Chương 248: Trận pháp không gian
Trong phòng, mảnh gỗ vụn bắt đầu rơi xuống.
Đây là trận pháp chữ Thổ.
Ban đầu khi Dương Hiên tham gia cuộc thi thăng cấp của đệ tự mới, anh cũng đã dùng trận pháp tương tự, có cùng nguồn gốc với trận pháp này…
Ngón tay Dương Hiên nhẹ nhàng chuyển động, lập tức có một trận pháp được hình thành trong tay anh.
Tay của anh dường như đã hình thành thành một nguồn lực ràng buộc mạnh mẽ với toàn bộ mặt đất, từng luồng chân khí tụ lại thành một đường, bắt đầu liên kết với mặt đất.
Dương Hiên dùng sức kéo nhẹ, mặt đất lập tức xuất hiện vài vết nứt.
Khi những vết nứt này hiện ra, đôi mắt của Dương Hiên bỗng nhiên co lại, sau đó nhìn về phía khe nứt, trực tiếp lấy ra một tờ giấy vàng có vẽ trận pháp.
Lúc này, cuối cùng trận rung chuyển dưới mặt đất cũng đã dừng lại.
Không đợi ba người Dương Hiên kịp thở phào nhẹ nhõm, thì sương mù dày đặc lại bắt đầu tràn tới.
“Cẩn thận, Tặc Đạo Nhân chắc chắn trốn ở trong màn sương mù dày đặc này!” Dương Hiên nhỏ giọng nhắc nhở người hai người bên cạnh.
Ba người lập tức dựa lưng vào nhau, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, 360 độ không góc chết.
Bỗng nhiên Tặc Đạo Nhân xuất hiện từ trong màn sương mù dày đặc.
Vị trí của cô ta vừa đúng đối diện với Dương Hiên!
Hai tay của cô ta đan chéo nhau, nhanh như chớp ném ra một chiếc phi đao.
Dương Hiên cũng không lo lắng, anh vươn tay phải ra một cách vững vàng, không dùng trận pháp, mà lại thầm ngưng tụ chân khí.
Tặc Đạo Nhân còn tưởng rằng tu vi của Dương Hiên và Tạ Minh Thành không cách biệt nhau lắm, nên nhất thời cô ta không coi trọng Dương Hiên.
Chân cô ta không dừng lại, năm ngón tay duỗi ra mang theo những chiếc phi đao sắc nhọn.
Nhưng điều khiến cô ta bất ngờ là bỗng nhiên Dương Hiên duỗi tay ra, không những thế còn tiếp được phi đao.
Tay không nắm chắc lấy phi đao sắc nhọn, hai ngón tay Dương Hiên vững vàng kẹp lấy mũi đao.
Ngay trong lúc Tặc Đạo Nhân đang kinh ngạc, cô ta đã bị một luồng sức lực mạnh mẽ ném ra ngoài!
Vèo vèo!
Tốc độ dao găm càng lúc càng nhanh hơn, cũng càng độc ác tàn nhẫn hơn!
Đột nhiên đôi mắt Tặc Đạo Nhân co lại, tràn đầy vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt.
Nhưng quanh năm ở trong nguy hiểm, nên Tặc Đạo Nhân này có khứu giác cực kỳ nhạy bén.
Trong tình huống phải chạy trốn cực nhanh như thế này, hai chân cô ta trùng xuống, cố gắng tăng tốc.
Nhưng cho dù là như thế, cô ta cũng không thể hoàn toàn tránh được đòn công kϊƈɦ lần này!
“Phụt!”
Máu của Tặc Đạo Nhân bắn tung tóe khắp nơi.
…
Phi đao chưa lún sâu vào bờ vai của cô ta! Nhận thấy luồng sức mạnh này quá lớn, Tặc Đạo Nhân cảm thấy phải nhanh chóng tháo chiếc phi đao này xuống.
Bộ dạng lúc này của cô ta vô cùng thảm hại, ngã lộn nhào xuống mặt đất.
