trốn.
Suy cho cùng, so sánh với Hiên Viên Tông, cho dù đặt cược tất cả người của Ngọa Long, cũng chưa chắc đã là đối thủ.
————————