Nói thì rất dài dòng, nhưng những chuyện này chỉ kết thúc trong khoảng thời gian trong nháy mắt.
Dương Hiên lạnh lùng chăm chú quan sát Tặc Đạo Nhân, một lúc sau Tặc Đạo Nhân lại tiếp tục trốn vào trong màn sương mù dày đặc.
Lúc này, Triệu Vô Đạo và Quan Tử Nghiêu mới phản ứng kịp.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi Tặc Đạo Nhân tấn công về hướng anh hả?”
Quan Tử Nghiêu bối rối, còn Triệu Vô Đạo thì nghi ngờ.
Triệu Vô Đạo không lo lắng nhiều, bởi vì anh ta hiểu rõ thực lực của Dương Hiên.
“Cô ta bị tôi đánh trúng vào bả vai, lần tới sẽ không sơ suất nữa đâu…”
“Dương sư huynh thật lợi hại, còn có thể khiến cô ta bị thương nữa.” Giọng điệu Quan Tử Nghiêu tràn ngập vẻ sùng bái.
Rõ ràng thực lực của anh mới chỉ đến luyện khí tầng thứ ba, nhưng anh có thể làm ra được “hành động vĩ đại” như vậy.
Triệu Vô Đạo cảm thấy buồn cười, cái tên trẻ tuổi chưa trải sự đời Quan Tử Nghiêu này cũng ngây thơ quá rồi.
Cái này mà cũng nhìn không ra, thực lực Dương Hiên đã sớm vượt xa trình độ luyện khí tầng thứ ba rồi.
“Chú ý phương hướng của mình, đừng phân tâm.” Dương Hiên thấy hai người bọn họ không tập trung, thì nhắc nhở một câu.
Quả nhiên Tặc Đạo Nhân chỉ nghỉ ngơi một lát, rồi nhanh chóng bắt đầu đợt công kϊƈɦ tiếp theo.
Vào lúc này, mục tiêu của cô ta là Quan Tử Nghiêu, người có thực lực yếu nhất trong ba người.
Bỗng dưng màn sương mù dày đặc xuất hiện một cơn chấn động kỳ lạ.
“Hự!”
Quan Tử Nghiêu hét to một tiếng, chân khí trong người cậu ta bộc phát, trường kiếm trong tay phát ra tiếng vang giống như than khóc.
Kiếm khí phát ra khắp nơi!
Bởi vì cấm chế này, nên trong lúc nhất thời Dương Hiên không phản ứng kịp.
Kiếm của Quan Tử Nghiêu đâm thẳng vào Tặc Đạo Nhân.
“Bịch!”
Đến lúc Dương Hiên quay đầu lại, thì anh đã thấy cả người Quan Tử Nghiêu bị đánh bay ngã ra ngoài.
Anh vội vàng bắt lấy mắt cá chân Quan Tử Nghiêu, nếu bay vào trong màn sương mù dày đặc như thế này, chắc chắn Quan Tử Nghiêu chết thế nào không hay.
“Chăm sóc cậu ta nhé.” Dương Hiên hô lớn, sau đó anh ném Quan Tử Nghiêu vào thẳng trong ngực Triệu Vô Đạo.
Sau đó dưới vẻ mặt kinh ngạc sững sờ của Tặc Đạo Nhân, anh lao tới.
Anh không dùng trận pháp, cũng không tăng thêm chân khí cuồng bạo, tốc độ Dương Hiên giống như một vệt sáng.
Nhìn thấy Dương Hiên trở nên lỗ mãng như vậy, sắc mặt Tặc Đạo Nhân bỗng vui vẻ.
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Trong lòng cô ta thầm khinh thường, vốn dĩ Tặc Đạo Nhân định xử lý kẻ khó nhằn như anh cuối cùng, nhưng đâu biết anh lại không đứng nguyên một chỗ, mà còn trực tiếp lao đến.
Phải biết rằng, ở trong trận pháp này, bản thân càng giãy dụa thì chết càng nhanh.
Giống như lúc con nhện dùng mạng nhện quấn lấy con mồi, càng phản kháng thì thời gian con nhện có thể ăn con mồi càng nhanh hơn!
Nhưng Tặc Đạo Nhân có thông minh cả một đời, thì cô ta cũng không thể ngờ rằng tu vi thật sự của Dương Hiên thật ra có thể ngang bằng với Nhan Sơ Nhu đang phá trận bên ngoài kia.
Hơn nữa sau khi hiểu được sự kỳ diệu của trận pháp, Dương Hiên lúc này cho dù phải đối mặt với hai Nhan Sơ Nhu, e là anh vẫn đủ khả năng chống đỡ được!
Niềm vui sướиɠ trêи mặt Tặc Đạo Nhân duy trì chưa đến một giây thì đã thay đổi.
Gương mặt cô ta lộ ra vẻ không dám tin, hoảng hốt, thậm chí còn có cả tuyệt vọng.
Tay phải Dương Hiên giống như kìm sắt, nắm lấy bả vai đang bị thương của cô ta!
Sau đó siết chặt lại!
Rắc rắc rắc rắc, hình như có tiếng xương cốt vỡ tan vang lên!
“Á.”
Cô ta đau đớn kêu lên, sự đau đớn kịch liệt suýt chút nữa đã khiến đầu óc cô ta choáng váng.
Tay trái của Tặc Đạo Nhân duỗi ra muốn nắm lấy Dương Hiên.
Thức hải của Dương Hiên quét qua, anh phát hiện Quan Tử Nghiêu vẫn còn ý thức, mà sức mạnh của anh vô cùng tàn khốc, không nên sử dụng.
Vì vậy anh dứt khoát tương kế tựu kế, cơ thể nhẹ nhàng bước ra sau, khống chế khoảng cách giữa mình và Tặc Đạo Nhân.
Hai tay của cô ta cũng đúng lúc túm lấy quần áo trêи người Dương Hiên.
Trong lòng Tặc Đạo Nhân không bỏ qua cho cơ hội ngàn năm có một này, cô ta ra sức kéo Dương Hiên vào trong màn sương mù dày đặc.
Còn Dương Hiện thuận thế ngiêng người về phía trước, bàn tay đấm thẳng vào răng cửa của Tặc Đạo Nhân.
Đột nhiên thế giới trở về yên tĩnh, Quan Tử Nghiêu kinh ngạc nhìn về nơi hai người biến mất, đôi mắt mở to hoảng sợ.
“Dương sư huynh… Khụ khụ…”
Triêu Vô Đạo không biết làm sao, anh ta bĩu miệng: “Chắc sẽ không sao đâu. Yên tâm, nói không chừng là Tặc Đạo Nhân thích cậu ta rồi, nên đã tìm một chỗ để làm chuyện bậy bạ đấy.”
Nói xong, anh ta dìu Quan Tử Nghiêu ngồi xuống mặt đất, rồi nhìn về hướng Dương Hiên biến mất, trong lòng cảm thấy đắn đo không ổn.
…
Còn về phía Dương Hiên, sau khi anh đấm một quyền trúng mặt Tặc Đạo Nhân.
Bởi vì sức lực quá mạnh, nên một cánh tay của Tặc Đạo Nhân đã bị Dương Hiên chặt đứt lìa ra.
Sau khi màn sương mù dày đặc bỗng dưng lưu chuyển, Dương Hiên nhận ra mình đã đến một căn phòng khác. Mà màn sương mù dày đặc kia cũng biến mất khỏi căn phòng này.
Trận pháp không gian?
Trận pháp này còn có thể dùng như vậy sao?
Dương Hiên sờ cằm, anh suy ngẫm ảo diệu bên trong.
Sau đó xua tay, cứ hỏi thẳng cô ta là được rồi.
Tay phải Dương Hiên bóp cổ Tặc Đạo Nhân, rồi xách thẳng cô ta dựng đứng lên.
————————